Hoàng đế Tây Nguyệt giật mình, vội vàng nói.
“Uyển nhi, nàng làm cái gì vậy, sức khỏe vẫn còn chưa tốt, lại quỳ như thế, mau đứng dậy đi.”
“Bệ hạ, việc đã đến nước này, rất rõ ràng thất hoàng tử phi là người bị oan, xin bệ hạ hãy thả người vô tội ra.”
Mặc dù có cái túi nhỏ này làm chứng cứ, với lại lý do thoái thoát của Uyển phi, nhưng mà trong lòng của hoàng đế Tây Nguyệt vẫn có chút do dự, nói cho cùng vẫn là thành kiến của ông ta đối với phủ thất hoàng tử.
Uyển phi thấy hoàng đế Tây Nguyệt không nói lời nào, đột nhiên che tim rồi bắt đầu ho khan: “Bệ hạ... khụ khụ khụ..."
Hoàng đế Tây Nguyệt cực kỳ đau lòng, nhanh chóng đỡ nàng ta đứng dậy: “Uyển nhi sao vậy, lại không thoải mái hả?”
“Bệ hạ... thất hoàng tử phi..."
Ai có ngờ là Uyển phi còn chưa nói xong thì đã nghe ở bên ngoài có người đến báo.
“Bệ hạ, không xong rồi, thiên lao xảy ra chuyện.”
Sắc mặt của Uyển phi và hoàng đế Tây Nguyệt đều thay đổi, nhưng mà không giống với hoàng đế Tây Nguyệt, trong mắt của Uyển phi đều là lo lắng.
Hoàng đế Tây Nguyệt nhíu mày, nhìn người đến bẩm báo: “Xảy ra chuyện gì?”
Người đến liền nói ngay.
“Bệ hạ, thất hoàng tử phi ở trong thiên lao đột nhiên lại ngã xuống đất không dậy nổi, miệng sùi bọt mép, nhìn như là bị trúng độc.”
Trúng độc... vậy mà lại là trúng độc!
“Lại có chuyện này à?” Hoàng đế Tây Nguyệt đứng phắt dậy, trên mặt tràn đầy lửa giận, ở một nơi như thiên lao lại có thể có người đầu độc hoàng tử phi, cái này còn để hoàng đế ông ta vào trong mắt không chứ?
Đúng vậy, thật ra thì chuyện của cung nữ đã làm cho lòng hoàng đế Tây Nguyệt không còn quá nhiều nghi ngờ với Tô Diễm, nếu không thì ông ta cũng chỉ đoán Tô Diễm bị trúng độc là do sợ tội tự sát, mà không phải là bị người khác hãm hại.
Uyển phi vội vàng hỏi: “Thất hoàng tử phi có sao không?”
Người đến không biết nói như thế nào, chẳng qua bọn họ chỉ đứng ở bên ngoài mà nhìn, không có đi vào.
Uyển phi thấy như vậy, lúc này mới quay người nói với hoàng đế Tây Nguyệt.
“Bệ hạ, bây giờ chuyện này đã rõ ràng quá rồi, có người muốn giết người diệt khẩu, mau cho người thả thất hoàng tử phi ra ngoài đi, mang đến chỗ của thần thiếp, đúng lúc Lý thái y cũng ở đây, có thể chữa trị cho nàng ta.”
Hoàng đế Tây Nguyệt nheo mắt nhìn Uyển phi, lại nhìn cung nữ đang run rẩy quỳ ở trên đất, híp mắt nói.
“Truyền lệnh xuống âm thầm đón thất hoàng tử phi đến Thanh Y điện, không cho phép kinh động đến bất cứ kẻ nào, về phần trong nhà giam, lại tìm người đến ở thay, có biết chưa?”
Lần này, có lẽ là hoàng đế Tây Nguyệt muốn tìm ra ngọn nguồn, tìm ra thủ phạm hạ độc.
Uyển phi thấy ông ta như thế thì bỗng thở phào một hơi.
“Về phần cung nữ này, người đâu...” Hoàng đế Tây Nguyệt còn chưa nói xong thì Uyển phi đã cắt ngang.
“Bệ hạ, dù sao thì cung nữ cũng là người trong cung của thần thiếp, bệ hạ đã ở đây với thần thiếp khá lâu rồi, trời đã khuya, ngày mai còn phải thượng triều sớm, bệ hạ vẫn nên trở về nghỉ ngơi. Còn chuyện của cung nữ này, thần thiếp sẽ tự xử lý.”
Hoàng đế Tây Nguyệt nghe nói như vậy, ánh mắt nhìn Uyển phi cũng càng dịu dàng hơn.
“Uyển phi thật sự đau lòng cho trẫm, được rồi, nhưng mà nàng vẫn còn chưa khỏe, nhốt cung nữ lại chờ ngày mai xử lý cũng không muộn, trẫm về trước đây, có thời gian sẽ đến đây thăm nàng.”
“Vâng, thần thiếp cung tiễn bệ hạ.”
Hoàng đế Tây Nguyệt mang theo một đám cấm vệ quân rời khỏi, cung nữ bò đến bên chân của Uyển phi, còn muốn dùng lý lẽ biện luận.
“Nương nương, nô tỳ không hại người, thật sự không có..."
Uyển phi cúi đầu, biểu cảm dịu dàng trên gương mặt đã biến mất, có chăng cũng là rét lạnh.
“Ngươi biết không, thật ra thì bổn cung đã biết ngươi là người của Từ hoàng hậu từ lâu rồi.”
Thân thể cung nữ run lên một cái, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Trôi qua khoảng nửa canh giờ, Tô Diễm bị trúng độc rất nặng, miệng sùi bọt mép cứ như vậy được người lén lút đưa đến Thanh Y điện.