Doãn Tiêu La có chút xem thường cười chế nhạo, cô chỉ là trắc vương phi thấp kém, lại chẳng phân biệt trên dưới đến chất vấn nàng ta? Thật không biết trời cao đất dày.
Nàng ta chậm rãi đi tới trước mặt cô, sắc mặt càng ngày càng khó coi:
"Ta dạy bảo nha hoàn của ta, liên quan gì đến ngươi? Quản nhiều việc không liên quan tới mình như vậy, có phải muốn ngày nào đó ngồi vào vị trí của ta, dạy bảo ta hay không?" Doãn Tiêu La trừng lớn hai mắt, nhìn Tiết Tịnh Kỳ bằng ánh mắt lạnh lùng.
Vốn tưởng rằng nàng ta nói như vậy, Tiết Tịnh Kỳ sẽ biết khó mà lui, không ngờ nàng ta đã lầm.
Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi tiến lên một bước, trên mặt không hề có chút sợ hãi: "Quả thực không liên quan đến ta. Chỉ là Thích Diệp trước nay luôn đặt điều thiện lên đầu. Vương phi làm ra loại chuyện này, nếu để người khác biết ắt sẽ lại thêm chỉ trích. Đến lúc đó, người đời sẽ bàn tán về Ôn Vương Phủ thế nào? Bàn tán về vương gia thế nào?"
Đây vốn là chuyện mà trong phủ nào cũng sẽ xảy ra, thế nào cũng phải bị nói thành tội ác tày trời.
Doãn Tiêu La cười lạnh một tiếng: "Ta nói công chúa, hôm nay ngươi đã gả cho Ôn Vương và trở thành trắc vương phi thì phải biết thân phận của mình. Ta mới là chính phi của Ôn Vương Phủ. Ngươi dựa vào đâu mà dạy bảo ta?"
Nếu ngươi đã không biết quy tắc trong phủ, vậy ta cũng không ngại đích thân chỉ bảo ngươi, để cho ngươi biết cái gì gọi là quy tắc."
Dứt lời, nàng ta liền xoay người gọi nha hoàn Đông Vân bên cạnh. Một nha hoàn nhỏ nhắn từ phía sau nàng ta vội vàng chạy bước nhỏ tới.
“Ngươi đi lấy cuốn quy tắc trong Ôn Vương Phủ tới đây, ta muốn trắc vương phi thực thi từng điều một cho ta xem.” Khóe miệng Doãn Tiêu La nhếch lên cười lạnh, xoay người bước lên bậc thềm.
Trông thấy nha hoàn đứng giữa vẫn quỳ gối trên mặt đất run rẩy, một cước đá văng nàng ta đi.
Bây giờ đã tìm được người thú vị hơn, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để đối phó với cô như vậy.
Quy tắc trong Ôn Vương Phủ nằm cả trong hai cuốn sách, ít nhất cũng phải lên tới trăm điều. Bắt cô làm từng điều một, mới có thể giải tỏa oán hận của Doãn Tiêu La.
Hàn Nguyệt quay đầu lại nhìn Tiết Tịnh Kỳ rồi lặng lẽ lui ra ngoài, muốn đi mời Ôn Vương tới.
Thế nhưng, chân vừa mới lui tới khung cửa, Doãn Tiêu La lại quát lớn: "Đứng lại. Thứ không có phép tắc, ta đồng ý cho ngươi ra ngoài sao? Vào bên trong đứng cho ta. Đợi lát nữa còn cần đến ngươi."
Xem ra không có cơ hội rồi, vẻ mặt Hàn Nguyệt có chút lo lắng lui về bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ.
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ quay đầu lại nhìn nàng ta và nở một nụ cười yên lòng, để nàng ta không cần lo lắng.
Chỉ chốc lát, nha hoàn tên Đông Vân đã đem quy tắc trong phủ tới. Gồm hai quyển sách vừa dày vừa nặng, nhìn có vẻ hơi phiền toái.
“Vương phi, chính là chỗ này.” Đông Vân đặt trước mặt nàng ta, nói.
“Mở ra, đọc cho nàng ta nghe.” Doãn Tiêu La dựa vào trên ghế, bộ dạng uể oải nói.
Trước khi vào phủ, Đông Vân cũng từng đi học, biết sơ vài chữ. Hơn nữa, nàng ta cũng đã đọc qua cuốn sách này, lúc này đọc lên không hề tốn sức.
“Quy tắc trong Ôn Vương Phủ, điều thứ nhất, vương phi mới bước vào phủ phải khấu đầu, thỉnh an, dâng trà chính vương phi.” Đông Vân cao giọng đọc to.
Lại là khấu đầu, thỉnh an, dâng trà, chẳng có gì mới mẻ. Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh nhìn Doãn Tiêu La, hôm nay hiếm khi đến đây một chuyến, chuyện thú vị như vậy sao có thể không thử qua được?
“Quả thực, thân là trắc phi thì phải dâng trà cho chính phi.” Tiết Tịnh Kỳ cười gật đầu.
Coi như thức thời, Doãn Tiêu La cười thờ ơ: "Chỉ cần hôm nay ngươi làm ta vui vẻ, ta sẽ cân nhắc tình hình mà tha cho ngươi."
Dứt lời, nàng ta liền nhìn về phía Đông Vân, bảo nàng ta đi lấy tách trà đến.
Tiết Tịnh Kỳ đón lấy tách trà từ chỗ nàng ta, tách sứ khắc hoa văn hình hoa trong veo nhìn rất khác biệt. Tiếc là bộ ấm trà tốt như vậy lại dùng cho Doãn Tiêu La.
Bưng tách trà trên tay, Tiết Tịnh Kỳ tiến lên phía trước, từ từ cúi người xuống thỉnh an nàng ta. Nhưng ngay lúc vừa cúi người, một lực vô hình phía sau đã đẩy cô ra một cách đột ngột.
Cơ thể cô không đứng vững, cả người và tách ngã văng ra ngoài.
Thế nhưng, ngay thời điểm then chốt, tay cô đã được Hàn Nguyệt nắm lại được, ngăn cản lần ngã có chủ ý này. Nhưng trái lại, tách trà trong tay cô lại vô tình bay ra.
“A!” Doãn Tiêu La hét lên, cơ thể nàng ta bị vẩy đầy trà nóng.
May mà mùa đông mặc dày, nước trà không làm nàng ta bị bỏng, nếu không, thế nào cũng phải đi một lớp da ngoài!
"Hòa Sắt! Là do ngươi cố ý? Vô lễ với chính phi, ngươi có biết đáng tội gì không? Đông Vân, vả miệng cho ta!" Doãn Tiêu La nổi giận đùng đùng, chỉ vào Tiết Tịnh Kỳ.
Doãn Tiêu La bị vẩy phải nước trà, việc đầu tiên không phải đi thay xiêm y, mà là dạy dỗ cô trước, xem ra sức hấp dẫn của cô cũng thật lớn.
Nha hoàn Đông Vân được gọi nghe vậy, lập tức xắn tay áo lên, giống như đã quen với loại chuyện này, có chút phấn kích.
Nàng ta đi tới trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, cắn răng nói: "Thực sự xin lỗi rồi, trắc vương phi, người nhắm một mắt mở một mắt, chuyện sẽ qua."
Dứt lời, nàng ta đưa tay lên và vung vào mặt Tiết Tịnh Kỳ. Hàn Nguyệt ở một bên đang muốn bắt lấy cổ tay nàng ta, nhưng sau lưng lại đột ngột vang lên một tiếng "rầm", cửa bị đá.
Cửa chính bị đá văng ra thật mạnh, bóng dáng Ôn Vương từ ngoài cửa hiên ngang bước vào, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Doãn Tiêu La.
Cuối cùng, ánh mắt ngừng lại trên người Tiết Tịnh Kỳ.
Động tác của Đông Vân vẫn đang dừng lại trong không trung vì sửng sốt. Nhìn thấy ánh mắt của Ôn Vương dừng lại trên người Tiết Tịnh Kỳ, nàng ta lập tức bỏ tay xuống.
Ôn Vương giơ chân đá mạnh vào Đông Vân, nàng ta lập tức ngã về phía cửa, ôm ngực như sắp thở không ra hơi.
“Đáng chết, ai cho phép ngươi động vào nàng ấy?” Ôn Vương nhìn Doãn Tiêu La bằng ánh mắt lạnh lùng, bước từng bước đi về phía nàng ta.
Nhìn thấy Ôn Vương bước tới, hơn nữa còn ra tay với nha hoàn của mình, trái tim Doãn Tiêu La như một gàu nước bị kéo lên kéo xuống.
Thực lòng mà nói, nàng ta vẫn sẵn sàng thừa nhận rằng bản thân có chút sợ Ôn Vương.
“Những lời bản vương nói, ngươi không nghe lọt được một câu nào sao?” Ôn Vương vươn tay túm mạnh lấy cổ của nàng ta.
Doãn Tiêu La bị bàn tay to của hắn bóp nghẹt, căn bản không còn hơi sức để nói, sắc mặt xanh mét khó coi, hai tay bám víu chặt lấy bàn tay to của hắn.
Mọi người thấy thế đều im bặt, sợ Ôn Vương lỡ tay sẽ làm ra chuyện gì đó.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn hai người với vẻ hiếu kỳ. Cô biết Ôn Vương xưa nay đối xử với Doãn Tiêu La không tốt, nhưng cũng không ngờ sẽ như thế này.
"Không... không có..." Doãn Tiêu La khổ sở nặn ra vài từ.
Ôn Vương lạnh lùng nhìn nàng ta rồi đẩy nàng ta ra thật mạnh.
Cả người Doãn Tiêu La ngã về phía sau và ngã xuống ghế.
“Sau này đừng để ta thấy những chuyện tương tự xảy ra, nếu không, ta chắc chắn không tha cho ngươi.” Ôn Vương lạnh lùng cảnh cáo.
Cho đến khi nhìn thấy Doãn Tiêu La gật đầu, hắn mới xoay người đi về phía bậc thềm.
Nhìn đến Tiết Tịnh Kỳ, ánh mắt và trên khuôn mặt cô tràn đầy lo lắng và sợ hãi, còn chó chút khó mà tin được.
Nhìn thấy cô như vậy, Ôn Vương có chút khó chịu ôm lấy vai cô, dịu dàng nói nhỏ bên tai cô: "Đã dọa đến nàng à? Không sao rồi, sau này đừng đến Liên Phù Uyển nữa, ngoan ngoãn ở lại Lục Nguyên Cư. Ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn."
Bàn tay to vừa đủ khoác vai cô, đưa cô đi rời.
Hàn Nguyệt theo sát sau hai người và chậm rãi bước ra ngoài cùng họ.
"Ta không sao, chỉ là nhất thời đi nhầm đường, đến nơi này thì nghe thấy bên trong có tiếng động, nên mới vào trong xem thử. Thực ra vương phi cũng không có làm gì ta, vương gia ngài cũng không cần nổi nóng nhiều như vậy.” Tiết Tịnh Kỳ nhẹ giọng khuyên can.
Lời nói cuối cùng của hai người truyền đến tai Doãn Tiêu La, những lời sau đó nàng ta hoàn toàn không nghe thấy gì.
Tại sao, tại sao mỗi lần ở trước mặt người khác, Ôn Vương lại không cảm nhận được sự hiện diện của nàng ta?
Doãn Tiêu La che đi cái cổ vừa bị hắn bóp chặt của mình. Bên trên có sự phẫn nộ của hắn, nhiệt độ của hắn, sự nghiêm túc của hắn khi bảo vệ một nữ tử khác và sự lạnh nhạt của hắn khi đối mặt với nàng ta.
Vừa đáng quý, lại vừa đau lòng, nàng ta đã luôn quẩn quanh bên bờ vực của tình yêu và nỗi đau. Một mặt thì muốn kiên trì nhưng mặt khác lại muốn từ bỏ vì quá đau đớn.
Một người quanh quẩn một nơi bất định như nàng ta, trước giờ chưa đưa ra lựa chọn nào đúng đắn, nên mới bị thương hết lần này đến lần khác.
"Vương phi, người không sao chứ? Có cần tìm đại phu..." Đông Vân dường như đã quen, không có chút gì là tò mò.
Doãn Tiêu La lắng xuống, phất tay, lắc đầu: "Không cần, ngươi ra ngoài đi."
Đông Vân không dám nói thêm điều gì, nhanh chóng mở cửa lui ra ngoài.
Xe ngựa của Ôn Vương Phủ đã đợi sẵn ở cửa, Ôn Vương dìu Tiết Tịnh Kỳ lên xe, chuẩn bị vào cung.
Lúc lên xe ngựa, lại dặn dò Tiết Tịnh Kỳ vài câu, dặn cô đùng chủ động dây vào Doãn Tiêu La.
Tiết Tịnh Kỳ chăm chú lắng nghe từng điều, và từ từ ghi nhớ.
Không ngờ tình cảm giữa hai người lại tệ đến mức đó?
Chuyện vừa rồi quả thực khiến cô bất ngờ, mặc dù đã sớm biết trước tình cảm giữa hai người, nhưng lại không ngờ tới, Ôn Vương lại dễ dàng động tay với Doãn Tiêu La như vậy.
Loại cử chỉ và động tác đó dường như rất thuần thục, dễ dàng mà không cần tốn nhiều sức đã túm được lấy cái cổ nhỏ nhắn và yếu ớt của Doãn Tiêu La.
Thấy Tiết Tịnh Kỳ đang suy nghĩ miên man, dáng vẻ hốt hoảng lo sợ, Ôn Vương vỗ về vai cô giúp cô tiêu sầu: "Nàng yên tâm, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, ta sẽ không đối xử với nàng như vậy."
Chỉ cần ngoan ngoãn? Vậy nếu như cô không ngoan thì sao? Hắn sẽ lại nghĩ ra cách gì đó đối phó với cô?
Chỉ sau vài câu nói, xe ngựa dừng ở cổng cung, đoạn đường còn lại hai người cùng nhau đi vào trong.
Đột nhiên, ở cổng cung lại vang lên tiếng vó ngựa, lúc này ngựa của Thích Mặc Thanh cũng dừng lại ở đây.
Giống như đặc biệt canh thời gian mà đến.
“Lục đệ, sao trông thấy ta thì liền rời đi, cũng không để ta được nhìn thấy dung mạo của Lục vương phi?” Thích Mặc Thanh bước xuống ngựa, chắp tay theo sau hai người.
Ôn Vương, vốn nghĩ như vậy là tránh được Thích Mặc Thanh, nhưng sau khi nghe những lời này của chàng, đã đột ngột dừng bước.
"Tứ ca, hôm nay đệ đưa Hòa Sắt đến thỉnh an mẫu phi. Nhắc tới dung mạo, tứ ca cũng đã gặp qua. Vậy không làm chậm trễ tứ ca nữa." Dứt lời, Ôn Vương xoay người lại, đưa tay khoát lên vai Tiết Tịnh Kỳ thân mật như tuyên bố.
Bị bàn tay to của hắn bao quanh, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy sống lưng như muốn bốc hỏa, hẳn là đang bị ánh mắt của Thích Mặc Thanh nhìn chằm chằm.
Cô muốn đẩy tay Ôn Vương ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn, đành phải thôi.
Sắc mặt của Thích Mặc Thanh bên này đã như lạnh đến cực điểm, cứ như vậy đưa mắt nhìn theo hai người thân mật và đằm thắm rời đi.
Chàng tung chân đá mạnh lên tuyết trắng trước mặt, trong phút chốc tuyết bay tứ tung, rồi rơi lả tả.
Nữ tử ngốc nghếch đó, lẽ nào không biết né tránh sao?