Giả vờ bị bệnh đã nhiều ngày như thế rồi, cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành. Tiết Tịnh Kỳ đứng trước cổng lớn Vương phủ vươn tay lên không trung ôm một cái thật to.
Thích Mặc Thanh đẩy chiếc xe lăn từ bên trong ra ngoài vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, mái tóc dài của Tiết Tịnh Kỳ tung bay trong gió. Bộ quần áo trắng trên người nàng bị gió cuốn lên bay lượn trong không trung. Cả người giống như một nàng tiên đứng ngoài cửa, như thể tất cả sự ồn ào của thế giới này đều không liên quan gì đến nàng.
Hắn vừa đẩy chiếc xe lăn lại gần vừa nói: "Tâm ý của Thái tử và Hoàng hậu sâu thẳm không thể đoán trước được. Ta sẽ đến phủ Thái tử với nàng, miễn cho họ lại giở thủ đoạn nào đó."
Tiết Tịnh Kỳ buông tay xuống, cúi đầu nheo mắt nhìn bộ dạng lo lắng thái quá của Thích Mặc Thanh: "Thái tử dám làm gì với ta chứ? Ta là người duy nhất có thể cứu hắn, hắn sẽ không ngu ngốc đến mức đó đâu."
Chỉ sợ bây giờ Thái tử đang đứng ngồi không yên chờ đợi mình đến chữa bệnh cho hắn, trước khi bệnh tình hắn tốt hơn, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Cứ coi như Thái tử muốn đối phó với cô thì thế nào, cô vẫn tin rằng Thích Mặc Thanh sẽ có thể giải cứu cô ra mà không hề phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Nhưng Thích Mặc Thanh lại không hề nghĩ như vậy. Mặc dù trên triều Thái tử không thể hiện quá nhiều thái độ đối địch, trên danh nghĩa vẫn thể hiện ra dáng vẻ huynh đệ thân thiết, nhưng hắn cũng không đoán được Thái tử đã âm thầm làm những gì trong bóng tối.
Bây giờ Tiết Tịnh Kỳ vội vã rời đi, hắn lo lắng một khi bệnh tình của Thái tử được cải thiện thì lập tức sẽ bắt đầu động thủ với nàng, thậm chí sẽ sử dụng nàng để đe dọa bản thân mình.
Nét mặt Thích Mặc Thanh đanh lại, lạnh lùng nói: "Ta nói đi là sẽ đi, để nàng đi một mình ta cũng không yên tâm."
Tiết Tịnh Kỳ biết rằng những lời Thích Mặc Thanh đã nói ra là không thể thay đổi. Từ trước đến nay hắn luôn độc đoán khác biệt, làm theo ý mình. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của hắn, Tiết Tịnh Kỳ biết rằng hắn làm như vậy là muốn tốt cho mình, trong lòng âm thầm cảm động.
Lúc này, cỗ xe ngựa ở cửa đã chuẩn bị xong, Giả Sơn bỏ các đồ dùng và thực phẩm hàng ngày cùng với một hòm thuốc vào trong một cỗ xe khác. Nhục Nghê sai khiến sau lưng hắn nhưng Giả Sơn không những không tức giận mà khóe miệng hình như còn ... nở một nụ cười!
Đợi đến khi hai người họ chuẩn bị xong mọi thứ, vầng mặt trời đỏ đã mọc lên từ ngọn núi cao ở phía đông, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt đất.
Vương gia, Vương phi, có thể lên xe ngựa rồi.
Giả Sơn nói xong, đợi hai người họ bước lên bàn đạp để lên xe ngựa xong thì bản thân mình ngồi bên cạnh Nhục Nghê đánh xe thẳng đến phủ Thái tử.
Sau khi lên xe ngựa, Thích Mặc Thanh không nhìn Tiết Tịnh Kỳ, thoải mái ngồi xuống một bên nhắm mắt thư giãn, trông dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. Thực tế là chỉ cần có chút biến động nhỏ hắn cũng sẽ biết ngay lập tức.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn đôi mắt nhắm nghiền của hắn , chiếc mặt nạ lạnh lẽo phác thảo đường nét cương nghị và đẹp trai, đôi môi mỏng mím chặt. Cô không nhịn được tiến gần đến mặt hắn , tỉ mỉ quan sát thật kỹ. Hàng lông mi dài của hắn khẽ lay động như đôi cánh của một con bướm, lúc nhắm mắt lại, hắn không chỉ bớt đi một phần tàn ác mà còn dịu dàng hơn bình thường.
Dường như cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt đột nhiên mở ra, đôi môi lạnh lùng của hắn lập tức chạm vào đôi môi của Tiết Tịnh Kỳ, sau một chút choáng váng, hắn lại ép hôn nàng càng sâu hơn.
Hai tai Tiết Tịnh Kỳ đỏ ửng, cô đẩy lồng ngực của hắn ra nhưng hắn lại giống như bức tượng đá vậy, cô có đẩy thế nào cũng không hề di chuyển. Sớm biết sẽ thế này cô sẽ không nhìn trộm hắn như vậy, đến tận khi cô hít thở không được, cuối cùng hắn cũng rời khỏi môi cô.
“Lần sau muốn nhìn ta thì cứ việc quang minh chính đại mà nhìn.” Thích Mặc Thanh cong khóe môi, khẽ nhếch lên một nụ cười.
Tiết Tịnh Kỳ rất không vui vì bị hắn trêu đùa, nắm đầm nhỏ nhắn đập vào lồng ngực hắn . Nhưng trọng lượng nhẹ như hạt mưa phùn khiến hắn chỉ như đang được gãi ngứa, ngược lại còn bị hắn giữ chặt nắm tay nhỏ bé.
“Buông ra!” Tiết Tịnh Kỳ vùng vẫy tay mình, cố gắng thoát khỏi bàn tay Thích Mặc Thanh, sau đó suy nghĩ một lát, nói: "Sắp đến phủ Thái tử rồi, đợi lát nữa bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được manh động. Thái tử sẽ không thể làm gì chúng ta được."
Nói xong chỉ nghe thấy Thích Mặc Thanh cười lạnh lùng: "Nếu hắn ta dám đối với nàng như thế nào, ta nhất định sẽ lật tung cả phủ Thái tử của hắn ta."
Hắn chính là người nói được làm được, nhưng cô gái trong lòng lại lắc đầu bất lực, không biết phải nói gì.
Người đi bộ trên đường đều nhốn nháo nhường đường cho cỗ xe có biểu tượng sang trọng này. Trong lòng mọi người đều biết rõ người ngồi trong xe ngựa có địa vị và quyền lực cao đến thế nào, cỗ xe cứ như thế thuận lợi đi thẳng đến cửa lớn phủ Thái tử.
Tên hầu nhỏ ở cửa sớm đã nhận được lệnh, vừa nhìn thấy Minh Vương xuống xe thì ngay lập tức cung kính đón hắn vào trong.
Mấy người đi theo tên hầu nhỏ qua những ngọn núi giả trong phủ. Vài cây liễu được trồng bên bờ hồ, những cành liễu xanh mềm mại rủ trên mặt nước. Khi gió thổi nhẹ, những gợn sóng nhẹ nhàng nổi lên.
Tên hầu đưa mấy người vào một căn phòng, bên trong bố trí rất tinh xảo. Đủ các loại đồ cổ khác nhau được để lên hai bên kệ. Bất cứ ai hiểu biết một chút về đồ cổ đều biết những thứ đồ này có giá trị như thế nào.
Nha đầu trong phủ Thái tử càng nổi bật hơn. Đợi hai người ngồi xuống đã lập tức dâng trà lên, người nào người nấy đều thướt tha yểu điệu, xinh đẹp như hoa, giọng nói vừa ngọt ngào vừa mềm mại.
“Minh Vương, Minh Vương phi, xin vui lòng chờ một lúc, Thái tử sẽ đến ngay bây giờ.”
Nhục Nghê lúc này hừ lạnh một tiếng, nét mặt tràn đầy sự bất mãn: "Thật xứng đáng là Thái tử. Chúng ta đã đến đây chữa bệnh cho thái tử mà còn bày đặt phô trương lớn như thế.”
Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, nhưng nàng ta chẳng qua chỉ là nhất thời miệng lưỡi nhanh nhảu chứ cũng không biết tại sao Thái tử lại làm như vậy. Cô còn chưa mở miệng trách mắng thì Giả Sơn đã thì thầm vào tai cô.
“Thái tử chẳng qua chỉ là muốn xem xem liệu chúng ta có thực lòng muốn chữa bệnh cho hắn hay không. Chúng ta kiên nhẫn chờ đợi là được. Sớm muộn gì thì hắn cũng sẽ xuất hiện thôi.”
Giả Sơn nói cũng rất hợp lý. Sau khi nghe Nhục Nghê buột miệng nói hắn vẫn luôn mím chặt môi không nói lời nào. Nha đầu trong phủ đã thay từng ấm trà một, Nhục Nghê và Giả Sơn đã chạy mấy lần vào nhà vệ sinh, cuối cùng ngoài cửa cũng có người từ từ đi đến.
Thái tử mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng xanh, trên đầu cài một chiếc quan ngọc màu trắng. Cởi bỏ những phục sức trên triều khiến hắn trông thanh lịch hơn. Chỉ có điều khuôn mặt tát nhợt không có chút khí huyết vô cùng mệt mỏi, so với lần gặp trước đây hắn thậm chí còn gầy yếu hơn.
Vừa bước vào, tiếng cười vô cùng thân thiết của hắn việc phá vỡ bầu không khí hơi khó xử và bất thường.
“Tứ đệ, đệ muội, ta thực sự xin lỗi. Lúc ta vừa định tới đây thì không ngờ Tuần phủ Giang đô lại đến tìm ta để bàn bạc chuyện trên triều đình, tốn nhiều thời gian đến vậy, không sao có phải không?” Thích Mạch Tường mỉm cười, ngồi xuống vị trí chính giữa.
Thích Mặc Thanh hoàn toàn không coi hắn ta ra gì, nghe hắn nói xong hắn chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt lại quay sang Tiết Tịnh Kỳ.
Kể cả hắn không giải thích bất cứ điều gì, Tiết Tịnh Kỳ cũng không định dính dáng đến chuyện này. Thấy hắn nói như vậy thì cũng cho hắn ta một cái cớ để xuống thang.
“Không sao, phong cảnh trong phủ Thái tử không tồi, lại còn cất giữ nhiều đồ nữa, chúng ta vừa mới ở đây thưởng thức, cũng không hề đợi lâu.” Tiết Tịnh Kỳ cũng mỉm cười.
Mấy người đều không biết ai là người cười thật, còn ai là người cười thì giả, chỉ là tiếng cười khắp phòng cũng phá vỡ cảnh tượng vô cùng ngượng ngùng vừa nãy.
“Ồ? Nàng cũng thích thưởng thức đồ cổ sao? Trong phủ của ta có rất nhiều đồ cổ vừa được đem đến từ Tây Vực. Hay là ngày khác chúng ta lại tiếp tục cùng nhau thưởng thức cẩn thận, thế nào?” Thái tử không nói gì về việc chữa bệnh mà tiếp tục chủ đề câu chuyện.
Ánh mắt Thích Mặc Thanh ngồi bên cạnh càng ngày càng lạnh lùng hơn, giống như băng tuyết quét qua mặt Thích Mạch Tường, còn muốn cùng với Tiết Tịnh Kỳ cẩn thận thưởng thức? Rất tốt, sau đó lại quay sang nhìn người phụ nữ đó, bộ dạng trông rất vui mừng và phấn khích!
“Được rồi, những thứ đồ của Thái tử đều rất tuyệt vời, nhưng những cổ vật này không phải là sở thích của ta, ngày khác lại mời Thái tử đến xem những thứ mà tôi thu thập được.”Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên mỉm cười.
Vừa nói được mấy lời mà Thích Mạch Tường đã đã ho vài tiếng. Cơ thể hắn ta vốn dĩ đã yếu đi, cộng thêm sự lạnh lẽo trong cơ thể khiến hắn ta vừa nói một hai câu mà đã ho rồi. Thích Mặc Thanh lạnh lùng nhìn hắn, thong thả cầm cốc trà lên uống.
“Thái tử, ta nghĩ rằng huynh nên đi xem bệnh trước. Trị khỏi bệnh rồi lại nói chuyện cũng chưa muộn”. Giọng nói lạnh lùng của Thích Mặc Thanh truyền đến tai mọi người, Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày.
Khuôn mặt của Thích Mạch Tường ở bên cạnh đỏ ửng, mấy người phía sau lập tức hầu hạ dâng nước lên. Hắn nhấp một ngụm, cuối cùng cũng đỡ hơn một chút mới đứng dậy và đi vào gian phòng giữa.
Tiết Tịnh Kỳ cầm hòm thuốc của mình cùng đi vào. Bên trong là phòng của Thích Mạch Tường. Căn phòng có chút lạnh lẽo, thiếu đi vài phần ấm áp. Thích Mạch Tường đã đuổi nha đầu ra ngoài hết, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có hai người họ.
Hắn nằm trên giường, nheo mắt nhìn Tiết Tịnh Kỳ đang mở hòm thuốc. Cô lấy từng thứ trong hòm để lên chiếc bàn thấp bên cạnh. Rất nhiều thứ hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Ngươi có thực sự có cách chữa bệnh cho ta sao? Từ khi còn nhỏ Mẫu hậu đã tìm kiếm tất cả các đại phu cùng những người có năng lực dị thường trong thiên hạ đến chữa trị cho ta, nhưng chúng chỉ có thể làm giảm cơn đau trong cơ thể ta mà không hề có cách nào chữa khỏi. Thành thật mà nói, ta đã từ bỏ rồi.” Thích Mạch Tường nhếch miệng cười cay đắng, và giọng nói đau khổ cô đơn lúc ẩn lúc hiện như gió.
Hắn biết bệnh tình của mình, kể từ khi đưa cỏ đen cho Tiết Tịnh Kỳ, lúc nàng nghiêm túc nói rằng sẽ chữa khỏi căn bệnh của mình, trong trái tim hắn là niềm vui không thể diễn tả được.
Đêm đó, hắn lật qua lật lại không ngủ được, trong đầu luôn tưởng tượng ra tình cảnh sau khi chữa khỏi bệnh của mình. Những ngày này tâm trạng hắn rất tốt. Sau đó, hắn lại tìm thái y đến xem bệnh tình của mình. Thái y chỉ nói rằng hắn ta không thể nào hồi phục được, lúc đó hắn nhất thời khó mà tin tưởng Tiết Tịnh Kỳ.
Hôm nay khi nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ, hắn nghĩ, nếu nàng không thể chữa khỏi bệnh cho mình cũng bỏ đi, ngay cả thái y cũng nói rằng hắn không thể nào hồi phục được thì một người phụ nữ như nàng ta có thể có bản lĩnh gì chứ?
Sau khi nghe những lời của hắn, hai tay đang sắp xếp công cụ của Tiết Tịnh Kỳ sững lại, sau đó hơi mỉa mai nói: "Ngài đối xử với sinh mạng của mình như thế này sao? Nếu cả đời này không ai có thể chữa khỏi bệnh cho ngài thì để yên đến ngày ngài bị căn bệnh này tra tấn đến chết sao?”
Những lời mỉa mai của nàng truyền đến bên tai Thích Mạch Tường. Hắn mỉm cười dịu dàng, giọng nói cay đắng mà mơ hồ: "Tuy nhiên nếu chỉ có một tia khả năng, ta cũng hy vọng sống một cuộc sống bình thường như một người bình thường."
Thích Mặc Thanh đang đợi bên ngoài vốn không muốn Tiết Tịnh Kỳ đi vào một mình. Hắn đã lăn qua lăn lại chiếc xe lăn một lúc lâu. Vừa định đi vào thì bị Nhục Nghê ở phía sau thuyết phục.
“Vương gia, Thái tử bệnh tật chắc sẽ không làm gì Vương phi đâu. Chúng ta vẫn nên đợi ở bên ngoài. Đừng làm phiền Vương phi.” Nhục Nghê cố gắng chịu đựng áp lực lớn ép xuống đầu, run rẩy nói.
Quả nhiên là Vương phi rất thấu hiểu Vương gia, trước khi vào trong đã dặn dò, bất kể thế nào cũng phải khuyên nhủ Thích Mặc Thanh, khiến ngài đừng lo lắng bồn chồn.
Đôi mắt lạnh như băng của Thích Mặc Thanh đột nhiên liếc nhìn Nhục Nghê khiến nàng ta rùng mình và lập tức cúi đầu xuống.
Hắn không nói gì mà chỉ phất tay áo và ngồi xuống.