Mấy người đứng ở cổng chờ tin tức, Tiết Tịnh Kỳ ung dung ngồi giữa sảnh chính uống trà, không đếm xỉa đến dáng vẻ tức giận của Doãn Tiêu La.
Nàng ta đang hận đến cắn răng nghiến lợi, để xem ngươi đắc ý được bao lâu, đợi một hồi tra ra, không phải chỉ còn nước hướng nàng ta cầu xin tha thứ hay sao?
Doãn Tiêu La hít sâu một hơi, ngồi đối diện cô, thản nhiên uống trà, ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người cô.
Tiết Tịnh Kỳ đặt tách trà xuống, ánh mắt lướt qua Đông Vân đứng bên người Doãn Tiêu Lan, bình thản nói: "Đông Vân cô nương, ngươi là thị nữ thiếp thân của Vương phi, hẳn sẽ biết ngọc bội của Vương phi ở đâu đúng không? Ngọc bội bị mất, liệu có phải ngươi lặng lẽ cất đi đâu mà quên không báo với Vương phi không?"
Đông Vân nhìn thấy ánh mắt của cô, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ.
"Nô tỳ chỉ để ý đến chuyện ăn uống và đời sống hàng ngày của Vương phi, không hề động tới miếng ngọc bôi kia, sao có thể lặng lẽ cất đi cho được? Ngược lại người nên tự lo lắng cho chính mình thì hơn, nếu như lục soát ra gì đó ở Lục Nguyên Cư, tội của Trắc Vương phi sẽ to lắm đấy." Đông Vân nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ.
Hành động này khiến cho Tiết Tịnh Kỳ hiểu ra, hôm nay nhất định sẽ tìm được gì đó ở Lục Nguyên Cư, Doãn Tiêu La làm nhiều chuyện như vậy, không phải vì đã gài tang chứng vào trước rồi hay sao?
Lúc này Đông Vân mới dừng lại, Doãn Tiêu La liền nổi giận: "Lắm mồm, chờ lát sẽ thấy rõ, ngươi ở đó hấp tấp cái gì?"
Đông Vân lập tức dừng lại không nói nữa, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, lời vừa nói với Tiết Tịnh Kỳ, hẳn giúp cô hiểu ra ít nhiều, tất cả những gì Doãn Tiêu La làm là để vu khống hãm hại cô.
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ cũng không làm ra hành động gì khác, chỉ dửng dưng cười một cái, như thể đã có quyết định từ trước.
Ngồi không bao lâu, một ma ma liền vội vàng từ ngoài chạy vào, cầm chiếc hộp chạm khắc bằng gỗ lê đi vào, bên ngoài có một chiếc khóa nhỏ, có điều không được khóa lại, cũng không khó nhìn ra chủ nhân của nó cũng chẳng mấy quan tâm đến vật này.
Không nghĩ có thể tìm ra nhanh như vậy, xem ra cất cũng không kỹ lắm.
"Vương phi, đây là vật tìm được ở chỗ Trắc Vương phi, chắc là ở trong cái hộp này." Ma ma kia trình cái hộp lên, Đông Vân lập tức đưa tay đón lấy.
"Thật sao? Ta cũng chỉ tùy ý tìm một chút, không tra được cũng không sao, không ngờ lại thật sự tìm thấy ở chỗ Trắc Vương phi, Trắc Vương phi, ngươi còn lời nào muốn nói nữa không?" Doãn Tiêu La đưa tay nhận lấy cái hộp, chuẩn bị mở ra.
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ vẫn không lộ ra một tia sợ hãi nào, làm như chuyện này từ đầu đến cuối đều không liên quan đến cô vậy.
Nghe Doãn Tiêu La hỏi, Tiết Tịnh Kỳ mới chậm rãi đứng dậy đáp: "Cái hộp này đúng là ở phòng của ta, dùng để đựng phấn, không biết ai không có mắt đi đặt ngọc bội vào đây làm gì? Vương phi, người mau lấy ra lau cho sạch, đừng để dính bẩn."
Có chứng cớ trong tay, Doãn Tiêu La càng tỏ ra không kiêng kỵ gì, chỉ cho là cô đang ngụy biện, rồi từ từ đứng dậy.
"Hòa Sắt, đừng tưởng nói vậy là có thể rửa sạch tội danh trộm đồ của mình, coi như ngươi không biết, thì cũng là nha hoàn bên người ngươi ăn trộm, ngươi là chủ tử, cũng không tránh khỏi trách nhiệm." Doãn Tiêu La phất tay áo, lạnh lùng nói.
Dứt lời, nhìn về phía Đông Vân, hỏi: "Trong phủ nếu phát hiện người trộm đồ thì phải xử trí ra sao?"
Đông Vân dừng lại chốc lát, rồi mới mở miệng.
"Bẩm Vương phi, nếu phát hiện kẻ trộm trong phủ, bất kể có thân phận hay địa vị gì, nhẹ thì phạt vào tư phòng suy ngẫm, nặng thì đánh 20 trượng, đuổi khỏi vương phủ."
Tội nặng đánh 20 trượng, Doãn Tiêu La rất muốn thế, nhưng nàng ta không có cái bản lĩnh đấy, dẫu sao Ôn Vương rất nhanh sẽ trở lại.
Ngược lại phạt vào tư phòng, đóng cửa suy nghĩ, nói không chừng sẽ nhớ lâu, cũng đánh được đòn phủ đầu với Tiết Tịnh Kỳ, để cho cô biết ai mới là người có quyền trong Ôn Vương Phủ.
Doãn Tiêu La gật đầu một cái, hài lòng nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ: "Ngươi nghe rồi đúng không? Trong lúc lục soát, đồ quả thật được tìm thấy trong phòng ngươi, nếu còn có gì không hài lòng, có thể đợi Ôn Vương trở lại mà than khổ kể phiền."
Nghe nàng ta đầy khiêu khích, Tiết Tịnh Kỳ biết trong lòng nàng ta cũng không đắc ý gì, không thể đuổi cô ra khỏi phủ, hẳn là tiếc nuối lớn nhất của nàng ta.
Đến khi Ôn Vương trở lại, nếu mình quả thật tìm hắn than vãn, Doãn Tiêu La sẽ phải kiêng kỵ, dù sao làm Vương phi cũng không có quyền làm như vậy.
"Vương phi, nếu ta không làm sai ta sẽ không thừa nhận, chuyện vì sao ngọc bội lại có chân chạy đến phòng ta, ta tin tưởng đến khi Vương gia trở về, hẳn sẽ tra rõ." Tiết Tịnh Kỳ nở nụ cười trên khóe môi, không hề sợ hãi nói.
Chỉ cần Ôn Vương trở lại, cuộc sống của Doãn Tiêu La sẽ không dễ dàng.
Huống chi, biết thời biết thế, chiêu một mũi tên trúng hai con chim, lợi dụng chuyện này để Doãn Tiêu La phun hết mọi chuyện cũng không phải là không thể.
Rốt cuộc cũng phải xem xem cô nên an bài vở kịch này như thế nào, nếu như diễn tốt, nói không chừng sẽ giải quyết mọi chuyện sớm hơn.
"Ngươi đừng có mà mạnh miệng, có đến tư phòng hay không, ngươi tự quyết định đi." Doãn Tiêu La khiêu khích nói.
Nhìn thấy nàng ta ra vẻ là tình thế bắt buộc, Tiết Tịnh Kỳ vô vị gật đầu: "Nếu Vương phi đã nói vậy, nếu ta còn không đi, thì thật không biết điều."
Doãn Tiêu La ngược lại hơi khiếp sợ, không ngờ cô lại nhanh chóng đồng ý như vậy, còn tưởng cô sẽ giãy giụa một hồi, nhưng thế này cũng tốt, giúp nàng ta tiết kiệm sức lực.
"Thu dọn đồ đạc rồi đến tư phòng đi." Doãn Tiêu La nhìn nghiêng, lộ ra một nụ cười đắc ý, đưa tay ra để Đông Vân đỡ mình.
Bóng dáng hai người chậm rãi rời khỏi phòng, trước khi đi ra khỏi cửa, sau lưng truyền đến một âm thanh trầm thấp: "Hy vọng trước khi Vương gia trở về, Vương phi có thể suy nghĩ xem nên giải thích chuyện này như thế nào."
Thân hình Doãn Tiêu La khựng lại, bàn tay được Đông Vân đỡ hơi căng thẳng, móng nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay, có muôn vàn điều không cam lòng.
Chỉ là bây giờ nàng ta đã không thể quay đầu được nữa, quay đầu lại sẽ thua.
Đành lạnh lùng nghiến răng, bước nhanh ra khỏi phòng.
Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười nhìn bóng lưng của nàng ta, chỉ cảm thấy chuyện cần làm đã gần hơn một bước.
"Công chúa, người rõ ràng có thể để Đông Vân ngăn chuyện này lại, chẳng lẽ người định qua tư phòng thật sao?" Hàn Nguyệt hơi khẩn trương hỏi.
Nếu để Thích Mặc Thanh biết chuyện này, thì phải làm sao?
Tiết Tịnh Kỳ khẽ mỉm cười: "Là ta bảo Đông Vân làm vậy, nếu không làm vậy, sao có thể dụ cá vào rọ?"
Dụ cá vào rọ? Hàn Nguyệt nghe mà mơ mơ hồ hồ, không hiểu chuyện này có liên quan gì đến kế hoạch ban đầu.
"Công chúa, nhưng tư phòng là chỗ như nào hẳn người cũng biết, thiên kim tiểu thư như người sao mà chịu được, hay là để..."
Hàn Nguyệt nói được một nửa liền bị cô cắt ngang: "Hàn Nguyệt, thu dọn đồ đạc."
Giọng cô vô cùng quả quyết, thậm chí còn lộ ra tia hưng phấn, Hàn Nguyệt không biết có phải mình nghe nhầm không, cũng không dám nói gì thêm, liền đi vào.
Phòng ở Lục Nguyên Cư bị lật tung hết lên, châu báu trang sức rơi ra đầy đất, giường bị lật hết lên, bàn ghế xiêu vẹo, mỗi thứ một nơi, còn có gì để mà thu dọn cơ chứ.
Hàn Nguyệt giận, đang muốn mở miệng mắng người, nhưng Tiết Tịnh Kỳ ho nhẹ một tiếng: "Để nguyên như này, không được động vào đồ gì trong phòng."
Khi Ôn Vương trở lại, thấy phòng ốc bừa bộn như này sẽ có cảm tưởng gì.
"Công chúa, người ngồi đi, nô tỳ đi thu dọn ít đồ, cũng không còn sớm nữa, người còn chưa dùng bữa, chờ lúc qua tư phòng, nô tỳ sẽ tự xuống bếp." Hàn Nguyệt vừa nói vừa khom người thu dọn đồ đạc.
Không ngờ một người võ công cao cường như Hàn Nguyệt mà cũng có thể xuống bếp?
"Hàn Nguyệt, ngươi biết nấu ăn sao? Học được từ ai thế?" Tiết Tịnh Kỳ nhướn mày hỏi, tựa như hết sức hứng thú với chuyện này.
Hàn Nguyệt ngẩn người, sắc mặt đỏ ửng, chuyện nàng ta biết nấu ăn kỳ quái vậy sao.
Hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Học, học từ sư phụ của nô tỳ."
Tiết Tịnh Kỳ chống cằm: "Thì ra sư phụ ngươi văn võ song toàn như vậy, còn có tài nấu nướng, chắc hẳn là một nữ nhân minh tuệ và rất có sức hút."
Sắc mặt Hàn Nguyệt càng đỏ hơn, bàn tay đang thu dọn đồ đạc dừng lại, do dự một hồi mới nói: "Sư phụ nô tỳ là nam nhân."
Nam nhân? Ở cái triều đại nam quyền này, nam nhân biết nấu ăn hẳn không nhiều.
Người sư phụ này thật thú vị, nếu như bình thường sẽ là một nam nhân có khiếu hài hước, nhưng nhìn qua Hàn Nguyệt, thì thật không giống chút nào.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, không nói gì nữa, Hàn Nguyệt lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, đều là y phục mùa đông.
"Công chúa, dù sao sớm muộn chúng ta sẽ trở lại, nên không phải mang theo nhiều thứ, nhưng vẫn cần đồ dùng hàng ngày." Hàn Nguyệt giơ mấy đồ vật lên nói.
Tiết Tịnh Kỳ hài lòng gật đầu, Hàn Nguyệt đúng là hiểu được tâm tư của cô.
Tư phòng nằm ở biệt viện phía Tây của vương phủ, đã bị bỏ hoang từ lâu, tường bên ngoài phủ một lớp băng dày, cửa ra vào phủ đầy tuyết trắng, hai người phải mất chút sức lực mới mở được nó ra.
Tuyết rơi rất dày, gió tuyết thổi thẳng vào đầu hai người, nhiệt độ bên trong so với bên ngoài lạnh hơn một chút.
Tuyết trắng trên mặt đất gần tới bắp chân, cả hai giẫm lên tuyết bước vào, đến khi vào trong mới khá hơn một chút.
“Công chúa, nơi này là nơi cho người ở sao?” Hàn Nguyệt phàn nàn, một cước đá văng cửa.
Căn phòng cũng phủ một lớp bụi, không có lửa than, trông cực kỳ lạnh lẽo, Tiết Tịnh Kỳ đi tới đi lui trong phòng, rồi khoanh tay trước ngực và gật đầu một cái.
"Bây giờ ta đã hiểu tại sao Doãn Tiêu La lại hao tâm tốn sức khiến ta đến chỗ này, thì ra là thế." Tiết Tịnh Kỳ cong môi khinh thường.
Hàn Nguyệt phẩy tay, đi một vòng trong phòng: "Ở đây cái gì cũng không có, đành quét dọn một chút thì mới coi như ở được."
"Dù sao cũng là phủ đệ của hoàng tử, mà cũng có một chỗ thế này, xem ra Ôn Vương cũng không hẳn là một người biết hưởng thụ, bằng không, đã không có tư phòng không thể ở như thế này." Tiết Tịnh Kỳ nhìn lên, gật đầu hài lòng.
“Công chúa, nô tỳ đi lấy nước lau qua chỗ này, người mau tìm một chỗ ngồi đi.” Hàn Tuyết nói xong xắn tay áo đi ra ngoài.
Tiết Tịnh Kỳ gọi nàng ta dừng lại: "Trời lạnh như vậy, đun một ít nước nóng, lỡ như bị cóng, sẽ rất khó chịu."
Hà Nguyệt thờ ơ cười cười: "Nô tỳ da thô thịt dày, không sợ."
Cuối cùng, nàng ta lau hết căn phòng nhỏ này, coi như có thể ở được, chăn nệm cũng đầy đủ, sau khi trải xong có vẻ ấm hơn rất nhiều.
Sau khi đốt than, hơi ấm dần bốc lên, Tiết Tịnh Kỳ đưa tay ra, hơ trên ngọn lửa.
Bên kia Hàn Nguyệt bưng mấy đĩa thức ăn lên, xem màu sắc và mùi thơm, có vẻ rất ngon, có cả thịt, cả rau, mùi thơm khiến người ta phải động đũa.