Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 5 - Chương 169: Người thương đi xa



Bóng đêm phủ xuống, vòng ngoài buổi yến tiệc còn chưa dứt thì vòng trong đã bắt đầu. Biện Đường dẫu có khí hậu ôn hòa nhưng vào tháng giêng vẫn khá lạnh, ban đêm gió thổi, khoác áo choàng vẫn bị hàn khí làm lạnh sống lưng. Vừa quá trưa thì trời đổ mưa rả rích mãi tận đêm mới dừng, cho nên không khí khi đêm đến càng thêm lạnh lẽo.

Trời lạnh nhưng chúng phu nhân vẫn đầu tóc vấn cao, xiêm y lả lướt thản nhiên để lộ gần nửa khuôn ngực trắng như tuyết, ánh mắt mị hoặc đưa tình. Thỉnh thoảng có phu nhân to gan, trên đường tiến lên mời rượu còn cố tình vén váy để lộ một phần bắp chân nhẵn mịn.

Lý Sách đã uống rất nhiều rượu, híp mắt dựa vào lưng ghế êm ái. Cửa điện Nhu Phúc mở rộng, đại sảnh rực rỡ ánh đèn, nhạc sư giữa điện gảy đàn, tiếng nhạc du dương uyển chuyển theo gió đêm xoay chuyển khắp nội điện. Nhóm vũ cơ uốn lượn eo thon, đôi chân thon dài không ngừng khiêu khích, mồ hôi rịn ra phủ lên làn da óng mịn như mật ong. Một vũ cơ to gan xoay một vòng lớn rồi thuận thế nằm vào lòng Lý Sách, đuôi mắt nhướng cao, đôi môi nũng nịu khẽ dẩu, cần cổ thon dài, xiêm y mỏng manh không che nổi hai bầu ngực tròn.

Vũ cơ nọ giơ cánh tay trắng nõn bưng chén rượu nho thơm nồng lên, cổ tay nhẹ nghiêng chén khiến rượu đổ xuống phần cổ duyên dáng, sau đó chảy xuống giữa hai đồi tuyết trắng.

“Hoàng thượng, ngài say rồi sao?” Quả nhiên mỹ nhân hiếm có, thân hình mềm mại không xương của vũ cơ cọ cọ trong lòng Lý Sách, đôi môi son khẽ hé, nũng nịu thỏ thẻ, vừa nói vừa luồn tay vào trong vạt áo hắn, đi nửa đường thì dừng lại, khẽ nhướng đuôi mắt khiêu khích nhìn lên.

Vũ cơ này chính là phu nhân Tử Minh được sủng ái nhất cung Kim Ngô một năm nay. Lý Sách tính phong lưu, chưa bao giờ sủng ái người nào quá một tháng, nhưng vị phu nhân xuất thân từ một thế gia suy tàn này lại thịnh sủng không suy suốt cả năm, có thể thấy được người này có mị lực đặc biệt đến cỡ nào.

Lý Sách nhướng ánh mắt ngà ngà say nhìn xuống, hắn mặc cẩm bào tím quý giá, cổ áo viền lông chồn đen nhánh, vạt áo mở rộng để lộ một phần ngực, vô cùng tà mị.

Theo thói quen, nam nhân khẽ nheo mắt, mi tâm hơi chau lại, đáy mắt thoáng dao động, dáng vẻ như một con hồ ly đang suy tư.

Chúng vũ cơ trẻ tuổi trên điện vẫn xoay tròn vũ điệu Đông Hồ, động tác phóng khoáng càn rỡ, y phục lụa mỏng trên người chỉ đủ che những chỗ kín, phần da thịt để hở rịn ướt mồ hôi.

“Hoàng thượng, người đã nửa tháng không đến điện Nhu Phúc, có phải chưa gì đã muốn quên nô gia rồi không?” Phu nhân Tử Minh nhẹ nhàng rướn mặt lên, sóng mắt long lanh nhìn Lý Sách, thần thái mê hoặc tựa yêu tinh.

Ánh mắt Lý Sách như đã ngà ngà say, nhưng giữa mi tâm vẫn rõ ràng hơi chau.

