Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 4 - Chương 143: Tâm duyệt quân hề*



*Trích trong câu ‘Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.’, dịch nghĩa: ‘Núi có cây, cây có lá. Trong lòng ta có chàng, nhưng chàng lại không biết.’

Điện Thanh Nguyên rộng lớn uy nghi được xây giữa một hồ sen có chu vi gần mười dặm, thủy các đóng bằng gỗ lim loại tốt nhất bao quanh, bốn phía nước xanh biếc, mành trúc thả hờ, khung cảnh thanh nhã không tả xiết. Hiện không phải mùa sen nhưng chúng cung nữ vẫn dùng lụa trắng lụa xanh vấn thành hoa và lá sen thả trôi trên mặt nước, từ xa nhìn giống như hoa thật. Cảnh trí trong hoàng cung Hoài Tống có thể nói là ưu mỹ sánh ngang với cung Kim Ngô của Biện Đường

Vì điện Khâm Nguyên đang trong quá trình tu sửa nên Nạp Lan Hồng Diệp đã dời nơi lâm triều mỗi ngày đến điện Thanh Nguyên. Sau buổi lâm triều, nàng vén rèm chậm rãi bước ra, lại thấy Nạp Lan Hồng Dục ngồi dựa hẳn lưng vào long ỷ, khóe miệng còn vương vệt nước dãi thật dài, đều đặn ngáy khẽ, hiển nhiên là đã ngủ từ lâu.

Nhớ đến ánh mắt của chúng triều thần lúc rời đi, mi tâm của Nạp Lan Hồng Diệp không khỏi nhíu lại. Tiểu thái giám nhìn thấy liền vội vã tiến lên nhẹ đẩy đẩy vai Nạp Lan Hồng Dục, cẩn thận gọi:“Hoàng thượng? Hoàng thượng?”

Hoàng đế trẻ tuổi mơ màng tỉnh lại, vừa cau mày định phát hỏa, chợt thấy tỷ tỷ đứng trước mặt thì nhất thời xìu xuống, nhăn nhó đứng lên dụi dụi mắt, sợ sệt nhỏ giọng kêu: “Hoàng tỷ.”

Tất cả người trên đại điện đều đã lui xuống, chỉ còn tỷ đệ Nạp Lan Hồng Diệp và một tiểu thái giám thân cận.

Nạp Lan Hồng Diệp khẽ nhướng mày, chậm rãi cất tiếng, ngữ khí vô cùng bình thản nhưng rất nghiêm nghị: “Hoàng tỷ có từng dặn không được ngủ khi lâm triều không?”

Hoàng đế trẻ cúi đầu, bộ dạng như trẻ con bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, nhỏ giọng lắp bắp: “Có… có nói.”

“Thế tại sao còn làm vậy?”

Hoàng đế trẻ cúi đầu nhận sai, “Hoàng tỷ, ta sai rồi.”

Nạp Lan Hồng Diệp nhướng mày, “Hoàng tỷ chưa nói người phải xưng hô thế nào sao?”

Nạp Lan Hồng Dục thoáng sửng sốt, tựa như vẫn chưa lý giải được ý tứ trong lời của Trưởng công chúa. Tiểu thái giám vội vàng ghé bên tai Nạp Lan Hồng Dục nhỏ giọng nói một câu, hắn mới lập tức gật đầu, “Hoàng tỷ, ta, à không, là trẫm sai, trẫm biết sai rồi.”

“Biết lỗi rồi thì trở về chép mười bản đạo đức kinh đi, chưa chép xong thì không được ăn cơm.”

“Sao cơ?” Hoàng đế lập tức xụ mặt, Nạp Lan Hồng Diệp cũng không buồn nhìn, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, để lại đại điện trống trơn.

Bên ngoài trời nắng rất đẹp, bốn phía lộng gió khiến màn trúc khe khẽ đung đưa, chuông gió phát ra tiếng leng keng vui tai. Đuôi triều phục màu xanh thẫm nặng nề của Nạp Lan Hồng Diệp quét trên sàn, vạt váy thêu hình bách điểu bằng chỉ kim tuyến lóng lánh tinh xảo, khí chất tôn quý của hoàng thất tỏa ra theo từng bước chân.

“Công chúa.” Vân cô cô đã chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy Nạp Lan Hồng Diệp thì liền vội vàng chạy đến khoác thêm áo choàng cho nàng. Cho dù Hoài Tống có khí hậu ôn đới thì gió vào tháng 11 cũng đã trở lạnh.

“Công chúa, bây giờ hồi cung sao?”

Nạp Lan Hồng Diệp lắc đầu, hôm nay trên triều Trường Lăng vương và Tấn Giang vương báo cáo không rõ ràng, đối với nạn loạn giặc ở Đông Hải có nhiều giấu giếm, nàng không thể không đề phòng, cho nên mới trầm giọng nói: “Truyền Huyền Mặc tiến cung, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn.”

“Dạ.” Vân cô cô vội vàng đáp lời, sau lại hỏi: “Công chúa, triệu kiến Huyền vương gia ở điện Thanh Nguyên sao? Hoàng thượng vẫn còn ở đó…”

Vân cô cô ngập ngừng bỏ dở câu nói. Nạp Lan Hồng Diệp theo lời bà xoay người lại nhìn, chỉ thấy tòa cung điện rộng lớn sau lưng vừa tĩnh lặng vừa tiêu điều, bậc thang bằng gỗ mun đen bóng càng tô thêm vẻ lạnh lẽo tận tâm can. Hoàng đế trẻ tuổi đang ủ ê cụp đầu ngồi một mình trên bậc thang, hai chuỗi ngọc đính trên mũ miện rủ xuống hai bên, phản chiếu ánh nắng lấp loáng chói mắt. Long bào vàng rực rỡ càng làm nổi bật thần sắc buồn bã như đứa trẻ bị bỏ rơi.

Thế nhưng, mọi khổ sở và thương tâm đó đều chỉ vì phải chép mười bản đạo đức kinh chứ không phải vì phương Bắc có nạn lũ, không phải vì loạn cướp ở Đông Hải, không phải vì cáo trạng của hình bộ, càng sẽ không vì phân tranh trên triều. Chỉ cần chép xong bài phạt, hắn sẽ lại ăn ngon ngủ yên như trước, không buồn không lo, nào có âu sầu vì gánh nặng nước nhà.

Trong lòng Nạp Lan Hồng Diệp như đang chìm trong bão tuyết mù mịt. Bóng dáng lẻ loi đứng đó, trong mắt như mặt hồ mù sương chợt bị gió thổi dấy lên vô số gợn sóng. Xa xa có tiếng đàn sáo tưng bừng vọng đến, ẩn dưới cảnh ca múa thái bình là sự điêu tàn được bao bọc bởi vẻ phồn hoa cẩm tú.

“Đến cung Thanh Thực đi.”

Đến sập tối, sau khi Huyền Mặc rời khỏi hoàng cung thì Vân cô cô mới chỉ huy đám cung nữ mang thức ăn đã chuẩn bị xong từ sớm lên, Nạp Lan Hồng Diệp không có khẩu vị nên chỉ ăn qua loa vài miếng. Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập chạy vào, gã thái giám vừa thở hổn hển vừa hét lên: “Công chúa… công chúa điện hạ! Không ổn rồi!”

“Xảy ra chuyện gì?” Nạp Lan Hồng Diệp nhíu mày hỏi.

Vân cô cô vội vàng chạy ra cửa định hỏi thăm, nhưng tên thái gián kia không đợi Vân cô cô lên tiếng đã trực tiếp chạy vào. Mặt đầy nước mắt, hắn quỳ phịch xuống trên mặt đất, khóc lớn: “Công chúa điện hạ, không xong rồi! Hoàng thượng leo lên nóc điện Lạc Di chơi đùa, không cẩn thận bị ngã!”

…………………………………………………………………………………….

Dư âm chiều tà khiến hoàng cung như bị bao phủ bởi một quầng sáng đỏ như máu, nơi nơi đều có cấm vệ tuần tra canh phòng cẩn mật, cửa cung bị phong kín không cho bất kỳ ai ra vào, trọng thần trong triều đã đến hơn phân nửa, xa xa nhìn lại, trên mặt đất quỳ đông nghịt bóng triều phục xanh thẫm. Khi cô gái tiến vào, tất cả người đang quỳ đều ngẩng đầu lên, trong mắt đủ loại sắc thái như ánh sáng hỗn tạp của trời chiều bên ngoài. Mọi kính sợ, e dè, hiềm nghi, khinh thường, tức giận, nhẫn nhịn đều đồng loạt biểu lộ trong thoáng chốc rồi liền biến mất, đám đông bình tĩnh trở lại, lại một lần nữa cúi đầu xuống.

Nạp Lan Hồng Diệp mặc y phục bằng gấm tím sẫm in chìm hoa văn hình mây lấp lánh hai màu vàng và bạc, cộng thêm những đóa tường vi to bản tinh xảo được thêu quanh phần cổ áo thấp càng làm nổi bật cần cổ thon dài trắng như tuyết và khuôn mặt đoan trang không ai bì kịp. Nàng đi từng bước lên chính điện, toàn thân như bị bao quanh bởi không khí lạnh lẽo tiêu điều.

Tấn Giang vương đứng đầu hàng, nhìn thấy Nạp Lan Hồng Diệp tiến vào thì liền vội vã bước lên hai bước, không ngờ lại bị một nam tử trẻ tuổi đẩy một cái loạng choạng suýt ngã.

Huyền Mặc không hề kiêng kỵ ánh mắt tức giận của Tấn Giang vương ở sau lưng, vẫn cố tiến lên mấy bước, trong mắt lộ vẻ lo âu, muốn lên tiếng nhưng cuối cùng lại thôi.

“Hoàng thượng thế nào rồi?” Nạp Lan Hồng Diệp trầm giọng hỏi, thần sắc vô cùng bình tĩnh, không hề có chút xao động, khiến tất cả ánh mắt săm soi từ bốn phía nhất thời lộ ra vẻ thất vọng.

Huyền Mặc lắc đầu, trầm giọng đáp: “Thái y nói đã không còn cách cứu chữa. Công chúa, ngài vào xem một chút đi.”

Trong thoáng chốc, tim như vừa rơi xuống vực sâu vạn dặm nhưng cô gái đứng giữa điện vẫn giữ vẻ mặt kiên định chống chọi lại vô số ánh mắt sắc bén đang chĩa về phía mình.

Nạp Lan Hồng Diệp đột nhiên nhớ lại cái đêm phụ hoàng qua đời rất nhiều năm trước, cũng tại điện Mạch Cơ, cũng những ánh mắt này của chúng triều thần, cũng chiều mưa rả rích, không khí lạnh lẽo như băng. Nàng chợt cảm thấy hô hấp khó khăn, nhưng vẫn cố từ tốn hít vào rồi nuốt xuống, như muốn nuốt trọn cảm giác đau thương đến cùng cực trong tâm trí.

Trưởng công chúa chậm rãi lướt qua đám người quỳ giữa phòng, cung nữ vén rèm lên để nàng một mình đi vào bên trong tẩm điện …

Ánh đèn rực rỡ bên trong chợt trở nên vô cùng chói mắt, Nạp Lan Hồng Diệp hơi mím môi, đi xuyên qua mấy lượt màn trướng nặng nề. Không khí trong tẩm điện nóng đến mức hít thở không thông, đệ đệ của nàng đang nằm trên long sàng rộng thênh thang, mặt thiếu niên trắng bệch, hốc mắt hõm sâu nhưng hai mắt lại sáng ngời, môi khô nứt nẻ, băng vải trên đầu vẫn còn rịn máu đỏ tươi.

Hốc mắt nóng lên nhưng Nạp Lan Hồng Diệp vẫn kìm chế không để nước mắt chảy ra, trốn tránh vô số ánh mắt thăm dò từ bốn phía. Bàn tay dưới áo hơi run run, nàng muốn đưa tay ra nhưng lại không biết chạm vào đâu, chỉ đành nhẹ giọng gọi: “Dục Nhi?”

Hoàng đế trẻ nghe tiếng thì chậm rãi xoay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Nạp Lan Hồng Diệp liền lộ vẻ sợ hãi e ngại, nói giọng đứt quãng nhưng vẫn cố gắng giải thích: “Hoàng tỷ, ta… ta vẫn chưa viết xong…”

Lệ suýt nữa đã trào ra, Nạp Lan Hồng Diệp ngồi xuống bên giường, đặt tay lên vai hoàng đế, khẽ nói: “Không cần viết nữa, sau này hoàng tỷ sẽ không bao giờ phạt em nữa.”

“Thật sao?” Hoàng đế trẻ hớn hở hỏi lại, hai mắt chợt sáng lên như chưa từng bị thương, “Thật sao, hoàng tỷ?”

Hình ảnh về khoảnh khắc phụ hoàng qua đời nhiều năm trước lại xẹt qua trước mắt, tẩm điện rất nóng nhưng Nạp Lan Hồng Diệp lại cảm thấy trong lòng như có tảng băng lớn. Nàng mím chặt khóe môi, gật đầu, “Ừ, hoàng tỷ đã nói thì sẽ giữ lời.”

