- Nàng đứng dậy nhìn một hồi , cuối cùng thật sự xác nhận đây chính là Trung Hoa cổ đại thời nhìn Đường . Nàng đi một vòng suy quanh hỏi những người ở đây thì mới biết nơi đây là Trường An kinh đô của thời Đường , Nàng không biết làm thế nào để đến được Ai Cập cổ đại nên đành phải ở lại đây vài ngày , nàng chạm tay vào chiếc nhẫn lấy một ít lương thảo đem đi bán lấy ngân lượng để thuê phòng trọ ở .
- Sáng sớm hôm sau nàng ra khỏi nhà trọ từ sớm , cố gắng tìm cách để đi đến Ai Cập nhưng Ai Cập cách xa như vậy làm thế nào có thể đến đó được chứ , cho dù nàng có lấy xe hơi ra để xài thì cũng không có đường để đi , xe đạp thì quá lâu , xe máy thì làm sao đi qua sa mạc được , cho dù có đi được thì làm sao có giấy thông hành qua mấy quốc gia kia chứ , phải làm sao đây . Nàng đang cố gắng suy nghĩ thì thấy có một đứa người đứng xôn xao ở trước cổng thành , nàng tò mò bước lại đó xem thử thì mới biết con gái duy nhất của phủ thượng thư bị bệnh nặng lâu người chưa khỏi , ông ta lập ra bảng thông báo này hy vọng danh y khắp nơi biết đến , có thể chữa trị cho con gái ông ấy , nếu chữa được ông ta sẽ thưởng 100 vạn lượng bạc . Nàng nghe thế lập tức đăng ký liền , một là vì nàng là bác sĩ không thể không cứu hai là nàng đang rất cần tiền . Một đám đại phu bị đám gia binh đuổi ra khỏi phủ vì không chẩn đoán ra bệnh , đợi nửa ngày cuối cùng cũng tới lượt nàng . Nàng bước vào trong phòng của Giang tiểu thư cảm thấy căn phòng quá ngột ngạt , liền kêu nha hoàn mở cửa sổ ra , nhưng nàng ta lại nói .
" Không được , Trần đại phu đã nói , tiểu thư nhà ta bị phong hàn nên phải đóng cửa để không bị nhiễm lạnh ."
" Được , vậy ngươi mời Trần Đại phu đó tới chữa đi , ta đi đây."
- Tiểu nha hoàn kia nghe thế , kinh hồ bạc vía lập tức , ngăn cản nàng lại , nói .
" Đại phu là nô tỳ sai , người cứ chuẩn bệnh cho tiểu thư đi , nô tỳ đi mở cửa đây ."
" Ừm mở hết cho ta , tháo hết rèm cửa xuống , thay mới ngay lập tức , tất cả son phấn trước đây tiểu thư các ngươi từng dùng cũng bỏ hết đi , chén bát , y phục cũng vậy ."
" Vâng "
- Thấy đám nô tỳ dọn hết tất cả mọi thứ đi như vậy , Giang thượng thư bước tới chỗ nàng giọng thành khẩn nói .
" Đại phu con gái ta , nó bị sao vậy ?"
" Xin hỏi Giang thượng thư , tiểu thư đã bị bệnh bao nhiêu lâu rồi ?"
" À nó bệnh cũng 2 tháng rồi , lúc trước cứ nghĩ là phong hàn , nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi thôi , ai dè bệnh một ngày một nặn thêm ."
" Con gái ngài , cô ấy bị bệnh sốt xuất huyết , vô cùng nguy hiểm có thể lây lan nên, từ nay về sau ông hãy cách ly chỗ này đi cho ta , còn nữa kiểm tra xem trong phủ còn ai bị sốt nữa không , nếu có thì đem tới đây cho ta kiểm tra , phòng người đó cũng bị bệnh này ."
- Vì để trị bệnh cho Giang tiểu thư ngày phải ở lại nơi này suốt gần 10 ngày , trong phủ đã có 3 người bị nhiễm bệnh nên nàng phải chữa luôn cho cả 3 người , sau gần một tuần nữa trôi qua , dựa theo y học và kỹ thuật của thế kỷ 21 , các bị nhân đã khỏi bệnh hoàn toàn . Giang thượng thư cùng người nhà ra tận cửa để tiễn biệt nàng , trong đó Gian thương thư đã như lời cáo thị thương cho nàng 100 vạn lương vạn , và còn tặng thêm 100 vạn nữa . Sau khi nàng rời khỏi thượng thư phủ , gặp một đám thương nhân , nhìn như không phải người Trung , nàng hỏi bà bán lụa thì mới biết họ chính là thương nhân người Ba Tư men theo con đường tơ lụa tới đây để nhập và bán hàng hóa , ánh mắt của nàng sáng lên , tìm được rồi cuối cùng cũng tìm được cách quay về Ai Cập rồi , đó vậy chỉ cần giả làm thương gia đi theo đám thương nhân này , men theo con đường tơ lụa nàng có thể quay về Ai Cập .
●●●●●Hết Chương 34●●●●●