*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Là Chiêu Thánh? Lý Phật Kim! Lý Chiêu Hoàng!"
Tề Tiểu Khả á khẩu, mặt cô đơ đến nỗi người khác nhìn vào cứ nghĩ cô là có bệnh a. Tề Tiểu Khả không tin lắc đầu vài cái, cố thông tẩy hết mấy cái suy nghĩ bậy bạ trong đầu, rửa sạch não chuẩn bị loading dữ liệu mới.
"Ban nãy hai người là nói Chiêu Thánh, Hoàng hậu!?"
"Ân"
Trần Đoan Như cũng khó hiểu chú ý thái độ của Tề Tiểu Khả, cũng chỉ là một phong hiệu, ngươi làm cái gì mà thành ra như thế kia a?
Không biết có phải là khi mang thai mẹ cô ăn nhiều đồ bổ quá nên khi sinh cô ra đã bị bổ tới hư não luôn hay không. Làm việc chậm quá đi, loading cũng mất mấy phút đi, tốc độ bàn thờ à? Tề Tiểu Khả ngồi ngây ngốc một hồi, dữ liệu vừa load xong cô bật hẳn người dậy. Hai anh em họ Trần vẫn đang chú tâm để ý Tề Tiểu Khả, khi cô bật cả người lên khiến họ cũng giật mình, sao người này lại manh động dữ vậy. Tề Tiểu Khả chẳng kiên nể Trần Anh còn ngồi cạnh, cô phóng tới nắm tay Trần Đoan Như chạy vọt đi về hậu viện, chẳng quên bỏ lại cho hắn một câu trấn an.
"Ta mượn muội muội ngươi một lát, ta sẽ trả nàng lại sau!"
Trần Anh ngơ ngác, cái người kia chưa nói câu gì đã trực tiếp lôi muội muội của hắn đi như bay, sắp có cuồng phong a, chạy nhanh như vậy làm cái gì! Trần Anh cũng chẳng dây dưa ngồi nữa, hắn chỉ quay về lấy vài bản sớ cho cha hắn rồi trở lại Hoàng Cung, nãy giờ ngồi lâu như vậy chắc chắn hắn sẽ lại bị phụ thân cho ăn vài đòn. Bên Tề Tiểu Khả thì khỏi nói, cô lôi con gái nhà người ta chạy xồng xộc vào trong phòng cô ở hậu viện, cô nhìn xung quanh rồi vội đóng cửa phòng lại. Lúc này Tề Tiểu Khả mới có thể đứng thở phì phò, thể lực của cô không được tốt, cứ chạy như vậy chắc lấy mạng cô luôn. Tề Tiểu Khả không nói cũng được nhưng Trần Đoan Như thì khác, người ta là con gái mà, kéo nhanh như vậy chẳng khác nào sức trâu a! Tề Tiểu Khả bước đến bên bàn ngồi xuống rót ly trà rồi tu một hơi, Trần Đoan Như cũng giữ lễ, ngồi xuống cạnh cô.
"Ngươi kéo ta chạy nhanh như vậy là có chuyện gì a?"
"Ta có vài điều muốn hỏi cô!" Nãy giờ Tề Tiểu Khả không biết đã uống bao nhiêu ly trà.
"Là chuyện gì a?" Trần Đoan Như ngờ vực.
"Vừa rồi ngươi và ca ngươi nói về việc phế hậu đi, có thể cho ta biết tên của nàng không?" Tề Tiểu Khả chờ mong nhìn Trần Đoan Như.
Trần Đoan Như né tránh tia nhìn xẹt ra lửa của Tề Tiểu Khả, nàng cúi đầu trả lời "Ngươi cũng biết rồi, nàng là Chiêu Thánh Hoàng hậu, họ Lý, húy Thiên Hinh"
Tề Tiểu Khả phun ra ngụm nước đang uống, ho sặc sụa "Là Lý Thiên Hinh thật hả, vậy phụ thân nàng có phải là Lý Huệ Tông?"
Trần Đoan Như gật đầu, nàng vỗ vỗ vai cho Tề Tiểu Khả, nhìn người kia vẫn như một tiểu hài tử chưa lớn.
"Nàng là Lý Chiêu Hoàng!?"
Trần Đoan Như lại tiếp tục gật đầu. Tề Tiểu Khả như không tin được vào tai mình, có phải nó bị hỏng rồi, những điều cô vừa nghe là thật ư. Ôi thần linh ơi, cô đang được nghe về một nữ Hoàng, cùng sống dưới một triều đại với một trong tứ đại mỹ nhân Việt Nam sao! Không thể tin được! Tề Tiểu Khả xém nữa đã nhảy dựng lên vì vui mừng, cô cười tươi đến nỗi miệng muốn ngoắc luôn về phía sau. Trần Đoan Như hơi run sợ trước Tề Tiểu Khả, người này thật kì lạ, chỉ là danh tín Hoàng hậu nương nương không ai không biết, có phải người này có bệnh a. Tề Tiểu Khả biết mình thất thố, vội điều chỉnh lại hành vi, giả vờ ra dáng một người ưu nhã.
"Làm sao mới có thể gặp được Lý P...à ừm, ý ta là Hoàng hậu nương nương " Tề Tiểu Khả cứ đảo mắt liên tục, hết ngó Đông rồi lại ngó Tây.
"Muốn gặp Hoàng hậu nương nương không phải chuyện đùa, ca làm quan năm năm cũng chưa từng thấy!" Trần Đoan Như ôn tồn giải thích.
"Gặp mặt cũng khó vậy sao, nàng bí ẩn đến vậy à?" Tề Tiểu Khả chau mày.
"Nàng rất hiếm khi lộ diện, đại đa số quan trong triều đều không thấy qua nàng. Thân phụ diễm phúc, làm quan dưới hai triều nên đã từng phụng sự dưới nàng!"
"Thật sao! Vậy Hoàng hậu trông như thế nào!?" Tề Tiểu Khả gấp gáp hỏi đáp Trần Đoan Như.
"Ta không biết! Việc này phụ thân chưa từng nhắc đến"
Tề Tiểu Khả không nhận được câu trả lời ưng ý, mặt mày chau lại một đống, ngồi yên bỉu môi. Trần Đoan Như che miệng khẽ cười tên hài tử to xác kia, đã như vậy lớn còn hành xử như tiểu hài lên ba. Nói thật luôn là nếu điều vừa rồi mà để Tề Tiểu Khả biết được thì cô sẽ nhảy cẩn lên cho xem, từ đó đến giờ chưa ai dám nói cô hành động như một đứa bé hết, hiện tại lại có người nghĩ cô còn chưa bằng một baby ba tuổi, thử xem cô có tức đến nhảy đổng đổng lên không!
"Chúng ta đi dạo phố đi" Tề Tiểu Khả yêu cầu Trần Đoan Như với đôi mắt cún con.
"Dạo phố?"
"Phải a! Ta ở cách rất xa nơi này, đây là lần đầu tiên ta đến đây. Chưa được chiêm ngưỡng qua kinh đô, ngươi đưa ta đi đi, được không?" Tề Tiểu Khả mèo nheo, năn nỉ Trần Đoan Như.
"Thôi được, chúng ta đi dạo phố!" Trước tia nhìn đầy nham nhở cùng giọng nói rợn da gà của Tề Tiểu Khả làm Trần Đoan Như đành phải thoả hiệp.
Quang cảnh kinh đô đúng là không còn gì để nói, nó vượt ngoài sức tưởng tượng của Tề Tiểu Khả. Ban đầu cô cứ nghĩ nơi đây sẽ tẻ nhạt và không có gì đẹp và người dân cũng chẳng mấy ưa nhìn hay nói thẳng luôn là xấu như những bộ phim triều đình xưa được tái hiện lại, nhưng cô đã lầm, một cái lầm to tướng. Quang cảnh chẳng những không vắng vẻ mà ngược lại còn náo nhiệt phồn vinh hơn rất nhiều. Chợ đông đúc, người ngựa qua lại nườm nượp, người dân xung quang chẳng những không xấu mà còn dễ nhìn hơn những cô gái trẻ ở Sài Gòn mà cô từng thấy. Bây giờ cô mới ngỡ ra câu nói đừng bao giờ tin vào phim ảnh, đúng thật là gạt người ta, những bộ phim tái hiện lại có lever nói dối cao ngất ngưỡng luôn! Tề Tiểu Khả cô sẽ không bao giờ tin vào ba cái phim đó nữa, thề luôn, nhìn con người ta ai ai cũng đẹp thế này mà! Đúng là Đại Việt xưa có khác, nhân tài nhiều mà mỹ nam mỹ nữ cũng đầy đường luôn, hưng khí quả là rất thịnh vượng như lời Lý Thái Tổ từng phán. Chẳng lẽ chỗ ở tốt đều sinh ra nhiều người đẹp thế này a!?