“Thế thì tốt quá!” Hoàng đế lại nằm thẳng ra, hai mắt thẫn thờ nhìn lên đỉnh màn trên đầu, hình bàn long thêu trên màn xòe móng vuốt dữ tợn như một con quái thú muốn giết người.

“Thế thì tốt quá, vậy ta có thể… có thể…” Ánh mắt hoàng đế chợt trở nên khác thường, chưa bao giờ lấp lánh có thần như hiện tại. Hắn cố rướn cổ lên, mặt đỏ ửng vì kích động, tay siết chặt tay Nạp Lan Hồng Diệp, muốn nói nhưng cổ họng lại như bị thít chặt, chỉ có thể phát tiếng khò khè không nên lời.

Thái y lập tức tiến lên, đám đông quỳ ngoài cửa cũng xôn xao, mắt sáng quắc nhìn vào bên trong. Tiểu thái giám hầu hạ hoàng đế từ nhỏ quỳ rạp xuống, lớn tiếng kêu gọi: “Hoàng thượng! Hoàng thượng!”

“Hoàng thượng muốn nói gì thế?” Hốc mắt đã ửng đỏ, Nạp Lan Hồng Diệp quay phắt lại hỏi tiểu thái giám kia: “Ngươi có biết hay không?”

“Công chúa…” Tiểu thái giám quỳ rạp trên mặt đất, dường như đã sợ đến choáng váng, nghe hỏi thì vừa khóc vừa đáp: “Hoàng thượng nói nuốn nhìn xem cảnh sắc bên ngoài hoàng cung ra sao nên mới leo lên nóc điện Lạc Di. Hoàng thượng nói mình chưa từng được ra ngoài… Hoàng thượng… Hoàng thượng…”

Cảm giác bi thương lạnh lẽo như băng tràn khắp thân thể Nạp Lan Hồng Diệp, chúng thái y bối rối không biết nói gì. Mặt Nạp Lan Hồng Dục đỏ bừng, môi vẫn cố mấp máy cất tiếng khàn khàn: “Có thể… có thể…”

Nạp Lan Hồng Diệp nắm lấy tay hoàng đế, “Dục Nhi, chờ em khỏe lại, hoàng tỷ sẽ dẫn em xuất cung!”

Một tia vui sướng nhất thời xẹt qua trong mắt hoàng đế, hắn lẳng lặng đưa đôi mắt sáng ngời nhìn tỷ tỷ của mình, ánh mắt trong suốt, trắng đen rõ ràng, hệt như của một đứa trẻ còn chưa trưởng thành.

Ngay sau đó, cánh tay vẫn đang níu lấy tay áo Nạp Lan Hồng Diệp chợt lỏng ra, hơi thở ngừng bặt, đầu hoàng đế rơi mạnh xuống, phát ra một tiếng *bịch* nặng nề.

“Hoàng thượng!”

“Hoàng thượng!”

Trong điện nhất thời vang vọng vô số tiếng gào bi thương, ngay cùng một lúc, hoàng cung lập tức tràn ngập tiếng chuông tang, tia sáng chiều bên ngoài cuối cùng cũng tắt hẳn, không gian chìm vào bóng đêm mù mịt, từng chiếc đèn lồng trắng ảm đạm được treo lên. Tiếng kêu khóc văng vẳng khắp nơi, chẳng qua, có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả thì không còn ai có thể phân biệt rõ ràng.

“Thánh thượng băng hà…” Tiếng thông cáo lanh lảnh của nội thị ngân dài trong nội cung.

Nạp Lan Hồng Diệp đứng giữa đại điện, trước mắt là đám cựu thần túm tụm theo các phe phái khác nhau, thi nhau khóc rống một cách bi thương. Xung quanh có rất nhiều người nhưng nàng vẫn cảm thấy đại điện trống rỗng. Bên ngoài trăng đã lên cao, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên bóng lưng đơn độc của nàng, ánh sáng trắng bạc tựa băng tuyết, lạnh lẽo đến tận xương.

Đại tang của hoàng đế, cả nước bi thương, một tháng không cưới không gả, dân chúng đều mặc áo trắng nhằm tỏ lòng tiếc thương vị quân chủ hiền lành của mình. Tang sự này đã khiến toàn bộ hoạt động diễn tập quân sự ở biên giới nhằm kiềm chế Đại Hạ giúp Bắc Yến đều gấp rút bị đình chỉ, không khí bi thương tiêu điều nhanh chóng bao trùm lên khắp Hoài Tống.

Minh Nhân đế qua đời, Nạp Lan Hồng Diệp lên triều tuyên đọc di chiếu, lập trưởng tử của tiên đế là Nạp Lan Hòa Thanh lên ngôi, đổi niên hiệu thành Minh Đức.

Có điều, ngay trong đêm hoàng đế qua đời, Nạp Lan Hồng Diệp cũng ngã bệnh không dậy nổi. Nhiều năm vất vả gồng gánh chính sự như mồi lửa bùng phát đã thiêu trụi toàn bộ tinh lực của cô gái gầy yếu kia. Khoảnh khắc bước ra khỏi điện Mạch Cơ, Nạp Lan Hồng Diệp đã lảo đảo suýt té ngã nếu không có Vân cô cô nhanh chóng tiến đến đỡ. Trước mặt đủ loại văn võ bá quan, tuy vị tanh máu nồng đã dâng đến tận cổ, nhưng nàng biết mình không thể phun ngụm máu này ra, nên chỉ có thể cố sức nuốt xuống, nén nhịn cảm giác buồn nôn rồi bình tĩnh đẩy tay Vân cô cô ra.

Ngoại trừ mẫu thân đang bệnh và cháu trai chưa đầy một tuổi thì nay huyết mạch Nạp Lan chỉ còn lại một mình nàng. Gia phả đồ sộ cùng giang sơn vạn dặm lại một lần nữa đè nặng lên vai nàng. Vì vậy, nàng không thể ngã xuống, không thể mềm yếu, thậm chí cũng không thể khóc. Nàng ngã xuống, cơ nghiệp ngàn năm của Nạp Lan thị chắc chắn sẽ sụp đổ.

Bóng dáng mảnh khảnh đứng trên chủ vị cao ngạo thẳng sống lưng, đường hoàng đọc to di chiếu, nàng an bài hậu sự, ổn định lòng người xong xuôi mới trở lại tẩm điện của mình.

Trong gian phòng nhờ nhờ sáng, sáp nến lặng lẽ chảy xuống giá cắm, cô gái mở to đôi mắt trống rỗng, nước mắt không ngừng thi nhau chảy ra.

Toàn bộ hậu sự của hoàng đế đều được giao cho hai cha con An Lăng vương và Huyền Mặc lo liệu. Ngay sau đó, quan viên trấn thủ các phương đều lần lượt phái người đến kinh thành tham dự tế lễ. Nạp Lan Hồng Diệp trấn giữ trung cung, sắp xếp an bày mọi mặt. Tuy hoàng đế băng hà nhưng thái tử đã sớm được lập, huống chi trụ cột của quốc gia là Trưởng công chúa vẫn còn đó nên biến cố này cũng không gây ra xáo động gì lớn.

Sang ngày thứ hai, Nạp Lan Hồng Diệp dẫn người đi tẩm cung của hoàng hậu Thôi thị để đón hoàng đế tân nhiệm đến thái miếu. Song, nàng còn chưa bước vào tẩm điện thì đã chợt thấy một lưỡi dao sắc bay về phía mình. Huyền Mặc liền rút bội kiếm ra chắn ở trước người Nạp Lan Hồng Diệp. Thị vệ xung quanh đều kinh hãi, lập tức có người hô to ‘Có thích khách’, chuẩn bị vọt vào trong điện thì chợt nghe thấy tiếng gào thê lương của hoàng hậu vang lên: “Ta giết ngươi! Phải giết ngươi!”

Thôi Uyển Như đầu tóc bù xù lao ra khỏi điện, một tay ôm đứa trẻ, tay còn lại cầm một cây kéo, mắt đỏ bừng, khàn giọng kêu gào: “Nữ nhân bỉ ổi! Ngươi đã hại chết hoàng đế, bây giờ còn muốn đến hại con ta! Ta phải giết ngươi! Giết chết ngươi!”

Nạp Lan Hồng Diệp trắng bệch mặt, môi mấp máy như muốn nói thì Vân cô cô đã vội vàng nói to:“Hoàng hậu nương nương, ngài đang nói nhăng nói cuội gì vậy?”

“Ta có nói gì sai sao? Ta đều biết cả rồi!” Thôi Uyển Như cười lạnh, “Nữ nhân đầy dã tâm này mơ tưởng làm hoàng đế, sau khi hại chết hoàng thượng còn muốn đến giết con ta. Còn lâu ta mới cho ngươi được đắc ý!”

Nạp Lan Hồng Diệp đột nhiên cảm thấy mệt mỏi đến cùng cực, ánh mặt trời bên ngoài chợt trở nên vô cùng chói mắt, bên tai đều là tiếng thóa mạ không ngừng, nàng lạnh lùng xoay người sang chỗ khác, bình thản ra lệnh: “Hoàng hậu thân thể bất ổn, không tiện nuôi dưỡng hoàng thượng. Mau mang hoàng thượng đi.”

Huyền Mặc cung kính đáp: “Thưa rõ. Vậy còn hoàng hậu?”

Hoàng đế vừa qua đời, triều chính không yên, phụ thân của Thôi Uyển Như là thái úy* đương triều, nếu để nàng ta phụ chính thì sẽ mở đường cho ngoại thích lớn mạnh, huống chi Thôi thái úy còn là thầy của Tấn Giang vương…

*Thái úy: là chức quan võ cao nhất trong quân đội một số triều đại phong kiến. Có nguồn gốc từ thời nhà Tần. Thời Tần và tiền Hán, thái úy là một trong tam công và đứng đầu các võ quan. Theo Sử ký và Hán thư, khác với chức thừa tướng, thái úy không phải là chức quan lúc nào cũng được đặt ra. Tuy nhiên từ thời Hán Vũ Đế do chiến tranh liên miên với quân Hung nô, thái úy trở thành một chức quan thường xuyên, và được đổi thành đại tư mã. Chức này đến trước thời nhà Nguyên thì bị bãi bỏ.

“Hoàng hậu thông hiểu đại nghĩa, quyết chí đi theo tiên hoàng nên xin được ban rượu độc cùng lụa trắng. Mau dẫn đi.”

Bên ngoài nắng rọi chói chang nhưng bầu trời phía Tây Bắc lại vần vũ mây đen, bỏ lại tiếng chửi rủa ở sau lưng, Nạp Lan Hồng Diệp ngẩng đầu lên nhìn trời, thầm nhủ, sắp mưa rồi sao?

Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện, lúc trở về từ chính điện thì trời đã khuya, Huyền Mặc đi ở phía sau, mấy lần muốn lên tiếng nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, trước khi rời đi còn căn dặn: “Người chết không thể sống lại, xin công chúa hãy thả lòng, bớt bi thương.”

Nạp Lan Hồng Diệp gật đầu, nói một cách khách khí: “Huyền vương cực khổ rồi.”

Huyền Mặc không đáp mà lại thở ra một hơi thật dài. Nạp Lan Hồng Diệp hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy khuôn mặt chính trực lộ mấy phần tiêu điều cô độc.

Nam nhân rốt cuộc thấp giọng thở dài, nói: “Công chúa bảo trọng, tất cả cứ giao cho thần. Dẫu có phải máu chảy đầu rơi cũng không uổng thân này.” Dứt lời liền xoay người rời đi, bóng lưng dưới ánh trăng bàng bạc càng thêm cô tịch.

Nạp Lan Hồng Diệp trở lại tẩm điện thì chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc to vọng lại từ xa xa.

Được vú nuôi dỗ dành nhưng cậu bé vẫn khóc nấc không ngừng, mặt mũi đều đã đỏ ửng cả lên. Chỉ trong hai ngày, đứa trẻ bé bỏng này lần lượt mất đi cả hai song thân, mà cái chết của mẫu thân bé lại chính do cô ruột của bé đích thân hạ lệnh. Sau khi đứa trẻ này trưởng thành, nếu biết được sự thật, liệu nó có hận nàng không?

Nạp Lan Hồng Diệp đứng tựa bên cửa sổ một mình suy tư, vầng trăng trên đầu tỏa ánh sáng dìu dịu bao phủ lấy thân người nàng.

Vân cô cô ôm Thanh Nhi đến, dè dặt cười nói: “Công chúa, hoàng thượng đã cười rồi này.”

Nạp Lan Hồng Diệp đưa tay đón lấy đứa trẻ, quả nhiên nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe đang mở to nhìn mình, đôi môi bé xíu toe toét nở nụ cười. Cảm giác u uất trong lòng từ từ tan đi, nàng ôm cậu bé vào lòng, ngắm nhìn đường nét quen thuộc mà bất chợt nhớ đến đệ đệ.

