Minh Vương phủ, Thích Mặc Thanh lường biếng dựa vào khung cửa, nhìn tuyết trắng rơi ở bên ngoài, đây đã định không phải là một mùa đông yên bình.
“Vương gia, hoàng thượng nhìn thấy cuốn sổ kia đã vô cùng tức giận, dưới cơn thịnh lộ còn muốn phế truất hoàng hậu, nhưng tiếc là đến cuối cùng, hoàng hậu lại lấy ra cây trâm ngọc mà thái tổ hoàng hậu giao cho bà ta để giữ lại mạng. Cuối cùng hoàng thượng chỉ có thể đày bà ta vào lãnh cung, vĩnh viễn không được ra ngoài mà thôi.” Giả Sơn từ sân chạy vào, nói nhỏ bên tai Thích Mặc Thanh.
Không ngờ tác dụng của cây trâm ngọc kia lại lớn như vậy, lúc đó thái tổ hoàng hậu để lại một chiếc trâm ngọc đời này truyền đời khác, lại trở thành thứ bảo vệ người nhà họ Doãn!
“Biết rồi.” Thích Mặc Thanh gật đầu.
Khuôn mặt của Giả Sơn có chút do dự, suy nghĩ một lúc, vẫn lên tiếng nói: “Vương gia, vậy trong cuốn sổ kia rốt cuộc có bí mật gì? Tại sao sau khi hoàng thượng nhìn thấy lại tức giận như vậy? Đến mức muốn phế truất cả hoàng hậu?”
Đây là chuyện mà hắn vẫn không hiểu cũng không thể giải thích được.
Cập nhật sớm nhất tại CHƯƠNG 310: TRÂM NGỌC GIỮ MẠNG.
Thực sự không thể đoán được Lâm Tùng sẽ viết những gì trong cuốn sổ đó, để đến cuối cùng nó lại trở thành thứ mấu chốt hạ ngục hoàng hậu?
Thích Mặc Thanh quay đầu lại nhìn hắn ta, trong ánh mắt nghiêm nghị kia có chút buông lỏng, vịn tay đứng giữa lan can, đối diện với gió tuyết vô tình bên ngoài.
Rất lâu sau, chàng mới thấp giọng nói: “Bên trong ghi lại những chuyện không thể cho người khác biết mà hoàng hậu làm ở trong cung những năm qua. Mười năm trước, Ngọc quý phi vừa mới vào cung được sủng, vì vô lễ với hoàng hậu, sau đó bị hoàng hậu hãm hại giết chết cung nữ, cuối cùng bị đày vào lãnh cung.
Tám năm trước, vừa lên chức Tú nữ Vạn Tiểu Chủ có thai, thái y chuẩn đoán là hoàng tử, phụ hoàng vui mừng khôn xiết, chiếu cáo thiên hạ, mở tiệc ăn mừng. Nhưng Doãn hoàng hậu đã kêu Lâm Tùng sớm đã ẩn náu trong cung ra tay giết hại Vạn Tiểu Chủ, một xác hai mạng.
Sáu năm trước, Tẩm Tần có được sự ân sủng của hoàng thượng, rất được sủng ái, tính tình ngang ngược, tất cả mọi người ở hậu cung đều coi bà ta như đầu ngựa mà ngước lên, bất chấp thân phận xung đột với hoàng hậu, cuối cùng bị hãm hại thông dâm với thái y, âm mưu làm phản, chu di cửu tộc.
Tất cả mọi thứ đều do đố kị, ghen ghét mà ra, kết thúc bằng cái chết, Mà những việc bà ta làm không chỉ có như vậy, trên cuốn sổ còn ghi lại từng án oan khiến người khác nghe mà cảm thấy kinh hoàng. Không biết mỗi đêm yên tĩnh, bà ta có nghĩ đến mà đột nhiên tỉnh dậy chưa.”
Mỗi lần chàng nói xong một câu, trong lòng Giả Sơn lại chùng xuống, không ngờ trong mười năm ngắn ngủi, Doãn hoàng hậu lại giết hại nhiều người như vậy.
Giọng nói của Giả Sơn có chút sợ hãi: “Nhưng, tại sao bà ta phải làm như vậy? Bà ta đã là hoàng hậu, cho dù tương lai thái tử không phải là hoàng đế, bà ta cũng là thái hậu, vinh hoa phú quý đã có, tại sao phải tự cắt đứt con đường phía sau của mình chứ?”
Thích Mặc Thanh lại hừ một tiếng: “Trên thế giới này, không có lợi ích vĩnh viễn, cũng không có ai không có lòng tham, ai mà không hi vọng con trai của mình có thể làm hoàng đế chứ? Cho dù là bà ta cũng không ngoại lệ.”
Cứ như vậy, chuyện ngày hôm nay chính là báo ứng của bà ta mà thôi.
Không biết sau khi thái tử biết được chuyện này, sẽ có phản ứng như thế nào?
“Bên phía hình bộ, bảo bọn họ không cần quá khách khí, chuyện này phải nhanh chóng được kết thúc.” Trong giọng nói của Thích Mặc Thanh mang theo sự tức giận đang được ngấm ngầm chịu đựng.
“Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.” Lời nói của Giả Sơn vừa rơi xuống, một góc trên hành lang truyền đến âm thanh rất nhỏ, Giả Sơn lập tức hét lên: “Ai? Ra đây?”
Rất lâu sau bên kia cũng không có động tĩnh gì, A Lạc Lan ngồi xổm dưới góc tường, cả người run rẩy.
Nghe thấy nhiều bí mật đáng sợ như vậy, không biết có bị giệt khẩu không?
Nàng ta từ từ di chuyển cơ thể của mình, cố gắng rời đi trước khi Giả Sơn tìm thấy nàng ta.
Nhưng, mới đi được vài bước, giọng nói lạnh lùng của Thích Mặc Thanh đã truyền vào trong tai nàng ta.
“Nghe lâu như vậy rồi, không định lộ diện sao?”
Bước chân của A Lạc Lan dừng lại, ngã ra trước cửa, hóa ra nàng ta sớm đã bị phát hiện.
Có chút mỉa mai lộ diện, cúi đầu chào hỏi: “Ta chỉ đúng lúc đi qua thôi, chưa nghe thấy gì, các người tiếp tục đi, tiếp tục....làm phiền rồi.”
“Đứng lại.” Thích Mặc Thanh nhíu mày nhìn nàng ta, gọi bóng lưng đang quang minh chính đại rời đi của nàng ta lại.
Trong lòng A Lạc Lan đột nhiên căng thẳng, cũng không dám quay người lại, cứ quay lưng lại với chàng như vậy, trên mặt lộ ra biểu cảm khóc không ra nước mắt.
“Sao vậy?”
Tâm tư của Thích Mặc Thanh lại không đặt trên việc lúc nãy nàng ta có nghe thấy chuyện kia hay không, mà lại hỏi: “Gần đây cảm thấy thế nào? Sống ở trong phủ có quen không?”
Trái tim vốn đang căng thẳng đột nhiên được hạ xuống, A Lạc Lan vẫn có chút không hiểu, đây là bỏ qua cho mình sao?
A Lạc Lan quay đầu nhìn chàng một lúc, thấy trên khuôn mặt của chàng không có bất kỳ suy nghĩ muốn giết người giệt khẩu nào mới yên tâm trả lời: “Mặc dù ở trong phủ cái gì cũng tốt, nhưng thực sự ta sống không thể nào quen được, vẫn là sống ở trong cung thoải mái hơn, hay là người cho ta về cung đi?’
Thấy hai người nói chuyện, Giả Sơn âm thầm lui ra, trên hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thận trọng nhìn Thích Mặc Thanh, trên khuôn mặt của chàng không có nhiều biểu cảm dư thừa, không biết suy nghĩ của chàng là gì.
“Ý kiến này không tồi, ta sẽ suy nghĩ.” Thích Mặc Thanh nói xong, quay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng cao lớn.
A Lạc Lan sững sờ một lúc, rất nhanh đã phản ứng lại, vội vàng đuổi theo bước chân của chàng, lải nhải phía sau chàng.
“Vậy người định khi nào để cho ta hồi cung? Cho ta tin tức chính xác để ta thu dọn đồ đạc.”
“Người đừng không nói gì, ta không đoán ra được người đang nghĩ cái gì, ngày mai? Ngày kia? Hay là ngày mốt?”
“Đừng đi nhanh như vậy, chân của ta ngắn không theo kịp, nếu như người không nói, thì bây giờ ta sẽ đi thu dọn đồ đạc.”
Đột nhiên bóng người phía trước dừng lại, A Lạc Lan suýt nữa đâm vào ngực chàng, Thích Mặc Thanh hơi nghiêng người, thân thể của nàng ta hơi nghiêng về phía trước, trong thời khắc quan trọng Thích Mặc Thanh đã đưa tay ra kéo cánh tay của nàng ta, kéo nàng ta lại.
Một loạt các động tác được hoàn thành trong một hơi, trong lúc A Lạc Lan vẫn còn đang mơ màng không biết chuyện gì xảy ra, cơ thể đã ổn định lại.
Đôi mắt lạnh lùng híp lại của chàng nhìn nàng ta: “Ta chỉ nói là sẽ suy nghĩ, còn về lúc nào, ta cũng không biết.”
Nói nửa ngày, chàng thực sự không có ý định để mình về cung sớm như vậy.
Nhưng, nếu như bây giờ không trở lại cung, đến lúc hoàng thượng tuyển chồng cho Tiểu Hoa, gả đi, nàng ta nên tìm ai đây?
Tin tức trong cung loan truyền rất nhanh, chỉ có 2 ngày, đã loan truyền khắp thành.
Gần như chỉ trong một đêm, tất cả mọi người đều biết tin đương kim hoàng hậu bị đày vào lãnh cung, chuyện này có ảnh hưởng rất hơn, Doãn Quốc Công lập tức chuẩn bị vào cung cầu xin.
Vội vội vàng vàng ở cửa cung điện gặp thái tử đang vào cung, vội vàng hạ kiệu, kéo thái tử sang một bên.
“Thái tử, người sao vậy? Người không thể vào cung cầu xin!” Doãn Quốc Công khuyên bảo.
Sắc mặt thái tử tái nhợt, hai mắt thâm đen, rõ ràng là không được nghỉ ngơi tốt, vì chuyện của Doãn hoàng hậu, không biết nơm nớp lo sợ bao lâu rồi.
Vẻ mặt hắn ta trang nghiêm nói: “Mẫu hậu có chuyện, là con trai, sao ta có thể không vào cung cầu xin được chứ?”
Doãn Quốc Công vội vàng nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai đi qua, lúc này mới an tâm thở phào một hơi, ông ta biết thái tử có hiếu, chuyện như vậy nhất định sẽ vào cung cầu cứu.
“Tạo sao hoàng hậu bị vạch trần? Tại sao bị đày vào lãnh cung? Sau chuyện này rốt cuộc do ai điều khiển? Chúng ta còn chưa biết, làm sao dám tùy tiện đi cầu xin chứ? Bây giờ hoàng thượng đang vô cùng tức giận, bây giờ mà đi nhất định sẽ bị tổn hại.” Doãn Quốc Công khuyên bảo.
Dù sao tuổi cũng đã cao, nên cũng đã nhìn thấu chuyện này, thái tử nghe thấy ông ta nói như vậy, rốt cuộc cũng cảm thấy mình quá kích động.
“Chúng ta đều không hiểu đầu đuôi chuyện này mà cứ tùy tiện hành động, thực sự không thích hợp, ngộ nhỡ đúng là con đường mà người đứng sau đã xúi giục, không phải là mất cả chì lẫn chài sao? Đến lúc đó không chỉ không cứu được hoàng hậu, ngay của tính mạng của người và ta cũng bị liên lụy!”
Lời nói của Doãn Quốc Công đã đâm thẳng vào trái tim thái tử.
Hắn ta đột nhiên nắm chặt tay đậm mạnh vào chiếc cột bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi: “Lẽ nào, ta chỉ có thể ngồi chờ chế như vậy, trơ mắt nhìn mẫu hậu chịu khổ trong lãnh cung sao?”
Giọng nói của thái tử có chút lớn, Doãn Quốc Công lại quay người nhìn, thấy không có ai xuất hiện mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thái tử điện hạ, trước tiên người đừng vội. Mặc dù hoàng hậu bị đày vào lãnh cung, nhưng hoàng thượng không hạ chỉ phết truất hoàng hậu, đối đãi có lẽ cũng không tệ, điều này có thể yên tâm.”
Thái tử chán nản nhìn xuống đất, không nhịn được, lẩm bẩm nói: “Mẫu hậu, bà ấy, bà ấy rốt cuộc đã làm những chuyện gì mà khiến phụ hoàng tức giận như vậy?”
Doãn Công Quốc biết rõ tình khí của Doãn hoàng hậu, cũng biết một số chuyện hồ đồ mà bà ta làm trước đây, cứ nghĩ là có thể giấu được trời qua được biển.
Nhưng, mối nguy đến quá nhanh, đánh cho người khác không kịp trở tay.
Thấy dáng vẻ tự trách, đau khổ mà bất lực của thái tử, Doãn Quốc Công vỗ nhẹ lên vai hắn ra, an ủi nói: “Hôm nay hoàng thượng triệu ta đến yết kiến, có lẽ là chuyện này, ta muốn nhân cơ hội này xem xét ý tứ của hoàng thượng, nhanh chóng nghe ngóng ra đầu đuôi chuyện này.”
Bây giờ, chỉ có thể làm như vậy.
Thái tử nghiến răng nghiến lợi, hiện tại mẫu hậu đã ngã ngựa, hắn ta lại là con trai lại là thái tử, nhất định phải mở cho bà ta một chân trời mới.
Cho dù như thế nào, thân phận thái tử này nhất định không thể để mất đi.
Thái tử nắm chặt hai tay, cúi đầu thật sâu: “Bây giờ đành nhờ cậy Cữu Cữu vậy.”
“Thái tử coi trọng rồi, ta đi vào trước, chỉ cần biết được một chút manh mối nhất định sẽ truyền tin cho thái tử.” Doãn Quốc Công nói xong, quay người đi vào ngự thư phòng.
Mặc dù sự ấm áp bên trong không biết tốt hơn biết bao nhiêu lần bên ngoài, nhưng trong lòng Doãn Quốc Công lại lạnh đến cực điểm.
Nhiều năm bầu bạn như vậy, nhiều năm ở bên cạnh nhau như vậy, còn có một thái tử, ông ta làm sao có thể nói phế là phế một cách dễ dàng như vậy được, nói đày vào lãnh cung là đày vào lãnh cung?
Đến cùng là trong lòng thiên tử quá lạnh lẽo, không có ai có thể biết được ông ta đang nghĩ gì.
Nhìn thấy hình bóng Doãn Quốc Công đi vào ngự thư phòng, thái tử vẫn đứng nguyên tại vị trí đó rất lâu, mới từ từ rời đi.
Tại sao hoàng cung đã từng vô cùng quen thuộc, bây giờ lại trở thành nơi mà hắn ta cảm thấy xa lạ nhất?
Thái tử lạnh lùng cười, không ngừng đi quanh quẩn khắp các ngóc ngách trong cung, muốn đi vào lãnh cung cùng với Doãn hoàng hậu, nhưng lại sợ bị người có tâm cơ nhìn thấy, báo cáo chuyện này với phụ hoàng,
Bây giờ, bọn họ đang đứng trước đầu sóng ngọn gió, thực sự không chịu được sóng gió nữa, nếu như vì như vậy mà khiến phụ hoàng nghi ngờ, nhất định sẽ càng liên lụy đến mẫu hậu.
Thái tử dừng bước chân lại, quay người đi về phía vườn thượng uyển, bước đi thật chậm, nhưng lại không biết mình đang đi đến nơi nào.
Tuyết trắng không ngừng rơi trên người hắn ra, từ từ hóa thành vô số giọt nước rơi trên người hắn ta, cuối cùng lạnh lẽo ngấm vào da thịt hắn.
“Công chúa người cẩn thận một chút, gió tuyết rất khó đi.” Hàn Nguyệt nhắc nhở Tiết Tịnh Kỳ đang rất vội, cầm ô đi phía sau cô.
“Biết rồi.” Mặc dù Tiết Tịnh Kỳ rất nóng lòng, nhưng cũng đúng lúc này, bước chân chậm lại.
Hai người rẽ qua một chỗ quẹo, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo vàng mỏng đang đi tới, Tiết Tịnh Kỳ đi quá vội, không nhìn thấy mặt, nhưng cũng lập tức quỳ xuống.
“Hòa Sắt bái kiến thái tử điện hạ.”
Trong cung này, người dám mặc quần áo màu vàng cũng chỉ có mấy người, trừ thái tử, thì chính là hoàng thượng.
Bây giờ chỉ sợ hoàng thượng đang rất bận, lúc này còn có thể đi dạo trong vườn thượng uyển sao, cũng chỉ có thái tử thôi.