Lúc nói những lời này, Tiết Tịnh Kỳ căn bản không dám ngẩng đầu nhìn chàng, trong lòng không thể nào bình tĩnh được.
Cô trước giờ chưa từng nghĩ tới chuyện cũ của mình sẽ bị nhắc tới, lại còn khiến người ta bất đắc dĩ như vậy.
“Vương gia, cũng không còn sớm nữa, chàng tiến cung cũng hơn nửa ngày rồi, nếu hoàng thượng tìm không thấy chàng, e rằng sẽ tìm kiếm khắp nơi.” Tiết Tịnh Kỳ vươn tay đẩy mở cửa sổ, gió tuyết bên ngoài ùa vào, có chút lạnh lẽo.
Thích Mặc Thanh lúc này mới nhớ ra mình đã ở Đông Hoa viên cả buổi chiều rồi, chàng vội vàng đứng dậy rời đi.
Trước khi đi còn không quên dặn dò cô một phen, nhất định phải nhớ cầu xin thời gian suy nghĩ trước mặt Gia Thành Đế.
Mặc dù không biết Thích Mặc Thanh muốn ba ngày này để làm gì, nhưng cô không nghĩ gì cả, trong lòng đã tin tưởng chàng rồi.
“Công chúa, đã tới giờ ăn tối rồi, người có muốn truyền thiện không?” Hàn Nguyệt đứng một bên nhắc nhở.
Quả nhiên là cung nữ chàng phái tới, dù đối xử tốt với cô thì cũng là nô tỳ chỉ biết trung thành với chủ tử.
“Hàn Nguyệt, ban nãy ta không kêu ngươi mang bánh đậu xanh vào, huống chi ta và vương gia đang nói chuyện, ngươi không giống người không hiểu lễ nghĩa.” Tiết Tịnh Kỳ xoay người nhìn Hàn Nguyệt đang rúc ở phía sau.
Hàn Nguyệt có chút công phu, sau lưng cũng có chút người, người nàng ta nghe lệnh không phải mình, mà là Thích Mặc Thanh.
Xem ra, trong Đông Hoa viên này thật sự có khả năng sắp không còn bí mật của mình nữa rồi.
“Nô tỳ biết sai, nô tỳ không muốn cắt ngang hay nghe trộm nội dung nói chuyện của công chúa và vương gia, mà là bánh đậu xanh quả thực phải tranh thủ ăn khi còn nóng mới ngon.” Hàn Nguyệt nói rõ từng câu từng chữ, không chút che giấu.
“Bánh đậu xanh nguội thì hâm nóng là được, sao có thể vào vào lúc mấu chốt chứ? Có phải bánh đậu xanh này có bí mật gì?” Tiết Tịnh Kỳ nhướn mày, bức hỏi.
Hàn Nguyệt suy đi nghĩ lại, không biết nên đáp lời thế nào, bèn quỳ xuống.
“Công chúa, bất kể là vì nguyên nhân gì, nô tỳ chỉ là muốn công chúa ăn được bánh đậu xanh mà người yêu thích, nếu cản trở cuộc nói chuyện của người và vương gia thì nô tỳ cam nguyện chịu phạt.” Hàn Nguyệt khấu đầu trên đất, cực kỳ thê lương.
Kết quả Tiết Tịnh Kỳ muốn không phải thế này, cô muốn moi được gì đó từ trong miệng nàng ta, nhưng không được như ý.
Hàn Nguyệt là người Thích Mặc Thanh phái tới, tính tình đương nhiên có chút cường liệt, không hẳn có thể đào ra lời gì từ trong miệng nàng ta.
“Ngươi đứng lên đi, ta không có ý trách tội ngươi.” Tiết Tịnh Kỳ thở dài một hơi.
Cô biết dụng ý của Thích Mặc Thanh, cũng không muốn trách tội Hàn Nguyệt, chỉ là muốn nghe được lời gì đó từ trong miệng nàng ta, lại chưa từng nghĩ Hàn Nguyệt đã cắt đường lùi trước.
“Tạ công chúa.” Hàn Nguyệt thở phào một hơi đứng dậy.