Lúc Nạp Lan Hồng Dục còn sống, đôi khi nàng sẽ oán trách ông trời cho đệ đệ thân thể nam nhi mà lại không cho hắn tâm trí của một người bình thường, không biết phân biệt đúng sai, vô năng cáng đáng cơ nghiệp trăm năm của Hoài Tống. Còn nàng, có tài trí trời ban nhưng lại mang thân nữ nhi, nhiều năm vất vả nhưng vẫn bị chúng quan lại gán tiếng xấu chuyên chính lạm quyền. Cho đến khi hắn không còn, nàng mới hiểu ra, hai người bọn họ vốn là một, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Chỉ khi có Nạp Lan Hồng Dục bên cạnh, nàng mới có thể ổn định giang sơn Đại Tống, gánh vác toàn bộ Nạp Lan thị.

Cũng may, cũng may là nàng vẫn còn có Thanh Nhi.

Nạp Lan Hồng Diệp cúi xuống nhìn đứa trẻ còn quấn tã lót, hốc mắt chợt cay cay. Cũng may là nàng vẫn còn có Thanh Nhi, hiện tại, Nạp Lan thị chỉ còn lại hai cô cháu bọn họ mà thôi.

“Công chúa nhìn xem, tiểu thánh thượng thật là đáng yêu!” Vân cô cô sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của tiểu hoàng đế, cười nói.

Thanh Nhi lập tức vui vẻ huơ cánh tay nhỏ mũm mĩm lên, bật cười khanh khách, tròng mắt đen như mực nhìn Nạp Lan Hồng Diệp chăm chăm, tựa như thấu hiểu suy nghĩ của nàng.

Bất chợt *choang* một tiếng, Nạp Lan Hồng Diệp và Vân cô cô giật mình quay đầu lại, thì ra là cung nữ vừa làm vỡ chén trà.

Vân cô cô tức giận mắng: “Đồ vô dụng! Kinh động đến hoàng thượng và công chúa, cẩn thận mạng của ngươi!”

Nạp Lan Hồng Diệp cũng hơi nhíu mày, nhẹ vỗ vỗ như muốn trấn an đứa bé trong tay, lại nhận ra cậu bé vẫn đang cười ê a, không hề có chút sợ hãi.

Vân cô cô cười nói: “Công chúa, người nhìn xem, tiểu thánh thượng thực gan dạ, lớn lên nhất định sẽ là một hoàng đế anh minh thần võ.”

Nạp Lan Hồng Diệp cũng mỉm cười, nhưng ý cười còn chưa trượt đến đáy mắt thì nàng bất chợt sững người, mặt lập tức trở nên trắng bệch như tuyết.

Vân cô cô nhìn thấy thì khó hiểu hỏi: “Công chúa, có chuyện gì vậy?”

Nạp Lan Hồng Diệp cảm thấy chân tay lạnh lẽo như băng, cố gắng trấn tĩnh an ủi bản thân nhưng vẫn vội vàng đưa Thanh Nhi cho Vân cô cô ôm, sau đó đứng bên cạnh vỗ *bốp* một cái thật to.

Tiếng vỗ tay giòn tan ở ngay bên tai nhưng đứa bé vẫn hồn nhiên đưa bàn tay nhỏ bé sờ sờ hàng nút trên vạt áo của Vân cô cô, cười một cách vui vẻ.

Nạp Lan Hồng Diệp nóng nảy liên tiếp vỗ tay thật mạnh, hốc mắt đỏ ửng lên, vừa vỗ vừa gọi to:“Thanh Nhi! Thanh Nhi! Nhìn đây này, cô cô ở bên này!”

Nhưng đứa bé vẫn không hề xoay đầu lại, cuối cùng chơi chán, bé ngáp nhỏ một cái rồi dụi đầu vào ngực Vân cô cô, nhắm mắt lại thiếp đi.

“Thanh Nhi, đừng ngủ! Thanh Nhi, cô cô ở bên này!”

“Công chúa!” Trên mặt Vân cô cô đã lã chã nước mắt, bà quỳ phịch xuống trên mặt đất, khóc to:“Xin người đừng gọi nữa, đừng gọi nữa!”

Mặt Nạp Lan Hồng Diệp đầy vẻ kích động, nàng nắm lấy hai vai Vân cô cô, tức giận quát lớn: “Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vân cô cô không ngừng rơi lệ, vừa khóc vừa nói: “Lúc vừa ôm tiểu thánh thượng về ta đã nhận ra, truyền gọi thái y trong cung hoàng hậu, dụng nghiêm hình tra khảo thì ông ta mới nói. Thì ra hoàng hậu đã biết sự thật từ lâu, chỉ là một mực che giấu không nói ra mà thôi, sợ nói ra thì đứa nhỏ này sẽ không thể làm thái tử nữa. Suốt một năm nay hoàng hậu vẫn luôn tìm cách chữa trị, nhưng đây là bệnh bẩm sinh từ trong bụng mẹ, làm cách nào cũng trị không khỏi…”

Nạp Lan Hồng Diệp nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, Thanh Nhi không thể nghe được, Thanh Nhi là người điếc!

Sự thật này đã hoàn toàn đốn gục sự kiên cường cuối cùng của Nạp Lan Hồng Diệp, biến thân xác nàng trở nên không còn sức sống, chỉ có thể trôi lập lờ trong biển băng sâu thẳm lạnh lẽo đến cực độ. Toàn bộ bi thống cùng nín nhịn nhiều ngày như cơn hồng thủy trong phút chốc phá đê tràn vào, nàng thấy cổ họng tanh ngọt rồi ói mạnh ra một búng máu to, ướt đẫm vạt áo.

“Công chúa! Công chúa!” Vân cô cô kinh hãi, đặt tiểu hoàng đế xuống rồi chạy đến đỡ Nạp Lan Hồng Diệp.

Thanh Nhi đột nhiên bị đặt xuống thì mở mắt ra, nghi hoặc nhìn một vòng rồi lập tức bật ra tiếng khóc rống. Đám nha hoàn đồng loạt chạy vào khiến trong điện chợt trở nên hỗn loạn. Vân cô cô hét lớn: “Truyền thái y! Mau truyền thái y!”

Nạp Lan Hồng Diệp cảm thấy đầu óc quay cuồng, tâm trí chỉ mãi quanh quẩn một câu: Ông trời có mắt, làm ác tất khó thoát khỏi báo ứng.

Đúng vậy, nàng giết Thôi Uyển Như. Nhưng vị hoàng hậu này cũng để lại cho nàng một đại nạn khó lường.

Nếu sớm biết, nàng đã mặc kệ sự phản kháng của Nạp Lan Hồng Dục mà nạp thêm tần phi cho phong phú hậu cung, giúp Nạp Lan thị khai chi tán diệp, bọn họ cũng sẽ không lâm vào tình cảnh điêu tàn như hiện giờ. Song, bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn, không còn kịp nữa rồi.

Không thể khống chế được nữa, nước mắt cuối cùng cũng thi nhau rơi lã chã khắp khuôn mặt thanh tú của Nạp Lan Hồng Diệp, nàng cắn môi đến bật máu, đau thương khóc thành tiếng: “Phụ hoàng, phụ hoàng, nhi thần tội đáng chết vạn lần!”

Ngất lên ngất xuống hết mấy lượt, khi tỉnh lại thì bên cạnh đã đầy người vây quanh, nhưng Nạp Lan Hồng Diệp vẫn nhắm nghiền hai mắt. Suốt năm năm, đây là lần đầu tiên nàng mặc kệ mọi thứ, chỉ muốn nhắm mắt ngủ để không phải đối diện với hiện thực. Hồi lâu sau, xung quanh dần dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một bóng người vẫn đứng trước giường, mãi vẫn chưa rời đi.

Nạp Lan Hồng Diệp mở mắt ra. Ánh trăng xuyên qua song cửa chiếu lên thư án, tiếng cầu kinh đều đều theo gió lạnh thổi vào, văng vẳng bên tai. Tất cả như nhắc nhở nàng, hiện tại đang là lúc nào, bản thân nàng đang ở đâu…

“Chuyện hoàng thượng bị điếc đã được vi thần giấu kín, trừ người trong cung này, không còn ai khác biết.” Huyền Mặc đứng bên giường, thấp giọng nói.

Giọng nam nhân rất êm tai, nhẹ nhàng như gió lướt qua cánh đồng, trầm bổng như tiếng nhạc. Ánh nến hắt lên ngũ quan tinh xảo khiến vẻ kiên trì bền bỉ của hắn càng thêm lộ rõ.

“Từ giờ đến khi hoàng thượng trưởng thành, chúng ta vẫn còn ít nhất mười mấy năm nghĩ cách. Cho dù hoàng thượng không thể nghe thì chúng ta vẫn có thể chờ đến khi hoàng thượng đủ mười lăm tuổi thành thân, sinh hạ người kế thừa, tương lai Hoài Tống vẫn còn hy vọng. Công chúa là trụ cột của đất nước, là toàn bộ hy vọng của Nạp Lan thị, nếu công chúa ngã xuống, hoàng thượng tất sẽ bị phế, người ngoài sẽ nhân cơ hội này đoạt quyền. Khi đó Hoài Tống sẽ bị chia năm xẻ bảy, dân chúng lầm than bởi chiến loạn, cơ nghiệp tổ tiên sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Người kiên cường như công chúa, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn Hoài Tống bị chia cắt, cơ nghiệp của Nạp Lan thị tan tành thành mây khói.”

Nạp Lan Hồng Diệp ngẩng đầu lên nhìn nam nhân từ nhỏ lớn lên cùng mình, đáy lòng đột nhiên dâng lên nỗi bi thương vô bờ.

Đúng vậy, lời vừa nói không hề sai, không phải nàng chưa từng nghĩ đến. Chẳng qua, con đường này sẽ gian nan đến mức nào đây?

“Huyền Mặc, đa tạ huynh.”

Đã rất lâu không được Nạp Lan Hồng Diệp gọi thẳng tên mình, Huyền Mặc thoáng sững sờ, ánh mắt khẽ dao động, nhưng vẫn cung kính đáp lời: “Đây là bổn phận của vi thần.”

Nạp Lan Hồng Diệp ngồi dậy, khẽ ho khan hai tiếng, sắc mặt tái nhợt như giấy nhưng vẫn cố mỉm cười, “Huynh chín chắn hơn nhiều, thấp thoáng có phong vị giống như thúc phụ rồi.”

An Lăng vương – phụ thân của Huyền Mặc từng là đại tướng dưới trướng của Nạp Lan Liệt, trong chiến dịch Nam Cương từng xả thân cứu mạng Nạp Lan Liệt nên được ban họ Nạp Lan, ghi vào gia phả hoàng thất.

Huyền Mặc cúi người đáp lời: “Đa tạ công chúa khích lệ.”

“Nghe nói Ngọc Thụ hoài thai rồi, có thật không?”

Nét mặt nam nhân nhất thời hơi cứng lại, đầu mày cũng khẽ nhíu, một lát sau hắn mới thấp giọng đáp: “Thưa phải.”

Nạp Lan Hồng Diệp cười nói: “Ngọc Thụ tài đức vẹn toàn, huynh nhớ phải đối xử tốt với nàng ấy.”

Huyền Mặc bình thản đáp lời, ngữ khí cứng nhắc nghe không rõ buồn vui, “Còn phải cảm tạ công chúa ban hôn.”

Đại điện trống trải khiến âm thanh cầu siêu càng thêm rõ ràng, lẫn trong đó còn nghe được tiếng khóc nức nở của quần thần. Hai người nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì khác.

Một lát sau, Huyền Mặc móc từ trong ngực ra một phong thư vẫn còn được niêm kín đưa cho Nạp Lan Hồng Diệp, nói: “Bắc Yến gửi thư.”

Ánh mắt ảm đạm của Nạp Lan Hồng Diệp nhất thời lộ ra một tia sáng, nhìn dáng vẻ hơi hấp tấp cầm lấy thư của nàng, Huyền Mặc rủ mắt, mi tâm khẽ chau, lẳng lặng lui về phía sau nửa bước, nhẹ giọng nói: “Vi thần cáo lui.”

Nạp Lan Hồng Diệp ‘ừm’ một tiếng đáp lời, tuy vẫn đang mỉm cười với Huyền Mặc nhưng ngữ khí và vẻ mặt đã không còn chú ý như khi nãy.

Ánh đèn cung đình hắt vào bóng dáng nam nhân rời đi, kéo thành một cái bóng thật dài trên mặt đất.

Lúc Vân cô cô tiến vào thì Nạp Lan Hồng Diệp đã khôi phục thần thái thường ngày. Thái y thăm mạch, kê đơn thuốc cho nàng xong thì cùng chúng cung nữ lui ra ngoài cả.

Nạp Lan Hồng Diệp ngồi trước thư án, khẽ vuốt ve phong thư trong tay, đáy lòng lại dần dần dâng lên cảm giác bi thương, tựa như đang lần lữa không dám xé mở phong thư.

“Huyền Mặc hiền đệ, chiến sự ở Bắc Yến đã kết thúc, vi huynh bình yên vô sự nên hiền đệ chớ lo lắng. Lần này Bắc Yến thắng trận, hai phần công đều là của đệ, nhờ có hiền đệ sắp xếp chuyện tiếp tế lương thảo và quân nhu, cũng như giúp đỡ kiềm chế binh lực đóng ở biên cương phía Đông của Đại Hạ, bằng không ngay cả vi huynh cũng không nắm vững phần thắng trong tay. Hiền đệ công khai che chở Bắc Yến như vậy, ắt hẳn sẽ có người trong triều mượn cớ công kích đệ. Quan trường hung hiểm, hiền đệ nhất định phải cẩn thận. Nếu bởi vì ngu huynh mà liên lụy đến hiền đệ, huynh muôn lần chết cũng không hết hối hận.

Ngày Đại Hạ lui binh sẽ là ngày đại hôn của huynh, nếu hiền đệ có thể đến tham dự, huynh nhất định sẽ dùng nghi thức long trọng nhất chào đón đệ. Hai chúng ta đã mười năm không gặp, vi huynh thật sự rất nhớ hiền đệ.”

Nước mắt nhỏ từng giọt xuống trên trang giấy trắng tinh, cảm giác đau khổ trong lòng như hóa thành suối lệ không ngừng tuôn chảy. Mọi áp lực, kiên trì, mệt mỏi cùng bi thương chồng chất trong thời gian quá dài, và dòng chữ ‘ngày Đại Hạ lui binh sẽ là ngày đại hôn của huynh’ đã trở thành giọt nước tràn ly đốn gục bóng dáng thanh mảnh kia. Trước mắt dần mờ đi, mưa giông gió giật bên ngoài như đồng điệu với tâm trạng của nàng, Nạp Lan Hồng Diệp nhấc bút chấm thật nhiều mực, lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa, vừa viết vừa cười một cách khổ sở:

“Kim tịch hà tịch hề?

Khiên chu trung lưu,

Kim nhật hà nhật hề?

Đắc dữ vương tử đồng chu.

Mông tu bị hảo hề,

Bất tý cấu sỉ.

Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,

Đắc tri vương tử.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,

Tâm duyệt quân hề quân bất tri.*”

* Đây là một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu. Theo Thuyết uyển, thiên Thiện thuyết, em cùng mẹ của Sở vương là Ngạc quân tử 鄂君子 du thuyền trên sông, cô gái người nước Việt chèo thuyền hát một bài ca biểu thị lòng mến mộ ông. Bài thơ được cô lái thuyền hát bằng tiếng Việt, nhưng ông dù không hiểu tiếng Việt mà nghe lời hát lấy làm yêu thích, nhờ người dịch sang tiếng Sở, chính là bài ca ở đây. Ngạc quân tử hiểu được càng vui mừng cởi áo gấm khoác lên người cô gái. Đây được coi là bài thơ dịch đầu tiên trong văn học Trung Quốc. Bài này có ảnh hưởng trực tiếp tới Sở từ.

Dịch nghĩa:

Đêm nay là đêm nào?

Đưa thuyền trôi giữa dòng.

Hôm nay là hôm nào?

Được cùng vương tử trên thuyền.

Thật lấy làm xấu hổ,

(Vương tử) không trách mắng thiếp (vì thân phận).

Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,

Được biết vương tử.

Núi có cây, cây có cành,

Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.

(Nguồn: thivien)

Khi viết đến chữ cuối cùng, nét bút đã lộn xộn không ra hình, Nạp Lan Hồng Diệp chán nản nằm gục trên thư án, nặng nề ngủ thiếp đi mà hai mắt vẫn còn đẫm lệ.

Lúc Vân cô cô tiến vào, nhìn thấy hình ảnh này thì suýt nữa đã rơi lệ. Công chúa chấp chính nhiều năm nhưng chưa bao giờ thất thố như thế. Bà dìu Nạp Lan Hồng Diệp lên giường nghỉ ngơi, quay lại thư án thì nhìn thấy thư đã được viết xong.

Nhận ra lại là thư gửi cho Bắc Yến vương, Vân cô cô có hơi không vui nhưng vẫn gấp thư lại rồi bỏ vào bì thư niêm kín mà không hề nhìn qua nội dung, sau đó mới giao cho cung nữ, căn dặn: “Đưa đến phủ Huyền vương, bảo ngài ấy cứ gửi đi theo lệ cũ.”

“Nô tỳ tuân lệnh.”

Trong màn đêm âm u mưa gió dầm dề, một con hắc ưng từ phủ Huyền vương lao vụt lên không trung rồi nhanh chóng giương cánh bay về phía Tây Bắc.

…………………………………………………………………………………….

Yến Tuân nhận được thư của Nạp Lan Hồng Diệp ngay trước ngày lên đường. Phong Trí đứng bên cạnh, nhìn thấy Yến Tuân đọc xong thư liền nhướng mày đọc lại lần nữa rồi đột nhiên bật cười, nói: “Tiểu tử kia học hỏi ngữ điệu ai oán của con gái khuê phòng nhà ai thế này, viết bậy biết bạ rồi còn gửi cho ta?”

Phong Trí nhận thư đọc qua một lần, liền cười nói: “Điện hạ, bút tích của Huyền vương gia có hơi lộn xộn, hình như là viết lúc đang say rượu.”

Yến Tuân lắc đầu cười cười, hắn và vị nghĩa đệ này tình nghĩa không nhẹ, mười năm tương giao sao có thể so với người thường, cho nên cũng vui vẻ nói: “Đúng vớ vẩn thật.”

Dứt lời liền đột nhiên nổi tâm tính trẻ con, thầm nghĩ nếu nhận được hồi âm, không biết tiểu tử kia sẽ giận đến thế nào? Nghĩ đoạn, Yến Tuân lập tức ngồi xuống thư án múa bút:

“Mười năm tương giao,

Vi huynh ngu dốt,

Không rõ tâm ý.

Ngày Đại Hạ lui binh,

Huynh nguyện đến Tống cầu hôn,

Chẳng hay có được đáp lời?”

Phong Trí đọc được thì cười to, “Điện hạ, Huyền vương gia đọc được sẽ giận đấy.”

“Thì ta muốn nhìn thấy tiểu tử kia nổi điên mà.” Yến Tuân trịnh trọng đặt bút xuống, bỏ thư vào bao để lên bàn, ha ha cười to rồi vui vẻ cùng Phong Trí và A Tinh đi ra ngoài.

…………………………………………………………………………………….

Sốt cao suốt cả một đêm, hôm nay Sở Kiều vẫn còn nằm bẹp trên giường, không khỏi cảm thấy oán trách cùng đau lòng.

Oán trách là trách chàng lạnh lùng vô cảm. Đau lòng là vì chàng vẫn một mực che giấu lừa dối nàng. Có điều, thế thì sao? Lời gã sai vặt kia nói không sai. Trừ nàng ra, chàng không coi trọng tính mạng của bất kỳ ai khác. Nói nghe thì tàn nhẫn, nhưng ít nhất, đúng, ít nhất thì trừ nàng ra.

Chàng rất quan tâm nàng.

Còn nàng, cũng có một số chuyện vẫn che giấu không nói ra. Ví như lai lịch thật của bản thân, cũng ví như, chuyện ở Biện Đường và những dây mơ rễ má với Gia Cát Nguyệt.

Gia Cát Nguyệt, Gia Cát Nguyệt.

Mỗi khi nhớ tới ba chữ kia, Sở Kiều đều cảm thấy lòng khẽ nhói đau. Nàng không máu lạnh đến mức đột nhiên có thể quên hết mọi chuyện, lại càng không ngốc đến mức không nhìn ra tình cảm của hắn dành cho mình. Có điều, thế thì sao? Trên thế gian này, có rất nhiều chuyện lực bất lòng tâm, có nhiều thứ đã nhận nhưng không cách nào hoàn trả.

Chi bằng cứ làm như lời Lý Sách nói, nếu đã không có cách hoàn trả thì cứ quên đi thì hơn.

Tám năm bên nhau, nàng là người duy nhất trong lòng Yến Tuân. Trong khi đó, sau lưng Yến Tuân, tim nàng lại từng có phút xao động vì người khác. Nói cho đúng thì, giữa hai người, chẳng ai hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai. Nàng có lẽ cũng không nên hẹp hòi so đo với Yến Tuân đến như vậy.

Sở Kiều cố gắng xuống giường, mặc y phục tử tế rồi cầm bát hạt dẻ đã bóc vỏ đi về phía thư phòng của Yến Tuân. Lục Liễu đang ngủ trưa nên không nghe thấy nàng đi ra ngoài. Cực khổ chăm sóc nàng cả đêm qua, tiểu nha hoàn chắc đã mệt rũ ra rồi.

Cửa thư phòng được đẩy ra, bên trong không một bóng người, Sở Kiều đặt bát hạt dẻ xuống bàn, nhìn thấy thư án đầy công văn, nến trên giá chỉ còn một đoạn cỡ đốt ngón tay, nàng biết đêm qua Yến Tuân lại thức suốt đêm, không khỏi có hơi đau lòng. Nàng định đi ra ngoài dặn phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn thì tay áo vô tình quét phải một phong thư trên thư án.

Phong thư kia không những vô cùng tinh mỹ mà còn được tẩm hương thơm ngát, phong thư bị rơi xuống đất khiến thư bên trong bị lộ ra hơn nửa. Hai hàng chữ đột nhiên đập vào mắt khiến Sở Kiều hơi sững sờ, không tự chủ được ngồi xuống rút lá thư ra đọc.

Đọc đến câu ‘Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.’ thì trong lòng chợt cảm thấy đau nhói. Đó không phải là bút tích của nàng, mà nàng cũng không am hiểu ngâm đối thi từ.

Ngón tay lạnh như băng của Sở Kiều vội vã lật xem bìa thư, là Huyền vương phủ ở Hoài Tống.

Nhất thời, rất nhiều chuyện đột nhiên vỡ lẽ, mọi khúc mắc trong đầu đều được lý giải. Sở Kiều chậm rãi hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở hắt ra như muốn tống khứ cảm giác không cam lòng trong ngực, nhưng lại phát hiện ngực càng thêm nặng nề.

Nàng tiếp tục đưa mắt nhìn xuống, là Yến Tuân tự tay hồi âm. Trong đầu như bị sét đánh một đòn khiến dưới chân loạng choạng, Sở Kiều nhíu chặt mi tâm, trong đầu nảy ra vô số cách lý giải, lại bị trăm ngàn lý do lật đổ. Thế nhưng, nói gì thì nói, cuối cũng vẫn không hơn được giấy trắng mực đen trước mắt.

Hơi lạnh chầm chậm ngấm qua da thịt, tựa như xúc tu từ từ cuốn lấy tim thiếu nữ, rồi lan khắp thân thể còn yếu vì bệnh của nàng.

Bên ngoài mặt trời đã lặn, không trung tối dần, tia nắng cuối cùng hắt vào mặt Sở Kiều, tô rõ đôi mắt vô hồn của nàng. Đáy lòng nàng, cũng như bầu trời bên ngoài, cũng dần trở nên ảm đạm.

Tất cả mọi cảm xúc cùng suy nghĩ trong lòng chốt lại thành một câu: Thì ra cái gọi là cả đời bên nhau, cũng chỉ như vậy mà thôi.

“Không!” Sở Kiều đột nhiên đứng phắt dậy. Ánh mắt lộ vẻ quyết liệt, nàng tuyệt đối không tin, trừ phi Yến Tuân chính miệng nói ra, bằng không nàng cũng sẽ không hồ đồ để bị lừa như vậy.

Cảm giác yếu ớt vì bệnh kéo dài chợt biến mất không còn tăm tích, Sở Kiều chạy vội về phòng mình, phủ thêm áo choàng rồi lại đi ra cửa. Lục Liễu kinh hoảng đuổi theo, sợ hãi kêu to: “Cô nương còn chưa khỏe mà, người muốn đi đâu vậy?”

Sở Kiều cũng không để ý, lập tức nhảy lên ngựa chạy đến quân doanh.

Nhưng sau khi chạy đến quân doanh, nàng lại không được vào. Tướng sĩ của binh đoàn số 1 không biết mặt nàng, cũng không tin lời nàng nên vẫn kiên quyết ngăn nàng ở cửa. Ngay lúc đó, bên tai chợt nghe thấy tiếng gọi thất thanh, Sở Kiều quay đầu lại thì nhận ra người vừa tới vô cùng quen mặt, chính là phó tướng của binh đoàn số 2 – Doãn Lương Ngọc.

Doãn Lương Ngọc người mặc giáp trụ, nhìn thấy Sở Kiều thì vô cùng mừng rỡ, lập tức chạy đến kêu to: “Đại nhân, cuối cùng cũng gặp được người. Thuộc hạ chầu chực ở ngoài phủ điện hạ hết ba ngày nhưng bọn họ vẫn không cho ta vào. Bây giờ đại nhân đã đến, tốt quá rồi!”

Sở Kiều thoáng sững sờ, hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện sao?”

Doãn Lương Ngọc cũng sững sờ, lập tức hỏi lại: “Đại nhân không hay biết?”

“Biết cái gì?”

Doãn Lương Ngọc lập tức biến sắc, nói to: “Đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv