“Ta biết nàng sẽ đến nên vẫn luôn đợi nàng ở đây.” Thích Mặc Thanh cảm thấy thỏa mãn, cười nói.
Tiết Tịnh Kỳ lẳng lặng rúc vào trong lòng ngực chàng, không ngờ rằng hai người thật đúng là tâm linh tương thông, lại có thể cùng nhau nghĩ đến loại chuyện này.
“Đã vẽ bức chân dung rồi chưa?” Thích Mặc Thanh bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Hàn Nguyệt là một cao thủ về vẽ chân dung, hễ là người nàng ta đã gặp qua sẽ không bao giờ quên, hơn nữa còn có thể vẽ ra chân dung người đó một cách chuẩn xác.
Trước khi tiến cung, Hàn Nguyệt đã gặp qua cung nữ bên cạnh Doãn Tiêu La, nha hoàn đó tên là Đông Vân.
"Hôm nay Hàn Nguyệt không có vào cung, nàng ta vẫn luôn ở trong vương phủ vẽ tranh. Sáng nay ta nhìn thấy nha hoàn đứng đầu bên cạnh Doãn Tiêu La, quả thực thông minh lanh lợi, như thể nhiều chuyện xung quanh Doãn Tiêu La đều là cô ta nghĩ ra." Tiết Tịnh Kỳ nói, có chút khó tin.
Nghĩ đến những hành động thuần thục và lão luyện của Đông Vân ngày hôm đó, không khó để thấy được tầm quan trọng của nàng ta đối với Doãn Tiêu La.
Nếu có thể mươn cơ hội này trừ khử đi nàng ta, chắc chắn người đầu tiên có thể đưa ra chủ kiến bên cạnh Doãn Tiêu La sẽ biến mất.
“Biết rồi, đêm nay ta sẽ phái người đến Ôn Vương Phủ lấy bức chân dung, và mau chóng để Minh Khuê làm ra mặt nạ.” Thích Mặc Thanh gật đầu, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng.
Thời gian ra ngoài đã đủ lâu, Tiết Tịnh Kỳ nhìn sắc trời, nếu như Ôn Vương không tìm thấy cô, sợ là sẽ nghi ngờ.
"Ta phải đi rồi, ra ngoài đã một lúc lâu rồi." Tiết Tịnh Kỳ ngẩng đầu khỏi vai chàng, nhưng trước khi rời đi, lại bị chàng đè ấn xuống.
“Đừng vội, ở cạnh ta thêm lát nữa. Không có nàng, một mình ta sẽ rất dễ nghĩ ngợi lung tung.” Thích Mặc Thanh khống chế tay cô một cách độc đoán, không cho cô rời đi.
Tiết Tịnh Kỳ, thay vào đó là cười nói: "Nghĩ gì?"
“Nghĩ đến chúng ta trước đây.” Thích Mặc Thanh nói không chút do dự.
Mấy ngày qua trông thấy cô, chàng luôn nhớ về những ngày hai người bên nhau trước đây, tuy không yên lặng như bây giờ nhưng thỉnh thoảng tranh cãi ầm ĩ cũng rất vui.
Tiết Tịnh Kỳ áp sát vào vai chàng, đột nhiên nghĩ đến khoảng thời gian ở Điệp Cốc, cũng giống như chàng, thích nghĩ về khoảng thời gian trước đây.
Càng khó chịu thì càng dễ nhớ đến, càng nhớ đến thì lại càng khó chịu, cứ quẩn quanh mãi không dứt, không bờ bến.
Dù biết rõ đó là nỗi đau vô bờ bến, nhưng cô không khỏi nhớ nhung đến.
“Hiện tại tốt biết bao, hà tất phải nhớ đến trước đây.” Tiết Tịnh Kỳ thở dài.
Đối với Thích Mặc Thanh mà nói, chỉ cần khi nào có cô, đều tốt đẹp cả. Trước đây cũng là một loại vẻ đẹp không thể cắt bỏ.
Thích Mặc Thanh đột nhiên choàng vai cô và đưa cô đến góc hành lang, nhướng mày nhìn cô và làm động tác "xuỵt" với cô.
Trong đôi mắt hẹp dài và sắc bén của chàng, lộ ra một tia sáng sắc bén, nhìn về hướng cửa.
“Có người đến.” Chàng nói với một giọng trầm.
Tiết Tịnh Kỳ lập tức nói: "Có thể là Ôn Vương thấy ta đi chưa trở về nên phái người ra ngoài tìm ta. Chàng mau đi đi."
Thích Mặc Thanh không nhúc nhích tí nào.
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, tiếng giẫm trên tuyết chậm rãi văng vẳng bên tai hai người, chợt xa chợt gần.
"Lát nữa ta sẽ nói với hắn là ta nhớ tới nơi mình từng ở, vì vậy cứ đi cứ đi liền đi đến nơi này. Hắn sẽ không nghi ngờ ta đâu, chàng mau đi đi." Tiết Tịnh Kỳ vươn tay đẩy ngực chàng ra, cô biết chàng đang suy nghĩ đến việc cô nên làm thế nào đề thoát thân.
Nghe Tiết Tịnh Kỳ nói vậy, trái tim của Thích Mặc Thanh lúc này mới vừa ý trở về lồng ngực.
“Nàng phải cẩn thận đó.” Thích Mặc Thanh xoa xoa tóc cô, rồi từ từ xoay người rời đi.
Trong nháy mắt dưới công phu, người đã biến mất.
Cho đến khi chắc chắn rằng chàng đã rời đi, Tiết Tịnh Kỳ mới hít sâu một hơi rồi chậm rãi bước ra ngoài.
“Trắc vương phi ở đây, Trắc vương phi ở đây!” Một giọng nam to rõ, đột nhiên hô to.
Thái giám trong cung cũng ra ngoài tìm kiếm. Có vẻ như Ôn Vương rất lo lắng cho sự an nguy của cô, nên đã phái người ra ngoài tìm kiếm vô cùng rầm rộ như vậy.
Tiết Tịnh Kỳ phủi sạch bông tuyết trên người, nhìn hắn nói: "Ồn ào cái gì? Ta nghe thấy rồi."
Tên thái giám đó lập tức cúi đầu, không dám nói lời nào.
Một đám cung nữ ở cửa lập tức dừng lại không bước tới, một bóng dáng quen thuộc từ cửa đi tới chỗ cô.
“Sao nàng lại tới chỗ này?” Ôn Vương hỏi, sắc mặt có hơi khó coi.
Nếu không phải hắn phái nhiều người ra ngoài tìm kiếm như vậy, phải chờ tới khi nào cô mới chịu ra ngoài?
Tiết Tịnh Kỳ có chút ngượng ngùng cười cười: "Vừa rồi đi ra đây ta đột nhiên nhớ tới Đông Hoa Viên, nơi ta từng ở hai tháng, cũng có cảm tình, nên mới ghé đến xem xem."
Ôn Vương ngẩng đầu nhìn cái viện nhỏ kia, hắn cũng từng muốn bước vào, nhưng cuối cùng không có bước vào trong viện.
"Nếu vậy, để ta đi dạo cùng nàng. Dù sao cũng không cần đến thỉnh an mẫu phi bên đó nữa." Ôn Vương nói xong liền kéo tay Tiết Tịnh Kỳ, chuẩn bị bước vào Đông Hoa Viên.
Tiết Tịnh Kỳ lại kéo chặt lấy tay hắn, vẻ mặt có chút khó coi nói: "Không cần đâu, vừa rồi ta đã xem qua rồi. Đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm, hay là đừng đi."
Nghe những lời trước sau không nhất quán của cô, ánh mắt của Ôn Vương dần trở nên nghi vấn, khóe mắt hiện lên một nụ cười lạnh lùng, nhưng rất nhanh đã thu lại.
"Sao vậy? Một hồi nói đi, một hồi lại nói không đi? Dù sao đến cũng đến rồi, chi bằng vào trong xem một chút." Ôn Vương nói xong liền nhấc chân bước vào trong.
Tiết Tịnh Kỳ lặng lẽ đi theo phía sau hắn, cô biết rằng hắn nhất định phải xem qua thì mới yên lòng.
Không biết Thích Mặc Thanh đã rời khỏi đây hay chưa, nhưng với võ công của chàng, lúc này chắc hẳn chàng đã rời đi rồi.
Đúng như dự đoán, bên trong ngoài những thứ cô ấy đã từng dùng, không có mang đi ra thì không có gì khác.
Tiết Tịnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Hầu như, mỗi một gian phòng Ôn Vương đều nhìn kỹ, cho đến khi chắc rằng bên trong không có ai, hắn mới chịu xoay người rời khỏi đây.
Tiết Tịnh Kỳ ở bên ngoài hành lang dài, nghiêng đầu mang theo nụ cười thản nhiên, cho đến khi hắn ra ngoài, mới mở miệng hỏi: "Hình như vương gia đang tìm thứ gì đó."
Bị người ta đâm trúng nỗi lòng, Thích Vũ Hạo cũng không quá khó xử, chỉ cười nhẹ: "Ta đang tìm dấu vết trước đây nàng ở đây lưu lại, xem thử có thứ gì có thể mang đi."
Nghe lời nói dối mà không đỏ mặt của hắn, Tiết Tịnh Kỳ không khỏi cười “khúc khích”.
"Lời này của vương gia, trái lại làm cho Hòa Sắt cảm thấy xấu hổ."
"Xấu hổ gì. Nàng là vương phi của ta, cho dù làm gì cũng là lẽ đương nhiên. Nếu đã xem xong rồi, chúng ta hồi phủ đi." Khóe miệng Ôn Vương lộ ra nụ cười không đàng hoàng, đưa cô rời khỏi Đông Hoa Viên.
Và tại thời điểm họ rời đi, trên nóc nhà của Đông Hoa Viên, một đôi mắt hẹp dài sắc bén nhìn chằm chằm về hướng họ đang rời đi.
Thích Mặc Thanh hơi nghiêng người, sau đó nhảy xuống. Bàn tay to lạnh lẽo từ từ chạm vào một cây cột trước mặt, đó là nơi Tiết Tịnh Kỳ vừa dựa vào.
Ánh sáng trong mắt chàng càng ngày càng nóng, cuối cùng bùng lên trong đêm tối lạnh lẽo, biến mất không còn tăm hơi.
Cùng lúc đó, trong Ủng Hương Lâu, hai hình bóng đang quấn chặt bên nhau.
Ánh nến ảm đạm đang từ từ bùng cháy lên, cùng với một vài âm thanh không thể nghe thấy, vang lên trong căn phòng đang thở hổn hển này.
Trên chiếc giường rộng, một đôi nam nữ trần truồng trắng trẻo, nhẵn nhụi quấn chặt dưới lớp chăn dày và nặng trong đêm đông lạnh giá.
Cẩm Sắt như chú chim nhỏ nép vào người thái tử, có chút mệt mỏi, hai mắt nhắm chặt, nhưng trong tư tưởng vô cùng tỉnh táo.
"Thái tử, hôm nay ngài làm sao vậy? Có phải đã gặp chuyện gì khó giải quyết không? Cẩm Sắt tuy yếu đuối nhưng sẵn lòng vì thái tử phân ưu." Cẩm Sắt khéo léo nói.
Nàng ta cũng không biết mình bị làm sao, mấy năm nay cùng thái tử quấn quýt bên nhau, suýt nữa thì quên mất mục đích của mình.
Nhưng nàng ta thực sự không muốn tiếp tục trải qua những ngày trước đây. Nàng ta biết rằng bản thân không xứng với thái tử, điều này cũng không thể ngăn cản nàng ta muốn ở bên thái tử.
Dù phía trước có bao nhiêu gian nan thử thách, nàng ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh hắn, cùng hắn vững tâm bước tiếp.
“Không có gì, chỉ là có chút phiền muộn. Ở bên cạnh nàng, những phiền muộn này sẽ tan biến hết.” Thái tử xoay người buông nàng ta ra, xoay người rời giường.
Ôm ấp khoảng không khiến Cẩm Sắt có chút khó chịu, nàng ta vội mở mắt, đứng dậy và nhìn theo bóng lưng của thái tử.
“Ngài phải đi đâu vậy?” Cẩm Sắt có hơi lo lắng hỏi.
“Có chuyện, nàng ở lại đây, ta gần đây có thể không tới thăm nàng được.” Thái tử vừa mặc quần áo, vừa quay đầu lại nói với nàng ta.
Gần đây không thể đến thăm nàng ta? Trái tim Cẩm Sắt nhảy loạn, nàng ta đã quen với những tháng ngày có hắn. Không thể tới là ý gì?
"Thái tử, có phải ngài không cần Cẩm Sắt nữa? Có phải Cẩm Sắt đã làm điều gì sai? Ngài nói đi, thiếp sẽ sửa." Cẩm Sắt mặc nhanh một chiếc áo mỏng và hỏi.
"Không phải lỗi của nàng. Chỉ là gần đây trong cung đã xảy ra một số chuyện, ta phải đi xử lý gấp. Chừng nào xong chuyện, ta sẽ tới thăm nàng." Thái tử cài cúc áo, đưa tay vỗ vai nàng ta.
Nghe xong lời giải thích của hắn, trong lòng Cẩm Sắt mới nhẹ nhõm hơn một chút. Cho dù ra sao, chỉ cần không phải là không gặp lại nàng ta nữa là được.
“Vậy ngài phải nhớ kỹ những gì mình đã nói, nhất định phải quay lại.” Cẩm Sắt giữ chặt tay hắn lưu luyến không buông, nói như cầu xin.
Ánh mắt nàng ta lộ vẻ quyến rũ dưới ánh nến mờ ảo, thái tử thấy thế nào, cảm thấy thế nào cũng không đủ.
Đột nhiên đưa tay bế ôm lấy nàng ta, chậm rãi đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt nàng ta xuống giường, đắp chăn dày lên người nàng ta.
“Ngủ đi, ngoài trời lạnh.” Thái tử nói một cách trống rỗng.
Cẩm Sắt còn tưởng rằng hắn luyến tiếc mình, muốn ở lại với nàng ta một đêm. Ngờ đâu, thứ nhận được lại là câu trả lời này.
Tuy nhiên, nàng ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc tác động đến suy nghĩ của hắn.
Nàng ta chỉ có thể nhìn theo bóng dáng hắn bước từng bước ra ngoài.
Thái tử quấn chặt áo choàng, dáng người cao gầy dần chìm trong đêm đen, đi về hướng ngược Ủng Hương Lâu.
Cả người dần dần hòa vào màn đêm, tuyết trên mặt đất lưu lại dấu chân thật sâu của hắn, không lâu sau lại bị tuyết trắng đằng sau lấp đầy, những dấu chân đó sớm đã biến mất không còn thấy gì.
Một đường đi về phía trước, thái tử đã đứng trước cửa Doãn Phủ, trở người leo qua bức tường mà bước vào.
Thư phòng Doãn Phủ, ánh nến sáng rực, như thể đang đợi ai đó.
Đẩy cửa ra, Doãn Quốc Công đang ngồi ở chính giữa thư phòng, trên tay cầm một quyển sách, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nhưng không có ngẩng đầu nhìn.
“Cữu cữu thật có nhã hứng, lúc này rồi còn có tâm tư đọc sách.” Thái tử ngồi xuống ghế bên cạnh, giọng điệu có phần giễu cợt.
"Sách là vật quý trong phòng, là gốc rễ của sự tu dưỡng bản thân. Bất kể lúc nào, đều không thể vứt đi sách vở." Lúc này Doãn Quốc Công mới khép quyển sách lại.
"Thế nào rồi? Nghe ngóng được gì rồi?" Ánh mắt Doãn Quốc Công hơi nheo lại, nhìn thái tử với vẻ mặt không chút biểu cảm.