Rèm trướng được nhấc lên, ánh nắng sáng rỡ cùng mùi thịt nướng bên ngoài tràn vào, Thanh Thanh nhướng mày trở mình rồi mơ màng mở mắt ra, vẫn chưa tỉnh hẳn. Gió buổi sớm mang theo hương vị tươi mát luồn vào, nhất thời xua tan không khí đượm mùi thuốc trong trướng.
Sở Kiều vẫn không ngẩng đầu lên, một tay đỡ trán, tay còn lại kẹp một con cờ bằng mã não đen đặt xuống bàn cờ bạch ngọc kêu cái *cạch*, âm thanh đơn điệu ẩn chứa chút phiền muộn. Nàng như vẫn đang chìm đắm trong ván cờ chằng chịt đường lối, mỗi nước đều chần chừ rất lâu mới hạ cờ.
“Tiểu thư, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong.” Đa Cát đứng ngoài cửa, thấp giọng báo.
Mi tâm Sở Kiều chau lại thành hình chữ xuyên (川), tiếng Đa Cát văng vẳng trong lều nhưng nàng vẫn chậm chạp không có phản ứng. Trong lúc Đa Cát còn đang cho rằng nàng không nghe định lặp lại một lần nữa thì nàng lại đột nhiên đẩy bàn cờ sang một bên, quay đầu lại trầm giọng nói: “Nói với mọi người chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ lên đường cả ngày lẫn đêm.”
Hôm qua bọn họ đã rời khỏi thành Học Phủ, bây giờ đang trên đường đến Đường Kinh.
Nửa tháng trước, con trai độc nhất của đại Nho gia Thẩm Mặc Bạch là Thẩm Tuấn đột nhiên viếng thăm, điểm danh nói muốn gặp Sở Hồi.
Sở Lâm là tên Đa Cát dùng khi đi lại trên phía Đông đại lục, tên chữ là Sở Hồi, Hồi trong Hồi Sơn. Thẩm Tuấn muốn gặp Đa Cát cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, dù sao thì một năm nay sự thông thái của Đa Cát đã sớm lan xa khắp thành Học Phủ, nhưng chuyện phát sinh sau đó mới khiến Sở Kiều trở nên cảnh giác.
Theo lời Đa Cát thì Thẩm Tuấn vô cùng coi trọng cuốn ‘Đạo Tế Thế’ mà cậu đang biên soạn gần đây, thậm chí vừa đọc xong liền viết thư cho phụ thân ngay trong đêm, khiến Thẩm Mặc Bạch lúc ấy đang nhậm chức ở Mi Sơn lập tức quay trở về thành Học Phủ, còn kiên quyết lưu Đa Cát ở lại trong phủ liên tiếp ba ngày, ý ẩn trong lời như muốn chiêu nạp cậu.
Mọi chuyện vốn cũng chẳng có gì đáng nói, một học giả yêu thích hậu bối tài hoa muốn nâng đỡ là chuyện thường thấy. Nhưng nửa tháng sau, khi Thẩm Mặc Bạch đột ngột dẫn Đa Cát yết kiến một người thì Sở Kiều mới cảm nhận được nguy cơ.
Người nọ tuổi còn trẻ, khí độ ung dung, thân phận thần bí, ngay cả đại học giả như Thẩm Mặc Bạch cũng phải hết sức cung kính hữu lễ. Ngoài ra, theo hình dáng mà Đa Cát mô tả lại, Sở Kiều mơ hồ nhớ đến một người nàng chỉ gặp qua một lần. Hồi tưởng lại những lời đồn đại nghe được gần đây, Sở Kiều càng có linh cảm bất an khác thường. Ba ngày sau, nàng quyết định trở về phương Bắc, tìm gặp Lý Sách một lần để chứng thực lo lắng trong lòng.
Đoàn người đi hai ngày thì đến được Tú Lĩnh, đường núi uốn lượn, một bên là bờ suối cỏ non mọc dày, một bên là rừng thông bạt ngàn, nếu không phải đang mang tâm trạng thấp thỏm thì nơi này đúng là một nơi an dưỡng tốt.
Nhưng đến đêm ngày thứ ba thì hành trình của bọn Sở Kiều lại bị gián đoạn bởi một trận mưa lớn.
Đường núi trắc trở, mặt đất bị nước biến thành bùn nhão càng thêm khó đi. Đoàn người khó khăn lắm mới đến được bờ sông thì lại phát hiện mưa lũ đã cuốn trôi chiếc cầu dây duy nhất nối hai bờ sông. Trước mặt còn có một đội ngũ cũng muốn qua sông đang gấp rút sửa cầu, nhưng nhân số chỉ có hơn ba mươi người nên tiến độ vô cùng chậm chạp.
Trước mắt chỉ có hai con đường, một là quay lại đi đường vòng xuyên qua Hoài Tống để đến Biện Đường, nhưng như vậy sẽ khiến lộ trình kéo dài thêm mười ngày so với dự kiến. Hai là chờ cầu sửa xong rồi qua sông.
Sở Kiều cho nhóm hộ vệ thuê để đánh xe mỗi người thêm mười lượng bạc, khiến bọn họ lập tức hăng hái gia nhập đội ngũ đang sửa chữa cầu kia.
Một chốc sau, Đa Cát đến cạnh xe ngựa của nàng báo: “Tiểu thư, đối phương phái người đến cảm ơn chúng ta.”
Sở Kiều thấy đối phương cũng không có ý bắt chuyện dông dài thì cũng thấy thoải mái, nhẹ gật đầu nói: “Em quay lại nói với bọn họ, là người đi cùng một đường, đều muốn qua sông cả, không cần cảm ơn.”
Trời nhanh chóng sập tối, phía chân trời văng vẳng tiếng sấm, không khí oi bức dị thường. Sở Kiều nhẹ vén rèm cửa xe ngựa lên, nhìn thấy bầu trời phía tây đen kịt, e không lâu nữa sẽ lại có một trận mưa to.
