Một bình sứ màu trắng không có hoa văn gì được Triều Mị Băng cầm trong tay, ông cười vô cùng tà ác.
"Nghĩa như tên, thuốc ngứa chỉ càn dính vào người làn da sẽ vừa đau vừa ngứa, càng ngứa càng gãi, càng gãi càng ngứa, cho đến sau đó rách da mưng mủ. Lúc này đau khổ lại càng nặng hơn, cả người toàn thân không chỗ lành lặn, đến lúc này, ta rắc lên miệng vết thương của ngươi ít hạt tiêu, tư vị này, nhất định sẽ khiến ngươi cả đời khó quên."
Triều Mị Băng nói xong càng trở nên hưng phấn, lấy bình sứ trong tay tà tà cười, nhìn người trước mắt như là vật thí nghiệm của ông.
"Ngươi, ngươi dám!" Nam nhân kia dường như có chút sợ hãi, cơ thể chậm rãi dịch về phía sau.
"Ngươi xem ta có dám hay không." Triều Mị Băng từng bước tới gần, đưa tay mở bình sứ ra, một mùi thơm như có như không tản ra.
Ông cười âm hiểm xảo trá, nam nhân kia kiên trì một lúc, cuối cùng nhịn không được hét lớn: "Lão bất tử này, nếu như dám hất lên người ông đây, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Nhà giữa không ngừng có gió lạnh thổ vào, nhưng mà lúc này tim của nam nhân lạnh hơn, đoán không được Triều Mị Băng có hất tới trên người hắn ta không, nếu đúng như Triều Mị Băng nói, tác dụng thuốc kia rõ ràng như vậy, hôm nay hắn ta không có sức đáp trả, chỉ đành mặc người chém giết.
"Ngươi có nói hay không?" Triều Mị Băng bước gần đến, lạnh giọng hỏi.
Nam nhân kia vẫn kiên quyết trả lời: “Hôm nay có bản lĩnh thì giết ta ở đây, nếu các ngươi lưu lại một hơi, sau này…”
"A!" Lời còn chưa dứt, hắn ta hét to.
Một ít bột phấn không sắc không vị rơi xuống mặt hắn ta, hắn ta vội vàng hắt hơi mạnh một cái, còn chưa hoàn hồn, lại một lượt bột phấn khác, lần này rơi xuống cổ của hắn ta.
"Ngươi, ngươi thật sự dám vẩy?" Nam nhân kia vùng vẫy, cảm giác ngứa chậm rãi phát ra từ mặt và cổ hắn ta.
Triều Mị Băng hừ lạnh một tiếng, thu lại cái bình rỗng tuếch, lại lùi một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn cái cổ của nam nhân kia không ngừng nổi lên nốt ban hồng hồng, nhưng nốt ban đó như nấm mọc sau mưa nhanh chóng nổi lên.
"A! Ngứa quá, ngứa quá! Nhanh, nhanh giúp ta gãi!" Hai tay của nam nhân bị trói sau cột, muốn động cũng không thể.
Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên nhớ đến lời nói của Triều Mị Băng vừa rồi, bừng tỉnh nói: “Ông ngoại, chúng ta hẳn là nên cởi hai tay hắn ta ra, để hắn ta gãi?”
Dứt lời, hai người đều gật đầu, cuối cùng Triều Mị Băng tà tà cười, dùng kéo cắt bỏ một sợi dây thừng trên người nam nhân kia, ngay khoảnh khắc dây thừng đứt ra, nam nhân kia lập tức nhảy dựng lên, đưa tay chộp lên mặt và cổ của mình.
Lại không ngờ thuốc đau khổ này chỉ cần đụng vào đâu, chỗ đó sẽ có phản ứng, không lâu sau, nam nhân kia đã cởi áo ra, mà trước ngực cũng hiện chi chít điểm đỏ. Hắn ta cực lực nhịn xuống, không gãi những điểm đỏ đó, nhưng càng nhịn, trên mặt lại càng tím tái, cuối cùng chỉ có thể không ngừng gãi để bớt đau khổ.
"Mau đưa, giải dược, cho ta!" Nam nhân khàn giọng kêu lên, nghiến răng nghiến lợi, lời nói đứt quãng mơ hồ không rõ.
Nhà chính có chút loạn, Triều Mị Băng đưa tay chặn Tiết Tịnh Kỳ sau lưng hắn ta, lạnh lùng cười: "Cho ngươi cũng được, ngươi nói trước ngươi là người nơi nào, mục đích tới đây làm gì."
Nam nhân kia dường như có một tư thái không chịu nhục, thà chết chứ không khuất phục, hai mắt trợn lên trừng mắt Triều Mị Băng và Tiết Tịnh Kỳ, không nói một lời cắn lưỡi, máu tươi chảy ròng ròng.
Hai người đều chấn động, không ngờ hỏi một câu lại bức người ta đến như thế.
"Lại là một tử sĩ." Triều Mị Băng cau mày, giống như đối với chuyện này rất nhạt, thường xuyên gặp phải.
