Hoàng Kim Đồng

Chương 607: Phòng bảo tàng



- Những thứ thế này tôi làm sao mua nổi chứ.

Sau khi Trang Duệ nghe được chi phí phải bỏ ra trong một năm từ miệng Eze Kenner, hắn đã sớm bỏ tâm tư sở hữu tòa thành rồi, một năm hơn ba trăm vạn bảng Anh, chẳng khác gì năm ngàn vạn nhân dân tệ, mà đó chỉ là chi phí quản lý và tu sửa chớ đừng nói chi là mua tòa thành.

Tiền của Trang Duệ, dù có thể mua một tòa thành, nhưng trải qua mất mấy năm, thì hắn cũng bị nó giày vò thành kẻ nghèo hèn mà thôi.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Trang Duệ và Eze Kenner cùng đi xuống, mang theo Bạch sư tản bộ quanh tòa thành này.

Tuy nói là mua không nổi, nhưng tòa thành này cũng hấp dẫn Trang Duệ, đứng nói tòa thành này nằm bên cạnh sông Thames, xa xa có thể nhìn thấy thiên nga đang nghỉ ngơi trong hồ, phía trong tòa thành có nhiều loài chim và cây cối cổ xưa, cũng làm tăng thêm tình thú lãng mạn cho tòa thành.

- Bạch sư, bình tĩnh, bình tĩnh...

Đứng ở bên cạnh bờ sông Thames, từ lúc tới đây không phải ở trong phòng của khách sạn thì cũng là buồng áp lực trên phi cơ, đột nhiên nó ngẩng đầu gào rú, tiếng gầm trầm thấp vang xa, làm cho gần cửa lớn, cũng truyền đến một tiếng gầm của báo, làm cho Bạch sư có chút nôn nóng bất an.

- Trang thân ái, con tuyết ngao của ngài, thật là thuần khiết a, tôi đã từng nhiều nơi ở Trung Quốc, nhưng không có nhìn thấy con tuyết ngao nào tốt như nó cả.

Eze Kenner vô cùng tán thưởng Bạch sư, hắn nhìn ra thái độ của Bạch sư với Trang Duệ, nhưng cũng không đưa ra ý tứ muốn mua, giống như con báo đen mà Eze Kenner nuôi dưỡng vậy, dù là ai trả bao nhiêu tiền, hắn cũng không bán.

- Đương nhiên, Bạch sư là Ngao vương Tây Tạng, đã từng có người trả giá rất cao, nhưng tôi không muốn bán.

Nâng Bạch sư lên, Trang Duệ thương yêu nó như con của mình, nhịn không được nói khoa trương vài câu.

Eze Kenner gật gật đầu, nói ra:

- Ngài nói đúng, tôi thì thích những con chó cỡ lớn, tuy nhiên các ngươi Trung Quốc còn có một loại chó, giá cả còn đắt hơn cả chó Ngao Tây Tạng, nhưng tương đối mà nói, tôi càng ưa thích Ngao Tây Tạng hơn.

- Còn quý con cả chó Ngao Tây Tạng?

Trang Duệ sững sờ một chút, trong ấn tượng của hắn, giống chó Ngao Tây Tạng rất đắt, một con có giá hơn ngàn vạn, còn đắt hơn những giống chó khác tới mười vạn, nhưng lời này từ trong miệng của Eze Kenner nói ra, hẳn là có chút căn cứ.

- Đương nhiên, ngài không biết?

Eze Kenner có chút kinh ngạc nhìn xem Trang Duệ, nói ra:

- Vào năm trước, ở Trung Quốc còn có một loại chó tên là Đại Đế Ưng Bá, lúc ấy có giá hơn mười vạn đô la, đến hiện giờ, nó là một trong những sủng vật đắt giá nhất thế giới.

- Ưng Bá?

Khoan hãy nói, Trang Duệ còn không biết những chuyện này, thời điểm này năm trước, hắn chỉ là một nhân viên nhỏ của tiệm cầm đồ, cho nên đối với những chuyện của xã hội thượng lưu, một chút cũng khó hiểu.