Trần Đoan Như cùng Tề Tiểu Khả dạo bước trên con đường lớn tấp nập kẻ qua người lại, theo sau là Liên Mai và vài nam tử tráng kiện là thị vệ. Với tính cách thích khám phá của Tề Tiểu Khả thì dĩ nhiên cô không bao giờ chịu ở yên một chỗ đâu, những thứ trên đường đều hấp dẫn ánh nhìn của cô. Hết chạy bên này lại chạy bên kia, Tề Tiểu Khả làm cho những người đồng hành phải dốc lực đuổi theo cô. Trần Đoan Như đưa Tề Tiểu Khả đến một phường vải mà theo như cô nghe được là phường vải lớn nhất kinh đô Thăng Long. Hẳn nhiên vào đây là để mua vải may y phục cho Tề Tiểu Khả rồi, bộ đồ cô đang mặc trên người là mượn tạm của Trần Anh, chất liệu vải cũng tốt lắm nhưng mệt một chỗ là nó hơi rộng so với cô. Trần Đoan Như đi vài vòng và chọn cho cô vài sấp vải dệt bằng lụa sáng màu, là đồ thượng hạng đó a. Tề Tiểu Khả bị đám người công nhân trong phường vải xoay như chong chóng, họ là đang lấy số đo, vì thuận tiện nên cô yêu cầu họ may nam trang, để dễ hành động ấy mà.
Sau một hồi xoay xoay trong phường vải, Tề Tiểu Khả đã được giải thoát khỏi cái nơi ngộp người đó. Lúc này cô đang rất mệt, năng lượng của cô sắp cạn kiệt rồi, từ lúc xuyên qua đến giờ cô vẫn chưa có gì vào bụng mà.
"Bao tử a bao tử, đừng réo nữa được không, mày nghĩ mày đói tao thì không đói chắc a!"
Tề Tiểu Khả lấy tay xoa xoa bụng, miệng chép chép vài cái, mắt láo liên tìm kiếm thứ để bỏ vào bụng nhưng không thành. Thà chịu mất mặt một chút để có cái ăn hơn là chịu đói a. Đối với Tề Tiểu Khả thì không còn gì quan trọng hơn việc ăn và ngủ.
"Đoan Như cô nương, ngươi có thể...đưa ta đi ăn chút gì đó được không?" Tề Tiểu Khả lại cầu Trần Đoan Như.
"Ngươi đói sao?" Trần Đoan Như xoay đầu nhìn Tề Tiểu Khả vẫn còn đang xoa bụng.
"Phải a, từ lúc gặp ngươi ở bờ sông ta vẫn còn chưa ăn cái gì đâu!" Tề Tiểu Khả giả vờ tội nghiệp để có thể chầu chực một bữa ăn. Đúng là xuyên qua còn khổ hơn mọi thứ, ở hiện đại cô chỉ cần bỏ tiền ra là có thể ăn một bữa no nê. Bây giờ xuyên qua trong người không có lấy một đồng, phải cầu mong người ta dẫn mình đi ăn, đúng là số con rệp mà.
"Vậy chúng ta đi ăn, cũng đã gần trưa rồi" Trần Đoan Như cười trước sự ngây ngô của Tề Tiểu Khả, nàng cứ thế bước đi.
Nhóm Tề Tiểu Khả đến một tửu lâu nằm ở con đường lớn. Vừa vào tới là cả một đống tiếng ồn đánh tới, khu sảnh có rất nhiều người ngồi ăn uống chuyện trò. Trông thấy nhóm người Tề Tiểu Khả, một nam nhân gầy gò chất phác tiến đến hỏi han vài câu.
"Chẳng hay quý vị đi mấy người?"
"Chúng ta đi ba người" Liên Mai ôn tồn trả lời người tiểu nhị kia.
"Quý vị muốn ngồi trên tầng hay đại sảnh vậy?"
"Trên tầng!" Tề Tiểu Khả trả lời vô cùng nhanh, cô đói đến mức sắp lết luôn rồi mà hắn còn đứng hỏi.
"Mời đi bên này"
Tiểu nhị dẫn nhóm người Tể Tiểu Khả lên trên tầng, trên này cũng chẳng khác gì dưới kia. Người ngồi thì đông đúc, quá ồn nhưng không còn cách nào khác, Tề Tiểu Khả đói lắm rồi. Tề Tiểu Khả vội chọn một bàn khuất ngồi xuống, bên cạnh là Trần Đoan Như cùng Liên Mai. Nói khuất vậy thôi chứ chẳng kém ồn hơn là mấy!
"Chư vị dùng gì"
"Cho vài món điểm tâm đặc trưng của tửu lâu là được" Trần Đoan Như nhã nhặn hồi đáp.
"Chư vị xin phiền đợi một lát" Tiểu nhị trả lời rồi quay đi chuẩn bị thức ăn.
Thức ăn được dọn lên, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi Tề Tiểu Khả. Tề Tiểu Khả nhìn thức ăn trên bàn không khỏi chảy nước miếng, cô lập tức gắp thức ăn, mặc kệ mọi thứ xung quanh, Trần Đoan Như cùng Liên Mai cũng bắt đầu dùng bữa. Sau khi đánh chén no nê, Tề Tiểu Khả ngồi xoa bụng căng tròn của mình cười hì hì.
"Buông tay!"
Bên kia có giọng nữ tử vang lên, thu hút sự chú ý của nhiều người đang ở đây, trong đó có nhóm người Tề Tiểu Khả.
"Cô nương xin đẹp như vậy hay là theo bản công tử uống vài ly, thế nào?" Một gã nam tử đang giở trò sổ sàng với một nữ tử.
"Thỉnh công tử tự trọng, tiểu thư chúng tôi không phải để công tử trêu ghẹo!"
"Bản công tử cứ trêu ghẹo nàng thì như thế nào, cùng lắm chỉ là một nữ tử đẹp hơn người, làm ra vẻ thanh cao không bằng!" Giọng tên nam tử đầy sự khinh bỉ.
Bên kia tên khốn kia vẫn còn đang sổ sàng với nữ tử đeo mạn châu sa, bên này Tề Tiểu Khả giận đến tím mặt. Ban ngày ban mặt, ở nơi đông người như vậy mà dám trêu ghẹo con gái nhà lành, đáng chết! Tề Tiểu Khả bước tới bàn kia, gạt ra tay của tên nam tử kia, nhìn hắn khinh thường.
"Ngươi là tên tiểu tử nào, dám phá hỏng cuộc vui của bản công tử" Tên nam tử nổi giận trừng mắt nhìn Tề Tiểu Khả.
"Tên của ta ngươi không xứng được biết, giữa chốn đông người mà dám trêu ghẹo nữ nhân, đáng chết!" Tề Tiểu Khả giọng chắc nịch.
"Ngươi có biết ta là ai không, dám phá hỏng chuyện của lão tử!"
"Cần gì phải biết danh tín tên hạ lưu như ngươi" Tề Tiểu Khả hất cằm.
"Ta là Lý Thụy, phụ thân là đương kim thái phó. Coi ngươi còn dám xem thường ta!" Lý Bân hách dịch giới thiệu.
"Ta cốc cần biết ngươi là cái thá gì, nhanh chóng cút khỏi chỗ này ngay!" Tề Tiểu Khả nhìn hắn nói.
"Giỏi cho ngươi, phá hỏng chuyện của lão tử. Người đâu, đánh hắn cho ta!" Lý Bân ra lệnh đanh thép.
"Này! Quân tử động khẩu bất động thủ. Ta tay không thích sách, ngươi lại nguyên một đám người đánh một mình ta, đúng là hèn hạ!" Tề Tiểu Khả tránh né những cú đấm, chạy tránh sau những cái bàn.
Đám người Lý Bân lao vào đánh Tề Tiểu Khả, một cú đấm sắp giáng vào mặt. Rất may là những thị vệ Trần Đoan Như mang theo có ích, giúp cô đá hắn bay ra chỗ khác. Thị vệ của Trần Đoan Như ra tay đánh cho đám người Lý Bân ngã lăn ra đất, người dân xung quanh được trận cười hả hê. Lý Bân ôm mặt, chỉ vào Tề Tiểu Khả nói.
"Ngươi có giỏi thì chờ đấy! Đi!" Lý Bân cùng thuộc hạ bỏ chạy ra khỏi cửa.
Tề Tiểu Khả đắc ý cười tươi, cô đi qua chỗ nữ tử kia hỏi thăm vài câu. Nhìn bề ngoài nữ tử này đẹp vô cùng, một thân hồng y, khi chất thanh cao, đúng là một mỹ nhân, rất tiếc là nàng ta mang mạn châu sa, Tề Tiểu Khả tò mò muốn nhìn mặt nàng ta như thế nào.