Mọi người thấy vậy cũng vô cùng kinh ngạc, nếu nói đua ngựa, trước đây Doãn Tiêu La từ biên ngoại về, đương nhiên không có ai có kỹ thuật cưỡi ngựa sánh bằng nàng ta cả.
Nhưng không biết kỹ thuật cưỡi ngựa của công chúa Hòa Sắt như thế nào, cô có giọng hát rất hay, nhưng cơ thể lại mềm mại thướt tha. Nếu hai người thi đấu với nhau, công chúa Hòa Sắt đương nhiên sẽ thua chắc.
Công chúa Hòa Sắt thua rồi, bọn họ sẽ cảm thấy Thích Diệp đang ăn hiếp nước Thành Châu, vậy sẽ không hay.
Cho dù nhìn kiểu gì thì trận đua ngựa này đều không thể diễn ra.
Ôn Vương liếc nhìn hai người: “Hai ngươi muốn đua ngựa? Trời băng đất tuyết thế này ngựa cũng sẽ không nghe lời, ở đây còn là khu săn bắn, cho dù là ở đường chính thì cũng không an toàn.”
Dù sao Doãn Tiêu La đã nhất quyết muốn thi đấu cùng cô rồi, trời băng đất tuyết thì sao chứ? Không thi đấu ngươi chết ta sống thì nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.
“Ta nghĩ công chúa Hòa Sắt hát hay như vậy, một cuộc đua ngựa nhỏ nhoi chắc cũng không làm khó được nàng đúng không? Nếu thật là như vậy, vậy cũng chỉ chứng minh nước Thành Châu cũng chỉ có thế mà thôi.” Doãn Tiêu La không quá nghiêm túc bật cười, lời nói lại che giấu ý châm chọc, lại làm quá lên, cố ý muốn làm cho Tiết Tịnh Kỳ không thể từ chối được.
Nói xong, nàng vươn tay sờ con ngựa đỏ kia, hơi yêu quý vuốt ve phần lông màu nâu nhạt của con ngựa, mắt mang ý cười quay lại nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
Đối mặt với khiêu chiến này, chỉ sợ Tiết Tịnh Kỳ không có cơ hội từ chối, huống chi cô hoàn toàn không muốn từ chối.
Hơi thở thâm trầm âm thầm dâng lên liên tục đánh ra xung quanh, hơi thở hơi ẩm ướt oi bức làm người ta cảm thấy không khí vô cùng không bình tĩnh.
“Ôn Vương Phi muốn tìm người đua ngựa sao? Không bằng đua với ta đi, ta nhường Ôn Vương Phi ba cây số được không?” Giọng nói lạnh băng trầm thấp của Triết Tông từ xa xa truyền đến, cơ thể cao gầy chắc nịch của hắn kéo theo hơi thở áp lực ập vào mặt, làm người ta nhịn không được tránh đi.
Thấy Triết Tông, lúc này Doãn Tiêu La mới cười lạnh, khinh thường quay đầu qua: “Ta muốn đua ngựa cùng công chúa Hòa Sắt, liên quan gì đến ngươi? Huống chi ta cũng không cần ngươi nhường.”
Nói xong, hoàn toàn không thèm liếc nhìn Triết Tông nữa, hùng hổ quay đầu sang nhìn Tiết Tịnh Kỳ, hất cằm lên: “Ngươi nói đi, ngươi thi hay không?”
Doãn Tiêu La hùng hổ như thế, cho dù là bất kỳ người nào thì sẽ không có lý do gì để từ chối cả, một phần là sẽ bị xem như người yếu đuối, phần còn lại là sẽ làm cho đất nước bị mất mặt.
Quan trọng nhất là, Tiết Tịnh Kỳ có tình toán riêng của cô.
