Hoàng Quý Phi

Chương 15: Công chúa đổ bệnh



Cung Khôn Nghi nằm ở chính giữa hậu cung, nối liền với điện Bàn Long của hoàng đế bởi một dãy hành lang dài, do đó còn được gọi là trung cung. Trung cung cũng chính là biệt xưng của bậc mẫu nghi thiên hạ.

Điện chính đốt địa long ấm áp như ánh nắng ngày xuân. Phi tần hậu cung đều tập trung tại đây, châu đầu ghé tai thầm thì với nhau, thỉnh thoảng lại quét ánh nhìn dò xét về phía nữ nhân đang quỳ thẳng tắp ngay chính giữa điện.

Sau buổi hầu bệnh sóng gió, giữa lúc bọn họ đang thiu thiu bên chậu than Hồng La ấm nóng, tin tức công chúa Vĩnh Xuân tái phát bệnh tim được lan truyền khắp hậu cung. Đám phi tần lại phải lật đật sửa sang trang dung tới cung Khôn Nghi chờ tin tức. Thời tiết lạnh lẽo thế này còn phải đội tuyết ra ngoài, đúng là xui xẻo không gì bằng!

Khi họ tới nơi thì đã thấy Lâu ngự thị quỳ ở đó. Không một cung tỳ hay thái giám nào dám đưa cho nàng một chiếc đệm lót để tránh tổn thương ở đầu gối. Trong đầu đám phi tần lập tức diễn ra bảy bảy bốn mươi chín vở kịch liên quan tới Lâu ngự thị.

Song bọn họ đều có chung suy nghĩ. Lâu ngự thị bị ghẻ lạnh, ấm ức quá mới ra vườn ngự uyển dạo chơi, bắt gặp công chúa Vĩnh Xuân trùng hợp cũng đang đi dạo giữa trời tuyết. Lâu ngự thị không biết công chúa được Hoàng đế yêu chiều, bèn trút giận lên công chúa cho bõ tức, bắt công chúa quỳ ngoài trời tuyết đến nỗi tái phát bệnh tình.

Chân tướng ra sao tạm thời không quan trọng, miễn là bọn họ có trò hay để hóng hớt là được. Hơn nữa, suy đoán của bọn họ đều có cơ sở cả. Nếu không phải do nàng ta o ép công chúa Vĩnh Xuân thì hà cớ gì đám cung nhân lại đồn đại về nàng ta như thế? Hà cớ gì nàng ta lại quỳ ở đó không dám đứng lên chứ?

Kiệu liễn của hai phi Đoan, Trinh tới cùng lúc. Vừa xuống kiệu, Trinh phi đã hớt hải chạy vào. Bước chân nàng vội vã, đám cung nhân đều cảm nhận được một làn gió tạt vào mặt khi Trinh phi lướt qua. Thị nữ của Vĩnh Xuân đã nhẵn mặt Trinh phi, bèn tiến ra nghênh đón Trinh phi vào nội tẩm.

Trinh phi dừng gót, dõi ánh nhìn hằn học lên Lâu Nguyệt Dao.

Đám phi tần để ý thấy đôi mắt Trinh phi đỏ bừng, hình như đã rơi lệ trên đường tới cung Khôn Nghi. Ai nấy đều giật mình, trộm nghĩ thì ra lời đồn Trinh phi yêu thương công chúa Vĩnh Xuân chẳng khác nào con gái Nghi Ninh của mình là sự thật.

Đoan phi thong dong bước vào. Thoạt tiên, nàng chưa vội vào nội tẩm thăm công chúa mà bình tĩnh hỏi thăm tình hình.

Trinh phi càng tỏ ra sốt sắng, Đoan phi nàng càng phải bình tĩnh chủ trì sự vụ. Thế mới biểu lộ đúng phong thái của nữ chủ nhân hậu cung, khiến người ta kính phục. Tin chắc bệ hạ biết chuyện sẽ thấy được ai hơn ai.

- Đã xảy chuyện gì? Tại sao công chúa Vĩnh Xuân lại ngất xỉu?

Đám phi tần trao đổi ánh mắt với nhau, nhất trí im miệng. Tôn Mộng, Liễu Thanh Thanh cùng đến trước Đoan phi thưa bẩm.

- Bẩm Đoan phi nương nương, chuyện công chúa Vĩnh Xuân ngất xỉu hoàn toàn không liên quan đến Lâu ngự thị đâu ạ! - Liễu Thanh Thanh nôn nóng. Lời lẽ của nàng không khéo léo, nhưng vào tình thế như hiện nay, Liễu tuyển thị dám ra mặt nói đỡ thay Lâu Nguyệt Dao chứng tỏ nàng đã coi Lâu ngự thị như tỷ muội tốt chung hội cùng thuyền rồi.