Móng tay sơn đỏ của nữ tử lướt qua phần bụng nam nhân, nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm hắn, thỏ thẻ bên tai hắn, hơi thở thơm ngát hương lan, “Có ai đó làm hoàng thượng không vui sao?”

 

Lý Sách cong môi, lẳng lặng nở một nụ cười rồi đưa tay ôm vòng eo nhỏ nhắn, vuốt ve phần da thịt trắng mịn của phu nhân Tử Minh, cười nói: “Tiểu yêu tinh.”

 

“Tối nay hoàng thượng có nhẫn tâm để Minh Nhi phòng đơn gối chiếc nữa không?”

 

Trên mặt Lý Sách thoáng lộ ra một tia hoảng hốt, trong đầu lặng lẽ hiện lên một hình bóng. Hắn phiền não nhíu mày, bất giác không thể duy trì vẻ thong dong vốn có.

Hắn đã điên nửa tháng rồi, còn muốn tiếp tục điên nữa sao?

 

Lý Sách quay đầu nhìn khuôn mặt mỹ lệ của phu nhân Tử Minh, đáy lòng chợt dâng lên sự khó chịu lấn át một loại cảm xúc khó tả bằng lời, vừa như khổ tâm, vừa như khát vọng, khiến mọi vui buồn thống khoái gì đó đều bay biến. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, hắn lại nở nụ cười tà mị, khôi phục thần sắc thường ngày, mỉm cười nói: “Trẫm có khi nào mà không thương hương tiếc ngọc cơ chứ?”

 

“Hoàng thượng.” Từ ngoài điện đột nhiên truyền vào một giọng nói vô cùng bình tĩnh khiến Lý Sách ngẩng đầu lên nhìn. Thiết Do đang đứng ngoài cửa, bộ giáp trụ trên người hoàn toàn đối lập với đại điện hoa lệ, hắn cười một tiếng chào hỏi rồi không hề để ý đến vẻ mặt của chúng nữ nhân xung quanh, quỳ xuống lanh lảnh cất tiếng nói: “Hoàng thượng, Sở cô nương đã trở lại.”

 

Lý Sách thoáng sửng sốt, vẻ mặt vẫn không đổi nhưng chén rượu trong tay lại khẽ nghiêng, khiến rượu trong chén suýt nữa thì đổ ra ngoài.

Xa xa văng vẳng tiếng người thánh thót, âm điệu ngân dài tựa như một khúc hát du dương. Gió từ bên kia mặt hồ thổi qua mang theo khí lạnh cùng hương thơm nhàn nhạt, thân hình cao thon, mái tóc đen nhánh, ánh đèn rực rỡ của đại điện khiến Lý Sách tuấn tú một cách dị thường.

“Từ lúc nào?”

 

“Mới vừa nãy thôi.”

 

“Bây giờ đang ở đâu?”

 

“Đã trở về Mật Hà cư rồi ạ.”

 

“Đi thôi.” Lý Sách đứng dậy rồi bước ra ngoài.

Thiết Do thoáng ngớ ra rồi vội vàng hỏi: “Hoàng thượng muốn đi đâu?”

 

“Mật Hà cư.” Tiếng nói của Lý Sách văng vẳng trong màn đêm thấm đẫm mùi vị xa hoa, Thiết Do lập tức hối hả mang các thị vệ chạy theo.

Phu nhân Tử Minh chậm rãi đứng dậy, vạt áo lụa mỏng nhẹ nhàng phe phẩy trong gió đêm, nhưng vẻ phong tình quyến rũ như vừa rồi đã không còn. Nàng điềm nhiên nhìn theo thân ảnh dần rời xa của Lý Sách, ánh mắt lấp lánh một cách lạnh lùng, không vui cũng không buồn.

“Phu nhân.” Thị nữ cẩn thận tiến lên gọi.

Phu nhân cầm lấy áo choàng trong tay thị nữ khoác lên người, lẳng lặng khoát tay, “Lui xuống hết đi.”

 

Chúng cung nhân đều tản đi, gian điện mờ ảo huân hương cùng mùi rượu thơm nồng, thoáng cái chỉ còn lại nhạc sư đang xướng nốt bài hát còn dang dở.