Mai Hương chỉ huy hạ nhân nấu cháo thịt, Sở Kiều thấy đội ngũ bên kia đều tập trung sửa cầu, chỉ có cỗ xe ngựa được buộc dưới gốc thông già là không hề có động tĩnh. Cỗ xe được bao phủ trong ánh sáng đỏ au của hoàng hôn, gió nhẹ thổi khiến rèm xe thi thoảng bị lật lên, để lộ mũi giày gấm trắng thêu chỉ vàng, loại giày mà chỉ có người đại phú đại quý mới có thể sử dụng.
Mai Hương kêu gọi nhóm hộ vệ nhà mình về ăn cháo. Sở Kiều cũng dặn nàng đưa phần cháo còn dư cho người phía đối diện. Không ngờ sau lúc trở lại, Mai Hương còn cầm theo một bao giấy dầu lớn, mở ra thì thấy bên trong là điểm tâm và bánh bơ thượng hạng các loại, ngoài ra còn có hai tảng thịt bò khô thật to.
“Thật đúng là người biết báo ơn.” Mai Hương cười tít mắt nhón lấy một khối bánh lên mũi hít hà, nói: “Mùi giống bánh ngàn lớp của Ngư Phúc Ký ở Bạch Thủy Quan. Tiểu thư, người nhìn thử xem, xem có giống loại bánh chúng ta nhập về từ Bạch Thủy không?”
Sở Kiều nhướng mày nhận lấy, nhìn qua một chút rồi lẳng lặng nói: “Không giống, bánh chúng ta thường nhập không xốp giòn như vậy. Loại bánh cao cấp này không chịu được vận chuyển đường xa, có lẽ đối phương cũng chỉ tiện đường mua ăn thôi.”
Mai Hương nghe nói thì chặc lưỡi, mấy năm nay cơm áo không lo nhưng dù sao cũng vốn xuất thuân nghèo khổ, nàng lẩm bẩm cảm thán: “Điểm tâm mắc như vậy mà cũng đưa tặng chúng ta, đúng là nhà giàu xài sang mà.”
Thanh Thanh bị cảm nhẹ mấy ngày nay nên luôn ngủ vùi, ngửi được mùi thơm liền mở mắt ra, chưa nhìn rõ là gì đã kêu Mai Hương: “Mai tỷ, muội muốn ăn.”
“Nhóm người này lai lịch không rõ, vẫn nên cẩn thận phòng bị thì hơn. Mai Hương, tìm chỗ kín đáo ném mấy thứ này đi, chớ ăn.”
Mai Hương thoáng sững sờ, nhưng ngay sau đó lập tức gật đầu, “Tiểu thư nói rất đúng.”
Sấm chớp đì đùng, gió giật dữ dội nhưng trời sập tối thì lại dịu đi. Khi trời hoàn toàn tối hẳn thì cầu gỗ đã được tu bổ xong.
Nhóm người kia dường như đang gấp lên đường, một người đi qua chào hỏi với Đa Cát một tiếng rồi rời đi trước.
Sở Kiều cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, sau khi nhóm người kia qua sông thì liền lập tức dẫn người qua sông.
Lúc đi ngang gốc thông, bọn họ vô tình nhìn thấy bát sứ đựng cháo thịt Mai Hương đưa sang khi nãy bị đặt lẫn trong lùm cỏ, cháo bên trong vẫn còn nguyên, thu hút không ít chuột vui sướng chạy đến ăn.
Sở Kiều thả rèm cửa sổ xuống, lẳng lặng tựa vào đệm lưng, mi tâm chậm rãi nhíu lại.
Qua nửa đêm thì đoàn người cuối cùng cũng ra khỏi dãy núi, tiến vào thảo nguyên bằng phẳng. Người dẫn đường nói nơi này thuộc tỉnh Du Du, qua khỏi đây là núi Tịch Chiếu, sau ngọn núi này chính là thành Thu Phong phồn hoa nhất khu vực tây nam của Biện Đường. Phía Đông thành Thu Phong là Đường Kinh, hướng Bắc là Bạch Thủy Quan, qua khỏi Bạch Thủy Quan chính là lãnh thổ Đại Hạ.
Mấy ngày liền phải bôn ba đường núi, bây giờ thấy được bình nguyên bằng phẳng, mọi người ai cũng phấn chấn hẳn lên.
Bình nguyên trống trải bát ngát, nhìn thấy gốc cây ở xa xa, thoạt nhìn không xa lắm nhưng muốn đến nơi thì phải cưỡi ngựa chạy mất cả ngày. Đoàn người băng qua bình nguyên hết hai ngày, cuối cùng mới đặt chân đến dãy Tịch Chiếu.
Dãy núi này không những có cái tên cực đẹp (Tịch Chiếu có nghĩa là nắng hoàng hôn) mà còn sở hữu cảnh sắc tuyệt vời. Dãy núi bao gồm vài ngọn núi trùng điệp đứng đối xứng, được rừng thông xanh biếc và muôn vàn loài hoa điểm xuyết, từ trên ngọn núi cao nhất còn có một thác nước đổ trắng xóa, nhìn từ xa như một dải lụa trắng, hơi nước bốc lên tạo thành cầu vồng, tựa như tiên cảnh.
Do gần với thành Thu Phong nên đường núi nơi này được khai phá cực kỳ rộng rãi, hai chiếc xe ngựa chạy song song vẫn thoải mái.
Mặt trời ngả về tây, ráng chiều rực rỡ nhuộm đỏ không gian, khiến rừng thông cũng ửng hồng, sắc hoa càng thêm tươi thắm, vượn hót chim kêu, cảnh đẹp không bút mực nào tả xiết, quả nhiên không hổ danh hai chữ ‘Tịch Chiếu.’
Tối hôm đó, Sở Kiều hạ lệnh tạm dừng chân tại một sơn cốc. Chúng hạ nhân nghe lệnh thì đồng loạt hoan hô, bọn họ đi đường liên tục mấy ngày không nghỉ, ai cũng đã mệt nhoài từ lâu.
Nhưng còn chưa kịp ngủ thì tai lại nghe được tiếng sói tru truyền đến từ xa, tiếng tru kéo dài khiến người nghe sởn gai ốc.
Thanh Thanh mặt tái mét, núp trong lều, nhắm tịt mắt nép vào lòng Mai Hương, cố thế nào cũng không ngủ được.