- Xin Đoan phi nương nương minh xét. Đó giờ tính tình Lâu ngự thị dịu dàng, lại khéo ăn khéo nói, toàn hậu cung đều hay. Thiếp không tin muội ấy lại hành xử xấu xa như lời bọn cung nhân nói. Huống hồ, công chúa Vĩnh Xuân xuất hành chắc chắn phải có nhũ mẫu, cung nhân theo hầu. Nhiều người ở đó như vậy, chẳng lẽ lại để một ngự thị ức hiếp công chúa cành vàng lá ngọc của Đại Thân ta hay sao? - Tôn Mộng biện giải.

Nghe hai vị phi tần đang được Hoàng đế sủng ái khăng khăng một mực bảo vệ Lâu Nguyệt Dao, thái độ của Đoan phi dịu xuống.

Quả thật trên đường tới cung Khôn Nghi, Đoan phi Tống Phương Hoa có nghe bọn cung nhân rủ rỉ với nhau rằng Lâu ngự thị hiếp đáp công chúa Vĩnh Xuân. Khi ấy, Tống Phương Hoa biết ngay là bọn cung nhân rảnh rỗi sinh nông nỗi đi thêm mắm dặm muối cho lời đồn sinh động hơn mà thôi chứ chúng nào biết được chân tướng. Nhưng nhìn cái cách Lâu Nguyệt Dao quỳ ở đó, lòng Đoan phi lại nảy sinh nghi ngờ, lẽ nào bọn cung nhân kia đồn bậy bạ mà trúng sự thật ư? Hay Lâu ngự thị bị ai gài bẫy? Chẳng lẽ trước giờ nàng nhìn nhầm rồi, nàng ta chỉ giả vờ thông minh thôi sao?



Đoan phi tới trước Lâu Nguyệt Dao, vươn tay đỡ nàng dậy. Song, Lâu ngự thị khước từ:

- Xin Đoan phi nương nương cứ để thiếp quỳ đi.

Giọng nàng hơi khàn. Đôi mắt long lanh ánh lên quyết tâm không gì lay chuyển nổi.

Đoan phi thu tay, cất giọng mềm mỏng.

- Nếu muội muội có điều khó xử thì hãy cứ nói ra đi. Ta và Trinh phi được bệ hạ giao cho trọng trách coi sóc hậu cung. Chắc chắn chúng ta sẽ không để người hàm oan phải chịu thiệt thòi đâu.

Lâu Nguyệt Dao ngước mặt lên nhìn Đoan phi. Nhận được ánh nhìn ám chỉ của Tống Phương Hoa, nàng cắn môi, nắm chặt hai tay, quay sang nhìn hai nàng Tôn, Liễu.

Tôn quý nhân và Liễu tuyển thị gật đầu với nàng, cổ vũ nàng trong âm thầm. Lâu Nguyệt Dao hơi sốt ruột. Nàng đang chờ một người. Phải có công chúa Vĩnh Xuân và người ấy tuyên bố nàng vô tội thì toàn thể nội cung mới không dám đơm đặt sau lưng nàng.

Bỗng, đôi tai đang cẩn thận nghe ngóng động tĩnh của nàng nghe được chuỗi tiếng bước chân quen thuộc. Kiếp trước, Lâu Nguyệt Dao coi người ấy là bầu trời của nàng, dõi theo hình bóng ngài, học đủ mọi loại tài nghệ hòng chiếm lấy ánh nhìn của ngài. Đôi mắt nàng lóe lên ánh sáng tham vọng, đôi môi hơi tái đi vì lạnh chậm rãi nói ra lời biện hộ cho mình.

Nàng không cố thuyết phục Đoan phi và các phi tần có mặt ở điện chính cung Khôn Nghi tin mình. So với lời lẽ dài dòng, hoa mỹ, nàng biết ngài ấy thích những lời nói thật và ngắn gọn hơn. Nhất là khi giữa hai người chưa có bất kì sự chung đụng nào.

- Thiếp tặng cho công chúa Vĩnh Xuân bức tranh vẽ con mèo Tranh Nhi của công chúa. Thấy công chúa nín khóc, tâm trạng đã khá hơn lúc mới gặp, thiếp ra về. Vừa ra khỏi thủy đình, nghe thị nữ của công chúa gào khóc thất thanh, thiếp mới hay công chúa ngất xỉu, bèn mau chóng đưa công chúa về cung Khôn Nghi, mời thái y tới xem bệnh. Có nhũ mẫu Lâm Thu Nương làm chứng ạ.

Đoan phi thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp:

- Thế thì muội có lỗi gì đâu. Còn quỳ làm gì nữa? Mau đứng lên đi.