Sen trong hồ đã sớm tàn lụi, tán ngô đồng trước cửa cũng đã rụng hết lá, vầng trăng khuyết trên cao lặng lẽ vẩy ánh sáng bạc xuống trên thềm đá bóng bẩy.

………………………………………………………………………………………………………………..

Rèm cửa bị vén lên phát ra tiếng động *loạt xoạt* rất khẽ, Thu Tuệ gác đêm ngoài phòng giật mình tỉnh giấc. Lý Sách ra hiệu chớ lên tiếng khiến tiểu nha hoàn lập tức cúi đầu quỳ xuống, không dám nói tiếng nào.

Trời trở lạnh nên cửa sổ trong phòng đều được đóng kín, nhưng ánh trăng bàng bạc vẫn có thể luồn qua khe cửa chiếu vào phòng. Sở Kiều đang ngủ, chăn gấm đắp kín người, chỉ để lộ cái đầu nhỏ nhắn, chân mày thả lỏng, thần thái cũng mang vẻ bình yên hiếm thấy. Lý Sách tựa vào khung cửa, hơi nghiêng đầu đứng đó, nhất thời không hề nhúc nhích.

Xem ra, người nọ thật sự đúng là lựa chọn tốt nhất cho nàng.

Không có gánh nặng cùng trách nhiệm nặng nề, cũng chẳng có hận thù và chấp niệm sâu sắc, có thể ung dung nói đi là đi.

Lý Sách trầm ngâm nhìn, trong ánh sáng mờ mờ, ánh mắt của hắn lướt qua vầng trán trắng trẻo mịn màng, rơi vào phần tóc đen bóng bên thái dương nàng. Gió chợt nổi lên, ngoài cửa sổ loáng thoáng bóng cây chập chờn, tựa như bàn tay thiếu nữ đang dịu dàng vuốt ve tòa cung điện tĩnh lặng này.

“Dường như cô nương rất mệt, vừa trở về liền đi ngủ ngay.” Ở bên ngoài, Thu Tuệ thì thầm với Thiết Do, tiếng nói rất nhỏ nhưng vẫn truyền vào trong tai Lý Sách.

Lý Sách vẫn đứng đó, tựa như vỡ lẽ chuyện gì. Chậu than trong góc phòng lẳng lặng tỏa ra hơi ấm, dạ oanh trên nhánh cây ngoài cửa sổ cất một tiếng hót trong trẻo, nghe thực êm tai.

“Bất kể là thế nào, mệt thì cứ nghỉ ngơi đi.” Nam tử nhẹ nhàng buông một câu rồi xoay người ra ngoài, tiếng bước chân của hắn văng vẳng khiến trong điện càng thêm trống trải.

Tiếng bước chân xa dần, Sở Kiều chậm rãi mở mắt ra, trong bóng tối, ánh mắt của nàng càng thêm nặng nề, đầu ngón tay níu chặt chăn gấm, dùng sức đến mức trắng bệch.

Chỉ lát sau, điện Nhu Phúc lại truyền ra tiếng đàn sáo du dương, so với vừa rồi còn tưng bừng hơn.

Đêm càng lúc càng lạnh, nàng từ từ nhắm mắt lại.

Quả thực đã mệt rồi…

………………………………………………………………………………………………………………..

Ba ngày sau, Sở Kiều quyết định rời khỏi Đường Kinh. Không kinh động đến bất kỳ ai, nàng chỉ dẫn theo Mai Hương, trước khi đi cũng có đến chào Lý Sách một tiếng.

 

Ban đầu Lý Sách cũng chẳng nói sẽ đưa tiễn, nhưng khi xe ngựa của nàng rời khỏi cổng thành, lại thấy dưới tán ngô đồng xa xa có bày một bàn trà tươm tất, Lý Sách đang đứng sau đám người Thiết Do và Tôn Đệ, thấy nàng đến, bọn họ đều đồng loạt lên tiếng chào hỏi.

Chúng thị vệ tản đi, Lý Sách và Sở Kiều ngồi xuống bên bàn trà, sau khi nàng trở lại Biện Đường, đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức nói chuyện với nhau.

“Định đi đâu thế?”

 

“Không biết.”

 

Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Lý Sách, Sở Kiều đột nhiên bật cười, “Đừng nhìn ta như vậy, không gạt ngươi đâu, ta thật sự không biết đi đâu.”

 

“Không biết mà vẫn muốn đi?”

 

“Ừ, muốn ra ngoài thăm thú đây đó.” Sở Kiều hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn cảnh vật nên thơ xung quanh, thong thả nói: “Ngươi nhìn đi, trời sắp ấm áp hơn rồi, Tây Mông rộng lớn như vậy, ta trước giờ vẫn không có cơ hội du ngoạn, lần này xem như rốt cuộc có thể thả lỏng tâm tư mà đi.”

 

Lý Sách thuần thục pha trà, vừa làm vừa nói một cách chân thành: “Dự định đi bao lâu?”

 

“Chưa biết, xem tâm tình thế nào mới tính, không chừng ngày nào đó nghèo không xu dính túi phải trở về tìm ngươi lừa bữa cơm, cho nên ngươi phải làm hoàng đế cho tốt, chớ để ta trở lại thì không còn chỗ ở nhờ đấy.”

 

Lý Sách nghe vậy thì vội vàng cầm lấy phong bì nằm ở góc bàn, rút ra một xấp ngân phiếu, lấy hơn phân nửa nhét vào trong ngực, lầm bầm: “Nghèo đến không xu dính túi mới trở lại? Thế thì không thể cho quá nhiều tiền, bằng không ai biết đến lúc trở về thì đã trở thành bà già lọm khọm rồi.”

 

Sở Kiều bật cười, “Xem đức hạnh của ngươi kìa, có chỗ nào giống hoàng đế chứ?”

 

“Có quy định làm hoàng đế thì không được phép keo kiệt sao? Nàng không biết ta sống kham khổ thế nào đâu, ta vừa muốn tiêu pha nhiều một tí thì đám lão già kia liền cả ngày bám đuôi khóc than cái gì phía Đông hạn hán phía Tây có người chết đói, chỉ hận không thể bắt ta ngày ngày gặm cải trắng cho qua bữa mà thôi, cả đám thần tử mà chẳng có nổi một ai tốt. Chút tiền này đều là ta bóp bụng dành dụm được đấy, nàng không biết ơn thì thôi, còn ở đó chê cười?”

 

Bầu trời ở Biện Đường vừa cao rộng vừa hết sức quang đãng, trải dài vạn dặm không một bóng mây, ánh mặt trời rọi vào đôi mắt như hồ ly của Lý Sách, nhìn càng thêm giảo hoạt.

Sở Kiều không khỏi thở dài giùm cho toàn bộ văn võ bá quan của Biện Đường, “Gặp phải vị hoàng đế như ngươi, không biết bọn họ đã tổn hết bao nhiêu năm tuổi thọ rồi.”

 

Lý Sách than ngắn thở dài một bận rồi lắc đầu, “Kiều Kiều thực ác mà, không nói tiếng nào đã dứt khoát rời đi như vậy, đám Hạ Tiêu nhất định sẽ liều mạng với ta.”

 

Nghe nhắc đến Hạ Tiêu, Sở Kiều cũng chợt ngẩn ra, suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Lý Sách, các tướng sĩ của Tú lệ quân phải phó thác cho ngươi rồi.”

 

“Bọn họ đều là nam nhân, nàng phó thác cho ta làm gì?”

 

Sở Kiều cũng không buồn để tâm đến lời lẽ càn rỡ của hắn, tiếp tục nói: “Mấy tháng nay ta vẫn luôn nghĩ, ta đến cùng có phải đã sai lầm rồi hay không? Đều do ta quá ngây thơ, tự cho rằng mình có thể thay đổi xã hội này, tự tin bản thân có thể thành lập một chế độ mới tốt hơn. Không phải như khẩu hiệu thiên hạ đại đồng của Đại Đồng Hành, ta chỉ muốn người nghèo có cơm ăn áo mặc, không cần phải nô dịch người khác, hy vọng giai cấp cầm quyền như các ngươi có thể thiết lập được điều luật, bất kể là ai thì cũng không được tùy tiện giết người. Ta biết, xã hội không thể thay đổi nhanh như vậy, nhưng ít nhất phải có người thử cố tạo đường, chỉ cần đi được một bước nhỏ thì sớm muộn gì cũng sẽ có bước dài hơn.

