Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

CHƯƠNG 44: PHỐI HỢP



Địch Quý phi cũng biết là mình quá nóng vội, chẳng khác nào đậu hũ nóng chưa nói tới chuyện ăn hay không, mới vừa làm ra đã nát rồi vậy.

Thấy Tiết Tịnh Kỳ vẫn còn thời gian giải thích nhiều với mình như vậy, biết cô vẫn đồng ý chữa bệnh cho Thích Vũ Mạch, vội nói: “Tịnh Kỳ, ta biết là ta quá để ý đến Mạch Nhi, ta biết cô không phải người như thế. Cô giúp Mạch Nhi vượt qua cửa ải khó khăn lần này đi!”

Bà vẫn lựa chọn tin tưởng Tiết Tịnh Kỳ, đám Thái y kia càng chữa càng loạn, mà Tiết Tịnh Kỳ từng chữa khỏi cho Thái tử, có cơ sở ở đó, hơn nữa lời nói của cô cũng đã xua tan nghi ngờ của bà.

“Ta sẽ cố hết sức, nhưng ta có một yêu cầu.” Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng đưa ra yêu cầu.

Địch Quý phi liên tục nói: “Cô nói đi.”

“Trong quá trình ta chữa bệnh cho Lâm Vương, cả phủ Lâm Vương đều phải nghe theo lời của ta, còn nữa, trước khi Lâm Vương tỉnh lại, không được tuỳ tiện cho hắn dùng thuốc nữa.” Tiết Tịnh Kỳ nói rõ từng câu từng chữ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Địch Quý phi, nói đến đây, có thể đồng ý không phải xem bà ta rồi.

Có lẽ là xuất phát từ tâm trạng nôn nóng muốn cứu con trai của người làm mẹ, bà ta gần như không suy nghĩ nhiều đã gật đầu: “Được, đều nghe theo cô."

Như thế cũng tốt, cô đỡ phí công nói nhiều với bà ta.

Đối phó với Địch Quý phi xong, tiếp theo phải quan sát bệnh tình của Thích Vũ Mạch, hắn không ngừng sốt cao, mụn mủ vỡ ra, còn hay nôn mửa, đây cũng là một chỗ khá khó giải quyết, cũng là chuyện cô sợ xảy ra nhất.

Người xưa không có tiêm chủng vắc-xin chính là phiền phức như thế, bệnh đậu mùa gần như biến mất ở hiện đại, ở đây lại trở thành tai hoạ ngầm uy hiếp đến tính mạng.

Tiết Tịnh Kỳ mở hòm thuốc, lấy ống tiêm và thuốc đã phối bên trong ra, trước mắt chỉ có thể tiêm thuốc kháng sinh cho hắn để khống chế vi khuẩn gây bệnh lan tràn trước, làm thuốc kháng sinh ở cổ đại là một chuyện cực kỳ phiền phức.

Nhưng thuốc kháng sinh vẫn có thể tự điều chế, Tiết Tịnh Kỳ hít một hơi thật sâu, nhớ lại lúc mình điều chế thuốc ở hiện đại, phải sử dụng môi trường nuôi cấy thế nào để tạo ra thuốc kháng sinh.

“Quý phi nương nương, ta cần mấy nha hoàn thông minh lanh lợi giúp ta.” Tiết Tịnh Kỳ bôi bôi viết viết trên bàn, không hề ngẩng đầu lên nói với Địch Tú Y.

Nha hoàn thông minh lanh lợi quá đơn giản, Địch Quý phi lên tiếng trả lời, xoay người kêu Mai Ninh tới: “Ngươi đi bảo quản gia trong phủ đưa ra năm nha hoàn nhất đẳng thông minh lanh lợi đến đây, nhanh đi.”

Mai Ninh vâng một tiếng, đang muốn xoay người ra ngoài, bên kia bàn vang lên giọng nói của Tiết Tịnh Kỳ: “Chọn bốn người là đủ rồi, ta thấy Mai Ninh rất lanh lợi, giữ lại luôn đi.”

Mai Ninh này là cung nữ thiếp thân của Địch Quý phi, đi đến đâu cũng mang theo, đã trở thành một bộ phận gắn bó không thể tách rời của bà ta. Bây giờ muốn Mai Ninh đi, chẳng khác nào tạm thời chém đứt cánh tay trái của bà ta cả.

Nhưng Tiết Tịnh Kỳ làm thế cũng có lý do, Địch Quý phi vẫn không yên tâm để mình chữa bệnh cho Thích Vũ Mạch. Bây giờ muốn nha hoàn thiếp thân của bà ta, đúng lúc có thể giám sát từng hành động của mình, để Địch Quý phi hiểu mình sẽ không làm gì với Thích Vũ Mạch.

Mai Ninh do dự nhìn về phía Địch Quý phi, bà ta nhìn xuống đất với ánh mắt sắc bén, không bao lâu đã dứt khoát nói: “Cứ vậy đi, Mai Ninh, hai ngày nay ngươi cứ ở lại bên cạnh Minh Vương phi giúp nàng đi.”

Có sự cho phép của Địch Quý phi, Mai Ninh yên tâm rời đi.

Tiết Tịnh Kỳ ánh mắt nặng nề viết vẽ trên giấy, chưa từng di chuyển dù là một tấc, Địch Quý phi đi qua đi lại, đột nhiên tò mò nhìn tờ giấy, chỉ nhìn thấy mấy thứ lộn xộn có ký hiệu ydl gì đó.

Bà hơi ngạc nhiên há miệng, Tiết Tịnh Kỳ đang viết ký tự kỳ lạ gì thế? Sao trước giờ bà đều chưa từng gặp.

Loáng thoáng nghe thấy cô đang lẩm bẩm gì đó: “Thành phần của một môi trường nuôi cấy cần 20 gam Albumin, 10 gam chiết xuất nấm men, 20 gam glucose, sau đó hoà tan vào trong nước… mới có thể nuôi cấy Ampicillin…”

Địch Quý phi kề sát tai vào nghe, cô lại bô lô ba la nói chất gì đó, tiêm chích gì đó, toàn bộ đều là những thứ bà chưa từng nghe.

Bà đi qua đi lại, vẫn không nhịn được hỏi: “Tịnh Kỳ, những thứ cô nói là gì vậy? Thật sự có thể chữa khỏi bệnh đậu mùa của Mạch Nhi sao?”

“Cho dù ra sao, tôi cũng sẽ cố hết sức cứu Lâm Vương.” Tiết Tịnh Kỳ lạnh nhạt nói.

Hy vọng là thế, nếu cô có thể chữa khỏi bệnh của Mạch Nhi là tốt nhất, nếu không chữa khỏi, sau này chắc chắn bà sẽ không đội trời chung với cô.

Chỉ chốc lát, Mai Ninh bên ngoài đã dẫn bốn nha hoàn đi vào, mỗi ngồi đều cực kỳ xinh đẹp, dường như màu da trắng nõn kết hợp với đôi môi đỏ hồng đã trở thành tiêu chuẩn người đẹp trong phủ Lâm Vương.

Tiết Tịnh Kỳ chỉ ngẩng đầu nhìn lại cúi đầu bận rộn chuyện trong tay, Lâm Vương này xưa nay háo sắc, trong phủ nuôi một đám người đẹp động lòng người cũng rất bình thường.

Cô không hề ngẩng đầu tiện tay chỉ vào một nha hoàn: “Ngươi đi mua mấy quả quýt, sau đó để vào nơi ẩm ướt tối tăm để nó lên mốc.”

Nha hoàn bị chỉ kia ngạc nhiên há to miệng như có thể nhét vào một quả trứng, mua quýt thì thôi, cần gì phải lãng phí để nó lên mốc chứ? Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng người thì đã đáp lời lui ra ngoài.

Nha hoàn khác không biết mình sẽ bị sắp xếp chuyện kỳ lạ gì, mọi người đều ngoan ngoãn đợi Tiết Tịnh Kỳ dặn dò.

“Ngươi đến phòng bếp lấy men, lại hoà tan một lít nước với hai muỗng muối mười muỗng đường cầm vào đây.” Tiết Tịnh Kỳ lại chỉ một người ra ngoài.

Người nọ cố gắng ghi nhớ lời cô nói, vâng một tiếng, vội vã đi ra ngoài.

Lại sắp xếp một người đi lấy thuốc hạ sốt, chính là toa thuốc lần trước từng cho Thích Vũ Mạch uống, hạ sốt trước rồi nói sau.

Hai người còn lại thì để bọn họ ra ngoài trông chừng, đợi khi cần lại bảo bọn họ đi vào.

Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại một mình Tiết Tịnh Kỳ, tiếng hít thở khe khẽ của cô đập lên trang giấy, bây giờ chỉ cần đợi làm xong môi trường nuôi cấy, làm ra thuốc kháng sinh cũng rất đơn giản.

Không qua bao lâu lại vào phòng Thích Vũ Mạch quan sát bệnh tình lần nữa, sau khi uống thuốc lại nóng đến đổ mồ hôi khắp người, sốt cao đã có dấu hiệu giảm dần.

“Cảm ơn trời đất! Mạch Nhi, con chắc chắn có thể khỏi bệnh.” Địch Quý phi sờ cái trán không còn nóng lắm của Thích Vũ Mạch, hai tay chắp thành hình chữ thập, từ từ nhắm mắt cảm ơn ông trời.

Tiết Tịnh Kỳ khoanh tay, lười biếng dựa trên cột đỡ chạm trổ từ gỗ sưa, vì đeo khẩu trang nên không thể nhìn ra vẻ mặt của cô, chỉ có thể nhìn thấy trong đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười không giống bình thường.

“Quý phi nương nương, Lâm Vương hạ sốt rồi, sao không thấy bà cảm ơn ta mà lại cảm ơn trời đất thế?” Cô cố ý châm chọc Địch Quý phi, không, phải nói là châm chọc suy nghĩ mặc cho số phận của người xưa.

Bị cô nói thế, trên khuôn mặt trang điểm đậm của Địch Quý phi xuất hiện vẻ không vui, nhưng chỉ trong nháy mắt lại trở về dáng vẻ mẹ hiền.

“Cũng phải, bản cung cảm ơn…”

Còn chưa nói ra ba chữ Minh Vương phi đã bị Tiết Tịnh Kỳ vội vàng xua tay ngắt lời: “Ấy, Quý phi nương nương, ta chỉ đùa với bà một chút thôi, nếu bà thật sự muốn cảm ơn ta thì đợi bệnh đậu mùa của Lâm Vương khỏi hẳn rồi nói sau.”

Lại bị Tiết Tịnh Kỳ trêu chọc, sắc mặt Địch Quý phi u ám, vì Mạch Nhi, bà nhịn!

Cách cổng lớn của phủ Lâm Vương không xa, bên cạnh bức tường cao mọc đầy rêu xanh, một người đàn ông mặc quần áo màu đen, đeo mặt nạ màu vàng lạnh lùng kiêu ngạo nhìn chằm chằm phủ Lâm Vương.

Hắn không biết đã ở đây bao lâu, cũng không biết đã bao lâu không nhúc nhích.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân vững vàng thong thả, Thích Mặc Thanh tập trung nội lực, hai tay nắm chặt tay vịn xe lăn.

“Tứ đệ, đệ vẫn luôn làm việc cẩn thận như thế, vi huynh thật sự khâm phục!” Thích Mạch Tường còn chưa đợi hắn ra chiêu đã lách qua sau lưng hắn đi sang một bên, ung dung lên tiếng.

Thích Mặc Thanh buông tay xuống, cả người thả lỏng không ít.

“Thái tử quá lời rồi.” Thích Mặc Thanh không quay đầu lại đáp lời.

Người phía sau nhíu mày nhưng không nói gì, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm theo hướng Thích Mặc Thanh đang nhìn, ba chữ phủ Lâm Vương thật to đập vào mắt.

Gần đây dân chúng cả thành đều biết chuyện Lâm Vương bị bệnh đậu mùa, Minh Vương phi cố hết sức trị liệu, đương nhiên hắn ta ở đây không phải vì ngắm phong cảnh.

Tuy hai người bọn họ không hợp về sách lượt chính trị, nhưng mục đích đến đây hôm nay lại giống nhau.

“Tứ đệ ở đây đợi Tịnh Kỳ sao? Thất đệ bị bệnh đậu mùa, Tịnh Kỳ một tấc cũng không rời khỏi phủ Lâm Vương, nếu đổi thành huynh, chắc chắn trong lòng cũng nóng như lửa đốt!”

Hắn ta kêu Tịnh Kỳ cực kỳ thân thiết, Thích Mặc Thanh vẫn bình tĩnh như thường, chỉ là một Thích Mạch Tường, hắn vẫn không để vào mắt, nhưng lời của hắn ta người nói vô tình, người nghe có ý. Nói như thế, hắn ta cũng cố ý đến đây đợi Tiết Tịnh Kỳ phải không?

Trong lòng Thích Mặc Thanh như hiểu ra điều gì đó, xoay người nhìn về phía Thích Mạch Tường, hắn ta mặc đồ bình thường màu lam đậm, làm tôn lên dáng người cao gầy thẳng tắp của mình, khuôn mặt anh tuấn phóng khoảng chứa nụ cười nhàn nhạt. Nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ buồn rầu vì đệ đệ của mình bị bệnh.

“Thất đệ bị bệnh đậu mùa, Đại ca trong lòng nóng như lửa đốt cũng phải, vậy đệ sẽ tặng chỗ này cho Đại ca, để huynh từ từ nôn nóng.” Thích Mặc Thanh nở nụ cười lạnh lùng, sau đó dùng tay đẩy xe lăn.

Phía sau lại vang lên giọng nói hùng hậu của Thích Mạch Tường: “Vậy đa tạ Tứ đệ, cũng phải, mục đích mọi người đến đây đều giống nhau, đó là vì… bệnh tình của Thất đệ!”

Âm cuối hắn ta cố ý kéo dài cực kỳ rõ ràng trong con hẻm nhỏ vắng vẻ không người này, tay đang đẩy xe lăn của Thích Mặc Thanh không khỏi siết chặt hơn, cười lạnh một tiếng: “Cứ tự nhiên.”

Trong bầu không khí mang theo sự kỳ lạ, trận đấu võ mồm giữa hai người đàn ông cũng bắt đầu.

“Tứ đệ, tuy y thuật của đệ muội giỏi giang, nhưng dù sao bệnh đậu mùa cũng là bệnh truyền nhiễm mạnh, chứng bệnh của Thất đệ có nghiêm trọng thế nào, đệ cũng không nên cho đệ muội đi mạo hiểm như vậy được!” Giọng nói bất mãn của Thích Mạch Tường vang lên.

Nếu có thể, sao hắn muốn cho Tiết Tịnh Kỳ đi chứ?

“Đại ca nghĩ nhiều rồi.” Thích Mặc Thanh lạnh lùng đáp lời, tỏ rõ không muốn nhiều lời với Thích Mạch Tường thêm một câu nào nữa.

Thích Mạch Tường bị mấy chữ này của hắn làm nghẹn lời, khó chịu hỏi: “Đệ biết Tịnh Kỳ chưa từng bị đậu mùa không?”

Vừa nghe thấy lời này, Thích Mặc Thanh lập tức sững người, hai tay càng siết chặt hơn, không ai biết sự lạnh lẽo và đau lòng của hắn bên dưới mặt nạ, Thích Mặc Thanh xoay người đẩy xe lăn rời khỏi.

Còn Thích Mạch Tường nhìn bóng lưng rời đi của hắn, đôi mắt hoa đào hẹp dài híp lại, sau đó học theo hắn khi nãy đưa mắt nhìn phủ Lâm Vương.

Chuyện Thích Vũ Mạch hạ sốt dưới sự điều trị của Tiết Tịnh Kỳ lập tức được tuyên bố ra ngoài từ phủ Lâm Vương, phố lớn ngõ nhỏ trong Kinh thành đều đồn cô đến cực kỳ thần kỳ, giống như Hoa Đà tái thế vậy.

Nói cô kê thuốc thế nào, kết hợp loại thuốc quý gì, người trong thiên hạ đều chưa từng nghe nói, lại truyền ra cô khiến mấy Thái y già trong cung không dám nói một lời thế nào, cuối cùng còn trở thành sự tích.

Cho dù là quán trà trên phố lớn hay tửu lầu, chỉ cần chỗ có người sẽ có lời đồn, gần như đều tôn sùng Tiết Tịnh Kỳ như thần tượng của mình.

Thậm chí có người còn canh giữ trước cửa lớn của phủ Minh Vương, trực tiếp hỏi Tiết Tịnh Kỳ có trị được bệnh cảm lạnh, sốt cao gì đó không. Nói về bệnh truyền nhiễm, trong Kinh thành bọn họ đã cách thời kỳ bị bệnh không xa rồi.

Khi tin tức nhanh chóng truyền vào trong cung, Thích Hàm Gia lập tức nhận được tin tất cả Thái y già của Thái Y viện đều bị bệnh xin nghỉ hết.

Tuy không biết là bị bệnh thật hay giả vờ, nhưng Thích Hàm Gia biết bọn họ bị y thuật cao siêu của Tiết Tịnh Kỳ lúc ở phủ Lâm Vương chặn họng đến không còn mặt mũi đến Thái y viện, cũng không còn gì để nói nữa. 


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv