“Là ai?"
Hét lên một tiếng, Tô Diễm nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Bóng đêm ngoài phòng mờ ảo, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng vang nho nhỏ lúc gió thổi bay những chiếc lá.
Cô tập trung nhìn bốn phía, ánh mắt lại càng trở nên rét lạnh...
Tối nay cô đến đây thẩm vấn Vương đại nương là vì không muốn đánh rắn động cỏ, cho nên chỉ dẫn theo Lý quản gia, Lý quản gia là người của Tường Tần, đương nhiên cô tin tưởng.
Vậy người phóng ám tiễn là ai?
Là chủ tử đứng phía sau Vương đại nương giết người diệt khẩu, hay là đối thủ đang ẩn nấp ở một nơi sâu.
Trong lúc nhất thời, Tô Diễm chỉ cảm thấy gió đêm làm người cảm thấy càng ngày càng lạnh lẽo.
Cơn lạnh buốt chạy thẳng vào trong lòng cô.
Lý quản gia bước ra, trên đầu đều là mồ hôi lạnh: “Hoàng tử phi, bây giờ phải làm sao đây?”
Tô Diễm quay đầu nhìn thoáng qua Vương đại nương không còn hơi thở nằm trên mặt đất, lạnh giọng dặn dò.
“Không cần phải làm kinh động đến người khác đâu, ngày mai tìm thời gian ném bà ta ra bãi tha ma, về phần những người ở trong phủ ngoại trừ người hầu ra thì những người thân thiết với bọn họ đều phải tìm cớ bán ra bên ngoài.”
Vương đại nương chết rồi, người duy nhất có thể truy lùng ra bàn tay đen tối chỉ còn lại có một mình người hầu.
Nhất định phải giữ người này lại.
Lý quản gia cũng rất hiểu chuyện, lúc này liền gật đầu đồng ý.
“Vâng, nô tài biết rồi, những hạ nhân lấy tiền mà không làm việc đều lần lượt bán ra ngoài, chắc là sẽ không để người sau lưng sinh nghi đâu.”
Nói xong, Lý quản gia hơi dừng lại một chút, muốn nói rồi lại thôi.
Tô Diễm nhìn thấy Lý quản gia do dự, cô liền hỏi: “Lý quản gia, có gì thì ngươi cứ nói đi.”
Lý quản gia thở dài một hơi: “Nô tài cũng không sợ hoàng tử phi chê cười, bây giờ trong phủ chúng ta không còn nhiều tiền bạc đâu, cho dù hoàng tử phi không nói bán nô tài thì đoán chừng cũng nuôi không nổi những người không có tác dụng đó.”
Tô Diễm nghe vậy, mắt chớp chớp, nhớ tới cô nghe đồn lần này đại hôn của Tiêu Kì Lăng đều là Tường Tần tự mình móc tiền túi ra, lấy tiền bạc và đồ trang sức mà mình đã gom góp rất nhiều năm ở trong cung ra để tổ chức, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Nhìn thái tử cẩm y ngọc thực, lại nghĩ đến phủ thất hoàng tử rách nát tồi tàn, đến cùng vẫn là mạnh được yếu thua.
Lúc này, Tô Diễm đột nhiên lại nhớ đến ngày hôm qua trong lúc vô tình mình đã lật quyển sổ cưới ra, liền ôn hòa cười nói với Lý quản gia.
“Không sao đâu, không có bạc thì chỗ của ta vẫn còn có mấy rương đồ cưới, dù sao thì thất hoàng tử vẫn là hoàng tử, đều là người hoàng gia, thân phận không thấp hơn ai. Sau khi những tên nô tài vô dụng bị bán đi, chúng ta lại mua những tên nô tài đáng tin cậy trở về, có làm như thế nào cũng không thể để thất hoàng tử chịu thiệt.”
“Hoàng tử phi, như vậy thì làm sao được chứ, đây chính là đồ cưới của người mà.”
Tô Diễm vô cùng hào phóng mà vung tay lên: “Chuyện nhỏ thôi, được rồi, đến nhà kho xem xem trong đồ cưới có sẵn bạc không, lấy ra sử dụng đi.”
Không ngờ chờ đến lúc hai người Tô Diễm đi vào trong nhà kho, nhìn thấy trong những cái rương lớn ấy toàn là những món đồ không đáng tiền... mặt Tô Diễm lập tức tái đi.
“Mẹ kiếp, Dì Triệu này lại chơi mình.”
“Hoàng tử phi, cái này...” Sắc mặt của Lý quản gia cũng vô cùng không tốt.
Ánh mắt Tô Diễm trở nên lạnh lẽo, lạnh giọng ra lệnh.
“Quản gia, chuẩn bị mấy xe ngựa, ngày mai đúng lúc là ngày tam hồi môn, đến Vũ An hầu phủ với ta, có một vài chuyện cần phải xử lý sớm.”
Đợi đến lúc Tô Diễm tức giận rời khỏi nhà kho, Lý quản gia cũng đi xử lý thi thể của Vương đại nương.
Đêm, lại bình tĩnh lần nữa.
Trong chỗ tối ở phủ thất hoàng tử.
“Người phụ nữ này thật là ác độc.”
“Đầu nhi, cái tên bắn lén hồi lúc nãy chúng ta có cần phải đi đuổi theo không?”
“Không cần đâu, chủ tử đã nói không có chỉ thị của người ấy thì không cho phép hành động, tiếp tục canh chừng đi.”
“Được.”