Lúc mới bắt đầu, ta cũng không có lý tưởng vĩ đại như vậy, ta chỉ là muốn bỏ chạy, an ổn sống cuộc sống của mình. Nhưng ta lại quen biết Yến Tuân, những lời tán dương Bắc Yến từ miệng Yến Tuân đã khiến ta bừng bừng sức sống, khiến ta nghĩ rằng, bản thân đi đến thế giới tối tăm này có lẽ có nguyên do riêng, có lẽ đều là thiên ý. Thế nhưng, bây giờ nguyện vọng của ta tan vỡ, chính là vì ta quá kiêu ngạo, ta cho rằng bản thân rất giỏi, khả năng rất cao, có thể thay đổi mọi chuyện, có thể bảo vệ rất nhiều người. Nhưng đến cuối cùng ta mới nhận ra, sức lực của bản thân ta thật ra rất nhỏ bé, người thân và bằng hữu đều lần lượt rời bỏ ta, ta chẳng những không bảo vệ được bọn họ mà còn hại chết rất nhiều người.”

 

Lý Sách hơi chau mày, vừa định lên tiếng thì lại bị Sở Kiều ngăn cản, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, lẳng lặng nói: “Lý Sách, ta không phải là một lãnh tụ tốt, các chiến sĩ của Tú lệ quân không có tín ngưỡng của riêng mình, tính ngưỡng của bọn họ chính là sự tin tưởng dành cho ta. Nhưng sự tồn tại của ta lại hết lần này đến lần khác đẩy bọn họ vào hiểm nguy cùng chiến tranh loạn lạc, khiến bọn họ đổ máu mất mạng, mà những điều ta từng hứa hẹn với họ, một xã hội mới cùng cuộc sống tốt đẹp, mãi mãi không thể thành hiện thực. Ta chỉ cứu bọn họ một lần, không thể ích kỷ muốn bọn họ bán mạng đấu tranh vì mình như vậy. Ta thậm chí từng nghĩ, nếu như lúc đầu ta nghe theo Yến Tuân giải tán Tú lệ quân, có lẽ sẽ không chết nhiều người như vậy, những người đó, nếu còn sống thì bây giờ có thể đã kết hôn, sống một cách an ổn rồi.”

Giọng Sở Kiều dần trở nên nghẹn ngào, nàng mím môi, hốc mắt hơi ửng đỏ, nhưng vẫn cười nói: “Đâu phải ai cũng nhất định cần làm nên nghiệp lớn gì đó, trưởng thành cưới vợ rồi sinh con, vui vẻ đến già cũng là một cách sống. Chỉ tiếc, ta tỉnh ngộ quá muộn, người đã chết thì có làm gì cũng không thể sống lại, tay ta đã nhuốm đầy máu tanh, rửa thế nào cũng không sạch.”

 

“Kiều Kiều?” Lý Sách nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Không phải lỗi của nàng.”

 

“Nhưng trách nhiệm vẫn là ở ta, trốn tránh không khỏi.” Sở Kiều thấp giọng nói: “Bọn họ tin tưởng ta, một lòng đi theo ta nhưng ta lại không thể bảo vệ bọn họ, rất nhiều người đã chết mà ta thậm chí cũng không cách nào an táng thi thể họ tử tế. Ngươi có biết không, hằng đêm ta vẫn có thể nghe được tiếng gào khóc của bọn họ, bọn họ nói muốn trở về nhà, muốn gặp cha mẹ của mình, bọn họ đều chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, vốn nên ở nhà tận hưởng sự thương yêu chiều chuộng của cha mẹ, nhưng lại bởi vì ta mà phải vùi thân trong đồng hoang gió rét.”

 

Mặt Lý Sách không còn vẻ bông đùa thường ngày, hắn lo lắng nhìn nàng, tim khẽ nhói đau.

“Lý Sách, hãy giúp chăm sóc bọn họ thật tốt. Nếu ngươi không yên tâm thì có thể giải tán đội ngũ, cho phép bọn họ ở lại Biện Đường, an bài công việc nhẹ nhàng một chút, để bọn họ cưới vợ sinh con, sống một cuộc sống thoải mái, không cần phải ra chiến trường nữa. Đối với binh lính mà nói, trên chiến trường không có thắng lợi, thắng lợi đều thuộc về tướng quân, cái mà binh lính đối mặt, chẳng qua chỉ có chém giết và chết chóc mà thôi.”

 

Lý Sách khó nhọc gật đầu, hắn nhìn sắc mặt tái xanh cùng thân hình gầy gò của người trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Vậy còn nàng? Còn hận Yến Tuân không? Còn có thể trở lại bên cạnh hắn không?”

 

“Đã không còn hận nữa.” Sở Kiều khẽ lắc đầu, bình tĩnh mỉm một nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân tháng ba,“Thật thì tất cả đều không biết, y mới là người khổ nhất. Ta tận mắt nhìn thấy nỗi hận cùng sự thống khổ mà y phải chịu, chứng kiến mọi sự khuất nhục mà y từng trải qua, người ngoài đều không cách nào hiểu được hận thù trong lòng y sâu đến cỡ nào. Là ta không thể khoan dung được, hôm nay y đã chọn phương thức này, cho dù có sai thì cũng là do vận mệnh đẩy y vào con đường ấy. Ai cũng có quyền chọn đường mình muốn đi, đó là con đường của y, cho dù không cách nào chấp nhận thì ta vẫn tôn trọng sự lựa chọn của y. Trên thế gian này, ai có thể hoàn toàn đúng, ai mới hoàn toàn sai? Chỉ là hai người chúng ta đều có sự cố chấp cùng kiên trì riêng của bản thân, không thể tiếp tục đồng hành nữa nhưng cũng không nhất định phải đối nghịch thành thù.”

 

“Vậy còn Gia Cát Nguyệt? Tại sao nàng không đi với hắn? Hắn đã vì nàng làm nhiều chuyện như vậy… nàng không yêu hắn sao?”

 

“Yêu? Có lẽ cũng có.” Sở Kiều khẽ cười, “Ta thật ra cũng không rõ sao mới chân chính gọi là yêu, nhưng dẫu yêu cũng đâu nhất định phải ở cùng nhau, có nhiều khi, buông tay cũng là một loại yêu.”

 

Sở Kiều hơi ngước mặt lên, gió phả lên vầng trán mịn màng của nàng. Trong nháy mắt đó, Lý Sách tựa như bắt gặp một tia sáng lóe lên trong đôi mắt thản nhiên của nàng, đẹp đến độ khiến người nhìn mê mẩn.

“Hắn dù sao cũng là đại tư mã của Đại Hạ, không khác gì bộ trưởng bộ quốc phòng của một nước, sao có thể ở cùng với người như ta.”

 

Nàng lại lẩm bẩm, “Lý Sách, ta biết, chỉ cần ta nguyện ý, hắn sẽ vì ta mà vứt bỏ mọi vinh hiển. Nhưng đó có phải là lựa chọn tốt nhất không? Hắn chịu bao khổ nạn cùng đau đớn, cuối cùng mới có thể đập vỡ mọi khuất nhục áp đặt lên đầu mình để bước lên vị trí hiện tại. Hắn và ta không giống nhau, cho dù quốc gia hủ bại, gia tộc tàn nhẫn, hắn vẫn là người có nhà có quê hương, đương nhiên sẽ có một loại ý thức trách nhiệm, cho dù nó cũng chính là gánh nặng áp đảo mọi tình cảm khác. Nếu bây giờ chỉ vì ta mà bắt hắn phải rũ bỏ mọi thứ, theo ta lưu lạc khắp chốn, ngươi cảm thấy về sau hắn sẽ thật sự vui vẻ sao? Sẽ không, hắn là nam nhân, nam nhân hẳn có vùng trời của riêng mình, theo dòng thời gian, khi hắn dần già đi, tương lai hắn sẽ hiểu rõ mọi thứ, cũng sẽ cảm thấy may mắn vì đã không chọn sai.”

 

“Huồng hồ, ta cũng đã mệt mỏi rồi.” Sở Kiều cúi đầu xuống, mỉm cười nhìn về phía Lý Sách, “Ta đã bôn ba hơn mười năm, không còn dũng khí tiếp tục đi trên con đường mà bản thân không thấy rõ điểm cuối nữa. Ta rốt cuộc cũng chỉ là một nữ nhân, cũng sẽ có thời điểm muốn dừng chân nghỉ ngơi.”

 

“Kiều Kiều.” Lý Sách thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ta có làm gì cũng không ngăn được nàng đi, có đúng không? Nàng đã quyết tâm rồi, có đúng không?”

 

“Ừ.” Sở Kiều nói rất chân thành: “Không cần lo lắng cho ta, ta sẽ ổn thôi. Thế giới này không phải chỉ có hoàng thân quốc thích hay quý tộc thế gia nắm trọng quyền mới sống được, ta sẽ làm một thường dân, không có gánh nặng, không có trách nhiệm, sống một cuộc sống thật yên bình. Mỗi ngày trôi qua một cách nhẹ nhàng, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, cuộc sống tự do tự tại như thế, ta đã mong ước rất nhiều năm rồi.”

 

“Vậy nàng có trở lại không? Thỉnh thoảng trở lại thăm ta?”

 

“Dĩ nhiên.” Sở Kiều bật cười, nói giọng đương nhiên, “Ngươi là bằng hữu quan trọng nhất của ta mà.”

 

Lý Sách cười khổ, đưa tay vuốt phần tóc bị gió thổi rối của nàng, nói: “Cái đồ cứng đầu này, khiến ta cũng đa sầu đa cảm theo.”

 

Sở Kiều đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Sách, Lý Sách cũng đứng dậy, Sở Kiều giang hai tay ra ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Lý Sách, ta đi đây. Tây Mông càng ngày càng loạn, ngươi nhớ giữ mình, đừng để ta phải lo lắng.”

 

Trong lòng rất buồn bã nhưng Lý Sách vẫn giữ ngữ khí thản nhiên, “Ta có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ta đường đường là đại hoàng của Biện Đường, ai động đến ta? Chưa kể, nam nhân anh tuấn tuyệt luân như ta, ai dám phí của trời mà chà đạp ta chứ, cả thiên hạ cũng chỉ có mình nàng mới không có mắt nhìn hàng tốt như vậy thôi.”

Sở Kiều không khỏi phì cười, “Đúng, đúng, ngươi anh tuấn tuyệt luân nhất thế gian, Leonardo gặp ngươi cũng phải xấu hổ nhảy lầu tự sát được chưa?”

 

“Leonardo là ai? Cái tên thực kỳ quái, người phiên* à?” Lý Sách cau mày hỏi.

*Người phiên: người ngoại biên, thuộc một vùng đất khác

Sở Kiều bật cười lớn, “Ừ, là một người phiên rất tuấn tú.”

 

“Đi so sánh ta với người phiên, quả thực không ra thể thống gì mà.”

 

Sở Kiều ha ha cười to, tiếng cười quanh quẩn trong không trung, bao phủ lấy hai người.

“Không còn sớm nữa, ta đi đây.” Sở Kiều không cưỡi ngựa mà thuê một chiếc xe ngựa ngồi cùng với Mai Hương.

Lý Sách mỉm cười, một thân trường bào đỏ thẫm đứng dưới gốc ngô đồng, thoạt nhìn đúng thật như lời hắn nói, vô cùng anh tuấn tuyệt luân, “Kiều Kiều, đi đường cẩn thận, trước ba mươi tuổi mà vẫn không ai thèm lấy thì có thể trở về tìm ta.”

 

Sở Kiều lên xe rồi vén rèm thò đầu ra, phất tay nói: “Nhờ lời vàng miệng ngọc của ngươi, ta nhất định sẽ tìm được nơi gửi gắm bản thân trước ba mươi.”

 

Rèm cửa xanh thẫm phủ xuống, xe ngựa lăn bánh, càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở cuối con đường rợp bóng ngô đồng.

“Hoàng thượng, có cần phái người đi theo bảo vệ Sở cô nương không?” Tôn Đệ tiến đến, trầm ngâm một lúc lâu rồi thấp giọng hỏi.

“Không cần.” Lý Sách nhẹ lắc đầu rồi xoay người đi về phía cổng thành.

Ai cũng có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình muốn. Kiều Kiều, nàng đi đi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv