*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ bên trong đại điện của Dụ Nguyệt uyển truyền ra tiếng gào thét thảm thiết, bi thống cùng với tiếng khóc nức nở văng vẳng bên tai. Âm thanh bi phẫn này khiến cho những người quỳ bên ngoài khiếp đảm, họ không hiểu bên trong đã xảy ra chuyện gì, tiếng khóc thét đó là của ai, vì sao lại kinh khủng như thế khiến họ khiếp sợ toàn thân run rẩy đổ mồ hôi.
Bên trong, Tề Tiểu Khả vẫn quỳ ở giữa điện, đầu ngẩng lên trời, hốc mắt trống rỗng chỉ còn lại một đồng tử đen vô hồn chẳng còn gì cả, nước mắt như hồng thủy vỡ đê tràn ra khoé mắt, hai tay siết chặt mảnh vụn của ngọc bội hoa sen. Hai tay nắm thành quyền bọc lấy mảnh vụn ngọc trắng, thứ chất lỏng màu đỏ tràn ra từ kẻ tay, đặc sệch và tanh tưởi. Tề Tiểu Khả như vậy giữ im tư thế, giống như một người đã chết.
Bên ngoài run rẩy sợ hãi, những người bên trong càng đáng sợ hơn. Khi họ nghe thấy tiếng thét đó dám chắc rằng hồn phách họ đã bay đi đâu mất rồi, toàn thân tê cứng lạnh băng, mồ hôi một giọt cũng không chảy xuống. Có lẽ người mà ngạc nhiên và bối rối nhất vẫn là chủ tử nơi này Lý Huệ. Nàng không ngờ rằng mình chỉ là phá nát một miếng ngọc xấu xí kia mà người này lại phản ứng kịch liệt như vậy. Dù sao cũng nát rồi, cùng lắm chỉ là một nô tài mà dám hành động như vậy đúng là cả gan. Thân phận cao quý không cho phép Lý Huệ thất thố, nàng không hề hối hận về việc này, ngọc là do chính tay nàng phá nát, chẳng lẽ bắt nàng bồi thường lại cho hắn sao!?. Nhưng hình như có gì đó không đúng ở đây, trên người hắn dường như toả ra một luồng sát khí.
Tề Tiểu Khả cúi đầu, lấy từ trong Áo ra một cái khăn tay, cẩn thận đem hết mảnh vụn bỏ vào trong đó gói lại nhét trở lại vào trong áo trước ngực, hai mắt vô hồn hướng Lý Huệ nhìn chằm chằm. Từ từ đứng dậy, chiếc mũ cũng vì vậy mà rơi xuống, sát ý càng lúc càng tăng. Tề Tiểu Khả bước từng bước về phía Lý Huệ, ban đầu là bước nhưng tiếp theo, là chạy. Từ trong đôi mắt là bi thương phẫn hận tột cùng.
"TA GIẾT NGƯƠI!!!!." Tề Tiểu Khả bổ nhào đến Lý Huệ, hai tay vồ tới cổ nàng.
"Người đâu! Bảo vệ nương nương!!!."
Theo lệnh, ngay tức thì có hai tên thị vệ chạy tới giữ lấy Tề Tiểu Khả, họ bắt lấy người cô rồi kéo cô lui về khoá hai tay sau lưng. Tề Tiểu Khả lúc này đâu còn để ý thứ gì khác nữa, cô phẫn hận tức giận dẫy dụa đẩy ngã hai tên thị vệ, như mũi tên lao tới Lý Huệ. Lý Huệ bị doạ sợ, nàng liền lui về phía sau, vì phản xạ quá nhanh nên nàng vấp phải đại đẩu mà ngã ngồi xuống. Tề Tiểu Khả vẫn như kẻ điên lao tới Lý Huệ, cô kích động đến nỗi có suy nghĩ phải bóp chết nữ nhân này. Nhưng chưa kịp đến gần nàng, Tề Tiểu Khả đã bị giữ lại, lần này là bốn người. Tề Tiểu Khả như một con thú hoang đang tức giận, chỉ muốn lao về phía trước cắn xé con mồi của nó. Bốn tên thị vệ bắt lấy Tề Tiểu Khả, kiềm hãm cô lại, dù người này là công công nhưng sức lực vẫn là đàn ông nên có thể khi nãy hai tên kia không giữ được. Lần này họ có bốn người không chật vật như khi nãy. Vì bị thị vệ giữ lại nên Tề Tiểu Khả dẫy dụa rất mạnh, cô dùng hết sức muốn thoát khỏi họ nhưng không được, hai tay cô bị khoá lại phía sau, bị đè quỳ xuống đất.
"Ta giết ngươi!!! Ta phải giết ngươi!!!."
Lý Huệ biết mình thất thố, vội vã đứng dậy chỉnh lại cung trang, nỗi bàng hoàng vẫn chưa tiêu tan hết. Từ bên ngoài có một nam nhân bước vào, cước bộ nhanh nhất tiến đến bên cạnh Lý Huệ đỡ lấy nàng. Người này một thân hoàng y, đầu đội mũ vàng, chân đi giày vải, ngũ quan tinh tế, có vài phần tuấn tú và phong trần. Người này thân phận không hề nhỏ, nhìn cách hắn ra lệnh cho thị vệ thì liền đoán ra được. Hắn, chính là cao cao tại thượng Hoàng đế sáng lập nhà Trần, Trần Cảnh.
"Ta giết ngươi!!!! Lý Huệ ngươi trả lại ngọc bội cho ta!!!" Bên kia Tề Tiểu Khả vẫn đang gào thét.
"Hỗn xược! Một tên nô tài nhỏ nhoi lại dám ăn nói với chủ tử như vậy!." Thanh âm trầm ổn vang lên.
"Ngươi trả lại ngọc bội cho ta!!! Trả ngọc bội lại cho ta!!!" Tề Tiểu Khả cố nhào về phía trước nhưng bị giữ lại, chỉ có thể rống cổ hét to, đôi mắt đầy tơ máu.
"Người đâu! Lôi tên này ra ngoài chém cho trẫm!."
Trần Cảnh tức giận phất tay ra hiệu cho thị vệ kéo Tề Tiểu Khả xuống nhưng Lý Huệ bên cạnh đã nhanh chóng ngăn lại.
"Ngừng tay! Hoàng thượng bớt giận, nô tài này mới đến nên không hiểu lễ nghi. Vừa rồi là do thần thiếp trách mắng hắn nên hắn mới kích động như vậy. Mong Hoàng thượng rộng lòng bỏ qua việc này, để thần thiếp dạy dỗ lại hắn."
"Nhưng hắn có hành vi muốn giết nàng, người như vậy nếu giữ lại sợ chỉ là mầm hoạ!."
"Hắn tuổi còn trẻ nên có chút bốc đồng, Hoàng thượng cần gì phải chấp nhất với một nô tài. Cứ lưu lại một mạng cho hắn sau này có thể sai khiến, hơn nữa chỗ của thần thiếp còn thiếu người dùng."
"Được đều nghe theo nàng."
Diễn xong một màn tình chàng ý thiếp, Trần Cảnh quay đầu hướng về Tề Tiểu Khả mà nói:"Hôm nay Hoa phi nương nương đã xin cho ngươi nên trẫm tạm thời giữ lại mạng chó của ngươi, tội chết có thể miễn nhưng vẫn phải trừng phạt thích đáng. Người đâu! Lôi hắn ra đánh năm mươi trượng. Đồng thời coi như lời răn đe những tên nô tài ngoài kia!."
"Tuân lệnh!."
Thị vệ hướng Trần Cảnh phao một cái lễ xong liền theo lệnh lôi Tề Tiểu Khả ra ngoài. Thị vệ đưa đến một cái ghế dài, thấp ngang đùi, bên cạnh là cung nữ thái giám đang quỳ thành hàng. Thị vệ đẩy Tề Tiểu Khả nằm sấp xuống ghế dài, cô phản khán đứng dậy nhưng bọn thị vệ nhanh tay hơn khống chế được cô, hai tên giữ lấy vai, hai tên còn lại lấy đến hai cái cây to dài đứng phía dưới chân.
"Thi hành!."
Tiếng nói vừa dứt, ở mông truyền đến một cảm giác đau điếng cả người. Tiếp theo là tiếng hô đều đều của tên thị vệ, cứ mỗi lần hô là một trượng giáng xuống mông Tề Tiểu Khả, hai tên thị vệ cứ liên tục thay phiên nện từng trượng lớn vào mông cô. Mỗi một trượng là một nỗi đau thấu xương, từ phần mông truyền đến xương sống sau đó chạy dọc khắp cơ thể, nó khiến toàn thân Tề Tiểu Khả run rẩy, đầu đổ đầy mồ hôi nhưng tuyệt nhiên cô không rên la một tiếng nào cả. Lúc này Tề Tiểu Khả chỉ muốn để cho bọn họ đánh cô đến chết càng tốt, ngọc bội đã không còn, chẳng còn gì nữa cả. Trong lòng tràn đầy nỗi bi thương và đau khổ, nội tâm cô đang gào thét, chúng nó từng chút từng chút xâm chiếm lấy suy nghĩ cô. Tề Tiểu Khả đang tự trách bản thân mình, nếu như mình không hấp tấp chạy đến chỗ Lý Chiêu Hoàng, muốn nhanh chóng nhìn thấy nàng thì đã không đánh rơi ngọc bội, như vậy nó cũng sẽ không bị hủy. Cái đau thể xác và nỗi đâu tinh thần đang cáu xé tâm hồn của Tề Tiểu Khả.
Những người khác im lặng như tờ, mặt người nào người nấy trắng bệch không còn máu. Đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một người thái giám khi bị đánh nhưng lại ngoan cố chống cự, thậm chí không rên la một tiếng nào. Đây là âm thầm đối đầu với Hoàng thượng, sẽ là đại tội khi quân. Tiếng hô cứ như vậy liên tục, gậy vẫn cứ thuần thục đánh xuống cho đến khi tên thị vệ hô đến lần thứ năm mươi. Bọn họ dừng lại, giải tán hết mọi người, lúc này ai cũng muốn mau mau chóng chóng làm tốt việc của mình, tránh lại bị như vậy. Tề Tiểu Khả khó khăn lăn một vòng ngã xuống khỏi ghế dài, cơ thể cô không còn chút sức lực nào nữa. Nhìn thấy người kia chật vật muốn đứng dậy, Vân Tình vội chạy tới đỡ lấy Tề Tiểu Khả đứng dậy.
"Ngươi đúng thật là đồ đầu gỗ, tự chuốt hoạ vào thân!."
"Cảm ơn tỷ, làm...phiền tỷ...đưa...ta về phòng...được không?" Lúc này Tề Tiểu Khả không còn đủ sức để nói chuyện nữa..
"Ngươi ra nông nỗi này rồi mà vẫn còn cao ngạo. May mà còn có ta đến giúp ngươi, nếu không ngươi đã sớm đi chết rồi!." Vân Tình trách mắng.
"Ha, đúng là...tỷ rất tốt a..."
"Được rồi đừng nói nữa, đợi lát nữa về đến phòng ta lấy thuốc cho ngươi bôi." Vân Tình đỡ Tề Tiểu Khả đi về phía phòng nghỉ.
Tuy Vân Tình tính tình hơi trẻ con lại còn giận dai, tên này đã từng trêu chọc nàng nhưng nàng vẫn là một người tốt bụng nên không thể để tên hỗn đản này bộ dạng sống dở chết dở nằm ở ngoài trời, đành phải giúp đỡ đưa Tề Tiểu Khả quay về.
-----Hết Chương 14-----
Tác giả: Há há, rốt cuộc nam phụ bách hợp cũng xuất hiện rồi. Sau này phải xử hắn thế nào đây mọi người. Mà nói đi cũng phải nói lại, Huệ quá đáng ghê đánh mông Khả ca ra như thế thì sau này sao làm ăn gì được nữa đây a~~~