*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng bước chân rầm rập dậm trên nền đất của cung Thiên Thành giống như thiên quân vạn mã đuổi tới.
Tề Tiểu Khả trên tay bồng lấy Thái Đường công chúa, hai chân cước bộ như bay hướng thẳng vào sương phòng. Động thái nhẹ nhàng nhất đặt công chúa nằm xuống giường, tránh lại khiến nàng bị kinh hách. Nguyên một đoàn người phía sau vừa lúc đuổi tới, Lý Oanh khi Thái Đường vừa được đặt xuống giường thì đã vội đi đến ngồi cạnh nắm lấy tay con gái thật chặc. Những người khác đều cố tỏ ra vẻ lo lắng, thương tiếc. Bọn họ cứ bu lại nơi Thái Đường đang nằm, người thì giả tạo nói vài lời an ủi, kẻ thì hỏi han tình tình của công chúa. Tạo nên một khung cảnh loạn thất bát tao, duy chỉ có Lý Oanh vẫn trước sau như một ánh mắt vẫn chưa hề rời khỏi trên người hài tử đang mê mang.
Tề Tiểu Khả lách qua đám oanh yến nhốn nháo, đi tới cạnh Lý Oanh, khom người nói khẽ vào tai nàng.
"Hoàng hậu nương nương, người theo nô tài ra ngoài một chút!".
Lý Oanh hơi giật mình, nàng quay đầu nhìn Tề Tiểu Khả, gương mặt đầy vẻ khó hiểu.
"Là về chuyện của công chúa".
Chỉ nghe đến hai từ công chúa, đôi mắt của Lý Oanh liền mở lớn. Nàng đặt tay của hài tử vào lại trong chăn bông, vội vàng đứng dậy đi theo Tề Tiểu Khả. Tề Tiểu Khả đi phía trước, Lý Oanh bước theo sau, hai người không nhanh không chậm cách nhau một khoảng, đến khi đã ở ngoài hành lang bên hông cung Thiên Thành cước bộ mới chậm rãi dừng lại. Dường như Tề Tiểu Khả sợ bị người khác nghe lén, hơn nữa có thể là chuyện quan trọng nên cô mới dẫn nàng đến nơi hẻo lánh này nói chuyện. Tề Tiểu Khả sắc mặt âm trầm quan sát xung quanh một lúc lâu, sau đó mới mở lời với nàng.
"Nương nương xin hỏi, công chúa bị như vậy đã bao lâu rồi?!".
Nhắc đến đôi mắt như hồ thu của Lý Oanh lại đượm buồn. "Gần mười năm rồi". Nói đến đây, nàng lại rưng rưng muốn khóc.
Tề Tiểu Khả chau mày, suy nghĩ một hồi liền lên tiếng đáp lại. "Có phải năm bảy tuổi công chúa từng xảy ra tai nạn?".
Lý Oanh không trả lời, chỉ lẳng lặng gật đầu.
"Nô tài có dò hỏi vài người, mới biết công chúa từng bị ngã vào hồ".
"Phải...".
"Nếu thật là như vậy thì nô tài đã đoán ra được vì sao công chúa lại thành ra như bây giờ rồi". Tề Tiểu Khả kiên định nói.
"Sao?". Lý Oanh ngạc nhiên nhìn cô, trong lòng thấp thỏm không yên. Suốt mười năm qua các Ngự y, thậm chí mời cả những danh y khắp nơi đều không thể chẩn đoán được rốt cuộc hài tử của nàng đã mắc bệnh gì. Vậy mà người này chỉ vừa tiếp xúc hai ba lần mà đã có thể biết được bệnh của Huyên nhi sao?
"Công chúa là bị trầm cảm, hơn nữa còn muốn nghiêm trọng hơn!".
Lý Oanh đôi mắt hơi ngây ra, "Trầm cảm?".
"Phải". Tề Tiểu Khả kiên định gật đầu.
Tề Tiểu Khả nhìn biểu cảm ngờ ngợi của Lý Oanh, tự cảm thấy bản thân đúng là một đứa óc heo. Nàng là người cổ đại, làm sao hiểu được bệnh này là cái quái gì, vậy nên cô nhanh chóng mở lời giải thích với nàng.
"Trầm cảm là một loại bệnh không hề có tác động đến thể chất, mà xuất phát từ trong tâm lý của người bệnh".
"Tại sao bổn cung chưa từng nghe qua loại bệnh này". Lý Oanh mơ hồ.
"Trầm cảm vào thời đại này chưa từng được lưu trong sách y!".
Lý Oanh lặp tức kéo lấy tay áo của Tề Tiểu Khả, ánh mắt van nài hướng về phía cô. "Ngươi biết bệnh tình của công chúa, vậy ngươi có cách nào để cứu Huyên nhi không?!".
Tề Tiểu Khả mím môi, chau mày. "Theo như tình hình của công chúa, có lẽ bệnh này đã vào giai đoạn khẩn cấp rồi".
"Vậy Huyên nhi sẽ như thế nào đây?!". Tề Tiểu Khả có thể nhận thấy đôi tay níu lấy áo mình đang dần run rẩy.
"Mạn phép cho nô tài nói thẳng". Tề Tiểu Khả hít sâu một hơi rồi kiên định mở lời. "Công chúa là do bị chấn thương tâm lý thời thơ ấu nên mới dẫn đến việc bị trầm cảm như trong mười năm qua. Nguyên nhân có lẽ là do cái tát năm đó của Hoàng thượng đã để lại tâm tưởng của công chúa một nỗi ám ảnh sợ hãi!".
Lý Oanh hơi kích động, siết lấy áo của cô, "Tại sao ngươi lại biết chuyện đó!".
"Nô tài dò hỏi những người ở cạnh Hoàng thượng".
"Ngươi...", Lý Oanh đôi mắt đen tuyền đọng nước nhìn chằm chằm vào cô.
"Người bệnh trầm cảm luôn có một tư tưởng sợ hãi mọi thứ, không bao giờ có cảm giác an toàn mặc dù đang ở bên cạnh người thân nhất. Người bệnh sẽ cảm thấy tự ti, thu mình vào một góc. Lâu dần trong não tự hình thành một ý tưởng là hành xác bản thân như tự tử, cáu xé thân thể của mình, hoặc có thể lao tới xé xác những người xung quanh. Đôi khi người bệnh lên cơn, sẽ mất đi nhận thức, giống như một con dã thú sẵn sàng nhào đến giết người. Trường hợp xấu nhất, họ sẽ tự kết liễu cuộc đời của mình".
Tề Tiểu Khả nói xong, qua một lúc lâu cũng không nghe Lý Oanh lên tiếng, chỉ thấy nàng siết chặc áo của cô, mặt cúi xuống, ba ngàn thanh ti rũ xuống che đi gương mặt thanh tú. Rồi đột nhiên Tề Tiểu Khả giống như nghe được tiếng khóc thút thít từ Lý Oanh phát ra, khiến cho cô luống cuống tay chân.
Tề Tiểu Khả an ủi dỗ dành là vậy, nhưng Lý Oanh vẫn cứ khóc, hơn nữa lại càng lúc càng lớn. Tề Tiểu Khả cô xưa nay ngay cả người chết cũng không sợ, duy chỉ sợ nhất thấy con gái khóc, nó khiến cho cô trở nên luống cuống bối rối.
"Công chúa không phải không có cách chữa a, người đừng khóc nữa...".
Lý Oanh sau một hồi nức nở cũng bình tâm lại, nàng lau sạch lệ quang, cố gắng thu lại hình tượng mẫu mực đoan chính. "Ngươi đã có cách chữa cho Huyên nhi rồi?".
Tề Tiểu Khả ngập ngừng, "Nô tài không dám chắc sẽ trị được dứt, nhưng có thể giúp cho công chúa đỡ hơn phần nào!".
"Thật sao!". Lý Oanh đôi mắt đầy hi vọng.
Tề Tiểu Khả kiên định gật đầu.
Lý Oanh vui mừng trong lòng, nở nụ cười hiền hậu. Cuối cùng sao bao nhiêu năm thì hài nhi của nàng có thể làm một người bình thường được rồi.
Tề Tiểu Khả nhìn thấy người phụ nữ trước mặt cười rạng rỡ, trong lòng cũng vui lây. Người phụ nữ này khiến cho cô có cảm giác muốn thân cận, muốn tìm hiểu, muốn nhìn thấu hết tất cả tâm tư của nàng. Trần Cảnh sủng ái nàng nhất cũng phải thôi. Tề Tiểu Khả gặp Lý Oanh ba lần, lần đầu tiên nàng băng lãnh thanh cao làm cho người khác có cảm giác không bao giờ có thể chạm tới được, hai lần còn lại thì đều thấy nàng khóc. Nửa đời của người phụ nữ này không biết vì con đã rơi bao nhiêu lệ rồi? Tề Tiểu Khả ngửa cổ thở dài, một làn khói trắng cũng theo đó hòa vào hư không. Thật sự cô không biết phải sao đối với những nữ nhân này nữa, lúc trước là Lý Chiêu Hoàng, bây giờ lại đến Lý Oanh, chắc có lẽ sau này tới lượt của Lý Huệ không chừng. Tề Tiểu Khả có một ý nghĩ trong đầu rằng không biết có phải những nữ nhân làm vợ của Trần Cảnh thì đều phải nhận lấy bất hạnh như thế này không nữa! Thật là... .
"Chuyện chữa bệnh cho công chúa xin nương nương hãy giữ bí mật".
Lý Oanh khó hiểu vấn, "Tại sao?".
"Nô tài chỉ sợ nếu người có tâm cơ biết được sẽ gây nguy hiểm cho công chúa". Tề Tiểu Khả sắc mặc nghiêm trọng. Hơn nữa trong triều còn hắn rất ghét công chúa.
"Được, bổn cung chấp thuận". Lý Oanh đặt niềm tin vào Tề Tiểu Khả, yên tâm gật đầu.
"Hôm nay công chúa huyên náo một trận có lẽ cũng đã mệt rồi, ngày mai thần sẽ đến gặp công chúa sau". Tề Tiểu Khả vẫn không yên tâm ngóng vào trong điện.
"Ngươi cũng mệt rồi, trở về nghỉ đi. Bổn cung sẽ nói với Lê Tống tối nay ngươi không cần trực". Lý Oanh dịu dàng mỉm cười.
"Vâng". Tề Tiểu Khả khẽ cúi đầu thi lễ, định quay đi đột nhiên lại dừng bước, hình như cô đã thấy gì đó. "Hoàng hậu nương nương, tay của người...".
Lý Oanh nghe nhắc, nàng nhẹ vén lên tay áo bào rộng, hai tay của nàng vương lại nhiều vết cào, từng đường từng đường ửng đỏ tươm máu. Bây giờ nàng mới có cảm giác đau râm rít, nàng vội kéo tay áo xuống che đi vết thương xấu xí kia, giã lã cười. "Không sao, cũng không đau, về thoa dược là được".
Tề Tiểu Khả lại lắc đầu thở dài, cô thật sự hết cách với nữ nhân này, nàng với Lý Chiêu Hoàng đúng là chị em ruột, cả hai đều cứng đầu như nhau. Cô từ trong áo lấy ra một lọ sứ nhỏ, vốn dĩ muốn giúp nàng bôi thuốc nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hành vi này không đúng mực, lỡ như để người khác thấy được thì sẽ bị đồn đại không hay. Tề Tiểu Khả dúi lọ sứ vào tay của Lý Oanh, "Thuốc này Tôn Ngự y cho nô tài để trị thương, rất công hiệu. Người mang về thoa lên tay, năm ngày sau sẽ kết vảy liền lại, không để lại sẹo đâu". Nói xong liền xoay lưng bỏ đi.
Lý Oanh ngẩn ngơ đứng trông theo bóng dáng ngày càng xa dần của Tề Tiểu Khả, tâm trạng nhẹ đi không ít, trong lòng có chút ngọt.
Bên trong Phương Chính điện, yên tĩnh trang nghiêm, trầm hương nghi ngút, khói bay lượn lờ. Phía trên bậc tam cấp, Trần Cảnh đang chú tâm luyện chữ. Nét bút cứng rắn, nội lực uy vũ. Cánh tay nội lực, nhấn hạ bút vừa đủ sức. Nét chữ vừa mạnh mẽ, lại có chút cao ngạo tự phụ, người xưa nói có thể nhìn vào chữ viết để biết tính cách của một người quả thật không sai chút nào. Tiểu thái giám quỳ bên hương án tay liên tục mài mực, hoàn toàn im lặng không dám phát ra tiếng động nào làm ảnh hưởng tới chủ tử. Không gian yên tĩnh chỉ trong phút chốc liền bị giáng đoạn.
Công công đi tới dưới bậc tam cấp, khom người làm cái lễ, giọng nói nhỏ nhẹ thanh thanh bẩm tâu. "Hoàng thượng, bên cung Thiên Thành mọi chuyện đã ổn thõa".
Trần Cảnh vẫn chú tâm viết chữ, giống như không quan tâm đến. Tiểu thái giám mài mực và công công bên dưới nhìn nhau, ra hiệu bằng mắt qua lại. Công công bên dưới hơi e dè, khó xử.
Qua một hồi lâu người ngự trên cao cũng không có lên tiếng, công công ở dưới vẫn khom người âu lo.
"Thái Đường sao rồi?".
Công công nghe hỏi liền gập người một cái, "Hồi Hoàng thượng, công chúa đã không sao, Ngự y nói là do bệnh cũ tái phát mà thôi. Hiện tại mệt mỏi nên đã ngủ rồi".
"Hồi Hoàng thượng, nương nương không không có vấn đề, đã trở về Phượng Quang cung". Thái giám cười lấy lòng.
Trần Cảnh nhướng mày nhìn xuống công công ở dưới rồi lại đảo mắt về giấy Tuyên đầy chữ trên hương án, "Không sao thì tốt. Lần sau đừng có làm phiền khi trẫm đang luyện chữ, những chuyện nhỏ nhặt kia cứ để bọn họ tự giải quyết!!". Hạ xuống một nét bút, một chữ Miễn(免).
"Vậy...". Công công ấp úng.
"Cứ như vậy đi!".
"Vâng, nô tài cáo lui".
Trần Cảnh im lặng, công công tự hiểu thi lễ thoái lui.
"Khoan đã!".
Công công giật mình quay lại, khom người, "Hoàng thượng còn gì căn dặn?".
Trần Cảnh im lặng một chút, đặt xuống bút phỉ thúy long nhai, cầm lên giấy Tuyên còn chưa khô mực ngắm nhìn. "Ngươi đến nói với Hoàng hậu sau này chuyện của Thái Đường trẫm sẽ không quản, bảo nàng đừng cứ hễ một chút là lại chạy đến nói này nói nọ với trẫm, bảo nàng hãy tự lo liệu!". Làm vua một nước, thời gian trôi qua, cả cách nói chuyện cũng trở nên lạnh lùng, đạm nhạt.
"Vâng".
"Còn nữa, những chuyện của tiểu hài tử có tranh chấp, bệnh tật gì đó nếu Thái hậu có hỏi thì không cần phải báo, cứ ậm ừ tản lờ đi, tránh cho Người lại lo lắng vì chúng. Đã hiểu?!". Trần Cảnh hơi trừng mắt.
"Vâng, nô tài hiểu rõ!". Công công khẽ gật đầu. Trần Cảnh hài lòng ừ một tiếng rồi thôi, quay lại tiếp tục ngắm chữ mình vừa viết.
Từ bên ngoài, một tiểu thái giám cúi đầu đi vào, quỳ trước bậc tam cấp. "Hoàng thượng Lê Thục phi cầu kiến".
Trần Cảnh đang ngây ngẩn ngắm nhìn chữ viết, không hề nhìn tới tiểu thái giám ở dưới.
"Hoàng thượng Lê Thục phi cầu kiến". Tiểu thái giám kiên nhẫn báo lại thêm một lần.
Trần Cảnh thả xuống giấy Tuyên, đảo mắt xuống tiểu thái giám bên dưới. "Bảo nàng vào đây". Vừa nghe ái phi đến hắn liền lập tức thay đổi cách nói chuyện, vui mừng như nhặt được vàng.
"Vâng".
"Hoàng thượng không còn gì phân phó, chúng nô tài xin lui". Công công cùng tiểu thái giám gập người lùi về sau vài bước rồi quay lưng đi làm việc đã được dặn.
Sau khi Lê Thục phi vào không lâu, bên trong điện phát ra những âm thanh cười đùa, một lúc sau là tiếng rên của nữ nhân, và sau đó đều là những âm thanh đầy ái muội, hoan lạc.
Lập thu trời tối càng sớm hơn, sắc trời bên ngoài mới đây còn lung linh ánh vàng, chỉ chớp mắt một cái đã phủ lên màu đen kịt, lượng mưa rơi cũng nhiều hơn. Buổi tối không có mưa rơi vần vũ, nhưng lại nổi gió lớn, Phượng Quang cung nằm ở hướng Bắc, nếu trời nổi gió lớn thì cả tòa cung điện sẽ hứng chịu đợt gió trước tiên, cho nên Phượng Quang cung quanh năm bốn mùa đều mát mẻ dễ chịu.
Từng cơn gió lớn thổi qua, cây lớn trong sân bị sức gió làm cho xiêu vẹo nghiêng hẳn về một bên, tiếng lá cây vù vù va vào nhau tạo thành tiếng xào xạc ồn ào. Trời vào đông bên ngoài sẽ rất lạnh, ban đêm sương xuống càng rét hơn. Màn đêm dày đặc, ánh đèn le lói, tán cây xao động, gió lạnh vù vù, bên ngoài sân điện không một bóng người.
Cửa sổ kêu kẽo kẹt, chậm chậm khai mở, một luồng gió lạnh khiến cho màn sa nhung trắng thuần bay lập lờ. Bóng người đen tịt phút chốc lướt qua vụt biến mất vào màn đêm.
Cộp...Cộp...
Tiếng giày bước trên nền đá hoa, một cách chậm rãi vang lên đều đều, không gian bốn bề yên tĩnh, chỉ có âm thanh vô định vang vang.
Bóng đen cao gầy hệt như u linh lướt đi trong màn đêm, rồi đột ngột dừng lại trước Phụng sàn. Hắn đứng lặng, đồng tử màu đỏ nhìn chăm chăm nữ nhân đang say ngủ trên giường. Cả người ướt sũng, trong màn đêm u tối, đồng tử người kia ánh lên hồng quang đỏ rực như máu, kẻ can đảm nhất nhìn vào cũng phải khiếp đảm. Hắn cứ như vậy, ở trước sàn đan nhìn một hồi lâu. Cúi người ở dưới gối lấy ra một lọ sứ nhỏ, xoa xoa trên tay, nhãn châu lại đặt trên người nữ nhân diễm lệ kia. Hắn ngồi xuống bên giường, nâng đến đôi tay thon gầy, nhẹ vén lên tay áo, những vết xước chằng chịt hiện ra trước mắt. Nhìn những vết xước vẫn còn ửng đỏ, cánh tay trơn mịn, có thể biết được nữ nhân này chưa hề thoa dược. Lấy đến lọ sứ, gỡ ra nút chặn vải đỏ, đổ một ít thứ bột màu trắng ra tay, nhẹ nhàng xoa lên cánh tay đẹp đẽ kia. Qua một hồi, dược cũng đã được thoa xong, đặt tay nàng lại chỗ cũ, khẽ vuốt ve gương mặt thanh lãnh yêu kiều. Để lọ sứ ở vị trí ban đầu, ôn nhu chỉnh lại chăn cho nàng, nữ nhân này thân thể không tốt, lại vì sinh hạ bốn đứa con mà suy yếu hơn, nếu không giữ ấm tốt thì rất dễ bị cảm lạnh.
Trăng sáng vằng vặt, gió lớn vùn vụt màn sa nhung phất phơ, người đến không hình, khi đi cũng vô ảnh. Nữ nhân bên má cảm giác lành lạnh. Bên giường còn đọng lại một vệt nước chưa khô.
-----Hết Chương 49-----
Tác giả: Dui bu qì, đã để mọi người phải chờ lâu rồi a. Ta đã quay trở lại và hứa sẽ siêng năng hơn xưa nha