- Đúng, chính là chó Ưng Bá, đáng tiếc, con chó đó đã bị một người Pháp mua đi, tôi đi trễ, chỉ thấy được ảnh chụp.

Tên như ý nghĩa, chó Ung Bá mặt dài như chim ưng.

Chó Ưng Bá nhìn rất uy nghiêm, có phong phạm vương giả, có lực chấn nhiếp với tà ác, nhưng nó lại dịu dàng ngoan ngoãn, dễ ở chung với con người, cho nên nam nữ già trẻ đều thích những loại chó như vậy.

Giống chó Ưng Bá trên thế giới rất thưa thớt, cũng là giống chó xinh đẹp nhất, trân quý nhất. Hiện giờ chỉ còn vài trăm con, tinh phẩm thì càng ít, nó so với gấu trúc, còn thưa thớt hơn, bởi vì gấu trúc vẫn còn hơn ngàn con.

Chính vì như thế, cũng có người gọi nó là gấu trúc trong loài chó, cũng là sủng vật được truy lùng nhiều nhát trên thị trường quốc tế.

- Ha ha, tôi không hiểu nhiều về những chuyện này, hổ thẹn, hổ thẹn a.

Hai người lại nhìn vào tòa thành, Trang Duệ nói ra:

- Eze Kenner tiên sinh, nếu như có thể, hiện giờ tôi muốn được xem bộ sưu tập của ngài, nếu có vật tôi ưa thích, tôi nghĩ, ngày mai đợi luật sư của chúng ta đến, chúng ta sẽ tiến hành giao dịch.

- Đương nhiên có thể, hiện tại tôi dẫn ngài đi.

Mục đích Eze Kenner mở tiệc chiêu đãi Trang Duệ, còn không phải là vì tác phẩm phác họa của Picasso trong tay hắn sao, hiện tại hắn đang sợ Trang Duệ không nhìn trúng thứ gì trong số tinh phẩm của mình, thì lần giao dịch này không thể tiến hành được.

Trước mắt Trang Duệ nói ra, Eze Kenner lập tức bảo quản gia đi lấy một chuỗi chìa khóa, dẫn theo Trang Duệ vào tòa thành cổ.

Dọc theo bậc thang bằng gỗ, Trang Duệ đi theo sau lưng của Eze Kenner, đi lên lầu hai.

Trên vách tường của lầu hai, thiết bị lắp đặt cũng không lộng lẫy như phòng yến hội, nhưng cũng hoa lệ mỹ miều, không có chút tục tằng, hơn nữa còn có rất nhiều bức họa khảm nạm thủy tinh, tuy Trang Duệ không hiểu các bức tranh, nhưng dùng linh khí để nhìn, thì trong những bức bích họa này ẩn chứa linh khí rất dày đặc, hiển nhiên đều là bút tích thật và giá trị xa xỉ.

Sau khi lên tới tần hai của tòa thành, đập vào mắt là một cái phòng khách, hơn nữa còn có một lò sửa ẩn trong tường, ánh sáng chiếu vào từ các khung cửa, dù không có bật đèn, cả phòng khách cũng rất sáng rõ.

Eze Kenner không dừng bước, trực tiếp mang theo Trang Duệ đi xuyên qua một hành lang không dài lắm, đi tới trước một cánh cửa cao ba mét, hắn liền cảm giác được lực áp bách, cho nên dừng bước lại.

Sau khi lấy chìa khóa mở cửa căn phòng, Eze Kenner đẩy nó ra, Trang Duệ đứng ở ngoài cửa, lập tức cảm thấy độ ấm tăng lên vài phần, hơn nữa còn có cảm giác khô ráo, giống như đang ở trong rừng rậm và bước vào trong sa mạc.

- Trang thân ái, từ tổ tiên của tôi, đã bắt đầu thu thập các tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc và Châu Âu, hiện tại, toàn bộ những thứ sưu tập được đều nằm ở đây.

- Chờ một chút, tôi phải đi đóng hệ thống bảo vệ lại.

Vào lúc Trang Duệ chuẩn bị đi vào gian phòng, Eze Kenner ngăn cản Trang Duệ, hắn đi tới một màn hình ở trước của căn phòng thao tao khoảng một phút đồng hồ, mới gật đầu bảo Trang Duệ có thể đi vào.

Đối với gian phòng cất chứa cổ vật này, Eze Kenner đã phí rất nhiều tâm tư, nếu như vừa rồi Trang Duệ mang theo mắt kính hồng ngoại, có thể nhìn thấy, trong mỗi góc của gian phòng, đều được phủ kin bởi các tia hồng ngoại, cho dù một con muỗi bay vào, đều có thể làm còi báo động kêu lên.

Sau khi được Eze Kenner cho phép, Trang Duệ đi vào căn phòng, nói:

- A! Đây đều là những món mà ngài sưu tập được?

Trong gian phòng này, Trang Duệ nhìn ra, cả lầu hai của tòa thành, trừ căn phòng khách lúc nãy ra, thì còn lại chính là gian phòng này, tối thiểu nhất là khi đứng ở cửa vào, không nhìn thấy điểm cuối của gian phòng này.

Một gian phòng lớn như vậy, đập vào mắt, toàn bộ nơi này đều bày cổ vật, Trang Duệ không biết, đừng nói là đồ do Trang Duệ sưu tập được, chỉ sợ là nhà bảo tàng, cũng không có của cải đầy nhà như Eze Kenner a?

Đi vào trong đại sảnh nhà bảo tàng, Trang Duệ phát hiện, ở bên trong đều có máy móc âm thanh rất nhỏ, chính những thứ này làm cho không khí khô ráo, hơn nữa không chỉ có một cái, trên cơ bản là cách hai ba mươi mét, ở mỗi góc tường đều có một cái, làm cho không khí chung quanh rất khô ráo.

Ở đại sảnh trên mặt đất, đều được phủ thảm đỏ, cũng đúng là như thế, mới khiến cho âm thanh hạ thấp xuống mức thấp nhất, cũng không ầm ỹ, chắc hẳn là thời điểm lắp đặt, Eze Kenner đã cân nhắc những yếu tố này.

Trang Duệ biết rõ, ẩm ướt chính là nhân tố tạo ra tổn thương lớn nhất cho đồ cổ, ở trong tầng hầm ở Bắc Kinh của hắn, cũng có một máy hút hơi ẩm, nhưng là so sánh gian phòng này của Eze Kenner, Trang Duệ có cảm giác mình có chút không chuyên nghiệp.

- Eze Kenner tiên sinh, ngài là một nhà sưu tập chân chính a!

Mặc kệ Eze Kenner làm cách nào mà thu thập được những món tác phẩm nghệ thuật quý giá này, trong lòng của Trang Duệ đã xuất hiện một tia kính trọng, cho dù tổ tiên của hắn đã từng đi qua Trung Quốc cướp đoạt bảo vật, nhưng có thể bảo tồn tốt như vậy, thì rất đáng tôn trọng.

- Ngài cứ tìm những vật ưa thích!

Eze Kenner cười, trong gian phòng này, cực ít người có thể đi vào, những ngươi này không ai không bị cổ vật phong phú ở đây làm chấn kinh, hiện tại xem ra, hi vọng đạt thành giao dịch giữa mình và Trang Duệ là rất lớn.

Trang Duệ gật gật đầu, không nói gì thêm, thời gian qua tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc được lăng xê, nhưng đó là chuyện của năm năm sau, vào lúc này, Eze Kenner còn chưa ý thức được, những thứ mà hắn cất giữ, có rất nhiều thứ có giá trị không thua gì tác phẩm phác họa của Picasso.