Sở Kiều cũng không khỏi có hơi lo lắng, sói hoang ở vùng tây nam hung ác có tiếng, bọn họ hiện giờ ít người, đa phần đều là hộ vệ tầm thường và phu xe thuê về, trong đội ngũ lại có phụ nữ trẻ con, nếu bị sói tấn công, hậu quả sẽ rất thê thảm. Nàng gọi Đa Cát và Bình An đến dặn dò mấy câu, bảo tất cả phải chuẩn bị sẵn sàng thì mới yên tâm chút ít.
Nhưng vừa qua nửa đêm thì tiếng sói tru càng lúc càng nhiều, xen lẫn là tiếng nam nhân quát tháo.
Sở Kiều ra khỏi lều, khoác thêm áo rồi dặn Bình An trông chừng khu lều, sau đó mang theo Đa Cát và mười hộ vệ đi đến hướng phát ra âm thanh.
Nhóm người mới băng qua một sườn núi thì mùi máu tươi tanh nồng đã xộc vào mũi. Nhìn kỹ là một sơn cốc trũng thấp, đàn sói hoang có trên trăm con đang tập trung tấn công một đội nhân mã. Đội người không đông nhưng ai cũng có thân thủ mạnh mẽ, chém giết hết sức hung hãn, nhìn qua liền biết không phải dạng dễ trêu chọc. Bầy sói càng tấn công càng say máu, nhe răng nanh trắng ởn, ỷ vào số đông nên cũng không hề sợ hãi.
Không gian đầy mùi máu tanh nồng và tiếng kêu thét thảm thiết, thật khiến người nhìn lạnh sống lưng.
“Tiểu thư?” Đa Cát cau mày, trầm giọng nói: “Đàn sói quá đông, nếu bọn người này không địch lại thì chúng ta cũng sẽ không thể thoát thân.”
Sở Kiều gật đầu, nói: “Tất cả chuẩn bị.”
Đám phu xe hộ vệ làm thuê này cũng là người giang hồ hằng năm bôn ba bên ngoài, tuy không sánh được với quân đội chính quy nhưng gan cũng không nhỏ. Bọn họ giương cung lên, Đa Cát âm trầm ra lệnh: “Bắn!”
Hỏa tiễn liên tiếp được bắn ra, đàn sói bị tập kích từ sau lưng, thoáng cái đã có mười con ngã xuống. Đàn sói giận dữ quay lại lao về phía bọn Sở Kiều, tốc độ cực nhanh, mấy bước đã phóng đến trước mặt bọn họ.
Đa Cát nhanh tay lẹ mắt nhấc thùng dầu thông lên hắt về phía trước rồi ném đuốc xuống, một con đường lửa cao gần ba trượng bốc lên. Vài con sói không kịp dừng lại lao thẳng vào ngọn lửa, gào rú thảm thiết.
Sói vốn sợ lửa nên thế công nhất thời trở nên hỗn loạn, đội người kia thấy có tương trợ thì thêm khí thế, mấy người đứng đầu hét to một tiếng, cầm đao xông lên chém giết.
Sói hoang ở khu vực tây nam quả nhiên hung hãn như lời đồn, vẫn cố ác chiến thêm hơn một canh giờ nữa mới hoảng hốt bỏ chạy, trước khi đi còn rống lên mấy tiếng thị uy, tỏ vẻ sẽ trở lại báo thù.
Mặt đất đầy xác sói, tanh hôi đến khinh khủng.
Dưới sơn cốc có người cao giọng hô: “Vị bằng hữu vừa ra tay tương trợ trên kia, chủ nhân nhà ta xin đa tạ chư vị đã ra tay nghĩa hiệp!”
Đa Cát nghe tiếng thì hơi sững sờ, cố nhìn kỹ nhưng bị cây cối rậm rạp ngăn tầm mắt, trời lại tối mịt nên chỉ đành to giọng đáp lại: “Là Tào đại ca sao? Chúng ta đã từng gặp nhau ở bờ sông.”
Đối phương im lặng một chốc rồi đột nhiên cười to, “Thì ra là Cát tiểu ca, ta bây giờ có hơi không tiện, sau này nhất định sẽ đến bái tạ đại ân của Cát tiểu ca.”
Đa Cát gấp rút nói: “Tào đại ca không cần đa lễ, bị thương sao? Có thuốc trị thương không?”
“Thương thế vặt vãnh không đáng nhắc đến, tiểu ca không cần bận tâm.”
Sở Kiều nghe ra sự cảnh giác trong giọng nói của đối phương, nhẹ nhàng kéo tay áo Đa Cát rồi chỉ chỉ về phía lều trại của mình ra hiệu.
Đa Cát hiểu ra, lập tức nói: “Vậy tiểu đệ xin đi trước, Tào đại ca bảo trọng.”
Lúc trở lại trại, Bình An đang bồn chồn gần chết, nhìn thấy Sở Kiều liền nhào tới hỏi han: “Tỷ tỷ, có bị thương không?”
“Không có chuyện gì.” Sở Kiều lắc đầu, nói với đám Đa Cát: “Tối nay mọi người có chợp mắt cũng phải dè chừng, để đuốc sáng cả đêm, tên lửa và dầu thông phải chuẩn bị sẵn sàng. Sói hoang vốn thù dai, phải cẩn thận bọn chúng đến trả thù.”
Mọi người gật đầu, Sở Kiều trở về lều, thấy Thanh Thanh đã ngủ.
Mai Hương cởi áo choàng cho nàng, nhỏ giọng nói: “Để Đa Cát đi là được, sao tiểu thư phải tự mình đi vậy?”
Sở Kiều lắc đầu, mi tâm vẫn nhíu chặt, nói: “Mấy ngày qua ta luôn thấp thỏm không yên, không rõ là đã xảy ra chuyện gì không hay nữa.”
“Tiểu thư đang lo cho bệ hạ Biện Đường sao? Người yên tâm đi, Đường hoàng thông minh khôn khéo như vậy, hạng tiểu nhân sao có thể dễ dàng được như ý.”
Sở Kiều nhẹ giọng thở dài, đón lấy chén trà sâm Mai Hương đưa đến, nước trà nóng hổi nhưng vẫn không sưởi ấm được hai bàn tay lạnh như băng của nàng, “Chỉ hy vọng là thế.”
Chẳng rõ vì sao, nàng đột nhiên nghĩ đến đội nhân mã dưới sơn cốc kia, trong lòng lại dâng lên chút lo lắng, bất giác buộc miệng hỏi: “Mai Hương, thuốc trị thương lần trước mua từ Hạnh Lâm Đường còn không?”
Mai Hương nhất thời sửng sốt, gấp gáp hỏi: “Ai bị thương, là tiểu thư sao?”
“Không phải.” Sở Kiều vội lắc đầu, nói: “Không có ai bị thương hết.” Nói rồi liền ảo não nằm xuống.
Mai Hương vẫn còn sợ hãi nhìn Sở Kiều một lượt, tựa như nghi ngờ nàng lừa mình.
Nàng làm sao thế này?
Sở Kiều hơi nhăn mày tự hỏi.
Sáng sớm ngày thứ hai, nhóm Sở Kiều vừa đi được một đoạn đã thấy một đội nhân mã đang lẳng lặng đứng chờ phía trước, dĩ nhiên chính là đám người tối hôm qua.
Một nam tử trung niên khoảng hơn ba mươi tiến đến khách khí nói vài câu với Đa Cát rồi đến trước xe ngựa của Sở Kiều, cúi chào nói: “Chủ nhân nhà ta đa tạ tiểu thư đã chi viện, vốn không nên vô lễ đường đột nhưng có ân phải trả, đành lớn mật hỏi danh tính của tiểu thư, kính xin tiểu thư thứ lỗi.”
Sở Kiều hơi chau mày, trầm giọng nói: “Gặp chuyện bất bình tương trợ là việc phải đạo, không cần đa lễ.”
Người nọ nghe nói thì thoáng sững sờ, lập tức hỏi lại: “Vẫn chưa được biết phương danh của tiểu thư.”
“Các ngươi thực kỳ quái, chủ nhân nhà ngươi chỉ phái ngươi ra mặt, rõ ràng không muốn để lộ thân phận, thế sao còn nhất định hỏi xuất thân của ta? Gặp gỡ trên đường, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường, nếu đã không tin tưởng đối phương hoặc đang có chuyện quan trọng phải làm thì sao không lập tức lên đường đi, còn ở chỗ này nhiều lời làm cái gì, không thấy phiền à?”
Người nọ nhất thời trợn mắt há hốc mồm, không ngờ sẽ bị Sở Kiều trực tiếp trách móc như vậy, ngây ra một lúc rồi lui xuống.
Chỉ chốc sau, đội ngũ phía trước nhanh chóng rời đi.
Thanh Thanh chắc lưỡi nói: “Tỷ tỷ thật lợi hại!”
Sở Kiều thở dài tựa vào đệm lưng.
Lợi hại gì chứ, nàng chỉ không muốn lãng phí thời gian với bọn họ mà thôi, qua thêm một ngày thì nàng càng thêm lo lắng, huống chi đối phương còn mang đến cảm giác bức bối lo âu như vậy. Nàng rõ ràng cảm nhận được bọn họ cũng không phải người bình thường, trong tình hình hiện giờ, bớt được chuyện nào hay chuyện đó, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Nhưng chưa đi được nửa ngày thì lại có chuyện ngăn cản bước chân của bọn họ. Bây giờ, ngay cả chậm lụt như Bình An cũng thấy có gì đó không đúng.
Sơn đạo chật hẹp bị vô số cây gãy cùng đá lở chất đống chắn ngang, cao hơn nửa thân người, xe ngựa tuyệt đối không thể tiến qua, rõ ràng là triền núi bị mưa to mấy hôm trước làm sạt lở. Nhưng trùng hợp quá nhiều lần khiến không ai còn nguyện ý tin tưởng lý do đơn giản này nữa.
Đội nhân mã đứng ở phía trước nhìn đám người Sở Kiều đang chậm rãi đến gần, đáy mắt không hề che giấu địch ý.
Mà Đa Cát và Bình An cũng nghi ngờ nhíu mày, tay tự động đặt lên chuôi kiếm đeo bên hông.
Trời xanh mây trắng, chim hót véo von, trời nắm ấm áp, không gian rất quang đãng nhưng lại ẩn chứa sự căng thẳng kỳ dị. Không người nào tiến lên dọn dẹp đất đá ngáng đường, mà lại nhìn nhau chằm chằm, hồi lâu cũng không ai tiến thêm bước nào.
“Thật trùng hợp.” Nam nhân họ Tào nọ cười lạnh một tiếng rồi chậm rãi lên tiếng.
Bình An cau mày, định lên tiếng thì bị Đa Cát kéo lại. Đa Cát hơi nhíu mày, lãnh đạm cười nói: “Quả nhiên trùng hợp, mấy ngày nay nhiều lần cùng Tào đại ca trải qua hoạn nạn, ngay cả ta không tin ông trời cũng không thể không nói một câu, thiên ý quả khó lường.”
“Theo ta thấy thì chả phải thiên ý gì sất, e là có người rắp tâm giở trò thì đúng hơn.”
Bình An cả giận quát lại: “Ngươi nói ai chứ?”
Tào đại ca lạnh lùng bật lại: “Các ngươi là ai? Người của Hoa Hạ sao?”
“Ta thấy các ngươi mới không giống người tốt!” Bình An tức giận quát to, tiến lên rút phăng kiếm ra, chuẩn bị động thủ.
Đối phương nhìn thấy liền đồng loạt xuất đao, ngay lúc đó một tia chớp bạc lóe lên đánh về phía chuôi kiếm của Bình An khiến bảo kiếm rơi *cạch* xuống đất, theo sau là giọng nữ trong trẻo, “Bình An, không được lỗ mãng.”
Tựa như hồ nước đang sôi trào bị nước lạnh dội vào, thoáng cái đã bình thường trở lại.
Bốn phía tĩnh lặng như tờ, đến mức có thể nghe rõ từng tiếng hít thở.
Một cơn gió nhẹ nổi lên, quét qua trên mặt tất cả, rừng thông ở xa xa dao động tựa như ngàn con sóng nhấp nhô, chim chóc bay vụt lên không trung, cất tiếng hót réo rắt.