"Đến cùng là bí mật gì mà khiến hắn ta tình nguyện tự sát, cũng không muốn nói ra?" Tiết Tịnh Kỳ đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn thi thể của hắn ta, không ngừng có máu tươi chảy từ trong miệng hắn ta ra, nhiễm đỏ cả áo bào.
"Những người này tình nguyện đi làm tử sĩ, không phải là vì có điểm yếu trên tay người ta thì là vì trong nhà khó khăn, có chút bất đắc dĩ, hoặc lựa chọn trung thành. Dù thế nào, bọn họ cũng có lý do của mình." Triều Mị Băng ung dung thở dài một hơi, cúi đầu vuốt mắt cho hắn ta.
"Ông ngoại, vừa rồi ông nói lại là có ý gì? Chẳng lẽ ở đây đã từng có rất nhiều người đến sao?" Tiết Tịnh Kỳ nghi ngờ hỏi.
Triều Mị Băng gật gật đầu: "Nước Thành Châu cách nơi này không xa, vượt qua vài đỉnh núi thì mất khoảng năm sáu ngày, có một số người nước Thành Châu sẽ trèo qua mấy đỉnh núi này đến. Thấy ở đây có người, đương nhiên là đến đây. Mấy năm nay không ít thì nhiều cũng bảy tám người rồi." Ông thở dài: "Nhưng mà đều là một số tử sĩ, bị bắt tỉnh dậy tra hỏi không trả lời, lựa chọn tự vẫn."
Thì ra nơi này chỉ cách nước Thành Châu mấy đỉnh núi, nếu bọn họ có dự mưu gì, cũng dễ thông qua đây mà giao chiến, cũng may mấy năm nay có Triều Mị Băng ở đây, nếu không không biết bao nhiêu mật thám của Thành Châu trà trộn vào.
"Ở đây thật là một địa điểm tốt." Tiết Tịnh Kỳ cười lạnh một tiếng, nhìn thi thể người trên mặt đất có chút làm người ta sợ hãi: "Ông ngoại, chúng ta mang hắn ta đi chôn đi!"
Triều Mị Băng gật gật đầu, xoay người tìm hai cây xẻng sắt và một băng vải đen, sau khi đậy thi thể người kia lên, vác lên vai mình, mạnh mẽ bước đi không có chút cảm giác tuổi già.
Đi theo ông đến một triền núi phía sau, bên trên có bảy tám mộ bia, đều là người vô danh. Triều Mị Băng đặt thi thể của người kia xuống, bắt đầu dùng xẻng sắt xúc tuyết trắng trên đất, tuyết trên đất có chút cứng không phải cứ như vậy bị phá đi, ông phá lớp băng trên mặt, mới đào được lớp đấy cứng bên dưới.
Tiết Tịnh Kỳ cũng cầm lấy xẻng đào với ông một lúc, được hố to sâu mấy mét, đặt thi thể người kia xuống hạ táng. Cuối cùng lấp đất lại, che dấu hết mọi thứ.
"Cuối cùng cũng xong, bộ xương già này của ta xem như không còn dùng được nữa, mới chỉ như vậy, đã vô cùng mệt mỏi." Triều Mị Băng vươn người, thả lỏng lưng xuống.
"Để con đi." Tiết Tịnh Kỳ đưa tay lấy xẻng sắt trong tay ông, giảm bớt gánh nặng cho ông.
Miếng vải đen cũng chôn cất theo thi thể, hai người đang định rơi đì, nhưng lại phát hiện dưới chân có cái gì đó cong cong sáng như trăng, bên tên có một dấu khắc rất nhẹ. Nhìn ra là thời gian đã lâu, dấu khắc bên trên bị mài đến mơ hồ.
"Đây, hẳn là ngọc bội của tổ chức, chỉ cần so với ngọc bội này, là biết hắn ta là người của tổ chức." Tiết Tịnh Kỳ cầm miếng ngọc cong cong nhìn, rồi lại đưa cho Triều Mị Băng.
"Quả thật, ngọc này dù không phải là ngọc tốt thượng đẳng gì, nhưng mà ánh sáng trong suốt, màu sắc chính tông, nhìn cũng không phải là dân chúng bình thường có thể dùng được, hắn ta nhất định là người của một tổ chức lớn nào đó." Triều Mị Băng quan sát một hồi, vẫn đề nghị cất viên ngọc lại.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn nhìn, cô không biết giám ngọc, nhưng mà chỉ xem, ngọc này cũng không phải là vật thường.
Hai người vội vàng xuống núi, đã đến giờ cơm tối, Tiết Tịnh Kỳ cũng không xem nghĩ đến chuyện mới xảy ra nữa, xuống núi thì đi vào trong hầm, xem bên trong có thức ăn gì dùng được.
Nhưng mà, trong miệng Triều Mị Băng vẫn là vị của xiên nướng ngày hôm qua, làm ông muốn quên cũng không thể quên được.
Trước khi Tiết Tịnh Kỳ nấu cơm cũng đã sắp xếp lên thêm một nửa thịt nai ra, đặt lên khung sắt nướng, rắc lên một ít gia vị, hương vị so với các phương thức khác ngon hơn nhiều.
"Tịnh Kỳ, ngày mai ông sẽ dạy hết tất cả y thuật của mình cho con, con là người vô cùng có thiên phú với y thuật, cũng giống như mẹ con. Ông tin sau này con nhất định sẽ là một thần y còn vĩ đại hơn ta." Triều Mị Băng đã tự động thủ ăn thịt nướng.
"Ông ngoại, mấy sách y thuật của ông con đã học gần hết rồi, chỉ cần dạy phương pháp dùng độc cho con là được." Tiết Tịnh Kỳ ngày đêm nghiên cứu y thuật, lại thiếu mất một phần độc dược.
Bộ sách y thuật của ông lại bị Tiết Tịnh Kỳ nghiên cứu được? Dù thế nào ông cũng không ngờ được, một cô nương tuổi trẻ như vậy lại có ngộ tính đến thế.
"Độc thuật kỳ thật nói khó cũng không khó, nhưng mà muốn kết hợp nó với y thuật, sau đó rèn luyện có thể tùy ý sử dụng độc thuật thì còn phải có giải dược. ." Triều Mị Băng nhìn sắc trời bên ngoài, sắc trời đã u ám một mảng.
Trên gương mặt ông đều là nụ cười thoải mái vui vẻ, ngoài Minh Khê ra, còn có một cháu gái đệ tử này.
Quá trình học tập độc thuật cũng không phải quá khó, trước phải vững tâm, ghi nhớ dược tính độc tính một loại, lại trùng hợp với giải dược.
Sáng sớm hôm sau, Tiết Tịnh Kỳ rất sớm bị đánh thức, sau khi ăn sáng xong, bắt đầu học tập độc thuật.
Triều Mị Băng quả thật rất muốn để Tiết Tịnh Kỳ học tập độc thuật, để mình có người kế tục. Ông có thể tìm được một tri kỷ như Minh Khê vậy, mặc dù có lúc lạnh lùng như sương nhưng cũng không tệ.
"Những độc trùng độc thảo này con đã biết hết chưa?" Triều Mị Băng đưa Tiết Tịnh Kỳ vào trong kho chứa độc trùng độc thảo của mình, bên trong lưu trữ một ít thứ.
Bước qua một cái cầu thang thấp bé, Tiết Tịnh Kỳ đang chuẩn bị tiện tay cầm một gốc độc thảo lên xem
"Đây là bán hạ, quy bối trúc, hoa lá vạn niên thanh, mã đề, xương rồng roi, xương rồng tàu sau khi đã phơi khô, mấy thứ này đều là độc thảo trong sinh hoạt bình thường của chúng ta, chỉ có hoa San Hô này, quả thật không tệ." Tiết Tịnh Kỳ thả dược thảo trong tay mình ra, cô không hoài nghi gì về y thuật của mình, rồi lại cầm độc trùng bên cạnh lên xem.
"Mấy thứ này con bò cạp, xà, ong vò vẽ, rết, trên người đều mang kịch độc, nhất là rết." Tiết Tịnh Kỳ nhìn mấy con độc trùng này, cả người có chút gai óc.
Nghe cô một chữ không sai nhận ra mấy con độc trùng này, Triều Mị Băng thỏa mãn gật đầu, không hổ là cháu gái của Triều Mị Băng, trên người có phong phạm của ông.
"Không sai, vậy có có biết chúng nói phối hợp với độc dược nào sẽ có tác dụng lớn nhất?" Triều Mị Băng hỏi.
Mấy thứ độc vật này Tiết Tịnh Kỳ đều từng thấy qua trên Ngũ độc mật truyền, bởi vì là Triều Mị Băng biên soạn, cho nên những câu hỏi này cô đều từng thấy, thậm chí nhớ kỹ. Cô gần như là thốt ra đáp án.
Triều Mị Băng có vẻ là trẻ nhỏ dễ dạy, trong lòng lại thầm than về trình độ của Tiết Tịnh Kỳ đối với độc thuật.
"Ông ngoại, Ngũ độc mật truyền của ông mặc dù không ở trên người con, nhưng mà nội dung trong quyển sách đó con cũng chưa quên, nhưng mà con lại chưa từng thử luyện độc trong sách, không bằng chúng ta luyện một chút đi." Tiết Tịnh Kỳ hơi gật đầu, nhìn độc trùng trên kệ nói.
Những độc trùng này đều đã được phơi khô, độc trên người đều tụ lại, chỉ cần không cẩn thận làm rách da rất dễ tạo thành độc trong vết thương.
Nhưng mà nhìn cử chỉ kích động của Tiết Tịnh Kỳ, hơn nữa có ông ở bên cạnh chỉ đạo, cho nên sẽ không làm gì sai.
"Được, vậy thì thử xem." Triều Mị Băng gật gật đầu, lấy mấy thứ cần dùng từ hòm dụng cụ bên cạnh ra.