Tiếng chuông lanh lảnh ngân dài báo hiệu điềm lành, đỉnh tháp Kim Độ được thắp nến tản ra ánh sáng chói mắt như ngọc. Âm thanh vang vọng xuyên thấu đất trời, truyền khắp đại lục Tây Mạc. Đội xe ngựa rồng rắn dừng lại, Lý Sách vén rèm lên, lẳng lặng nhìn tháp Kim Độ đứng sừng sững ở xa xa, khẽ híp đôi mắt hẹp dài che khuất ánh sáng vừa lóe, khóe miệng mỉm một nụ cười nhạt. trong mắt khẽ lóe. Trong nháy mắt đó, Sở Kiều đã xác nhận, nam nhân này tuyệt đối không giống như vẻ ngoài phóng đãng cùng bất kham của hắn. Bởi vì nàng nhìn thấy trong mắt hắn có sự rung động cùng hâm mộ lẫn không cam lòng, thậm chí có chút điên cuồng không kềm chế được.
Nhưng chớp mắt sau Lý Sách đã nhoẻn miệng cười đến không tim không phổi, vui vẻ nói: “Hình dáng ngọn tháp đèn này thật giống một vũ cơ lõa thể, thân thể yểu điệu vô cùng lung linh. Hạ vương thật có lòng.”
Đám binh sĩ Đại Hạ nghe thấy cơ hồ đều muốn thổ huyết. Tháp đèn Kim Độ kia có tên là kim long ngũ trảo, vì sao trong mắt Lý Sách lại trở thành vũ cơ lõa thể?
“Nhanh đi thôi.” Lý Sách không nhịn được buông rèm xuống, “Nhìn đồ giả dù sao cũng không có ý vị.”
Triệu Tề cố nén lửa giận trong lòng, phân phó bọn lính tiếp tục đi về phía trước.
“Ngươi cố tình che giấu như vậy là để tự vệ?” Sở Kiều đột nhiên cất tiếng nói, ngữ điệu tuy lạnh nhạt nhưng lại mang theo ý cười mị hoặc.
Lý Sách xoay đầu lại, nhìn Sở Kiều từ trên xuống dưới rồi đột nhiên giơ tay ôm eo nàng, “Nàng đoán đúng rồi. Ta thật ra vốn anh minh thần võ, bụng đầy kinh luân, như thế nào, sùng bái sao?”
Sở Kiều cũng không kháng cự, hai mắt lóe lên tia sáng nhàn nhạt. Nàng khẽ nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Ta nghe nói, những người luôn giả vờ ngu ngốc trong một thời gian dài cuối cùng sẽ thật sự trở thành đồ ngu.”
“Kiều Kiều, nữ nhân vẫn nên đáng yêu một chút thì hơn. Tại sao nàng luôn gây sự với người khác như vậy?” Nam tử cười yêu diễm, mị hoặc vươn đầu lưỡi muốn liếm lên cổ thiếu nữ.
Sở Kiều dùng một tay đẩy cằm Lý Sách, mạnh mẽ làm cho hắn ngậm miệng lại, “Cẩu cắn người là cẩu không sủa, hổ ăn thịt người cũng sẽ không để lộ ra nanh vuốt.”
Lý Sách ha ha cười lên, phả hơi thở ấm áp lên mặt Sở Kiều, “Vậy nàng nói xem, ta là cẩu không sủa hay là con hổ che giấu nanh vuốt?”
“Đều không phải.” Thiếu nữ từ tốn cười một tiếng, “Ngươi giống như rắn độc, toàn thân đầy hoa văn giấu mình trong bụi cỏ, không rõ khi nào sẽ nhảy ra cắn người.”
“Ha ha!” Lý Sách đột nhiên cười lớn như vừa nghe được chuyện cười, một hồi lâu mới nói một cách đứt quãng, “Kiều Kiều, nàng quả thật rất thú vị. Ta càng ngày càng cảm phục mắt nhìn độc đáo của mình.”
“Ngươi rất nhanh sẽ biết ánh mắt của mình độc đáo đến cỡ nào.”
Lý Sách từ tốn nhích lại gần, khàn khàn cất chất giọng trầm thấp nói: “Rất nhanh?”
“Rất nhanh.”
Một tiếng *răng rắc* giòn tan vang lên, Sở Kiều đưa tay trực tiếp vặn trật khớp vai của Lý Sách, song không đợi hắn kịp kêu thảm một tiếng thì âm thanh *răng rắc* lại vang lên, trong nháy mắt khớp vai bị trật đã trở lại như cũ.
“Nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối không phải là người ngươi có thể trêu chọc.”
Thiếu nữ mang sắc mặt âm lãnh nửa quỳ trên sàn xe ngựa, ngón tay chỉ thẳng vào mũi Lý Sách, dùng ngữ điệu lạnh lẽo như băng chậm rãi nói: “Ta muốn giết ngươi thì chỉ cần trong nháy mắt, để ta ở bên cạnh đối với ngươi mà nói thì trăm điều hại mà không một điều lợi. Hành sự tốt nhất nên luôn lưu lãi đường lui cho bản thân, ta không phải người tình nguyện để cho ngươi lợi dụng.”
Lý Sách hấp háy con ngươi, đột nhiên bật cười, nói: “Kiều Kiều thật hung dữ. Nhưng không sao, ta sẽ dùng chân tình của mình khiến nàng thay đổi.”
Sở Kiều không nói tiếp mà chỉ quay người đi. Những gì nên nói nàng đều đã nói, binh đến tướng chặn, để xem vị Thái tử Biện Đường rốt cuộc muốn làm gì.
“Tam điện hạ!”
Bên ngoài đột nhiên có giọng nói lanh lảnh vang lên, thị vệ nhất thời khẩn trương tiến lên quát lớn: “Là ai dám cản đường?”
Triệu Tề nhanh chóng ngắt lời thị vệ, tiến lên chắp tay nói: “Thì ra là Gia Cát thiếu gia, à không, bây giờ hẳn nên gọi ngươi là Gia Cát chỉ huy sử mới phải.”
“Tam điện hạ nói đùa, hịch văn từ Binh bộ còn chưa tới, nói ai là quân cơ chỉ huy sử thì còn quá sớm.”
“Đó là theo nguyện vọng chung của đại đa số, Gia Cát thiếu gia tài trí hơn người, vị trí kia ngoài ngươi ra thì còn ai xứng đáng đảm nhận? Không cần quá khiêm nhường.”
Gia Cát Nguyệt cưỡi chiến mã, một thân cẩm y hoa phục tím sẫm, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt thâm trầm không chút dao động, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, lẳng lặng nói: “Phía sau là xa giá của Thái tử Lý Sách sao?”
Lý Sách ngồi trong xe quay đầu lại nhìn Sở Kiều, thấp giọng cười một tiếng, “Bằng hữu cũ tới tìm nàng kìa.”
Sở Kiều khẽ nhướng mi, “Ngay cả chuyện xưa cũ này mà Thái tử điện hạ cũng tường tận như vậy, làm sao có thể khiến người tin rằng ngươi chỉ là một quý tộc chỉ biết phóng đãng?”
Lý Sách sửng sốt, tự biết mình vô tình lỡ lời, nhưng ngay sau đó liền ha hả cười một tiếng, cũng không giải thích mà vén rèm xe lên lớn tiếng nói với người bên ngoài: “Gia Cát thiếu gia, nghe nói tiếng tiêu của ngươi tuyệt nhất thành Chân Hoàng, không biết ngày khác có thể cho ta mở mang nhãn giới không?”
Gia Cát Nguyệt một người một ngựa đứng ngược sáng quay lưng với tháp đèn, không hề có tùy tùng theo cùng, cuồng phong kéo theo bụi đất cùng cỏ dại bay tứ tung. Sắc trời đã dần tối, ráng mây đỏ như lửa nhuộm kím chân trời mênh mông tạo thành một quanh cảnh như tranh sau lưng hắn.
Nam tử đưa ánh mắt nhàn nhạt nhìn phía sau lưng Lý Sách, dưới ánh sáng mờ ảo, bóng dáng mảnh khảnh của nữ tử lộ ra vẻ nhu hòa. Nhiều năm bôn ba đã khiến hắn càng thêm hướng nội cùng khéo che giấu. Nhuệ khí sắc bén thời niên thiếu tựa hồ như đã được mài mòn, hắn giống như một thanh chủy thủ còn nằm trong vỏ, như mãnh hổ đang nằm ẩn, không biết khi nào sẽ ra khỏi vỏ xuyên thủng người khác.
“Thái tử điện hạ quá khen, ngày khác có cơ hội nhất định cũng phải lắng nghe cao nghệ của điện hạ.”
“Ha ha.” Lý Sách cất tiếng cười to, “Nói rất hay, nói rất hay. Trình độ của ta so với người thường thì còn có thể, so với ngươi thì với không tới đâu.”
Triệu Tề cau mày, tựa hồ cảm thấy chỉ cần đứng chung với Lý Sách thì sẽ hạ thấp thân phận. Hắn vội vàng trầm giọng nói: “Gia Cát thiếu gia, thời gian không còn sớm, hôm nay phụ hoàng ta tự mình thiết yến, chúng ta vẫn nên đến sớm một chút thì hơn.”
Gia Cát Nguyệt cười nhạt, thúc ngựa nhường đường, “Mời Tam điện hạ, tại hạ xin theo sau.”
“Đa tạ.”
Bánh xe tiếp tục lăn, chậm rãi tiến về phía trước. Khi xe ngựa đi ngang qua Gia Cát Nguyệt, một cơn gió lạnh đúng lúc thổi tung rèm cửa, một bên mặt hai người nam nữ lướt qua nhau nhưng không ai nghiêng đầu nhìn qua. Thời gian quá nhanh, bọn họ tựa như hai ngôi sao băng không cùng quỹ đạo, trong nháy mắt đã tách ra đi con đường riêng của mình.
“Ai nha nha.” Lý Sách ở mộ bên lắc đầu thở dài, “Hoa cố ý rơi theo dòng nước mà nước vẫn chảy không lưu tình. Kiều Kiều, người ta không ngần ngại tới nhìn nàng, nhưng nàng ngay cả một chút tươi cười cũng không thèm trưng ra, thật quá không hiểu phong tình rồi.”
Sở Kiều cũng không nhìn hắn lấy một cái, vẫn tiếp tục trầm mặc không nói.
“Kiều Kiều.” Lý Sách đột nhiên cười híp mắt tiến lại gần, nói: “Nếu như ta giết Gia Cát Nguyệt, nàng sẽ làm sao?”
Sở Kiều nhắm mắt, không nói tiếng nào.
“Vậy nếu ta giết Triệu Tung?”
“Giết ngươi.” Thiếu nữ không chút do dự lạnh lùng nói.
“Haiz, thật đúng là nhẫn tâm.” Lý Sách thở dài, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu ta giết Yến thế tử?”
Thiếu nữ đột nhiên mở mắt ra, lạnh lẽo nhìn về phía nam tử, trầm giọng nói gằn từng chữ: “Nếu vậy, ta sẽ dùng cả đời mình, bất chấp mạng mạng sống tìm mọi cách tiêu diệt Biện Đường, sau đó khiến ngươi sống không bằng heo chó.”
Thái tử Biện Đường đột nhiên ngây ngẩn cả người, vốn chỉ là một câu nói đùa nhưng nhất thời lại khiến không khí bốn phía như ngừng lại.
Nhiều năm sau khi hồi tưởng lại thời khắc này, Lý Sách mới chợt hiểu tại sao mình lại thất thần. Không phải vì lòng tin mạnh mẽ cùng sự kiên định của thiếu nữ này, cũng không phải vì hắn thật tin rằng một cô gái nhỏ như nàng sẽ có năng lực làm được chuyện đó. Hắn chẳng qua chỉ chợt có chút sầu não tự hỏi, nếu như là hắn chết, sẽ có ai vì hắn mà có thể nói ra những lời kiên định như thế?
Khi đó nam nhân người mặc long bào chỉ có thể nhấc bầu rượu lên uống một hơi, tri kỹ vĩnh viễn là thứ xa xỉ nhất trong thế gian, dù ngươi nắm cả thiên hạ cũng không nhất định có được.
Vì quân không tiếc xương máu, một lời nhiệt huyết minh chứng tri trỉ.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh về phía cung điện hoàng kim rực rỡ.
…………………………………………………………………………………….
Hôm nay cửa hàng Đình Hòa đóng cửa sớm hơn ngày thường. Phía sau cửa lớn, Vũ cô nương một bản đồ địa hình của thành Chân Hoàng ra, nhìn nhìn đám thuộc hạ, trầm giọng nói: “Tất cả rõ chưa?”
“Cô nương?” Duệ Hề nhíu mày, “Thật sự phải làm như vậy?”
Vũ cô nương kiên định gật đầu, “Nếu chúng ta đã đồng ý đi theo thiếu chủ thì phải nghe theo mệnh lệnh của người một cách vô điều kiện.”
“Nhưng chúng ta căn bản không biết mình đang làm cái gì!”
“Không phải mỗi lần trước khi hành động sẽ có người nói rõ ràng cho chúng ta biết nguyên nhân và phương hướng sao?”
“Chẳng lẽ ngay cả cô nương cũng đoán không ra?”
“Ừ, ta không đoán được.” Vũ cô nương gật đầu, trầm giọng nói: “Nhưng ta biết, tối nay sẽ xảy ra chuyện lớn.”
…………………………………………………………………………………….
*Bốp* một tiếng, Triệu Triệt ném ly rượu xuống đất, lạnh giọng nói: “Chuẩn bị triều phục, bổn vương muốn vào cung.”
“Điện hạ.” Trình phó tướng tiến lên, cẩn thận nói: “Dạ yến tối nay quỷ dị khó lường, điện hạ không phải đã quyết định trước là sẽ không tham dự rồi sao?”
Triệu Triệt khẽ nhíu mày, chậm rãi quay đầu lại, trầm giọng nói: “Bổn vương nói bây giờ muốn vào cung.”
Trình phó tướng sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền quỳ phịch xuống trên mặt đất, đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
…………………………………………………………………………………….
Gió đêm từ phía Tây lướt qua thảm cỏ dại mọc đầy ngoài thành thổi vào trong thành. Trăm năm sau, người dở ra trang sử bám bụi, nhìn đến đoạn này thì không khỏi cất giọng cảm khái thượng đế an bài cao siêu. Cả thành Chân Hoàng như một con cờ trong bàn cờ vốn trật tự, vị trí các con cờ nhìn như độc lập không liên hệ với nhau, nhưng thượng đế lại thuận tay nhặt một con cờ trong góc lên. Vị trí cùng sức mạnh của con cờ này vô cùng thấp kém không ai nhìn thấy, nhưng trong khoảng khắc nó lại có thể đảo loạn cả thế cờ, khiến cả thành Chân Hoàng như nổi gió mây cuốn.
Đại môn Tử Kim, “Thái tử Biện Đường đến!”
Quảng trường Tử Vi, “Thái tử Biện Đường đến!”
Tử Hoa cung, “Thái tử Biện Đường đến!”
Xe ngựa rẽ vào cung Thịnh Kim, đèn lồng vờn quanh, cửa son rộng mở, một đoàn thái giám lưu loát đồng loạt hô to, tiếng vang xuyên thấu trời cao, kích động vô số chim chóc tung cánh bay lên.
Đây là lần đầu tiên Sở Kiều từ cửa chính tiến vào chánh điện cung Thịnh Kim. Tuy hai mắt vẫn nhắm nhưng từ trong xe ngựa nàng vẫn có thể cảm giác được hương vị ngọt ngào thơm nồng trong không khí. Vận mệnh quả là một hành trình kỳ diệu, nàng vẫn một mực cố gắng giúp người khác thoát khỏi xiềng xích của nơi này, nhưng lại không ngờ, đại sự chưa thành mà đã dần bị nó cuốn vào.
Bóng tối rốt cuộc nuốt mất tia sáng sau cùng phía chân trời, màn đêm buông xuống, đèn lồng tỏa sáng rực rỡ, xa xa thấp thoáng có tiếng nhạc long trọng vang lên.
Lý Sách được cung nhân đỡ xuống xe ngựa, sau đó liền ngẩng đầu lên tươi cười với thiếu nữ trên xe, nụ cười vô cùng xán lạn, thậm chí mang theo vài phần mị hoặc.
“Kiều Kiều…”
Sở Kiều không nhìn hắn lấy một cái đã lưu loát tung mình nhảy xuống xe.
Lý Sách ở một bên ha ha cười một tiếng, vỗ tay nói: “Thân thủ của Kiều Kiều thật tốt!”
Sở Kiều vẫn không để ý tới hắn, một cơn cuồng phong âm lãnh từ đằng xa thổi tới đập lên thân thể y phục đơn bạc. Nàng ngẩng đầu lên nhìn tòa cung điện vàng rực rỡ trước mặt, chỉ cảm thấy sống lưng rét lạnh, toàn thân lạnh lẽo như băng.
Bất chợt cảm giác được một ánh mắt ấm áp bắn tới từ phía sau, Sở Kiều nhướng mày, như có tâm linh liên thông đột nhiên quay người lại.
Trong ánh đèn lồng mông lung, giữa vô số bóng đáng vương công đại thần cùng tiểu thư quý tộc đi lại trên quảng trường rộng lớn đang thi nhau nói lời chào hỏi là một bóng dáng đứng lẫn giữa đám thị vệ áo xanh. Ánh mắt như điện xuyên qua tầng tầng bóng người khiến cho Sở Kiều đột nhiên nhìn thấy được hắn. Ngay lúc đó, trái tim nàng nháy mắt liền ấm lại, mọi tiếng động trong trời đất như đều biến mất.
Yến Tuân một thân bạch y, mặt mũi tuấn tú, ánh mắt ôn hòa như hồ nước mùa xuân tháng 3 đang chắp tay đứng ở xa xa, giữa hai người là vô số bóng người qua lại như thoi đưa. Hắn đang nhìn nàng, khóe miệng khẽ nở nụ cười dịu dàng, sau đó hé môi nói không tiếng động: “Đừng sợ.”
Như người lạc giữa biển khơi đột nhiên nhìn thấy ánh đèn, thiếu nữ cười ôn hòa, sau đó mím chặt khóe môi, chậm rãi gật đầu.
“Kiều Kiều?”
Tiếng Lý Sách vang lên từ phía sau, ngữ điệu mềm nhũn khiến Sở Kiều có chút giật mình, khi đưa mắt nhìn lại thì bóng dáng của Yến Tuân đã biến mất trong biển người, thế nhưng nàng đã không còn lo lắng nữa.
Bọn luôn sát vai liền cánh, cùng nhau tiến vào thì chắc chắn sẽ cùng nhau rời đi. Vô luận đối phương gặp phải chuyện gì thì người còn lại sẽ luôn ở phía sau hỗ trợ.
Sở Kiều xoay người sang chỗ khác, trong lòng không còn chút e ngại.
“Kiều Kiều, nắm chặt.” Lý Sách nở nụ cười tà mị, thanh âm khàn khàn, ánh mắt như thiêu đốt, “Để ta dẫn nàng vào. “
Để ta dẫn huynh vào, chốn hoàng cung vàng son kia, trung tâm xoáy nước quyền lực kia mới là nơi huynh nên thuộc về chứ không phải là cuộc sống thường dân nhàn nhã.
Để ta mang huynh vào.
Sở Kiều trầm tĩnh nhìn Lý Sách một cái, ngay sau đó liền nhấc chân đi trước một bước về phía hoàng cung ánh vàng rực rỡ kia. Nơi luôn chìm đắm trong tiếng nhạc rền rĩ mơ màng.
Nếu như đã không còn đường lui thì tối thiểu ta vẫn có thể chọn con đường phía trước.
Đây chính là ngày quan trọng nhất trong đời Sở Kiều, trong ngày này, nàng vừa thoát khỏi nô tịch dùng thân phận giáo đầu đi vào nơi tôn quý nhất hoàng triều Đại Hạ, lấy tư thế thu hút ánh mắt vạn người tiến vào trong tầm mắt đám quý tộc quyền cao ngất trời của đế quốc.
Từ nay về sau, thiên hạ sẽ nhớ kỹ cái tên này, thiếu nữ họ Sở tên Kiều trong một tương lai không xa sẽ lấy năng lực của một thứ dân thay đổi càn khôn trong thiên hạ.