“Nếu Ôn Vương Phi đã mở miệng, sao ta có thể từ chối được chứ? Nếu từ chối thì cũng không biết điều quá rồi.” Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn Doãn Tiêu La, nói đến đây, hơi dừng một lúc rồi nói: “Ôn Vương Phi đã nói là đua ngựa, vậy nếu không có đặt cược thì cũng không vui, nhưng quan trọng nhất vẫn phải lấy vui là chính, không cần quá nghiêm túc, không bằng thế này đi, người thua sẽ phải thực hiện một yêu cầu bất kỳ của người thắng, hơn nữa phải làm thật hoàn mỹ, không được từ chối.”
Hai mắt Doãn Tiêu La sáng lên, nàng đang muốn thế đây, làm một công chúa của một nước nghe theo lệnh của nàng, nghĩ lại đã cảm thấy sướng rồi.
“Được, nếu đua ngựa mà không có đặt cược thì cũng không tốt, cứ làm theo lời công chúa đi.” Doãn Tiêu La hài lòng gật đầu, trong mắt chứa đầy y cười tự tin.
Có nhiều người làm chứng cho hai nàng như thế, lại do công chúa Hòa Sắt nói ra yêu cầu, nàng ta muốn cô làm cái gì cũng được, miệng nàng ta không nhịn được phát ra tiếng cười khẩy.
Mấy người đứng xem xung quanh nhìn bên ngoài thì vẫn rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã sôi trào lên, không đoán được Tiết Tịnh Kỳ đang nghĩ gì trong lòng, nếu không chắc chắn trăm phần trăm, sao cô lại đồng ý, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu như vậy nữa chứ?
Khu săn bắn cũng có xây dựng trường đua ngựa, nhưng con đường đầy cỏ xanh ấm áp kia vì tuyết lớn rơi xuống liên tục nên nó cũng đã phủ đầy tuyết trắng.
Tuy rằng trên đó thỉnh thoảng cũng có dấu chân ngựa đi qua nhưng cũng chỉ rất ít, hai người lần lượt kéo ngựa bước vào đường đua, hai bên đường có vài con tuấn mã chạy như bay, tiếng vó ngựa truyền vào tai mọi người vô cùng rõ ràng.
Gia Thành Đế là người đầu tiên bước vào nơi này, ông trông vô cùng anh tuấn khi cưỡi con ngựa hãn huyết do nước ngoài tiến cống thắng lợi quay về, nhìn thấy mấy người bọn họ hùng hổ đứng ở trước trường đua ngựa, lập tức ném con mồi trong tay đi, An công công lập tức chạy lên nhặt.
“Các ngươi đang làm gì thế? Muốn đua ngựa sao?” Gia Thành Đế nhìn Doãn Tiêu La, lại quay sang nhìn công chúa Hòa Sắt, mắt càng lúc càng sáng hơn.
Nhóm người phía sau ông cùng ngừng lại, hai người hoàn toàn không ngờ sẽ có kết quả như thế, lại còn làm kinh động đến Hoàng thượng.
Doãn Tiêu La chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Bẩm phụ hoàng, nếu đã đến khu săn bắn mà không đi đua ngựa thì cũng rất có lỗi với chuyến đi này, cho nên con dâu chỉ muốn thi đấu cùng công chúa Hòa Sắt một ván, lấy vui là chính.” Doãn Tiêu La trả lời có bài bản rõ ràng, từng câu từng chữ đều che đậy lòng hiếu thắng của nàng lại.
“Ồ? Là thế sao? Kỹ thuật cưỡi ngựa của Ôn Vương Phi cũng không tệ, không biết kỹ thuật cưỡi ngựa của công chúa Hòa Sắt như thế nào, nếu như không biết đua ngựa cũng không sao cả, thi cái khác là được.” Gia Thành Đế xoay người xuống ngựa, cởi chiến bào trên người ông ra, ném cho An công công.
Ông bước về phía long ỷ được tạm thời sắp xếp ở bên ngoài, vô cùng oai phong mà ngồi xuống.
Xem ra ông cũng rất có hứng thú với trận đua ngựa này, vừa lúc đến khu săn bắn, cũng phải để cho người nước Thành Châu nhìn xem nước Thích Diệp của ông giàu có và mạnh mẽ đến thế nào, để bọn họ cam tâm tình nguyện thần phục dưới chân Thích Diệp.
