*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi tỉnh lại, Tề Tiểu Khả cảm thấy mọi thứ đều trở nên mờ mịt, giống như đã trải qua một giấc mơ rất dài.
Một lúc sau cô mới lấy lại được ý thức, nhìn thấy Vân Tình đang tiến vào, cô muốn đứng dậy nhưng cơ thể yếu ớt vô lực ngã khụy. Vân Tình dường như rất tức giận, mặt hầm hầm tiến lại chỗ Tề Tiểu Khả, hậm hực đỡ cô trở lại giường. Đã vậy nàng còn lên tiếng mắng cô, "Ngươi bị điên sao!? Mới tỉnh lại, còn yếu hơn con trâu, lại cậy mạnh đi lung tung!". Tề Tiểu Khả cảm thấy buồn cười, không ngờ bà cô cộc cằn này lại lo lắng cho cô như vậy đấy. "Ta không sao khụ... khụ. Đã khoẻ hơn nhiều rồi", giọng cô khàn đặc, cứ như tiếng của con ngỗng vậy, chỉ một câu ngắn mà cô đã không ngừng ho khan, coi bộ chưa tống được hết khói độc ra ngoài rồi.
"Nhìn ngươi giống như sắp chết vậy, để xem ngươi cậy mạnh như vậy được bao lâu!", Tuy lời nói thốt ra hơi trù ẻo nhưng trong lòng Vân Tình hoàn toàn là quan tâm, vì vậy Tề Tiểu Khả cũng phải đáp trả nàng ta chứ nhỉ. "Vậy ta sẽ là một con ma khả ái nhất không phải sao?", cô đã thành công chọc cho tiểu cung nữ người ta sinh khí đỏ mặt còn mình thì ngồi cười đắc ý. Hình như cô đùa hơi quá, Vân Tình lúc này không thèm nhìn mặt cô nữa, cũng không nói chuyện với cô, hình như người ta giận rồi. Cô phải mau chóng thoát khỏi sự nguy hiểm này mới được.
"Mà này Vân Tình, tại sao... ta lại ở trong phòng vậy. Ta nhớ rằng mình đang ở ngoài a?". Loanh hoanh một vòng rốt cuộc cũng vào đúng trọng tâm, đây chính xác là những gì mà Tề Tiểu Khả muốn biết ngay từ đầu.
"Đúng, là ngươi đang ở ngoài. Và sau đó ngươi được người khác khiêng trở về đây!", Vân Tình chỉ nói chuyện chứ chưa chịu nhìn mặt cô, nhỏ mọn.
Tề Tiểu Khả mờ mịt, đầu óc cô lúc này xoay mòng mòng không nhớ được gì cả, "Ta... không nghĩ được gì cả, là ai... đưa ta về đây?". Thôi bỏ đi, không nghĩ ra được thì thôi, để sau vậy. Vân Tình quay sang nhìn cô với ánh mắt khác thường, cứ như cô là yêu quái không bằng ấy. Nàng ta còn bước tới đưa tay sờ trán cô, cô đâu có bệnh a!. "Ngươi có bị cái gì không!? Ngươi không nhớ được ngươi đã làm gì sao? Ngươi đừng làm ta sợ nha!". Tiểu cung nữ Vân Tình đứng ngồi không yên tự động phán đoán hiện trạng của Tề Tiểu Khả khiến cô chỉ biết bật cười. "Tiểu khả ái của ta ơi, ta không bị gì cả, cô không cần phải gấp gáp như vậy làm gì. Chỉ là ta vừa mới tỉnh lại đầu óc còn chưa vững nên chưa nghĩ được gì hết!".
"Không sao là được rồi. Mà này! Ngươi vừa thốt ra câu gì đó!! Ai là tiểu khả ái của ngươi hả?!!", Vân Tình phùng mang trợn má tra hỏi. Tề Tiểu Khả được nước làm tới trêu chọc tiểu cung nữ đang đùng đùng nổi giận, "Ai đang trả lời thì ta nói người đó a".
"Ngươi... ngươi! Vô lại! Hứ!! ", Vân Tình giậm chân xoay mặt đi, không thèm để ý tên kia nữa.
Tề Tiểu Khả thở dài một hơi, xuống nước dỗ ngọt tiểu cung nữ đang sinh khí, "Được rồi Vân Tình cô nãi nãi, ta xin lỗi ngươi mà. Ta không trêu chọc ngươi nữa được chưa, bây giờ ta không nhớ được gì hết, ngươi có thể kể cho ta không a?".
"Cầu xin hình như đâu phải nói như vậy nhỉ?". Hiếm khi được tên kia năn nỉ, dĩ nhiên Vân Tình phải có thù tất báo rồi.
Tề Tiểu Khả cười méo xệch, đúng thật là thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội phụ nữ, hơn nữa là loại phụ nữ thù dai. Hết cách, Tề Tiểu Khả hít sâu một hơi, mặt cười vô lại, giở cái giọng nhão nhẹt ra hi vọng lấy lòng được tiểu gia hoả, "Vân Tình tiểu mỹ nhân, ta đây thành thật xin lỗi. Không biết Vân Tình tỷ tỷ khả ái có thể nói cho ta biết được hay không a?", chớp chớp đôi mắt long lanh như cún nhỏ.
Vân Tình đắc chí bật cười, lần này bổn cô nương còn không báo được thù sao!. "Thôi được rồi, tha cho ngươi một lần đấy", vẫn không ngừng cười khúc khích. Tề Tiểu Khả thở phào, cũng may là gia hỏa này dễ dỗ. "Vậy có thể nói cho ta biết được chưa?".
"Ta cũng chỉ là nghe a Kì kể lại thôi, lúc sáng cung Thiên Thành bốc cháy, trưởng công chúa bị vây trong biển lửa không thể thoát thân, mọi người đều hoảng loạn cứu hỏa, không ai dám vào trong. Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương biết được tin liền tức tốc di giá tới cung Thiên Thành. Còn kéo theo nhiều phi tần đến xem kịch vui. Hoàng hậu nương nương ở bên ngoài lo lắng khóc đến tê tâm liệt phế, không ngừng gọi hét lớn níu lấy hoàng bào của Hoàng thượng mà cầu xin cho người vào cứu trưởng công chúa, nhưng Hoàng thượng chỉ đứng yên đỡ lấy Hoàng hậu luôn miệng trấn an người, còn lại đều không làm gì cả. Hoàng hậu nương nương liền tức giận cãi nhau với Hoàng thượng trước mặt các vị phi tần, có cả thái giám cung nữ. Đúng lúc Hoàng hậu nương nương muốn chạy vào trong cứu trưởng công chúa thì có một người đã vụt chạy vào trong đó. A Kì từng làm ở Dịch đình nên liền có thể nhận ra người đó là ngươi. Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và mọi người đều chấn kinh, một hồi sau ngươi xông ra từ trong biển lửa, trên tay bế theo công chúa. A Kì nói khi đó ngươi chỉ kịp giúp công chúa tỉnh lại thì đã ngất đi, chính là Hoàng hậu nương nương đích thân cho người đưa ngươi về đây, còn bảo Ngự y đến xem cho ngươi nữa!". Tới đoạn này đột nhiên Tề Tiểu khả kinh hoảng, nói chuyện lắp ba lắp bắp, vô cùng vội vàng, " Cái gì!! Ngự y đã bắt mạch cho ta?!!!".
"Ngươi nghĩ Ngự y có thân phận thế nào, bọn họ sẽ không phí thời gian tới chỗ này đâu, chỉ có ta là ở đây trông chừng ngươi!". Khó hiểu, chỉ là bắt mạch thôi mà, làm gì phải hoảng loạn lên như vậy. "Ngươi làm gì mà hoảng sợ như thế, chẳng lẽ...", "K-không có gì, chỉ là từ nhỏ tới lớn ta đã sợ uống thuốc n-nên khi nghe đến Ngự y ta mới hoảng loạn thôi...". Rất may cô nhanh trí, đánh lạc đi sự nghi ngờ của Vân Tình.
"À, trưởng công chúa thế nào rồi, nàng không sao chứ?"
"Ta nghe ngóng được sau khi ngươi làm gì đó nàng có tỉnh lại một lần rồi bất tỉnh cho đến bây giờ, chưa từng tỉnh lại lần nào".
"Ngự y có nói tại sao không?"
"Tôn Ngự y nói nguyên nhân có lẽ là do hít phải nhiều khói độc nên mới như vậy, còn những triệu trứng khác thì phải đợi công chúa tỉnh lại mới có thể tìm hiểu được. Nhưng tạm thời thì hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng".
Tề Tiểu Khả bất giác chau mày, chỉ là hít phải quá nhiều khói thì không thể nào cứ hôn mê bất tỉnh như vậy, hẳn là phải có nguyên do khác. "Cung Thiên Thành đã bị cháy thành tro vậy hiện tại nàng đang ở đâu?"
"Hoàng hậu nương nương lo lắng cho tình trạng của công chúa nên đã đưa nàng đến Phượng Quang cung rồi".
Nỗi lo trong lòng Tề Tiểu Khả có thể bớt đi phần nào, nhưng vẫn còn đầy nghi vấn chưa thể giải đáp được.
Ban đêm tĩnh mịch, mây đen phủ kín, mưa ào ào trút xuống, dưới không gian bốn bề yên tĩnh, bên trong đống đổ nát của cung Thiên Thành lại xuất hiện một bóng người, hoàn toàn hòa vào trong màn đêm. Tiếng bước chân lộp cộp, lộp cộp đi dọc theo chân tường đã bị thiêu thành than, không ngừng đảo quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Ánh mắt ghê rợn dừng lại khi trông thấy thứ gì đó bị đè bên dưới xà ngang, chầm chậm bước lại nhặt lên đồ vật mong muốn. Con mắt trợn lớn không hề chớp nhìn chằm chằm vào thứ đó, đường rãnh cong lên tạo thành một nụ cười kinh dị.
"Ai!". Là tiếng của thị vệ gác đêm. Sau đó thị vệ nhanh chóng chạy tới kiểm tra. Mảnh gỗ dưới chân hắn có chút lay động, chỉ có tiếng mưa rơi nặng hạt. không có ai cả.
Sau khi kiểm tra một lượt, chắc chắn không hề có ai, tên thị vệ liền xoay người bỏ đi. Nơi góc tối ẩn sau bức tường đã cháy rụi, con mắt đỏ như máu vẫn luôn nhìn chăm chăm theo hắn.
Bên ngoài màn đêm như vô hạn, mưa tuôn không ngừng, ngay cả một tia sáng le lói cũng không có nhưng bên trong Phượng Quang cung đèn đuốc thắp sáng, ấm áp muôn phần. Đã gần giờ Tý nhưng người ra kẻ vào trong Phượng Quang cung vẫn không ngớt, ai nấy hấp tấp vội vàng, mặt mày mệt mỏi vô cùng, sở dĩ giờ này Phượng Quang cung vẫn đông như vậy cũng bởi vì trưởng công chúa Thái Đường. Thái giám cung nữ đều biết Hoàng hậu nương nương lo lắng cho trưởng công chúa nên đích thân đưa người về cung để chăm sóc, bởi vậy bọn họ mới phải cực khổ làm đêm như thế này! Oán trách thì oán trách nhưng bọn họ không dám nói ra, chỉ có thể để trong lòng vì không chỉ bọn họ mới thức đêm lao lực, nghe nói Hoàng hậu nương nương vẫn luôn túc trực bên cạnh trưởng công chúa, một bước không rời. Chăm sóc, thay y phục, đút cháo cũng đích thân tự mình làm không giao cho người khác. Chỉ cần như vậy thì có thể thấy được Hoàng hậu nương nương thương yêu trưởng công chúa như thế nào. Lý Oanh làm như vậy chính là thay đổi suy đoán của một số đông nô tài trong cung. Ai mà chẳng biết xưa nay Hoàng hậu nương nương yêu thương nhất chính là Thái tử Trịnh, hết mực cưng chiều, bảo bọc vô cùng, điều đấy cũng dễ hiểu vì Thái tử Trịnh có khả năng cao nhất được chọn để kế vị trở thành Hoàng đế, nhưng bọn họ đã đoán sai hoàn toàn.
Sắc trời ngày một đen hơn, mây đen dày đặc ước chừng cơn mưa này sẽ không tạnh trước ngày mai. Lý Oanh thở dài nhìn hài nhi nằm bất động trên giường, trong lòng lại đau nhói. Nàng đưa tay áp vào gò má đứa nhỏ, khẽ vuốt nhẹ gương mặt yêu kiều, diễm lệ. Hài nhi của nàng đã như thế một ngày một đêm rồi, chẳng phải người hít phải khói độc chỉ bị ngất đi thôi sao? Vậy tại sao Huyên nhi của nàng lại hôn mê bất tỉnh thế này. Tuy Ngự y nói rằng Huyên nhi sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại càng khiến nàng bồn chồn không yên hơn. Nàng biết Huyên nhi mắc bệnh từ nhỏ, các Hoàng tử công chúa đều tránh xa buông lời trêu chọc, và dĩ nhiên nàng cũng biết được Hoàng đế phu quân của nàng luôn ghét bỏ Huyên nhi, vì vậy nàng càng thêm che chở đứa nhỏ này. Hài nhi đáng thương của nàng, đứa con đầu lòng của nàng, đứa con vì khó sinh mà nàng suýt nữa phải bỏ mạng. Người ta nói nàng lạnh nhạt, thờ ơ với Huyên nhi nhưng đâu ai biết sâu trong thâm tâm nàng bảo bọc nâng niu đứa nhỏ này biết bao nhiêu.
Đã dần về khuya, ở ngoài sấm chớp liên hồi không ngừng, mưa tuôn xối xả. Bên trong nội điện mới đây còn đông đúc nay lại vắng vẻ thưa thớt. thỉnh thoảng chỉ có một hai cung nữ thái giám trực đêm qua lại. Lý Oanh cho lui hết nô tài, tự mình ngồi trong thư phòng xem y thư, tìm kiếm phương pháp. Nàng không rời mắt khỏi y thư trên tay, hi vọng tìm thấy một cách nào đó có thể giúp hài nhi của nàng tỉnh lại.
Nơi tẩm điện yên tĩnh, vọng lên tiếng bước chân lộp cộp kéo dài, từng nhịp từng nhịp vang lên, tiếng động phát ra từ xa rồi mỗi lúc một rõ hơn, sau đó dứt hẳn. Bên phụng sàn xuất hiện một thân ảnh thon gầy, toàn thân ướt sũng, nước thấm vào loang cả một góc thảm. Y bất động trước phụng sàn, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm nữ nhân nằm trên giường*. Y rút ngắn khoảng cách với Thái Đường, gương mặt ghê rợn mỗi lúc một tiến sát đến trước tầm mắt nữ nhân đang hôn mê, và dừng lại khi khoảng cách ở giữa chỉ còn năm phân. Trên mặt hiện lên nụ cười quái dị, rồi lại cuối xuống làm thứ gì đó không thể đoán được.
*Ở đây tức là nhân vật này xuyên suốt trong truyện từ khi xuất hiện tới giờ nếu có hành động nhìn như vậy thì sẽ không hề chớp mắt một lần, đôi mắt lúc nào cũng mở.
Thư phòng hoàn toàn là một màu tối, chỉ thấy le lói ánh sáng từ ngọn nến đang cháy đặt trên thư án. Lý Oanh đã ngồi xem y thư gần một canh giờ, ban đầu niềm hi vọng của nàng lớn cỡ nào thì khi xem hết những quyển y thư trong phòng lại càng thêm tuyệt vọng. Tất cả các quyển y thư đều không hề có cách nào có thể giúp hài nhi của nàng. Lý Oanh tuyệt vọng ngã người tựa vào ghế, bất lực buông xuôi. Một ngày một đêm nàng không ăn không uống luôn túc trực bên cạnh chăm sóc Thái Đường, bây giờ cơ thể nàng vô cùng yếu ớt như bị rút hết sinh khí, nàng mệt mỏi thiếp đi. Nàng cảm thấy cơ thể vô lực của mình được ai đó nhấc lên, phủ trong lòng, động thái vô cùng ôn nhu như lo nàng sẽ đột ngột tỉnh lại. Hình như nàng yếu đến nỗi sinh ra ảo giác rồi. Trong tiềm thức Lý Oanh muốn mở mắt nhìn xem người kia là ai nhưng nàng không làm được, cơ thể nàng lúc này không nghe theo mệnh lệnh nữa, vì vậy qua hôm sau nàng cho rằng có lẽ chỉ là nàng nằm mơ thôi. Nhưng trong cơn mơ hồ, dường như nàng đã... nghe thấy tiếng bước chân.
------Hết Chương 35------
Tác giả: Đoán xem người kia đã làm gì với trưởng công chúa nào~~~~
Hình ảnh chỉ mang tính chất giúp tưởng tượng dễ hơn