- Hoàng Phủ ca, phiền phức ngươi, còn cần ngươi đến đón máy bay.
Khi phi cơ tư nhân của Trang Duệ dừng lại tại sân bay Cao Nhạc, Trang Duệ đi xuống. Paris mấy ngày nay thời tiết rất không tốt. Trên bầu trời mưa bụi bay lất phất, Hoàng Phủ Vân cầm ô, đứng phía dưới một chiếc xa taxi màu đen.
- Ha hả, Trang lão đệ, phái đoàn này của ngươi cũng đủ, vị này chính là đệ muội đi sao? Ta kháo, sao ngươi mang đầu sư tử a?
Hoàng Phủ Vân nghênh đón, thấy Tần Huyên Băng phía sau Trang Duệ, mở rộng vai định ôm, lại thấy từ trong khoang máy bay chui ra một con sư tử trắng. Dọa cho Hoàng Phủ Vân vội vã ném chiếc ô trong tay xuống, nhảy lên tựa như bị điện giật.
Bạch sư ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Vân, rũ rũ nước mưa rơi trên người nó, đi theo phía sau Trang Duệ.
Ở trên máy bay ngồi hơn 10 tiếng đồng hồ, bạch sư coi như là quá sức.
- Đây là bạch sư, là Tuyết Ngao, không phải sư tử, Hoàng Phủ ca, không có việc gì, bạch sư sẽ không cắn người.
Trang Duệ nhìn thấy cử động của Hoàng Phủ Vân, không khỏi cười, bất quá bạch sư thật sự là có chút gây chú ý.
Hoàng Phủ Vân mở xe ra, để bạch sư ngồi ở trên ghế phụ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trang Duệ mua cái máy bay này ban đầu dự tính là muốn mang bạch sư ra ngoài du lịch, thế nhưng lần đến Anh Pháp, Trang Duệ vẫn quyết định mang nó theo.
- Trang Lão đệ, xe này để ngươi tới mở đi, ta làm không được.
Nhìn thấy hình thể khổng lồ của bạch sư, ngay cả Bành Phi cũng có vẻ chân như mền nhũn ra, càng không nói tới Hoàng Phủ Vân, hiện tại chưa đặt mông ngồi xuống đất đã là lớn gan rồi.
Ban đầu tại sân bay thủ đô, bạch sư xuất hiện Điềm Á và Lưu Ly sợ đến thét chói tai. Rồi cả Hạ Song và Đinh Hạo nhìn thấy bạch sư cũng là trong lòng run sợ.
Bất quá bạch sư chỉ cần ở bên cạnh Trang Duệ, tuyệt đối là phi thường ngoan ngoãn, dọc theo đường đi đều là an tĩnh năm sấp ở đó. Điềm Á và Lưu Ly thật ra rất thích cưỡi lên gia hỏa to lớn này. Bất quá các nàng mấy lấy thức ăn cho bạch sư đều là kết quả thất bại. Trừ đám người Trang Duệ và Tần Huyên Băng ra, bạch sư hiện tại chỉ tiếp thu đồ ăn của Bành Phi.
- Ta tới lái xe thôi, Paris ta rất quen thuộc.
Tần Huyên Băng cười một tiếng, ngồi lên vị trí lái xe, chỉ là Hoàng Phủ Vân lái một chiếc xe qua, Trang Duệ chỉ có thể để Bành Phi và nhân viên đội bay cùng đi tửu điếm. Còn Hạ Song ở lại, cùng sân bay Đái Cao Nhạc có chút công việc cần xử lý.
Thành phố Paris là thủ đô của nước Pháp, cũng là thành phố lớn nhất, đồng thời là trung tâm văn hóa chính trị của nước Pháp, một trong bốn thành thị lớn nhất thế giới. Cùng New York của nước Mỹ, Đông Kinh của Nhật Bản, Luân Đôn của Anh quốc đặt song song.
Paris cũng là thành phố lớn nhất trên đại lục Châu Âu, và là một trong những đô thị phồn hoa nhất trên thế giới.
Khi xuống phi cơ Trang Duệ liền cảm giác được, nhiệt độ ở đây so với Bắc Kinh thấp hơn một ít. Hẳn là còn chưa đến mười độ.
Lái xe ra khỏi sân bay, trên một con đường cao tốc, đi khoảng hơn hai mươi phút, dọc theo sông Seine mỹ lệ, tiến nhập khu vực thành thị của Paris.
Chạy trên con đường tràn ngập khí tức văn hóa của Paris kia, tùy ý đều có thể nhìn thấy các loại nhà bảo tàng, nhà hát, hoa viên, suối phun và điêu khắc. Bầu không khí nghệ thuật cực kỳ nồng hậu. Một đường đi tới này, Trang Duệ không chỉ thấy được một đôi tình lữ đang ôm hôn nhau, mà người qua đường tựa hồ cũng đã tập mãi thành thói quen, không có ai dừng chân nhìn.
- Nơi đó là Paris Thánh Mẫu viện đi sao?
Khi ô tô đi qua trung tâm thành phố Paris, Trang Duệ nhìn thấy một tòa giáo đường Thiên Chúa theo phong cách Gothic. mặc dù hắn dốt địa lý, thế nhưng đối với Paris Thánh Mẫu viện dưới ngòi bút của Victor Hugo vẫn biết được.
Tần Huyên Băng gật đầu, nói rằng:
- Đúng rồi, Trang Duệ, ngày mai chúng ta cùng tới nơi đó xem đi sao?
Paris là một thành thị lãng mạn, tràn ngập cảm tình, vô luận là người quốc gia nào tới đây đều sẽ bị bầu không khí này nhiễm đến. Tần Huyên Băng cũng không ngoại lệ. Nàng cũng muốn cùng Trang Duệ nắm tay, dạo bước trong các hẻm nhỏ.
Bữa ăn kiểu Pháp cũng cùng nổi danh với bữa ăn kiểu Trung, mua sắm càng là có thêm đường lớn Champs Elysees, Tần Huyên Băng tại Luân Đôn công tác thiết kế châu báu, mỗi cuối tuần đều phải đến Paris ở hai ngày. So sánh với mưa dầm ẩm ướt của Luân Đôn, Paris không nghi ngờ càng hấp dẫn hơn.
- Được, ngày mai chúng ta đi xem, Hoàng Phủ ca, hình như bán đấu giá là vào ngày mai đi sao?
Trang Duệ từ lúc nghĩ thông suốt mấu chốt, đối với lần bán đấu giá này không còn hứng thú quá lớn.
Bảo vật lấy ra từ Trung Quốc, lại lấy giá cao bán cho người Trung Quốc, đây là một hành vi cường đạo.
Trước khi Trang Duệ đến đây, ngành liên quan của quốc gia đã từng đối với lần bán đấu giá này đưa ra kháng nghị và khiển trách.
Chỉ là nước Pháp lấy hành vi thương nghiệp tư nhân che giấu. Quốc gia tạm thời vô pháp ngăn cản chuyện này. Trang Duệ tự nhiên là không có biện pháp. Chỉ là đối với lần bán đấu giá này hứng thú cũng giảm đi rất nhiều.
Có loại giác ngộ này, Trang Duệ cảm giác còn không bằng nàng dâu đem ngươi hảo hảo chơi đùa. Tòa cổ thành này cơ sở văn hóa phi thường nồng hậu, đồng dạng cũng có rất nhiều địa phương đáng giá tham khảo.
- Là vào ngày mai. Trang Lão đệ, ta đã quyết định rời khỏi lần bán đấu giá này...
Hoàng Phủ Vân nói khiến Trang Duệ sững sờ một chút. Nếu không muốn tham gia, tên này còn chạy đến Paris làm gì.
- Có phải là bởi vì lời tuyên bố của quốc nội cho ngươi thấy rõ bản chất của chuyện này?
Trang Duệ cười hỏi, Hoàng Phủ Vân vẫn có thể xem là một bằng hữu đáng giao tiếp. Thái độ làm người rất thẳng thắn thành khẩn, quan trọng hơn là hắn tuy rằng cầm thẻ xanh, bất qua trong lòng vẫn nhớ mình là người Trung Quốc.
- Bản văn vật này là của gia tộc Freyr nước Pháp cung cấp bán đấu giá, ta tìm bằng hữu điều tra một chút, phát hiện bản văn vật này đến từ Trung Quốc, cũng không phải trân quý nhất trong gia tộc Freyr. Mà là ngọc tỷ của Càn Long và bức họa lịch đại đế vương, đại thần Thanh triều cũng bảo lưu trong nhà bọn họ...
Hoàng Phủ Vân cũng không có trả lời Trang Duệ, mà là nói ra một tin tức khiến hắn cảm thấy khiếp sợ.
- Mẹ nó, lại là Vương bát đản này...
Trang Duệ nhịn không được thô tục chửi một câu, hắn đối với "Freyr" Tên này cũng không xa lạ. Freyr là tướng lĩnh tối cao của quân đội nước Pháp khi " Liên quân tám nước" xâm lấn Bắc Kinh năm 1900.
Mấy năm gần đây, tên của kẻ cướp bóc này nhiều lần xuất hiện cùng với tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc cùng rất nhiều văn vật trân quý trên thị trường.