“Chuyện gần đây ta kêu ngươi điều tra thế nào rồi?” Tiết Tịnh Kỳ nhàn nhạt hỏi.
Hàn Nguyệt nhanh chóng bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ rồi mở miệng đáp: “Nô tỳ gần đây luôn quan sát động tĩnh trong cung hoàng hậu, có lẽ là vì Nhược Châu bị đuổi ra khỏi cung, hoàng hậu không còn sơ suất hành động nữa. Nhưng nô tỳ cũng phát hiện còn có người đang quan sát động tĩnh của hoàng hậu.”
Còn có người có mục đích giống họ?
“Có nhìn rõ là ai không?” Tiết Tịnh Kỳ truy hỏi.
Hàn Nguyệt gật đầu: “Nhìn rõ rồi, chỉ là nô tỳ không biết người đó. Sau đó nô tỳ theo dõi người đó mới phát hiện nàng ta có tiếp xúc với Chỉ Nhi trong cung Dung tần, hẳn là Dung tần kêu nàng ta đi làm.”
Hành vi theo dõi cử động ngày thường của các nương nương trong cung là tội lớn, nếu bị phát hiện, nhất định Gia Thành Đế sẽ xử lý theo cung quy.
Dung tần lại hận hoàng hậu tới mức này, tới mức làm việc cũng không tính đến hậu quả, một khi chuyện bại lộ, nàng ta sẽ không có cơ hội phản bác, như vậy xem ra, Dung tần đã đập nồi dìm thuyền, đi nước cờ hiểm cuối cùng rồi.
“Đã vậy thì ngươi không cần tới phía hoàng hậu nữa, nhìn xem họ có thể gây ra sóng gió gì.” Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh lại, đã có người muốn giúp cô việc này, sao không vui vẻ ngừng lại chứ?
“Công chúa, chuyện đó còn cần điều tra sao?” Hàn Nguyệt ngẫm nghĩ rồi hỏi.
Điều tra hoàng hậu và điều tra chuyện đó là như nhau, đã không điều tra hoàng hậu nữa, vậy chuyện đó nếu muốn tiếp tục điều tra cũng không biết nên điều tra từ thứ gì.
Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu: “Không cần điều tra nữa, ngươi rút lui hết, đừng để lại chứng cứ hay sơ suất gì.”
Chuyện lần này là tranh đấu giữa Dung tần và hoàng hậu, nếu cô lại nhúng tay vào, đến lúc đó lỡ chuyện bại lộ, thì sẽ biết cô cũng từng nhúng tay, tra ra thì sẽ ảnh hướng tới nhiều thứ.
Vẫn là tạm thời nhịn trước, đợi chuyện của Dung tần và hoàng hậu giải quyết xong rồi lại chen tay. Hơn nữa, nói không chừng Dung tần còn có thể giúp mình một chuyện lớn.
Từ trong đi ra, trái tim treo lơ lửng của Hàn Nguyệt xem như rơi về lại chỗ cũ.
Không nghĩ tới tâm tư của công chúa Hòa Sắt lại cẩn thận như vậy, chỉ cần ở cùng cô thì giống như chuyện gì cũng có thể bị cô đoán trúng.
Vội vàng ra khỏi Đông Hoa viên, xác định sau lưng không có ai đi theo, Hàn Nguyệt xuyên qua khe đá nhỏ hòn giả sơn một bên, xoay người liền tới đình đài bên ngoài. Giả sơn hai bên che chắn bên trong, nếu không phải bình thường không có chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không tới nơi này.
“Tham kiến vương gia.” Hàn Nguyệt nhìn thấy người trong đình đài thì lập tức cung kính quỳ xuống.
“Đứng lên đi, nàng có hoài nghi thân phận của ngươi không?” Thích Mặc Thanh chắp tay sau lưng, vóc dáng cao thẳng đứng trong đình đài, gió tuyết bên ngoài phiêu đãng, khiến khí chất chàng càng thêm phóng khoáng.
“Vừa rồi công chúa có hỏi nô tỳ, hình như là muốn cài bẫy nô tỳ, nhưng nô tỳ đã trả lời cho qua, công chúa cũng không tiếp tục truy hỏi. Chỉ là hình như công chúa có chút hoài nghi chuyện bánh đậu xanh.” Hàn Nguyệt thản nhiên nói.
“Cho dù là nàng nghi ngờ, ngươi cũng phải cắn chặt răng, tóm lại, không thể để nàng nghe thấy tiếng gió nào.” Thích Mặc Thanh xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, ánh mắt mãnh liệt.
“Thuộc hạ biết rõ.” Trong lòng Hàn Nguyệt căng thẳng, không biết có nên nói chuyện thiên sơn tuyết liên cho chàng nghe không, trong lòng có chút nghi hoặc.
“Còn có chuyện gì sao?” Thích Mặc Thanh nhìn Hàn Nguyệt ánh mắt có chút bất định hỏi.
Ngẫm nghĩ một lát, chuyện này cũng trong phạm vi chức trách của nàng ta, nếu không nói cho chàng biết, đến lúc đó chàng biết được sự thực, ngược lại sẽ trách nàng ta không nói rõ.
“Vương gia, thuộc hạ còn có một chuyện, mấy ngày trước vương gia đưa thiên sơn tuyết liên vào cung, công chúa lấy nó làm thuốc, hình như là điều chế cho một tướng sĩ của nước Thành Châu uống. Sau đó công chúa lại dặn dò thuộc hạ đi điều tra hành tung của hoàng hậu, hình như có liên quan tới tướng sĩ đó.” Hàn Nguyệt một năm một mười nói hết mọi chuyện cho Thích Mặc Thanh, trong lòng lập tức thả lòng một chút.
Chuyện này Thích Mặc Thanh không biết, Tiết Tịnh Kỳ cũng không nhắc tới trước mặt chàng, nếu không phải chuyện không quan trọng thì chính là cô cố ý che giấu mình.
“Tướng sĩ đó ở đâu? Tên gì?” Trong lòng chàng nghi hoặc, muốn tra thật rõ ràng.
Hàn Nguyệt chưa từng thấy tướng sĩ đó, nhìn phản ứng của công chúa Hòa Sắt, rất căng thẳng.
“Thuộc hạ không biết tên, chỉ biết hắn đang ở trong tẩm điện bên cạnh Đông Hoa viên, hôm đó thuộc hạ giúp công chúa nấu thuốc xong, công chúa bèn điều thuộc hạ đi. Thuộc hạ cả đường theo phía sau công chúa mới thăm dò được nơi ở của người đó.” Hàn Nguyệt đáp.
Người có thể dùng thiên sơn tuyết liên để trị bệnh thì đối với Tiết Tịnh Kỳ mà nói nhất định rất quan trọng, vết thương của hắn hẳn cũng rất nghiêm trọng, người này rốt cuộc là ai, chàng nhất định phải biết thật rõ ràng.
“Ngươi đi điều tra thân phận người đó, không được để công chúa Hòa Sắt phát hiện, nếu phát hiện thì lập tức thu tay.” Sắc mặt Thích Mặc Thanh lạnh lùng phân phó, đôi mắt nhìn phía xa hoàng cung, bông tuyết trắng ngần khiến chàng có chút hoa mắt.
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.” Hàn Nguyệt khẽ cúi đầu, xoay người lùi xuống.
Bên ngoài gió nổi từng trận, xen lẫn với gió tuyết phiêu đãng ập tới, Thích Mặc Thanh nhìn gió tuyết bên ngoài, hình như chưa từng dừng lại.
Minh Khê dùng thuốc xong thì hôm sau mới tỉnh lại, ngày thường cho dù là ngất xỉu thì cũng nhất định có thể tỉnh lại trong vòng vài giờ, lần này không biết có phải là vấn đề của thiên sơn tuyết liên không.
“Ta không sao rồi, mấy ngày nay vất vả các ngươi rồi.” Minh Khê nghiêng người dựa vào bên giường, sắc mặt tái nhợt rất khó coi.
“Nói gì vậy, thân thể huynh cảm thấy thế nào? Có còn cảm giác buồn ngủ không?” A Lạc Lan căng thẳng sáp tới trước mặt hắn ta hỏi.
Nói cho cùng thì mấy ngày hắn hôn mê này, người lo lắng nhất vẫn là A Lạc Lan, người một tấc không rời chăm sóc hắn cũng là nàng ta.
Nhưng trong lòng hắn, người hắn nhớ nhung nhất lại không phải nàng ta, rất nhiều lúc, hắn cũng muốn ép mình nhìn nàng ta nhiều hơn, chỉ là hắn không làm được.
“Không sao thì tốt, mấy ngày nay huynh trúng độc, người lo lắng nhất không ai ngoài A Lạc Lan, nếu có cơ hội thì huynh phải cảm tạ nàng thật tốt đó.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn Minh Khê nằm trên giường, như biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Mấy ngày nay đều là A Lạc Lan chăm sóc hắn, trong lòng hắn đương nhiên cũng rõ ràng, nhưng với cá tính của hắn, sao chịu tự mình nói cảm tạ nàng ta đây?
Cô vừa nói vậy, Minh Khê cũng sẽ không cố ý đặt A Lạc Lan sang một bên nữa.
Tâm tư của A Lạc Lan, họ đều biết, người không chịu thừa nhận chỉ có Minh Khê mà thôi.
“A Lạc Lan, thật cảm ơn.” Minh Khê nhìn nàng ta đang bất an bên cạnh, nhàn nhạt cười với nàng ta, rồi nhanh chóng nhìn sang Tiết Tịnh Kỳ: “Thiên sơn tuyết liên muội dùng cứu ta là ở đâu ra?”
Hắn biết bệnh của mình cần thiên sơn tuyết liên chữa trị, nhưng Tiểu Hoa vừa nhập cung, không quen thuộc với người nơi này, lại có thể tìm ai xin bảo bối cứu mạng này chứ?
“Lần trước ta cùng Gia Thành Đế đi tới trường săn bắn, Ôn vương phi muốn so ngựa với ta, thiên sơn tuyết liên chính là phần thưởng.” Tiết Tịnh Kỳ một năm một mười nói ra.
“Từ khi muội tới hoàng cung, Ôn vương phi đã nhắm vào muội khắp nơi, ta lại bị người ta âm thầm tính kế trúng độc, không có cách nào ở bên bảo vệ muội, mấy ngày nay ngược lại khiến muội chịu khổ rồi.” Tâm tư hắn không cẩn thận, suy nghĩ không chu đáo mới nhiều lần trúng ám chiêu của người khác, hắn đã phụ trọng trách sư phụ giao phó.
“Không cần nói những chuyện này nữa, chỉ cần huynh còn sống thì tương lai huynh sẽ có thể bảo vệ ta, không chỉ là ta, còn có A Lạc Lan. Trong hoàng cung này, từng bước đều phải thận trọng, kẻ thích ứng mới có thể sinh tồn, ngày tháng tương lại không dễ dàng lắm.” Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ khẽ lóe, tiêm cho họ một mũi dự phòng.
Từ trước cô đã tới như vậy.
“Trong cung vốn chính là như vậy, trước đây lúc ta ở nước Thành Châu, ngoài mặt mặc dù nói là công chúa, nhưng âm thầm cũng không ít người muốn tính mạng của ta, ta còn không phải vượt qua hết sao? Nếu một chút sóng gió đã không chịu được thì sao có thể hoàn thành giấc mộng trong lòng mình?” A Lạc Lan ngồi trên ghế, chống cằm, ánh mắt như gần như xa.
Đối với hoàng cung, A Lạc Lan có trải nghiệm của mình.
Minh Khê vươn tay xoa đầu mình, đầu mơ hồ có chút đau đớn vẫn còn cảm giác đau sau khi trúng độc, không biết đã bao lâu không có cảm giác này rồi.
“Tiểu Hoa, hôn sự của muội, Gia Thành Đế có sắp xếp rồi sao?” Minh Khê bỗng nhớ ra, mấy ngày nay hắn luôn hôn mê, cũng không hỏi thăm tin tức trong cung, dù vậy hắn cũng có thể biết chuyện này không dễ dàng như thế.