Nhưng đây cũng là nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí giả, trong mắt của những nhà đại sưu tập nước ngoài, tùy ý là có thể nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, không cách nào so sánh với tác phẩm của những đại sư như Picasso và Van Gogh.

Ở trung tâm gian phòng này, hắn trưng bày rất nhiều vũ khí của các quốc gia, còn một ít tấm chắn và khôi giáp, có vài bộ giáp toàn thân thời Trung Cổ, thậm chí còn làm cho Trang Duệ cảm thấy giật mình, còn tưởng rằng đang có người đứng ở nơi đây.

Trong này, cũng có vài món đao kiếm của Trung Quốc, nhưng khi dùng linh khí quan sát chúng, thì phát hiện linh khí của chúng rất mỏng manh, hoàn toàn kém xa Định Quang Kiếm của Trang Duệ, hoàn toàn không đặt vào mắt của Trang Duệ.

Tiếp tục đi vào bên trong, ở trên vách tường cao lớn, khắp nơi đều là thương, kiếm, búa và đủ loại binh khí lạnh khác, còn có nhiều đồ cổ của Ai Cập và Ân Độ, có vương miện, làm cho Trang Duệ có cảm giác mơ màng, có lẽ những thứ này đều vào thời kỳ nước Anh cường thịnh, đã cướp đoạt từ các quốc gia khác.

Đương nhiên, nhưng chuyện này không có bất cứ quan hệ nào tới Trang Duệ, những thứ trên danh sách mà Eze Kenner liệt kê, những món đồ sứ Trung Quốc trên đó, mới là mục đích chủ yếu của Trang Duệ.

Nhìn thấy những cổ vật muôn màu muôn vẻ, Trang Duệ đi đến đại sảnh, ở đó trưng bày đồ sứ trên những giá gỗ, lập tức loạt vào tầm mắt của Trang Duệ.

- Những thứ này đều là đồ sứ đến từ Trung Quốc?

Trang Duệ nhìn qua, trước sau có bốn năm giá gỗ, có chiều dài hơn mười mét, mà trên mỗi kệ, cách xa nhau mấy cen-ti-mét, trên đó đều có một kiện đồ sứ tinh mỹ, Trang Duệ không biết, ở đây có bao nhiêu món đồ sứ của Trung Quốc.

Trước kia thường xuyên nghe Đức thúc và bọn Kim Bàn Tử nói qua, đồ cổ tốt nhất Trung Quốc, toàn bộ đều ở ngoại quốc, tuy đã nghe nói nhiều, nhưng trong cảm giác hắn vẫn không tiếp nhận cách nói này, bây giờ nhìn một màn trước mắt, Trang Duệ đã hiểu rõ.

Đồ sứ dễ bị vỡ, đây là đạo lý người bình thường cũng biết, trong lịch sử chiến loạn mấy ngàn năm của Trung Quốc, trong lúc xảy ra chiến loạn, có rất nhiều món đồ sứ độc nhất vô nhị, đều tổn thất trong chiến hỏa.

Càng về sau, những món đồ sứ của thời Tống Minh, trên cơ bản đều nằm trong cung đình triều Thanh, chỉ có hoàng đế vuốt ve thưởng thức, dân gian rất khó gặp được. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Có thể nói, Khang Hi Ung Chính Càn Long ba người, đều là hành gia đồ cổ, không có biện pháp, người ta có điều kiện tốt, có thể dùng lực lượng của quốc gia, thu thập những món đồ mà mình ưa thích, ngài không phục cũng không được.

Nhưng chính vì điều này đã tạo ra sự xói mòn cổ vật cho người đời sau, vào thế kỷ mười tám, Trung Quốc bị liên quân tám nước mở cửa Tử Cấm Thành, mà trong Viên Minh Viên có đặt rất nhiều cổ vật, căn bản là không cách nào kiểm tra rõ.

Các học giả đời sau đã từng thống kê một chút, đồ cổ Trung Quốc đã bị mang ra nước ngoài hơn mấy trăm vạn kiện tinh phẩm, mà đại bộ phận trong đó, đều là đồ cất giữ trong Viên Minh Viên năm đó, có lẽ có ít nhất một trăm vạn món tác phẩm nghệ thuật, là bị cướp đoạt từ Viên Minh Viên mang đi.

Cái khác không nói, vào thập niêm năm mươi sáu mươi, những hàng rào chung quanh Viên Minh Viên làm chuồng chăn heo, đều là vật liệu bằng đá được chạm trỗ tốt nhất, có thể nghĩ, những thứ được cướp đi trân quý đến cỡ nào.

Như họa sĩ nổi tiếng cận đại Ngô Quan Trung, Trần Đan Thanh cũng đã nói qua, những món đồ cổ được lưu truyền trong lịch sử Trung Quốc tới nay, đều nằm trong Viên Minh Viên, là phẩm chất tốt nhất, cũng có tính nghệ thuật cao nhất.

Mà vào lúc này, những món đồ sứ chỉ có trong truyền thuyết, đang được bày trước mặt Trang Duệ, dù trong nội tâm Trang Duệ đã chuẩn bị tốt, nhưng tâm tĩnh vẫn bị kích động, liên tục hít sâu vài cái, lúc này tâm tình mới bình tĩnh lại.

Có lẽ những tác phẩm phác họa của Picasso, từ trên giá trị mà nói, cao hơn qua những món đồ sứ này, nhưng dựa trên tâm lý, Trang Duệ thà rằng cầm tác phẩm của Picasso để đổi lấy những vật này, dù sao công nghệ chế tác cả hai khác nhau, cho nên khó biết được ai trân quý hơn ai.

Muốn chế tác một muốn đồ cổ trân quý, phải ngưng tụ vô số tâm huyết của nhiều người, mà một tác phẩm phác họa thành công cũng cực ít, một tấm giấy họa, một cây bút máy là có thể, nhưng cũng là tác phẩm mà người ta phải bỏ tâm huyết xuống mới có.

Đương nhiên, đây chỉ là thuyết pháp trong lòng của Trang Duệ mà thôi, nếu như bị Eze Kenner bên cạnh biết được tính toán giá trị của cả hai, chắc chắn Eze Kenner sẽ kéo Trang Duệ ra làm thịt ngay.

- Trang thân ái, những món đồ sứ này, từ đời tổ phụ của tôi đã bắt đầu sưu tập, đến đời của tôi là đã vài đời, tổng cộng có hơn hai vạn kiện.

Có đủ các triều đại gần đây của Trung Quốc, đồ sứ của các triều đại Tống Nguyên Minh Thanh đều có, đã từng có người muốn tôi bán những món đồ này, đều bị tôi cự tuyệt, Trang tiên sinh, chính là người Châu Á đầu tiên vào được đây.

Nhìn thấy những hình thái lớn nhỏ khác nhau không đều, màu sắc của sứ rực rỡ, trong lòng của Eze Kenner tràn ngập tự hào, hắn đã từng đi thăm qua không ít bảo tàng chuyên môn trưng bày tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, nhưng không có bất cứ nơi nào, có được nhiều đồ sứ như của hắn.

- Hơn hai vạn kiện?

Dù tố chất tâm lý của Trang Duệ vô cùng tốt, cũng phải kinh hô lên.

- Đúng, chính là hơn hai vạn kiện, những món đồ sứ ở nơi này, nếu ngài có hứng thú, cũng có thể xem xét từng cái, nhưng thời gian cũng không thể quá dài.

Eze Kenner sợ Trang Duệ không tin lời hắn, ngồi xổm người xuống, mở một cửa tủ phía dưới, sau đó lấy ra một tờ báo cũ dùng để bọc đồ cổ, mà sau khi lấy ra, Trang Duệ lại nhìn thấy rất rõ ràng, ở trong đó có một món đồ sứ, hơn nữa còn là một món đồ sứ mai bình có phẩm chất không tệ đời nhà Thanh.

