- Hoàng cung mở tiệc chào đón nữ hoàng Li-Bi, mọi người ăn uống vui mừng hát hò, nữ hoàng Li-Bi ngồi kế bên Merity gần như cướp hết vị trí của nàng, nàng cũng không nói gì lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, đi lên toàn tháp hoàng cung nhìn thủ đô của Ai Cập dưới kia mà buồn bã, nàng là người của thế kỷ 21, có danh tiếng, địa vị, quyền lực trong tay, vì đất nước này vì hắn mà nàng từ bỏ những thứ đó quay về nơi này, dẫu nàng biết rõ làm vua thì phải có tam cung lục viện, tuy không tới mức 3000 phi tử như trong phim nhưng không thể không có, hắn là vua, cô ấy là nữ hoàng vốn dĩ là đã xứng đôi vừa lứa, còn nàng chỉ là một đại phu không hơn không kém, nàng không trách hắn cũng không hận hắn, nàng chỉ hận bản thân biết rõ được mọi việc tại sao trái tim vẫn đau, đau nhói tâm can, nàng nhìn ánh trăng tĩnh mịch giữa đêm khuya cười, nàng cười trong nước mắt, nếu như hắn thật sự muốn cưới vị nữ hoàng kia, nàng cũng vui lòng tán thành cho họ. Đêm đến tiệc tàn, ai về nhà nấy chỉ có mình nàng vẫn đứng ở toàn thành cao trói vót kia, một lúc sau nữ quan Raery chạy tới, quỳ xuống thành khẩn van xin nàng.
" Hoàng phi, người vạn lần đừng nghĩ quẩn, xin người...!!!"
- Nàng nhìn thái độ kỳ lạ của bà, giọng nói khàn khàn hỏi.
" Cái chuyện gì sao?"
- Bà Raery không dám ngước đầu lên nhìn nàng, chỉ ấp a ấp úp nói.
" Hoàng phi...người vạn lần hãy bình tĩnh nghe thần nói... pharaoh và nữ hoàng Li-Bi..."
- Nàng cố đứng vững, gặng hỏi bà Raery.
" Họ làm sao? Nói!"
" Pharaoh cùng với nữ hoàng đang ở chung phòng... hoàng phi người..."
- Nghe xong câu này, trái tim này như bị xé nát, dẫu đã biết rõ nhưng nó vẫn cứ đau, đau không thể tả được, nàng vừa cười vừa khóc, khóc cho tình yêu của nàng và hắn, cười cho cái thứ mang tên tình yêu. Nàng gần như gục ngã, bà Raery lập tức đỡ lấy nàng. Nhìn khuôn nàng đẫm nước mắt của nàng mà nói.
" Hoàng phi, thần xin người hãy bình tĩnh... người dù gì vẫn là hoàng phi của Ai Cập người nhất định phải đứng vững."
- Nàng nhìn bà Raery cười ngượng, nói.
" Bà yên tâm, ta không sao đâu, ta đã lường trước được chuyện này, chẳng qua nước mắt của ta... nó vẫn cứ muốn rơi."
- Nữ quan Raery ôm nàng vào lòng, cho nàng khóc một trận. Trong đời nàng đây là lần đầu tiên nàng khóc nhiều như thế, nàng biết rõ chứ, nhưng nước mắt vẫn là cứ rơi, nàng hy vọng mình hãy khóc, khóc cho hết những giọt nước mắt.
*********
- Sáng sớm hôm sau, nữ hoàng Ralia của Li-Bi cố tình rời khỏi phòng trễ, để cho tất cả cung nữ đều nhìn thấy, ả ta còn Khua chiêng gióng trống đi tới chỗ bàn việc chính sự của triều đình Ai Cập, dẫu không được cho vào, ả ta vẫn tỏ ra đây là nhà của mình vậy, còn nàng từ khi về cung riêng của mình từ đêm qua, vẫn không nói gì chỉ chuyên tâm đọc sách, Ralia còn đứng thân tới cung điện của nàng để nói chuyện. Nàng nhìn thần sắc và độ tươi tỉnh cùng dáng đi của ả ta thì lại cười. Cho người lấy ghế cho ả ngồi, hai người, bốn mắt nhìn nhau, nàng cất giọng trước.
" Xem ra đêm qua nữ hoàng rất ngon?"
- Ả ta cười nham hiểm nói.
" Đương nhiên rồi, có Merity ở bên cạnh ta, ta đương nhiên ngủ ngon."
- Nàng cười che miệng, nói.
" Vậy theo như lời nữ hoàng nói chỉ ngủ?"
- Lúc này nữ quan Raery và nữ quan của Ralia mới nhận ra, đêm qua Merity chỉ là ngủ, không có làm gì hết, quả thật đêm qua cả hai lúc đi vào phòng đã say hoàn toàn, muốn là ra chuyện gì cũng là rất khó, Ralia siết chặt bàn tay lại, lửa giận đừng đừng, ả ta cố gắng giữ bình tĩnh nói.
" Ngủ ở đây còn có rất nhiều ý nghĩa, hoàng phi nói xem là ngủ gì đây."
- Nàng tay cầm ly trà lên uống, thản nhiên nói.
" Ngủ ta nói ở đây, là chỉ ngủ chung một giường, như hai chị em."
●●●●●Hết Chương 58●●●●●