“Hoàng thượng, ta học cưỡi ngựa từ nhỏ tuy đã lâu lắm rồi chưa cưỡi, nhưng cũng không lạ lẫm gì, cho nên vẫn có thể đua ngựa giải trí cùng với Ôn Vương Phi.” Tiết Tịnh Kỳ nghĩ đại một cái cớ giải thích, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Thích Mặc Thanh.
Mặt chàng chẳng có chút biểu tình nào, đôi mắt sâu, hẹp dài lộ ra ánh sáng khó có thể đoán ra, không nhìn ra được chàng có phản ứng gì.
Nhưng mà chỉ có chính chàng biết, đôi tay chàng đang chắp ra sau lưng đã sắp xé rách ống tay áo rồi.
Tiết Tịnh Kỳ, nếu nàng dám không để ý đến tính mạng bản thân mà bị thương thử xem.
“Được, cũng hiếm khi các ngươi có hứng thú như thế, vừa lúc đi ra ngoài săn bắn cũng chỉ vì vui, vui là chính, thắng thua là phụ, nhớ kỹ không thể để bản thân bị thương.” Gia Thành Đế vô cùng hứng thú nhìn hai người bọn họ, nhắc bọn họ chú ý an toàn.
Ông đã từng xem nam tử đua ngựa nhiều rồi, nhưng ông vẫn chưa xem cảnh nữ tử đua ngựa bao nhiêu lần cả.
Người Thích Diệp bọn họ là cưỡi trên lưng ngựa giành thiên hạ, đương nhiên mỗi người đều biết cưỡi ngựa, chỉ là nữ tử thì luyện ít hơn thôi.
Hai người đã chuẩn bị xong.
Ngựa của Tiết Tịnh Kỳ vẫn là con ngựa chỉ cần chạy đường xa là sẽ thở hồng hộc, mà con ngựa Doãn Tiêu La cưỡi vừa nhìn là biết ngay là ngựa tốt, cho dù là tinh thần diện mạo hay là tốc độ thì đều hơn xa con ngựa của cô.
“Công chúa Hòa Sắt, cảm ơn.” Doãn Tiêu La siết chặt dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, quay đầu nhìn cô thong thả cười.
Cho dù là lúc nào, nàng đều thể hiện phong cách giống như cũ.
Tiết Tịnh Kỳ hơi mỉm cười nhìn cô, trong chớp mắt ánh mặt lại trở nên vô cùng sắc bén.
Cô kẹp chặt bụng ngựa, cô quấn quanh sợi dây cương hai vòng quanh tay, đây là cách cưỡi ngựa từ trước đến giờ của cô, chỉ cần thắng trận đua ngựa ngày hôm nay, mọi chuyện mới có đường sống.
Có rất nhiều chuyện chỉ dựa vào sức của một mình cô rất khó giải quyết được.
Cô có thể cảm nhận được có vài ánh mắt nóng bỏng luôn nhìn chăm chú vào cô từ phía sau, cô hít sâu, mãi đến khi thái giám nói hai hai chữ bắt đầu, ngựa của hai người mới xông nhanh ra ngoài như hai cơn gió mạnh.
Thích Mặc Thanh nhìn chằm chằm vào Tiết Tịnh Kỳ đang ngồi trên lưng ngựa, động tác và cách cưỡi ngựa vô cùng quen thuộc này làm hai mắt chàng sáng lên,
“Thuật cưỡi ngựa của hai người đều không phân cao thấp, nhưng nếu bàn về tư thế điều khiển ngựa thì công chúa Hòa Sắt càng thuần thục và mạnh hơn Ôn Vương Phi một chút.” Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử ngồi bên cạnh đang bình luận về tư thế đua ngựa của hai người.
Cửu hoàng tử nghe vậy lắc đầu, vô cùng hứng thú mà bình luận về hai người đang đua ngựa trong sân, hắn không đồng ý với những gì Bát hoàng tử nói.