Nếu cái mai bình này đặt ở Trung Quốc, tùy tiện cũng có thể được đánh giá là đồ vật cần đặt bảo hộ cấp hai hoặc cấp ba, mà ở chỗ của Eze Kenner, nó còn không đặt đưa lên trưng bày, điều này đã làm cho Trang Duệ cảm thấy khó tin.

Nhưng đảo mắt nhìn lại, thì đồ sứ tầng tầng lớp lớp, rậm rạp chằng chịt trải rộng mấy chục mét vuông kia, cũng biết rõ hành động này của Eze Kenner là bình thường, đổi lại là Trang Duệ, chỉ sợ cũng bày những thứ tốt nhất ra ngoài.

- Eze Kenner tiên sinh, đây là mai bình đời nhà Thanh Trung Quốc, dù số lượng còn lại không phải là ít, giá trị cũng không cao lắm, đồ sứ như vậy, tôi không đặt vào mắt.

Trang Duệ tiếp nhận mai bình trong tay của Eze Kenner, vuốt vuốt một phen, sau đó nói với Eze Kenner.

Nhưng thời điểm nói lời này, Trang Duệ vẫn có chút chột dạ, bởi vì nếu đặt thứ này trong phòng đấu giá, hoặc hội chợ triễn lãm tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, giá trị đại khái cũng ba bốn mươi vạn Euro, nhưng lúc này phải biểu diễn, bởi vì trong bộ sưu tập của Trang Duệ, không có món nào như thế cả.

Đương nhiên, Trang Duệ đã từng chữa trị mấy món đồ gốm đen thời văn hóa Long Sơn, giá trị vượt xa món đồ sứ này, nhưng lúc này đang xây dựng bảo tàng, cũng không thể mang ra kiện thứ hai a?

Như những món đồ sứ này đại biểu cho từng thời kỳ văn hóa và công nghệ làm đồ sứ, đối với viện bảo tàng mà nói, đó là chuyện phi thường trọng yếu.

- Đương nhiên, đương nhiên... Trang thân ái, đây chỉ là đồ tôi sưu tập được, cũng là đồ sứ rất bình thường, mà những thứ tốt nhất, đều được bày trên kệ, ngài có thể lựa chọn từng cái.

Eze Kenner nghe thấy lời nói của Trang Duệ, vội vàng giải thích một phen, đúng như hắn nói, cái mai bình này, hắn cũng không đặt vào trong mắt, bởi vì những thứ này còn lại cũng hơn mấy ngàn cái, hắn làm sao có thể đặt món đồ sứ trung đẳng vào mắt được cơ chứ?

Dù là thứ tốt, nếu đã thấy nhiều, cũng sẽ chết lặng.

Nói ví dụ, nếu như hằng ngày ngài sinh sống trong một căn phòng, toàn bộ vật phẩm được chế tác từ vàng, chỉ sợ dù ngài biết rõ giá của vàng, cũng sẽ xem nó là thứ không đáng giá, tâm lý của Eze Kenner lúc này, cũng là như thế!

- Eze Kenner tiên sinh, những thứ ngài cất giữ tôi rất ngạc nhiên, có lẽ tôi sẽ xem xét, lấy ra thêm mấy tấm phác họa của Picasso trao đổi với ngài, nhưng mà...

Trang Duệ hiểu được đạo lý lấy lùi làm tiến, hắn biết rõ Eze Kenner chỉ nghĩ đến tác phẩm của Picasso, tâm tư của hắn còn lớn hơn suy nghĩ của mình nhiều, cho nên cố ý nói ra một nửa, chờ Eze Kenner tiếp lời.

Quả nhiên, Eze Kenner nghe thấy Trang Duệ nói thế, con mắt sáng ngời, nói ra:

- Trang thân ái, ngài đúng là người vĩ đại, không ngờ lại có được nhiều tác phẩm của Picasso như vậy, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ dùng phương thức hợp lý nhất tiến hành trao đổi với ngài.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv