Hoàng đế tỏ ra ưng thuận.
Liễu Thanh Thanh vẫn còn rất nhiều nghi vấn. Tỷ như sẹo trên người Xuân Hường có cả cũ lẫn mới hay chỉ rặt sẹo mới mà thôi? Vết kim châm nơi đầu ngón tay Xuân Hường có đúng là dấu vết mới đây hay không? Rốt cuộc bệ hạ đã tra ra được kẻ đứng đằng sau chưa? Chẳng lẽ âm mưu mới đi đến nửa chừng đã phải kết thúc ở đây hay sao? Chỉ thế thôi á?
Liễu Thanh Thanh không khỏi chưng hửng, song, nàng đã học được cách giấu nhẹm mọi bất mãn của mình. Nàng cười với hai tỷ muội Tôn Mộng, Lâu Nguyệt Dao, tỏ ra mình ổn.
Cung tỳ ngự tiền ra vào liên tục, bày biện đủ món ăn bắt mắt cả vẻ ngoài lẫn hương thơm. Bữa vãn thiện hôm nay cả thảy có ba mươi hai món cho bốn người dùng. So với thời tiên đế Thế Tông ham thích xa xỉ, mỗi bữa phải bày ít nhất năm mươi món để dùng một mình, mỗi món chỉ gắp ba, bốn đũa thì đương kim bệ hạ đã được coi là cần kiệm.
- Món này thoạt trông rất ngon mắt. Cúi xin bệ hạ nếm thử.
Lâu Nguyệt Dao dùng châm bạc thử độc, đợi một chốc không thấy kim chuyển màu bèn gắp một miếng vào chén ngự. Cung nhân bên cục Thượng thực mau mắn báo tên món ăn.
- Tâu, đây là món chân gấu hấp mật ong.
Hoàng đế nhìn bàn tay trắng ngần cầm đôi đũa ngà của Lâu Nguyệt Dao đăm đăm. Ngài nghĩ bụng món ăn cục Thượng thực dốc lòng chuẩn bị thơm ngon đã đành, đôi tay người ngọc hầu dùng thiện vậy mà trông còn “ngon mắt” hơn.
Thân Long Chương nể tình nhấm nháp miếng thịt. Ăn hết, ngài ngoắc tay ra hiệu cho Lã Xuân Ẩn. Y bèn hô to:
Bệ hạ có chỉ. Đội ngự thiện nấu bữa này có thưởng!
Cung nhân bên cục Thượng thực nọ sụp lạy hô to vạn tuế ba lần.
Tôn Mộng và Liễu Thanh Thanh cũng cầm đũa ngà chia thức ăn cho Hoàng đế theo ám hiệu của Dao muội.
Thân Long Chương quen thói không biểu lộ hết thảy vui giận. Đám phi tần chỉ có thể phỏng đoán được một phần sở thích của ngài. Lâu Nguyệt Dao cũng không ngoại lệ. Khác một điều, nàng có kinh nghiệm từ kiếp trước. Không dám nói là nằm lòng tất cả, nhưng nàng cũng có thể nắm được bảy, tám phần danh mục những điều yêu, ghét của Hoàng đế.
Đó là một bữa ăn mà Hoàng đế cảm thấy thư thái nhất từ khi đăng vị tới nay. Chẳng biết liệu có phải nguyên do đến từ việc giải quyết được lời hứa ngàn vàng với con gái yêu của mình hay gì khác mà món nào do ba phi tần cung Phồn Dương gắp cho cũng đều hợp khẩu vị của Thân Long Chương.
Nghĩ thế, ngài bèn bảo ba vị phi tần ngồi xuống dùng cơm, không cần đứng chia thức ăn nữa.
Bữa xong, Tôn quý nhân, Liễu tuyển thị xin cáo lui.
Đêm trăng rằm tháng mạnh đông lạnh lẽo, màn loan nơi Phủng Nguyệt các lại ấm nồng. Ấm nồng hơi mỹ nhân, bỏng rẫy tình quân vương.
Lâu Nguyệt Dao chưa bao giờ dám cả gan giận dỗi Hoàng đế. Song, đêm nay thỉnh thoảng nàng lại thất thần. Thân Long Chương biết cũng do mình mà giai nhân hờn giận. Ngài gắng khơi dậy càng nhiều lửa nóng nơi nàng. Cuộc vui chăn gối qua đi, Lâu mỹ nhân lại nằm quay lưng lại với ngài.
Quay lưng với Hoàng đế dù là ở bất kì hoàn cảnh nào cũng bị khép vào tội đại bất kính.
Bàn tay Thân Long Chương vuốt ve gáy nàng nhè nhẹ. Cứ mơn trớn mãi cho tới khi ngài dần mất kiên nhẫn, giai nhân thốt nhiên trở mình, chui vào lòng ngài nũng nịu.
- Bệ hạ, thần thiếp biết tội rồi!
Thân Long Chương bắt tay lấy cánh tay trắng như ngọc ngà, thơm phức sắp sửa vòng qua cổ mình. Ngài lạnh mặt hỏi.
- Tội ở chỗ nào?
- Thần thiếp dám quay lưng lại với bệ hạ. Thần thiếp phải tội đại bất kính.
- Chỉ thế thôi à?
-
Lâu mỹ nhân ngẩng phắt lên nhìn thẳng long nhan. Trong ánh mắt chăm chú của ngài, nàng khẳng định chắc nịch.
Bệ hạ biết thần thiếp không làm phải không ạ?
Ba tòa các ở cung Phồn Dương cùng tiến cùng lùi. Trong mắt Hoàng đế, nàng làm, Tôn quý nhân làm hay Liễu tuyển thị làm đã chẳng khác biệt là bao.
Lâu Nguyệt Dao nghĩ bụng mưu kế lần này đâu phải không có kẽ hở. Chỉ là có một số khâu bắt buộc phải qua tay các ty, các cục. Số người có năng lực ấy ở trong cung chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nàng tin chắc Hoàng đế cũng hiểu điều đó. Ngài cả nể những lí do đằng sau đẩy một phi tần lên phẩm cấp cao. Chỉ cần không can hệ tới hoàng tự và Hoàng thái phi, không liên quan tới các tội thập ác*, Hoàng đế đều sẽ tìm cớ xử nhẹ, hoặc là giả vờ ngó lơ.
Mà Lâu mỹ nhân nàng chỉ là một phi tần mới được sủng hạnh ít ngày. Trông thì đôi bên quấn quýt nhau như chim liền cành, nhưng Lâu Nguyệt Dao dám cá rằng thực ra ngài đối đãi với phi tần nào cũng thế cả. Chỉ cần nàng dám táy máy chân tay, vượt qua điểm mấu chốt của Hoàng đế, ngài tất sẽ quăng nàng vào lãnh cung.
Bởi vậy, điều trọng yếu nhất lúc này là quẳng gánh âu lo, chuyên tâm chiều lòng đấng cửu ngũ chí tôn, chớp lấy thời cơ bén rễ trong lòng ngài.
-
Hoàng đế mím môi, im lặng, ra chiều nghiêm trọng lắm. Lâu mỹ nhân dán mặt
lên cổ ngài, vừa cọ vừa thổi vài hơi, nũng nịu.
- Thần thiếp phải làm sao thì bệ hạ mới chịu tin đây?
Hoàng đế ôm siết lấy vòng eo giai nhân trong lòng. Tay còn lại sờ mó đi xuống. Lâu Nguyệt Dao rùng mình, bắt lấy bàn tay đang khuấy đảo cánh hoa của mình. Sắc son nhuộm hồng mặt nàng. Lâu mỹ nhân cắn môi, ỡm ờ.
- Đừng mà bệ hạ. Gọi nước mấy lần rồi còn gì!
- Thêm lần nữa cũng có sao đâu!
Hoàng đế thở hắt ra một hơi nóng rẫy. Bị nắm tay này, ngài còn tay kia. Cánh tay đang ôm eo nàng lần mò, mân mê đôi núi tiên ngài mê mút mát.
Lâu Nguyệt Dao co rúm người, khép chặt hai chân. Trước khi Hoàng đế kịp dụ dỗ, nàng đã rưng rưng nước mắt xin xỏ:
- Một... một lần nữa thôi. Quân vô hí ngôn. Bệ hạ nói lời phải giữ lấy lời... hứm...
Đêm ấy, Lâu Nguyệt Dao bị Hoàng đế dìu lên chín tầng mây hết lần tới lần khác.
Chắc có lẽ Hoàng đế muốn đền bù cho Liễu Thanh Thanh, nên không bao lâu sau đó, ngài cho nàng thăng lên bậc mỹ nhân. Về phía Tôn quý nhân và Lâu mỹ nhân, ngài không thăng phẩm cấp, song, trong số tráp, hòm ban thưởng được đám cung nhân khiêng vào cung Phồn Dương chẳng bao giờ thiếu phần hai nàng.
Cung Phồn Dương được ban quá nhiều ân trạch. Nhất thời, các phi tần đều phải ghé mắt.
Họ bèn phái người lo lót tiền vàng cho cung nhân ngự tiền, thăm dò chuyện xảy ra cung | Phồn Dương hôm nọ. Đám cung nhân ngu tiền nhận thì vẫn nhận, nhưng cứ khăng khăng một mực là Hoàng đế Nguyên Hựu cho vời hai vị nương nương Tôn, Liễu tới hầu cơm. Dùng bữa xong, hai nương nương lui về toà các của mình. Ngoài ra không còn gì hết.
Những tưởng chuyện chỉ có bấy nhiêu. Song, lại có kẻ mang ra giễu cợt Từ ngự thị.
Một hôm nọ, Từ Tố Chiêu vừa về từ cung Gia Tường thì đã bị một đám đông gồm ba phi tần và cung tỳ thân cận của họ chặn đường. Vốn đã thấy bọn họ từ trước, song ngại miệng lưỡi của họ ngoa ngoắt, hay nói xấu sau lưng nàng Từ Tố Chiêu bèn lính đi trước. Ngoài trời lạnh, tay chân nàng buốt cóng, nàng muốn về Giáng Tiên các sưởi than cho ấm.
- Mắt muội muội mọc trên đỉnh đầu hay sao mà không thấy bọn ta đây?
Chẳng ngờ, mục tiêu của Đổng mỹ nhân cầm đầu đoàn người lại chính là Từ Tố Chiêu.
Từ ngự thị mím môi nín nhịn, cực chẳng đã mới đưa mắt nhìn thị nữ Đào Yêu, ý bảo cô ta theo mình tới bái kiến ba phi tần phẩm cấp cao hơn.
* Tội thập ác: mười tội không thể nguy hiểm không thể tha trong luật pháp thời phong kiến. (Thập ác bất xá, xá nghĩa là tha.)