“Cái này thì chưa chắc, ngươi không thấy bây giờ Ôn Vương Phi đã vượt xa công chúa Hòa Sắt một đoạn rồi sao.” Cửu hoàng tử chỉ hai người đang chạy trên đường, một trước một sau, chênh lệch rất rõ ràng.
Bát hoàng tử chỉ mới chớp mắt một cái, không ngờ công chúa Hòa Sắt đang chiến thượng phong và tiên cơ bây giờ lại đang rơi xuống phía sau Doãn Tiêu La.
Không chỉ có Bát hoàng tử, mọi người đều hơi khiếp sợ nhìn tình hình trước mắ, Tiết Tịnh Kỳ còn tưởng là đã chiếm thượng phong lại bắt đầu tuột lại.
“Có chuyện gì thế này?” Bát hoàng tử khó hiểu thắc mắc.
Sau đó, hai người đã chạy đến một khúc cong.
Đây là chỗ đặc biệt mà các sân thi đấu khác không có, mấy khu săn bắn khác đều chỉ là một hai đường đua ngựa thẳng tắp, khúc cong lớn nhất cũng chỉ là một độ cong nhẹ, không hề kinh khủng như thế này.
Mọi người không chớp mắt mà nhìn hai bóng người một trước sau dần biến mất khỏi trước mặt họ.
Đoạn đường tiếp theo, họ không nhìn thấy nữa.
Người thi đấu phải chạy hai vòng, cho nên vòng thứ hai mới là mấu chốt quyết định thắng thua.
Tiết Tịnh Kỳ cố ý chạy châm lại là vì cô đã hiểu rất rõ khu săn bắn này rồi, tiếp theo thứ chờ đợi bọn họ chính là một khúc cong.
Chạy sau lưng Doãn Tiêu La không chỉ vì muốn nhìn xem tình hình mặt đường, càng là vì muốn nhìn thử xem trình độ chạy khúc cong của Doãn Tiêu La như thế nào.
Mặt đất chồng chất băng tuyết chẳng là gì với ngựa, chỉ cần là đường, bọn nó đều sẽ bình yên mà chạy qua.
Doãn Tiêu La nhìn thẳng khúc cong ở phía sức, hơi vất vả kéo căng dây cương trong tay, cơ thể gần như là ngã rạp trên lưng ngựa mới có thể xoay đầu ngựa sang nơi khác.
Quả nhiên, giống như những gì Tiết Tịnh Kỳ tưởng tưởng, kỹ thuật cưỡi ngựa của Doãn Tiêu La cũng chưa tinh vi đến trình độ nhất định, vẫn chưa khống chế tốt những lúc quẹo cua.
Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên vung dây cương trong tay lên, đập lên lưng ngựa, ngay lúc sắp quẹo cua, đột nhiên vừa vung dây cương lên, vừa đổi đầu ngựa lại.
Tốc độ quá nhanh, chỉ gần một giây đã đột nhiên quay đầu qua được khúc cong kia.
Vòng thứ hai vừa mới bắt đầu.
“Đây là vòng thứ hai, ngươi xem Ôn Vương Phi nhanh hơn công chúa Hòa Sắt nhiều như thế, đây là một cuộc đua ngựa không cùng đẳng cấp” Cửu hoàng tử lắc đầu, không đành lòng xem nữa, tình hình chiến đấu thế này, có nhìn kiểu gì thì cũng chỉ có kết quả như nhau thôi.
Doãn Tiêu La nhìn công chúa Hòa Sắt tuột xuống phía sau nàng, quay đầu cười mửa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, vung vẫy dây cương trong tay, cơ thể giống như một mui tên đang chuẩn bị phóng ra ngoài.
Chỉ cần nhẹ nhàng phóng ra, mũi tên đó sẽ lập tức rời cung.
Đừng đắc ý sớm như thế.
Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên vung roi, bắt đầu tăng tốc đuổi theo Doãn Tiêu La ở phía trước, cô ở phía sau theo sát không bỏ, chỉ chờ đợi một cơ hội là có thể vượt qua nàng.
Hai con ngựa đã đi vào khúc cong, dần dần không nhìn thấy bóng dáng bọn chúng nữa.