Lâu Nguyệt Dao khẩn khoản:

- Bẩm nương nương, thiếp tự trách mình. Giá như khi ấy thiếp đến dỗ dành công chúa sớm hơn thì công chúa đâu có ra nông nỗi này. Thu xếp mời thái y xong rồi, thiếp mới ra đây, mong công chúa sớm khỏe lại. Đoan phi nương nương cứ để thiếp quỳ ở đây đi thôi.

Đoan phi còn đang định nói gì đó thì bị một giọng nam lành lạnh cắt ngang.

- Chuyện của Vĩnh Xuân đã báo cho bên cung Vĩnh Ninh chưa?

Tức thì, toàn bộ phi tần, cung nhân trong điện chính cùng sụp lạy hô to vạn tuế ba lần.

Lâu Nguyệt Dao áp trán lên đôi tay kề sát sàn điện lát gạch ngọc bóng loáng. Cảm giác hưng phấn đã lâu không sục sôi trong người nàng trỗi dậy. Đó là cảm ứng của một phi tần bừng bừng dã tâm khi ở gần bậc cửu ngũ chí tôn có thể mang lại cho nàng và dòng tộc vinh hoa phú quý ngập trời.



Gặp lại nhau trong tình cảnh này, làm sao ngài thoát khỏi tay thần thiếp đây? Nguyên Hựu bệ hạ!

- Miễn lễ đi.

Đoan phi đứng lên ngay, tiến sát lại gần Thân Long Chương. Khuôn mặt diễm lệ ngời ngời ngập tràn lo lắng:

- Tâu bệ hạ, chưa ạ. Hoàng thái phi nương nương đang ốm bệnh. Thần thiếp không dám phái người báo tin. Nhưng mà Trinh phi đã biết tin, đang ở trong nội tẩm với công chúa rồi ạ. E rằng không thể giấu Hoàng thái phi nương nương được lâu.

Hoàng đế gật đầu, khích lệ:

- Nàng làm đúng lắm. Tạm thời đừng cho mẫu phi biết chuyện, cứ để mẫu phi an dưỡng thân thể đã. Trẫm sẽ dặn dò Trinh phi giữ mồm giữ miệng.

Nói rồi, ngài nắm tay Đoan phi, vỗ nhè nhẹ.

- Có nàng lo liệu chuyện hậu cung, trẫm rất yên tâm.

Lâu Nguyệt Dao vẫn cứ quỳ mọp trên đất. Nàng vấn tóc cao, cài trâm bạc đơn giản. Cần cổ trắng nõn, yếu ớt lộ ra, dường như chủ nhân của nó chẳng thèm che giấu điểm yếu trí mạng của mình. Tư thái áp trán sát đất của nàng khiêm nhường, thậm chí phải nói là thấp hèn như ngọn cỏ. Nhưng sức sống bừng bừng của cỏ dại chưa bao giờ là thứ được phép xem thường.

Đoan phi e lệ cúi đầu. Nhận thấy tầm nhìn của Hoàng đế rơi trên Lâu Nguyệt Dao, Đoan phi mở lời trước.

- Người quỳ ở kia là Lâu ngự thị đấy ạ! Muội ấy chính là người đưa công chúa về cung Khôn Nghi. Muội ấy đang tự trách mình lắm, bệ hạ giúp thần thiếp khuyên muội ấy đi mà.

Nét đẹp của Đoan phi thiên hướng rực rỡ, phô trương. Người khác nhìn lâu khó tránh khỏi có cảm giác chói mắt. Khi ở cùng với Hoàng đế, Đoan phi rất biết cách phô bày thế mạnh của mình, song cũng không quên thỉnh thoảng làm ra vài hành vi nũng nịu. Tất nhiên, Đoan phi chỉ nũng nịu với người nàng cần nũng nịu mà thôi.

Hai đầu lông mày ép sát vào nhau của Hoàng đế giãn ra đôi chút. Ngài cười với Đoan phi, dắt tay nàng cùng vào nội tẩm xem tình hình của công chúa Vĩnh Xuân.

Đám phi tần những tưởng Hoàng đế Nguyên Hựu chẳng thèm đoái hoài tới Lâu ngự thị kia nữa thì ngay khi bước tới trước bức rèm châu ngăn giữa nội tẩm và chính điện, ngài bỏ lại một câu nhẹ bẫng.

- Đứng dậy đi.

Hai phi tần, một thị nữ mừng húm toan chạy tới đỡ Lâu Nguyệt Dao.

Trước khi bóng tối bao trùm lấy đôi mắt Lâu ngự thị, bên tai nàng vang lên tiếng leng keng của trâm cài chạm đất. Mái tóc dày dặn, bồng bềnh không còn thứ cố định xoã tung ra. Cơ thể nàng đổ ập xuống nền điện lát gạch ngọc trong tiếng kêu hốt hoảng của Nhâm Hòa, Tôn Mộng và Liễu Thanh Thanh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv