Lý Thái y tức đến thiếu chút đấm ngực dậm chân, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ lại mình làm thái y nhiều năm như vậy, ngoại trừ hơn một năm trước bị Minh Vương phi nói như vậy, còn lại không có kẻ khác dám nói như thế với ông ta.
Chuyện năm đó đã qua, mà Minh Vương phi y thuật đúng là cao tay hơn ông ta, về sau được Hoàng Thượng phong là tuyệt thế thần y, năm đó ông ta mới phục.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện đứa trẻ thò lò mũi xanh này tính là cái thá gì? Dù là Ôn Vương phi cũng không thể lớn mật như thế, tùy ý làm bậy chất vấn nghi ngờ y thuật của hắn.
“Lý Thái y, ngươi là có phải từng bắt mạch cho mẫu phi?” Tiết Tịnh Kỳ bước từng bước tới gần.
Lý Thái y dựng râu trừng mắt gật đầu: “Đương nhiên có.”
Tiết Tịnh Kỳ nhếch miệng lên cười lạnh: “Vậy sao ngươi không biết trong người mẫu phi có hai loại độc tố, mà không phải một loại hàn độc?”
“Cái này, ta đây đương nhiên cũng biết.” Lý Thái y trong lòng có chút xôn xao, hai loại độc tố?
“Ngươi căn bản là không biết, trong người mẫu phi có hai loại độc tố, một loại che đậy kín còn một loại độc tố khác đã rõ ràng, rất khó để phát hiện ra, mà ngươi lại nói trở về tìm đọc sách y dược chẳng qua là ngươi không biết mẫu phi đến cùng là bị bệnh gì, mượn cớ kéo dài mà thôi.” Tiết Tịnh Kỳ tức giận vạch trần.
Lý Thái y biểu tình có chút bối rối, thanh thiên bạch nhật bị người khác vạch trần ra ý nghĩ trong lòng ông ta, hơn nữa lại là ở trước mặt Ôn Vương khiến ông ta có chút xấu hổ vô cùng.
Thế nhưng nàng ta làm sao lại biết mình căn bản cũng không biết Địch quý phi là bị bệnh gì?
“Ngươi nói bậy! Ta trong cung làm thái y hơn ba mươi năm, có thể nào không biết?” Lý Thái y bức bách cãi lại bất kể như thế nào cũng không thể để danh dự của ông ta bị quét sạch.
Tiết Tịnh Kỳ tới gần ông ta một bước, lần nữa chất vấn: “Đã là người làm thái y hơn ba mươi năm, ngươi cần gì phải vì một bệnh tình mà phải trở về đọc qua sách y? Những cổ tịch y thư như này không phải là đã thuộc làu nhớ kỹ trong lòng sao?”
Tựa hồ là bị giọng nói chất vấn của Tiết Tịnh Kỳ bức bách đến mức bối rối, Lý Thái y căn bản không có khí thế đáp trả, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ hòang hồn xấu hổ vì bị người khác vạch trần, cùng không biết làm sao trả lời.
“Ngươi đó căn bản là không nói lý lẽ...... Ngươi......” Lý Thái y chỉ vào Tiết Tịnh Kỳ ngay cả một câu cũng nói không nên lời.
Ôn Vương bên cạnh liền ngơ ngẩn, không tưởng tượng được Vương phi của mình lại có y thuật cao minh cùng khí lực như thế, còn dám chất vấn y thuật của Lý Thái y.
Bất quá nhìn bộ dáng mới của nàng, ngược lại là cực kỳ giống với người kia.
Năm đó, nàng ấy cũng là bộ dạng tiêu sái như này khinh thường các vị thái y trước mặt đưa lời chất vấn.
“Lý Thái y, ngươi về trước đi, có ta cùng công chúa ở đây chăm sóc mẫu phi là đủ rồi.” Ôn Vương thu lại nét kinh ngạc trên mặt, cũng không muốn quá tin tưởng vị thái y này.
Lý Thái y thở dài một hơi rõ ràng, có thể không cần ở chỗ này chờ đợi liền vội vàng khom người cáo lui.
Trong phòng không khí lạnh lẽo kiềm nén, trong lòng Ôn Vương thật ra là đang tin tưởng nàng, lần trước ở trận săn bắn thời khắc cô cứu chữa vết thương chân của Luân Vương.
Từng vị thái y đều không thể cứu chữa vết thương chỉ có cô chữa khỏi, chỉ riêng hành động này đã thể hiện cô nhất định cũng có y thuật cao minh.
“Công chúa, thân thể mẫu phi đến cùng là như thế nào? Nhất thiết phải nói thực cho ta biết” Ôn Vương hai mắt trợn lên, nắm chặt bả vai Tiết Tịnh Kỳ nói.
Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu: “Vương gia, mẫu phi trên thân có hai loại độc tố khác biệt xâm nhập, một loại là hàn độc thập phần phổ biến vào mùa đông cơ hồ mỗi người đều sẽ có. Một loại khác còn cần quan sát thêm mới hiểu. Mong Vương gia không cần phải lo lắng, ta tất nhiên sẽ chữa khỏi cho mẫu phi.”
Nghe được Tiết Tịnh Kỳ nói câu nói này, Ôn Vương cũng yên lòng.
Luôn cảm thấy có cô ở đây tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng, có lẽ đối với y thuật của Tiết Tịnh Kỳ đã vô cùng tin tưởng, mà cô lại rất giống Tiết Tịnh Kỳ.
Trong phủ Ôn Vương lại là hoàn toàn đại loạn, Doãn Tiêu La thấy Tiết Tịnh Kỳ theo Ôn Vương cùng nhau tiến cung hầu hạ Địch quý phi trong lòng thập phần bất an.
“Vương phi người không thể ngồi dậy được! Thân thể của người còn chưa có hoàn toàn hồi phục, đại phu nói người nếu lại đi ra ngoài gặp gió, thân thể sẽ không chịu được.” Đông Vân vội vàng giữ thân thể Doãn Tiêu La đang muốn đứng dậy, kéo nàng ta tới bên giường.
Thế nhưng Doãn Tiêu La lại hất tay Đông Vân ra một phát đẩy nàng ta: “Đừng quản ta, ta phải vào cung, tiện nhân kia đã đi theo Ôn Vương cùng nhau tiến cung, nếu để cho nàng ta ở trước mặt mẫu phi chiếm đoạt được danh tiếng thì ta làm sao bây giờ?
Vốn dĩ cùng với Hòa Sắt gả vào Ôn Vương phủ đã chiếm đoạt được quá nhiều uy danh của nàng ta, bởi vì có nàng ta cùng gả vào lại càng khiến Ôn Vương càng thêm chán ghét mình, nếu giờ cả Địch quý phi cũng không đứng về phía mình, thì nàng ta ở trong phủ đến một địa vị cũng không có.
Đông Vân lo lắng cho thân thể của nàng ta làm sao có thể để nàng ta ở thời điểm này mà ra ngoài, mặc kệ nàng ta nói gì bên tai đều không nghe, lại liên tiếp khuyên nhủ.
“Vương phi, thân thể của người còn chưa hoàn toàn hồi phục, làm sao có thể tiến cung? Coi như người tiến cung được thì quý phi nương nương nhìn thấy bộ dáng này của người cũng sẽ đau lòng, người vẫn là nên ở trong phủ an tâm nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi.”
Nhưng bây giờ Doãn Tiêu La nào có điểm nào nghe lọt, khăng khăng muốn đứng dậy một lời nặng nề mà vung tay đuổi Đông Vân: “Ngươi cút ngay cho ta, ta hôm nay không thể không tiến cung!”
Dứt lời, cầm lấy một cái áo choàng khoác ngoài bên cạnh lập tức muốn đi ra ngoài, đột nhiên vào lúc thân thể nàng ta chạy tới trước cửa trên gáy bỗng nhiên truyền đến một lực đạo, trong nháy mắt cảm giác gì cũng không cảm nhận được nữa.
Thân thể của nàng ta rơi thẳng xuống mặt đất, Đông Vân thấy thế bỗng nhiên kêu to lên: “Người đâu, có thích khách!”
Người mặc áo đen kia một cái lắc mình liền vọt tới trước mặt Đông Vân, lập tức bịt miệng của nàng ta.
Ánh mắt bén nhọn trong nháy mắt khiến nàng ta nói không nên lời, Đông Vân chỉ có thể trên hai tay đang bị gắt gao nắm chặt không ngừng mà vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi trói buộc.
“Ah...... “ Đông Vân không mở miệng được, nắm chặt cánh tay của nàng ta.
Người kia lại cúi đầu đối diện với ánh mắt của nàng ta, cười lạnh một tiếng: “Thật đáng tiếc lúc đầu ta không định xuất hiện nhanh như thế này, ai bảo ngươi vô dụng như vậy, có một người cũng khuyên không nổi......”
Đông Vân hai mắt lập tức trừng lớn, nhìn chằm chằm nàng ta.
Người kia trong túi áo đen của mình lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng, đặt ở trước mũi Đông Vân bắt nàng ta ngửi. truyện đam mỹ
“Ngửi đi, ngửi đi ngủ một giấc chuyện gì cũng bị sẽ biến mất.”
Giọng nữ này làm sao lại giống thanh âm của mình như vậy?
Ý nghĩ sau cùng của Đông Vân trước khi ngất xỉu.
Đợi đến sau khi Đông Vân ngất xỉu người kia mới cầm mạng che mặt trên mặt mình xuống, lộ ra một gương mặt so với nàng ta giống nhau như đúc.
Người kia ánh mắt lạnh như băng nhàn nhạt nhìn bốn phía chung quanh một chút, trong phòng đi qua đi lại, may mà nàng ta lúc đi vào bên ngoài không có bất kỳ ai, nếu không sự tình cũng không có khả năng tiến triển thuận lợi như vậy.
Vẫn là phải đa tạ Doãn Tiêu La đem sự việc xử lý thỏa đáng như vậy, ra lệnh đại đa số nha hoàn trong phủ đều phái đến Lục Nguyên Cư bên kia.
“Tất cả các ngươi vào đi.” Người kia thanh âm trầm ổn mở miệng.
Vừa dứt lời, bên ngoài lập tức vọt vào mấy kẻ ăn mặc như là nha hoàn Ôn vương phủ, nhìn từng kẻ đều thập phần lạnh lẽo.
Nhìn mười nha hoàn trước mặt mình, người kia thỏa mãn gật gật đầu: “Hiện tại các ngươi đều ra ngoài tìm kiếm ‘chính mình’', nhớ lấy, hành động kín đáo.”
Những người kia gật gật đầu lập tức quay người ra cửa, trong phòng trong khoảnh khắc an tĩnh trở lại.
Nhìn Doãn Tiêu La dưới chân mình, người kia đưa tay đưa nàng ta đặt lên trên giường.
Mà dưới chân là Đông Vân thực sự đã trợn trắng mắt ngã xuống đất ngất đi, nhìn nàng nằm đó, người kia đi đến bên cửa sổ gõ gõ cửa sổ.
Bên ngoài chỗ cửa sổ hiển nhiên có người tiếp ứng, chỉ chốc lát liền có hai người mặc áo đen xông tới mấy người liếc nhau một cái, rất nhanh đã đưa Đông Vân mang đi.
Trong phòng lập tức an tĩnh như là cái gì cũng chưa từng xảy ra một bộ dáng vẻ yên tĩnh bình thường.
Trong phủ Minh Vương, mấy kẻ thân ảnh màu đen cấp tốc từ mái hiên bên trên thành thục xuất hiện, mà thanh âm một chút cũng không có.
“Vương gia, sự tình đã xong xuôi.” Nhục Phàm gõ cửa thư phòng, như là một trận gió nhẹ nhàng đi vào.
“Làm rất tốt, không ai phát hiện chứ?”Thích Mặc Thanh khép sách lại ánh mắt thanh lãnh mà nhìn bọn hắn.
Nhục Phàm khăn choàng xuôi theo che hết cả khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén không hề tầm thường nhìn tựa như đôi mắt diều hâu.
"Hôm nay Ôn Vương và Hòa Sắt công chúa cùng tiến cung, trong phủ chỉ có một Ôn Vương phi bị rơi xuống nước cũng không có người phát hiện." Nhục Phàm thanh âm khác biệt khàn khàn, mười phần trầm thấp.
Thích Mặc Thanh gật gật đầu, đã hiểu rõ, giơ tay lên để hắn xuống dưới.
Nhục Phàm vâng lệnh, quay người như là như một trận gió bay ra ngoài.
Tiến cung? Hôm nay không phải ngày lễ, hôm qua cũng mới tiến cung bái kiến Địch quý phi, hôm nay vốn êm đẹp lại tiến cung là vì sao?
Thích Mặc Thanh nhíu mày trầm tư một chút, vẫn là ngăn không được dục vọng muốn tiến cung trong lòng mình, đứng dậy cầm lấy áo choàng bên cạnh liền ra cửa.
Bên ngoài gió tuyết mới ngừng, trên mặt đất đã tích một tầng tuyết đọng thật dày đem dấu chân trong viện phủ kín đến không còn một vết.
Đầu kia hành lang vội vàng chạy tới một thân ảnh, nhìn kỹ hơn lại là A Lạc Lan đã lâu không gặp.
“Thích Mặc Thanh đợi đã.” Nàng từ khi lộ ra thân phận thực đã không còn như xưa không gọi danh xưng của hắn nữa, một mực kêu tên của hắn.
“Chuyện gì?” Thích Mặc Thanh một mặt bộ áo choàng, một mặt trả lời.
A Lạc Lan chống nạnh thở, gương mặt vì chạy nhanh mà đỏ rực, thật lâu mới ngồi thẳng lên phất phất tay một phong thư.
“Đây là Tiểu Hoa bảo ta giao cho ngươi, ngươi xem trước rồi hẵng nói.” A Lạc Lan nén lại hơi thở phập phùng, đem thư phong giao cho hắn.
Bên trong chính là chữ viết của Tiết Tịnh Kỳ, vỏn vẹn mấy lời liền gián đoạn suy nghĩ vào cung của hắn.
“Phong thư này như thế nào mà đến được tay ngươi?” Thích Mặc Thanh đem thư bỏ vào ống tay áo của mình rồi hỏi.
A Lạc Lan bất đắc dĩ buông tay: “Ở chỗ ta thì rất không bình thường sao? Tiểu Hoa trước khi rời đi thả một con bồ câu đưa tin tới chỗ của ta, ta cùng nàng ấy chính là thông qua cái cách này truyền đạt tin tức.”
Bồ câu đưa tin? Vì sao hắn lại không biết chuyện này?
“Đem con kia bồ câu đưa tin kia cho ta.” Thích Mặc Thanh không thèm phân trần mà đã phân phó.
Nhưng A Lạc Lan rõ ràng không chịu nghe lời lắc đầu lui lại: “Đó là Tiểu Hoa để lại cho ta, dựa vào cái gì cho ngươi?”
hắn cùng Tiết Tịnh Kỳ cần truyền tin tức, hắn cũng không thể thường xuyên đến Ôn Vương phủ gặp cô, hắn không muốn giữa bọn họ truyền qua lại tin tức bị một người khác biết.
Mỗi lần đều nhận tin tức từ tay A Lạc Lan không chỉ làm trễ nải thời gian biết tin lại càng khiến hắn thấy không quen.
“Không cho có đúng không?” Thanh âm của Thích Mặc Thanh lạnh đi vài phần, hai mắt híp lại trong lời nói lộ ra khí tức nguy hiểm.
A Lạc Lan cau mày nhìn hắn không biết đến cùng là đã gây nên chuyện gì.
“Không cho không cho nhất định không cho, ngươi muốn làm sao? Tiểu Hoa nói rồi không thể cho ngươi, chính là không thể cho ngươi, ngươi nếu là muốn tự tìm nàng ấy lấy đi.” A Lạc Lan nghịch ngợm làm một cái mặt quỷ, rất nhanh liền quay người chạy đi.
Nhìn nàng ta bày ra động tác như đứa trẻ Thích Mặc Thanh có chút bất đắc dĩ vỗ trán.
Tiết Tịnh Kỳ rốt cuộc là có ý gì? Tại sao lại phải qua tay A Lạc Lan đem tin tức truyền lại cho mình?