Chợt có tiếng *lạo xạo* rất nhỏ vang lên, tựa như là tiếng động do đế giày giẫm lên đá sỏi. Rèm cửa xanh thẫm được vén lên, đám người nam tử họ Tào kinh ngạc kêu lên: “Chủ nhân?”
Người nọ không nói một lời, trực tiếp đi về phía xe ngựa của Sở Kiều.
Đa Cát nhăn mày, quát lớn: “Đứng lại!”
Nhưng người nọ vẫn không hề để ý, Đa Cát đặt tay lên chuôi kiếm, mày kiếm nhướng cao, nhanh chóng rút kiếm. Nhưng cậu chỉ vừa rút được một nửa thì người nọ đã lao đến, tốc độ nhanh đến đáng sợ, đoạt lấy kiếm của Đa Cát rồi thuận tay ném sang một bên.
Đa Cát lập tức giận đến đỏ mặt, hừ một tiếng định lao đến dùng tay đánh nhưng người nọ vẫn bình thản không chút e ngại, nhanh chóng đến trước xe ngựa của Sở Kiều, đưa tay muốn vèn rèm xe lên.
Khoảnh khắc rèm xe được nhấc lên, gió mát cùng ánh mặt trời sáng lóa phả lên mặt, Sở Kiều đã thủ sẵn nỏ trên tay, vừa khai hỏa thì lập tức trở nên sững sờ.
Cùng lúc đó, Đa Cát ở phía sau cũng lao đến, năm ngón tay cong lại hướng về phía họng người nọ. Ba năm được Sở Kiều chỉ dạy, một chiêu này của cậu tuyệt đối có thể lấy mạng kẻ địch.
Song người nọ không động cũng không tránh, thân mặc trường sam xanh nhạt hoa văn hình mây, mày kiếm mắt sáng, vô cùng tuấn tú. Hắn đứng nguyên tại chỗ, hai mắt thản nhiên nhìn Sở Kiều, thần sắc trong mắt nhất thời khó phân biệt vui buồn, tịch mịch thâm trầm như đầm sâu không đáy.
Tên rời nỏ sượt qua thái dương nam tử, sít sao xẹt ngang bả vai Đa Cát rồi bắn về phía sau, vừa nhanh vừa đầy sát khí, trong nháy mắt đã khiến tất cả cứng người.
“Đa Cát, lui xuống đi.” Sở Kiều lẳng lặng nói, ngữ khí nhẹ nhàng như mang theo uy lực không thể thách thức.
Đa Cát cau mày, kêu lên: “Tiểu thư?”
Sở Kiều hơi nhướng mày, không nói mà chỉ quay sang nhìn khiến Đa Cát nhất thời ngẩn ra, cuối cùng đành chậm rãi lui lại, chẳng qua vẫn không cam tâm nhìn chằm chằm nam nhân đứng trước xe.
Gió phương nam dịu mát say người, thời tiết tốt đến mức khó tin, một chú chim hoàng anh đậu xuống trên tán cây, cất tiếng hót lảnh lót. Dưới ánh nắng, cánh rừng một bên sườn núi như càng xanh hơn, được tô điểm bởi hoa cỏ đủ màu, đẹp đẽ kỳ vĩ như một bức tranh.
Gió nhẹ phe phẩy khiến vạt áo nam tử khẽ lay động, mang theo hương lan nhàn nhạt riêng biệt mà không phải loại huân hương của bọn công tử nhà giàu tầm thường sử dụng, càng làm nổi bật khí chất thanh tĩnh tựa tuyết kia.
“A!” Thanh Thanh ngồi phía sau Sở Kiều đột nhiên đưa tay chỉ về phía eo nam nhân, kêu lên: “Ngọc bội của hắn giống hệt của tỷ tỷ!”
Chất ngọc trắng muốt, mượt mà bóng loáng, nam tử đứng ngược gió, ngọc bội giắt bên hông bắt sáng, lóe lên lấp lánh.
Vẻ căng thẳng trên mặt Sở Kiều dần dịu đi, trong lúc tất cả mọi người vẫn đang bất động không lên tiếng, nàng đột nhiên giơ tay đặt lên bả vai nam tử làm điểm tựa rồi nhảy xuống khỏi xe ngựa, ôn hòa cười nói với đám Bình An và Đa Cát: “Chớ lo lắng nữa, nhanh chóng cùng nhau khai thông đường phía trước đi.”
“Dạ?” Bình An mở to hai mắt nhìn Sở Kiều rồi lại quay sang nhìn nam tử nọ, cuối cùng ngây ngốc hỏi: “Tỷ tỷ, hai người biết nhau sao?”
“Ừ.” Sở Kiều thong thả gật đầu, thần sắc mơ hồ mang theo vẻ nhẹ nhõm vui vẻ.
Bình An rất muốn hỏi người nọ là ai, chẳng ngờ cậu còn chưa kịp mở miệng thì đã bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của nam nhân vừa ném qua, không quá nghiêm nghị nhưng lại lạnh lùng tựa băng tuyết, như hắn đang rất không kiên nhẫn nghe cậu lải nhải nhiều lời thêm chút nào nữa.
Đám người Tào đại ca nhìn thấy liền lập tức cúi xuống, đồng loạt lấy dụng cụ bắt đầu khai thông đường.
Sở Kiều quay sang nói với nam tử: “Đi theo ta.” Dứt lời liền đi ngược về phía sau.
“Tiểu thư!” Đa Cát vội vàng tiến lên ngăn ở trước người Sở Kiều, trầm giọng hỏi: “Người định đi làm gì?”
Sở Kiều nói: “Đa Cát, chớ có lo lắng, đây là bằng hữu của ta.”
Đa Cát nghi ngờ nhìn nam tử nọ, thấy hắn hơi nhíu mày, lãnh đạm quét mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt trong trẻo tựa như mặt hồ đóng băng, lạnh lùng dị thường.
Ánh mắt kia lãnh đạm và cao ngạo đến khó tả, phải là người từng trải, kinh qua qua bao chông gai của cuộc đời để ngồi lên cao mới có được ánh mắt như vậy. Đa Cát nhất thời cảm thấy như có một chậu nước lạnh vừa xối xuống đỉnh đầu mình, khiến sống lưng không khỏi run rẩy, khi khoảnh khắc đó qua đi, đảo mắt nhìn lại thì Sở Kiều và người nọ đã đi xa.
Hôm nay trời rất đẹp, xanh trong thoáng đãng, vạn vật được bao trùm bởi ánh nắng vàng óng. Hai người một trước một sau thoáng cái đã đi đến cạnh một cái hồ nhỏ trên núi, thác nước từ trên cao không ngừng tuôn xối xả xuống hồ tung bọt trắng xóa, bọt nước bắt ánh nắng lấp lánh đủ màu tựa như muôn vàn châu ngọc lơ lửng trong không trung.
Sở Kiều quay đầu lại nhìn nam nhân trước mặt, hơn một năm không gặp, hắn tựa như không có gì thay đồi, vẫn tuấn tú cao ngạo như xưa. Nàng hé môi muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một nụ cười yếu ớt, cũng không rõ là đang cười bản thân hay cười người khác.
“Cười cái gì?” Gia Cát Nguyệt vẫn giữ bộ dạng chớ lại gần kia, hắn hơi chau mày, tựa như đang rất khó chịu khi cùng nàng đứng ở đây.
“Không có gì.” Sở Kiều lắc đầu, cười nói: “Dường như lần nào gặp lại ngươi cũng trong tình huống vô cùng kỳ quái.”
Gia Cát Nguyệt quay đầu nhìn đi hướng khác, vẫn là động thái dứt khoát quen thuộc kia.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Gia Cát Nguyệt trực tiếp cho nàng một đáp án mơ hồ, “Làm việc.”
“Ra thế.” Sở Kiều gật đầu, hỏi tiếp: “Bây giờ phải trở về?”
“Ừ.”
Sau đó, hai người đứng yên đó, không ai nói thêm gì nữa.
Chớp mắt mà đã gần hai năm, trong thời gian vừa qua, hắn không ngừng hô phong hoán vũ trên triều, thay đổi càn khôn, đã trở thành một trong những người có thế lực nhất đại lục. Sở Kiều ở tít phía nam Biện Đường xa xôi nhưng vẫn thỉnh thoảng nghe được tin tức của hắn, và lần nào cũng cảm thấy hoảng hốt một cách lạ kỳ. Có lúc nàng còn thậm chí hoài nghi, không rõ người mình biết và nam nhân quyết đoán sát phạt trong lời đồn của người dân rốt cuộc có phải là một hay không?
Nàng cũng lần lượt nghe được tin đồn đến từ Thanh Hải.
Nghe nói nơi đó mặc dù là thuộc địa của Đại Hạ, nhưng lại thi hành chế độ quan lại tự do, quan lại không được đề cử từ giai cấp trung tầng trở lên mà được chọn thông qua khoa cử, thường dân cũng có cơ hội dự khảo. Nghe nói nơi đó đặt ra luật pháp mới, khuyến khích nông canh, xây dựng thủy lợi, có chính sách bảo vệ sản xuất và mua bán, thương nhân ở đại lục lớn gan cũng dần bắt đầu chạy đến thiết lập mối quan hệ mua bán với Thanh Hải rồi. Nghe nói, nơi đó đã hủy bỏ chế độ nô lệ, nhà giàu có thể mua gia nô, nhưng chỉ cần gia nô đồng ý xuất tiền chuộc thân thì có thể thoát khỏi nô tịch. Hơn nữa, còn có luật cấm tùy tiện sát hại gia nô, bằng không sẽ bị trừng trị nghiêm khắc. Nghe nói, nơi đó là một địa vực rộng lớn, không hoang vu khô cằn như trong truyền thuyết, nhân khẩu đông đúc, hiện giờ phồn vinh sung túc không kém thành trì lớn trên đại lục.
Cũng nghe nói, xú danh của Thanh Hải vương bây giờ đã lan xa, hắn bị lén gọi là thổ phỉ tư mã chứ không còn là đại tư mã nữa vì hàng năm liên tục vơ vét tiền bạc, lương thực và các loại vật liệu vận chuyển đến Thanh Hải. Bởi vì tháng nào Thanh Hải cũng gửi báo cáo có hạn hán lũ lụt bão tuyết đủ loại lên triều, nói rằng dân chúng không áo mặc không có cơm ăn, yêu cầu triều đình xuất bạc cứu nạn.
Hết lần này đến lần khác, đồ cứu tế vừa rời khỏi thành Chân Hoàng liền bị tuồn vào thị trường đổi thành bạc rồi trắng trợn được đưa đến Thanh Hải. Hiện tại hơn nửa binh lực của Bắc Yến đã bị Thanh Hải kiềm chế, Đại Hạ căn bản không dám trở mặt nên không thể làm gì khác hơn là mặc hắn tùy ý tung hoành.
Nghe nói, nam nhân này được người dân Thanh Hải xưng là ‘quân phụ’, bị dân chúng Tây Mông mắng là ‘thổ phỉ’, bị quan lại Đại Hạ gọi là ‘quỷ hút máu’. Ngay cả bằng hữu tốt kiêm đồng minh tốt của hắn là Thất hoàng tử Triệu Triệt cũng phải lựa lời khuyên nhủ: Đừng làm quá, ngươi ăn thịt thì cũng phải chừa canh cho bọn họ húp chứ.
Nghe nói, tuy dân chúng Tây Mông hận hắn thấu xương, nhưng bây giờ càng lúc càng có nhiều người lớn gan âm thầm chuẩn bị dọn nhà đến Thanh Hải. Cho nên ngày nào ở Thùy Vi Quan cũng đầy ắp thường dân len lén tìm đường chạy vào Thanh Hải.
Đám trưởng lão Đại Hạ tức giận mắng hắn cố ý dung túng cho quan binh ở Thanh Hải lười biếng không làm tròn trách nhiệm, để mặc dân chúng đại lục chạy vào Thanh Hải.
Nhưng mắng thế nào thì hắn cũng chỉ vô tội nhún vai, nói rằng Bắc Yến hung hãn, chỗ hắn không có thừa binh lực gánh thêm trách nhiệm, muốn hạn chế chuyện này thì đưa hắn mười vạn lượng vàng để chiêu mộ thêm quân cho Thanh Hải…
Song bây giờ nhìn thấy hắn, tất cả mọi tin đồn kia đều biến mất khỏi tâm trí Sở Kiều, nhẹ nhàng như mây bay.
Hắn vẫn là hắn, không phải đại tư mã kiêm Thanh Hải vương, không phải vị quân phụ kinh tài tuyệt diễm của Thanh Hải, cũng không phải gã quỷ hút máu vô sỉ gian xảo của Đại Hạ. Hắn vẫn là nam nhân lạnh lùng cao ngạo, thỉnh thoảng lại bốc đồng tùy hứng kia, là Gia Cát thiếu gia đã mấy lần cùng nàng trải qua sinh tử, mấy lần cứu nàng khỏi cơn nguy nan.
Cảm giác bùi ngùi đột nhiên dâng lên, dần dần lấn át sự kích động cùng vui sướng khi nhìn thấy hắn ban đầu, Sở Kiều nhìn hắn, vẫn anh tuấn như xưa, vẫn lạnh lùng như khối băng vậy, nhưng khóe mắt đã mơ hồ đeo theo vẻ mệt mỏi khó nhận ra.
Nàng lẳng lặng hé môi, nhẹ giọng nói: “Mới hơn một năm không gặp, ngươi đã già rồi.”
Gia Cát Nguyệt nghe nói thì đột nhiên ngây ra, vẻ gió sương ẩn chứa trong mắt tan biến, hắn cúi đầu nhìn Sở Kiều, thấy dung nhan nàng vẫn như cũ, chỉ có dáng vẻ là gầy thêm mấy phần.
Hắn năm nay mới hai mươi sáu tuổi, nói thế nào cũng không thể gọi là già. Nhưng mọi cực khổ mệt nhọc suốt mấy năm qua và những năm tháng rong ruổi chinh phạt trên chiến trường tanh mùi máu trước đó đều đọng lại trên khóe mắt hắn. Một chữ ‘già’ của nàng lại khiến mọi chuyện như lại một lần nữa lướt qua trong ánh mắt tang thương của hắn.
Là những đêm thức trắng bên ngọn nến hay dưới ánh trăng lạnh, là những đêm trằn trọc suy tư, là thời gian rèn luyện gian khổ, là những khoảnh khắc cô độc nghênh đón bão táp mưa sa.
Ngoài mặt vẫn như cũ, nhưng tâm đã mỏi mệt lắm rồi.
Trải qua những ngần ấy chuyện, làm sao có thể không già đi chứ?
Gia Cát Nguyệt nhìn nàng, mọi bực tức dồn nén hơn một năm đều tan biến, ngay cả cảm giác hờn dỗi trẻ con muốn phát tác cũng đều lắng dịu sau một câu nói này của nàng.
“Hơn một năm này, ngươi có khỏe không?”
“Đều ổn, vẫn còn sống.” Gia Cát Nguyệt lãnh đạm đáp. Lời lẽ tuy khó nghe nhưng ngữ khí đã không còn lạnh lùng như trong quá khứ. Sở Kiều cũng biết, hắn không phải đối đáp mỉa mai với mình mà thật sự đang cảm khái. Có lẽ chỉ có bọn họ mới nhận thức được, không có gì tốt hơn vẫn còn sống trên đời.
“Ta cũng rất tốt.” Gia Cát Nguyệt không hỏi nhưng Sở Kiều vẫn tự nói: “Ta mở một khách điếm, sống rất thoải mái.”
“Ta biết.” Gia Cát Nguyệt hờ hững trả lời.
Sở Kiều sửng sốt, ngước lên nhìn hắn, “Ngươi biết?”
“Ta từng đến ngụ lại tại khách điếm của nàng ba lần.” Sở Kiều còn đang ngây dại thì lại nghe Gia Cát Nguyệt trầm giọng tiếp lời: “Hơn một năm rồi, nàng đã nghĩ thông suốt chưa?”
“Nghĩ… Nghĩ thông cái gì?”
Nam tử chậm rãi nhíu mày, dáng vẻ như đang nói ‘giả vờ hay thật’, “Nàng thật sự định cả đời ở đó kinh doanh khách điếm?”
Sở Kiều trừng mắt, á khẩu không biết trả lời thế nào, thật ra thì nàng đúng là có dự định như vậy.
“Hay là thật sự định trước ba mươi tuổi tùy tiện tìm ai đó phó thác chung thân?”
Sở Kiều quýnh quáng, “Ai nói ngươi biết?”
“Còn có thể là ai nữa?” Gia Cát Nguyệt nói: “Dĩ nhiên là Lý Sách. Vẫn chưa biết à? Xuân Vũ lâu đối diện khách điếm của nàng là hắn mở, còn Tứ Hải các đằng sau là của ta mở.”
Sở Kiều kinh ngạc đến nói không ra lời, bất giác nhớ đến hai tụ điểm ế ẩm ở trước và sau khách điếm nhà mình. Trước đây nàng còn rất đắc chí vì cho rằng khách điếm của mình giành hết khách của bọn họ, không ngờ đều là do một tay của hai vị cao nhân này thao túng.
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Sở Kiều ngước lên hỏi: “Vậy ngay từ đầu ngươi đã biết thân phận của chúng ta rồi?”
“Không biết.” Gia Cát Nguyệt đáp gỏn lọn, thấy vẻ mặt không tin của Sở Kiều thì không nhịn được nói thêm:“Tuy từng đến đó, nhưng ta chưa từng nhìn thấy mấy người các nàng.”
Đúng vậy, hơn một năm này nàng luôn ru rú trong nhà, đích thực là rất ít đi ra ngoài.
“Lần này ra ngoài để làm gì?”
Sở Kiều không biết nên nói sao, dù gì cũng là quốc sự của Lý Sách, cho cũng chỉ nói qua loa: “Đi Đường Kinh.”
“Hừ…” Gia Cát Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Gần chỗ hai người đứng có một gốc tử đằng và vài khóm đỗ quyên, mỗi lần có gió thổi qua, hương hoa nhàn nhạt lại theo gió quanh quẩn nơi đầu chóp mũi, khiến tâm hồn lâng lâng.
“Thiếu gia.” Nam tử họ Tào đứng ở xa bẩm báo: “Đường đã được dọn thông, có thể đi rồi.”
Gia Cát Nguyệt cũng không lên tiếng đáp, chỉ lẳng lặng đứng đó, hồi lâu sau mới như không nhịn được bầu không khí áp suất thấp giữa hai người, xoay người định rời đi.
“Gia Cát Nguyệt!” Sở Kiều đột nhiên kêu lên: “Lần sau đến thành Học Phủ, có thể đến tìm ta.”
“Không rảnh tới đó.” Gia Cát Nguyệt lạnh lùng đáp, chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt u ám, nói: “Ta phải trở về Thanh Hải, nàng có đi theo ta không?”
Lúc hắn nói ra những lời này, khẩu khí tự nhiên hệt như khi người quen gặp nhau sẽ hỏi đối phương ăn gì chưa vậy. Còn Sở Kiều thì chỉ biết ngây người nhìn hắn. Vẫn luôn như vậy, nàng luôn có thể ung dung ứng phó với mọi chuyện, chỉ duy khi đối mặt với hắn, trí khôn của nàng đều sẽ biến sạch.
Sở Kiều ngơ ngác nhìn Gia Cát Nguyệt, tựa như đang chờ hắn nói thêm câu gì đó chứng thực lời hắn vừa nói không phải có ý như nàng nghĩ.
“Lý Sách bảo nàng chỉ biết phát triển cơ bắp, đầu óc thì chậm lụt không ai bằng, quả thực không sai. Hắn nói nàng khi đó vừa trải qua biến cố lớn, khuyên ta cho nàng thêm chút thời gian.” Gia Cát Nguyệt bình tĩnh nói:“Bây giờ đã nghĩ thông chưa? Đi theo ta được chưa?”
“Nhưng ngươi, ngươi là tư mã của Đại Hạ, còn gia tộc…”
“Không cần nàng quan tâm mấy chuyện đó.” Gia Cát Nguyệt cau mày, trầm giọng nói: “Chỉ cần trả lời có đồng ý đi theo ta hay không.”
Một đàn chim bay qua, hai đàn chim bay qua, rất nhiều đàn chim bay qua đầu, Sở Kiều vẫn không nói gì.
Gia Cát Nguyệt đột nhiên tức giận sẵng giọng hỏi: “Rốt cuộc có đi hay không?”
“Ta đi! Ta đi! Ta đi!” Sở Kiều liên tục nói to.
Hai người đứng đó, ai cũng mặt đỏ tía tai vì mới to tiếng. Giọng của cả hai vang vọng lên vách núi ở bốn phía, càng tô thêm vẻ yên tĩnh đến đáng sợ của nơi này.
“Gặp lại ở đây cũng vừa hay, đỡ mắc công ta phải chạy đến thành Học Phủ tìm.” Nam nhân cao ngạo nào đó cố ý ra vẻ như không buồn để tâm, tựa như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, nhưng lại quên mất bản thân bình thường ít khi nhiều lời giải thích này nọ.
“Đừng chạy loạn nữa, trở về ổ của mình mà nằm đi. Ta làm xong chuyện sẽ phái người đến đón nàng.” Nói xong, hắn liền ưu nhã xoay người rời đi.
“Dù sao đến Thanh hải cũng có thể mở khách điếm kiếm sống.” Sau lưng đột nhiên truyền đến một câu như vậy, khiến Gia Cát Nguyệt mạnh mẽ quay phắt lại, nhìn Sở Kiều chằm chằm, mặt lộ biểu tình như muốn bóp chết nàng.
Chân trời có mây trắng trôi lững lờ, chú chim nhỏ ló đầu ra khỏi tán lá, tựa như đang thăm dò xem không khí căng thẳng chỗ hai con người kia đã hết chưa, dáng vẻ hết sức tò mò.
………………………………………………………………………………………………………………..
Lúc Sở Kiều trở về trong xe ngựa thì Mai Hương đang cười tít mắt chờ nàng. Thanh Thanh còn lộ liễu hơn, cười đến ngoác cả mồm. Sở Kiều dĩ nhiên hiểu tâm tư cô bé đang vui vẻ vì cái gì, chỉ không muốn nói ra mà thôi. Chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thực hết sức bất ngờ, Sở Kiều bình thản ngồi xuống nhưng tim trong ngực vẫn còn đập thình thịch.
Có phải nàng quá vọng động rồi không?
“Tiểu thư.” Mai Hương lót thêm nệm cho nàng, cười nói: “Trên đời này, không phải chuyện gì cũng cần dùng lý trí suy xét. Em cảm thấy, tiểu thư trước kia quá mức bình tĩnh, đôi khi bình tĩnh đến độ lạnh lùng. Thỉnh thoảng vọng động một lần cũng chẳng có gì xấu cả.”
Sở Kiều kinh ngạc quay lại nhìn Mai Hương, không ngờ Mai Hương lại có sự quan sát sắc bén như vậy.
Mai Hương hi hi cười nói: “Tiểu thư không biết sao, người bây giờ nghĩ gì đều viết lên mặt hết rồi. So với trước kia thì Mai Hương thích tiểu thư của hiện tại hơn.”
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Đa Cát chau mày chạy đến hỏi: “Tiểu thư, chúng ta sẽ đi cùng những người đó sao?”
“Dĩ nhiên rồi!” Thanh Thanh vén rèm lên đáp: “Dĩ nhiên là phải đi chung, tương lai sẽ ở cùng nữa đấy!” Nói xong liền khúc khích thả rèm xuống.
Mai Hương rót cho Sở Kiều một chén trà sâm, nhẹ thở ra rồi dịu dàng nói: “Tiểu thư, không phải ai cũng có thể chờ một người hết năm này đến năm khác. Có một số chuyện, nếu không biết nắm bắt đúng lúc, tương lai xảy ra biến cố thì người sẽ phải hối hận.”
Gió mát luồn qua rèm xe thổi vào trong, nhẹ nhàng êm dịu như bàn tay người mẹ. Trời xanh thăm thẳm, thoáng có cánh chim xuyên qua tầng mây, mải miết bay về phía chân trời.