Dứt lời, thấy vẻ mặt của Gia Thành Đế có chút không tin, nên tiếp tục nói.
“Hoàng Thượng, thần thiếp nghe nói bệnh tình mà Địch muội muội mắc phải có mấy phần giống với người thân của thần thiếp, cho nên muốn đi ra ngoài nhìn một chút, không nghĩ đến sẽ gặp phải Hoàng Thượng ở chỗ này. Thần thiếp có tội, xin Hoàng Thượng trách phạt.’’ Doãn hoàng hậu dập đầu nói.
Gia Thành Đế cũng không phải là người cứng rắn, nhìn thấy Doãn hoàng hậu hèn mọn cầu xin như vậy, trong lòng đã có mấy phần buông lỏng.
“Ngươi tự ý đi ra ngoài cũng là vì chữa khỏi bệnh cho Địch quý phi, lập công chuộc tội, trẫm cũng không trị tội ngươi.’’ Gia Thành Đế nhẹ nhàng nói, cũng không ngẩng đầu nhìn bà ta một cái.
Doãn hoàng hậu còn muốn nói thêm gì đó, nhìn Gia Thành Đế: ‘‘Hoàng thượng, thần thiếp vẫn đang chờ bị xử tội, thần thiếp vẫn nên trở về lãnh cung trước.’’ Hai tay trong ống tay áo của Doãn hoàng hậu đang bóp chặt vào nhau, thịt ở trong lòng bàn tay sắp bị bóp ra máu.
Đây chính là cơ hội cuối cùng của bà ta, không biết Gia Thành Đế có để bà ta ở lại hay không.
Đợi một lúc sau, Gia Thành Đế vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Doãn hoàng hậu vốn đang tràn đầy chờ mong, lúc này đột ngột rơi xuống đáy vực, căn bản không có một chút biểu cảm gì, cố kìm nén sự đau khổ ở trong lòng, chậm rãi đứng dậy lui ra ngoài.
Thế nhưng mà trước khi bà ta rời đi, Thái tử lại tiến lên kéo tay của bà ta lại: ‘‘Mẫu hậu, đợi đã.’’
Hai người cùng nhau quỳ trước mặt Gia Thành Đế, thái tử nặng nề dập đầu một cái: ‘‘Phụ hoàng, mặc dù nhi thần không biết mẫu hậu đã phạm phải sai lầm gì, mà bị nhốt vào lãnh cung, nhưng mà nhi thần biết, mặc kệ mẫu hậu làm điều gì cũng không muốn làm tổn thương phụ hoàng, tổn thương Thích Diệp.”
“Phụ hoàng, bây giờ cũng đã sắp đến năm mới, mẫu hậu một thân một mình ở trong lãnh cung hoang vắng khiến cho nhi tử cũng không thể tiến vào thăm viếng, nhìn thấy những nương nương khác đều có nhi tử hầu hạ dưới gối, trái tim của nhi thần đau đớn giống như là bị kim châm.’’
“Hi vọng phụ hoàng có thể vì việc năm mới đến để mẫu hậu ra ngoài đoàn tụ.’’
Lời nói của thái tử giống như đã ấp ủ từ rất lâu, từng lời từng chữ đã đi thẳng vào trái tim của Gia Thành Đế, cho dù Doãn hoàng hậu đã phạm vào sai lầm lớn nào thì dù sao bà ta cũng là mẫu thân của Thái tử.
Hơn nữa, lục cung không có chủ đã bị các đại thần trong triều lên án, ngày ngày đều dâng tấu chương lên, đều là về chuyện của Doãn hoàng hậu, cho dù Gia Thành Đế không nghĩ như vậy, cũng không có cách nào làm trái ý muốn của tất cả mọi người.
Giờ phút này, khi nghe thấy những lời nói chân tình của Thái tử, trái tim của ông ta cũng dần dần bị hắn đả động, cho dù có tức giận với Doãn hoàng hậu nhưng cũng không thể không để ý đến cảm giác của Thái tử.
Gia Thành Đế khẽ nhắm hai mắt lại, có chút mệt mỏi đưa tay lên đỡ chán.
Không khí ở trong phòng dần trở nên lạnh lẽo, không ai có thể đoán được tâm tư của đế vương, cho dù Thái tử nói như vậy, cũng không thể khiến cho ông ta hoàn toàn tha thứ cho những việc mà Doãn hoàng hậu đã làm ra.
“Được rồi, lời nói này cũng không sai, mấy ngày nữa cũng đến năm mới... Hoàng hậu, ngươi cũng không cần ở lại trong lãnh cung nữa, trở lại chính cung đi. Năm mới đến, trong hậu cung có rất nhiều chuyện cần ngươi đi quản lý.’’ Gia Thành Đế bỗng nhiên mở hai mắt ra, hờ hững nói.
Doãn hoàng hậu trong nháy mắt ngẩng đầu lên, khó nén được kích động trong lòng, dù cho mặt ngoài có thể kiềm chế bình tĩnh, thế nhưng mà cặp mắt của bà ta lại bán đứng bà ta.
“Thần thiếp sợ hãi, nhất định sẽ không làm Hoàng Thượng thất vọng, nhất định sẽ quản lý thật tốt hậu cung, không khiến cho Hoàng Thượng phiền lòng.’’ Doãn hoàng hậu bỗng nhiên cúi xuống dập đầu một cái, hai tay lại khẽ run rẩy.
Gia Thành Đế gật gật đầu, cuối cùng nhìn Địch quý phi đang nằm ở trên giường một chút, rồi sải bước đi ra cửa.
Tiết Tịnh Kỳ không nói một lời cung tiễn Gia Thành Đế, nhìn thấy Doãn hoàng hậu cùng với Thái tử đang gắn bó thắm thiết, thì cảm xúc trong lòng cô có chút lẫn lộn.
“Mẫu hậu, người đi về nghỉ ngơi trước đi, ta nói với Hòa Sắt công chúa vài lời sau đó sẽ lập tức trở về nói chuyện với người.’’ Thái tử gọi cung nữ bên cạnh đến nâng đỡ Doãn hoàng hậu.
Lúc này Doãn hoàng hậu cũng không có tâm tư chú ý những chuyện khác, chỉ nhàn nhạt gật đầu, nhìn Hòa Sắt một chút, sau đó đi ra khỏi cửa.
Thái tử tiến lên một bước, nhìn Tiết Tịnh Kỳ không nói một lời nào trong suốt quá trình, làm ra một tư thế mời.
“Công chúa, nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, có thể dời bước đi ra ngoài được không?’’
Tiết Tịnh Kỳ cũng muốn biết rốt cuộc hắn có lời gì muốn muốn nói với cô, thuận miệng nói một câu, rồi cùng bước ra cửa với hắn.
Nhìn thấy hai người đi ra, Hàn Nguyệt lập tức đi theo phía sau, thế nhưng thái tử lại nói: ‘‘Công chúa, có thể để hai người chúng ta trò chuyện riêng được không? Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi đâu.’’
Nghe thấy lời nói đắc chí của hắn, Tiết Tịnh Kỳ khinh thường cười lạnh một tiếng: ‘‘Thái tử, ngươi cho rằng ngươi có thể làm gì ta?’’
Thái tử bị cô phản kích đến mức không thể trả lời được, nhất thời có chút xấu hổ, nhưng mà dù sao Thái tử cũng là Thái tử, người đã quen với mưa gió, sao lại để ý đến câu nói này của Tiết Tịnh Kỳ.
“Vậy thì chúng ta có thể đi rồi sao?’’ Thái tử dịu dàng nói.
Doãn hoàng hậu đã ra khỏi lãnh cung, mục đích của hắn cũng đã đạt được, tâm trạng lúc này đương nhiên là không gì sánh được, đương nhiên cũng sẽ không so đo với lời nói và hành động của Tiết Tịnh Kỳ.
Hai người cùng nhau đi đến đình viện ở bên trái tẩm cung, nơi đó có một hòn non bộ không người qua lại, lúc này nước trong hồ đã bị đóng thành băng, bên trên có một tầng tuyết.
Trên trời tuyết trắng giống như lông ngỗng rơi xuống, Tiết Tịnh Kỳ không mang theo lò sưởi nhỏ, hai tay có chút lạnh lẽo.
“Nơi này đã đủ xa, Thái tử có lời gì muốn nói có thể nói luôn ở đây.’’ Bước chân của Tiết Tịnh Kỳ dừng lại, lười biếng dựa vào cột gỗ ở trong đình.
Thái tử mở chiếc rèm bước vào, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ, thật lâu sau, hắn mới thấp giọng nói: ‘‘Không biết tại sao vừa rồi công chúa lại giúp ta nói chuyện?’’
Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhiên nhíu mày nhìn hắn một cái, hắn cho là cô đang giúp hắn hay sao?
“Thái tử đừng hiểu lầm, nếu như ta nói ra chân tướng, đối với ta cũng không có chỗ tốt.’’ Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, ngay cả công chúa cũng không thể giải thích mình đến đó làm gì đi.’’ Thái tử đi tới đi lui ở bên cạnh cô, trên mặt giống như cười mà không phải cười.
Trong đình mặc dù có rèm che ở xung quanh, nhưng mà gió lạnh vẫn có thể xuyên qua, nhẹ nhàng thổi tung chiếc rèm màu trắng.
Tiết Tịnh Kỳ biết hắn có ý gì, trực tiếp vạch trần suy nghĩ của hắn: ‘‘Thái tử đang muốn hỏi vì sao ta lại ở gần trung điện, đúng không?’’
Thái tử đi ra phía ngoài một bước, chống eo dựa người vào, thở dài một hơi nói: ‘‘Nói chuyện với người thông minh đúng là không mệt mỏi chút nào, nếu công chúa đã biết ta muốn hỏi cái gì, vậy thì thành thật trả lời đi.’’
“Vậy thì ta có thể hỏi một chút, Thái tử cũng ở gần trung điện hay sao?’’ Tiết Tịnh Kỳ hỏi ngược lại.
Thái tử trầm tư suy nghĩ một chút mới chậm rãi mở miệng từ chối: ‘‘Không thể, bây giờ ta đang hỏi ngươi, ngươi tốt nhất thành thật trả lời, rốt cuộc tại sao ngươi lại đến đó?’’
Giọng điệu chất vấn của hắn khiến cho Tiết Tịnh Kỳ cực kì không thoải mái, cô cau mày nhàn nhạt nhìn hắn một cái, im lặng nhìn hắn, giống như đang nhìn một vật mà cô chưa từng thấy.
“Thái tử đang dùng thân phận Thái tử để ép hỏi ta sao? Nếu như ta không trả lời, có thể bị Thái tử tra hỏi trừng phạt hay không?’’ Tiết Tịnh Kỳ hoạt bát nhíu mày nhìn hắn.
Sắc mặt của thái tử lạnh lùng, cứng nhắc nói: ‘‘Ngươi cảm thấy thế nào?’’
Tiết Tịnh Kỳ xòe tay ra, nói rằng mình không biết.
Bên ngoài gió tuyết chậm rãi tung bay, trong đình đài càng trở nên lạnh lẽo, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn, Tiết Tịnh Kỳ ghé mắt nhìn ra bên ngoài một chút, sao Hàn Nguyệt còn chưa qua đây?
Cho tới bây giờ vẫn chưa có một người nào dám phớt lờ hắn như vậy, Thái tử lần đầu nhìn thấy dám dùng bộ dạng này nói chuyện với hắn, ngoại trừ...
Hắn bỗng nhiên lắc đầu, muốn quên hết những ký ức đang lớn dần trong tâm trí.
Thái tử đang muốn nói chuyện, bên ngoài lại có một tiếng bước chân vội vàng chạy tới, nặng nề đạp trên tuyết rơi dày đặc.
“Công chúa, công chúa quên mang theo lò sưởi, nhất định đã bị đông cứng rồi? Nếu như bị vương gia biết, khẳng định sẽ đau lòng.’’ Giọng nói của Hàn Nguyệt từ xa truyền đến, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài đình.
Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày nhìn Hàn Nguyệt đang ở bên ngoài rèm, có chút áy náy nói: ‘‘Thái tử, chúng ta nói chuyện đã đủ lâu, nếu như bị người khác phát hiện ra hai người chúng ta đơn độc nói chuyện, khó tránh khỏi sẽ có đàm tiếu. Ta vẫn nên cáo lui trước.’’
Nói xong, không đợi Thái tử trả lời, cô đã vội vàng lui ra ngoài, Thái tử nhìn thấy cô chậm rãi biến mất trước mắt của hắn, vội vàng đi hai bước ra bên ngoài, bóng lưng của cô đã đi đến góc rẽ trước mặt.
Thái tử nhắm hai mắt lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Công chúa, Thái tử hắn không làm gì người chứ?’’ Hàn Nguyệt đưa lò sưởi trong tay cho Tiết Tịnh Kỳ, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Tiết Tịnh Kỳ sưởi ấm tay, toàn thân cuối cùng cũng thoải mái một chút, lắc đầu: ‘‘Hắn có thể làm cái gì với ta chứ? Dù sao cũng chỉ hỏi ta mấy câu thôi.’’
Hàn Nguyệt thở dài một hơi, chỉ cần Thái tử không làm gì cô thì tốt rồi, lập tức hỏi: ‘‘Vậy bây giờ chúng ta sẽ trở về phủ sao?’’
Hai người ở trong cung chờ đợi một lúc lâu, sắc trời đã chậm rãi tối xuống, lúc này muốn về Ôn vương phủ, cũng cần một chút thời gian.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu: ‘‘Hồi phủ đi.’’
Bên trong phủ Ôn vương hoàn toàn yên tĩnh, mấy nhà hoàn cao tuổi đang quét tuyết ở hành lang, mới quét được đầu hành lang, sau lưng lại đột nhiên có mấy nha hoàn đi đến, vội vàng né tránh đi về phía Lục Nguyên Cư.
Nha hoàn nhỏ tuổi lưu loát đỡ nha hoàn hơi lớn tuổi, hai người chăm chú dựa vào khung cửa, cây chổi trong tay cũng ngã văng ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đi vội vàng như vậy?’’ Nha hoàn nhỏ tuổi thở dài một hơi, dìu bà ta.
“Vương gia thích trắc Vương phi, lúc này lại không ở trong phủ, trắc Vương phi lại tiến cung đi thăm quý phi nương nương, ngươi nói cái này nhất định muốn dâng lên sóng gió gì.’’ Ma ma hơi lớn tuổi thở dài, lông mày đột nhiên nhảy dựng lên.
“Ma ma, ngươi biết thật nhiều, làm sao ngươi lại biết?’’ Nha hoàn nhỏ tuổi hứng thú bừng bừng mà hỏi.
Ma ma kia đã quen mưa gió, tốt xấu gì cũng sống nhiều năm như vậy, bà ta đương nhiên biết những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhưng mà đến cùng bà ta cũng không nói gì, đột nhiên quay đầu quát lớn một tiếng: ‘‘Chuyện của các chủ tử không nên tùy ý tìm hiểu, vẫn nên thành thật làm tốt chuyện trên tay đi.’’
Nhìn thấy bà ta không chịu nói, nha hoàn nhỏ tuổi bĩu môi, không tiếp tục hỏi nhiều, hai người giơ cây chổi trong tay lên chậm rãi quét.
Lúc này Lục Nguyên Cư không có một ai, cửa phòng mở rộng.
Đồ đạc bày biện ở bên trong rất đơn giản, ngoại trừ những đồ trang trí cần thiết, căn bản không giống như một gian phòng của Vương phi.
Đông Vân đứng ở cửa phòng, trong tay siết thật chặt một viên đá quý màu xanh lục, suy nghĩ không biết nên đặt bảo thạch trong tay ở đâu.
Ánh mắt đảo một vòng quanh căn phòng, đột nhiên nhìn đến hộp trang điểm dưới đáy bệ cửa sổ, tiện tay ném bảo thạch ở trong tay vào.
Bên ngoài có mấy nha hoàn đang chờ đợi thấy nàng ta nhanh như vậy đã đi ra, không ngừng hỏi: ‘‘Đông Vân tỷ, làm sao người lại nhanh như vậy đã đi ra? Đồ vật đã được giấu kĩ rồi sao?’’
Đông Vân vỗ vỗ hai tay, mặt không thay đổi nói: ‘‘Đã giấu kĩ rồi, trở về nhận mệnh lệnh đi.’’
Cái nha hoàn kia cực kì tin tưởng nàng ta, không nghi ngờ gì, gật đầu, sau đó quay người rời khỏi nơi này.