Nghiên cứu sinh bây giờ hầu như là kẻ làm công cho giáo sư, những thứ mà giáo sư tiếp nhận ở bên ngoài sẽ được đưa về ném cho nghiên cứu sinh thực hiện.
Nếu có thành quả thì giáo sư hưởng phần lớn, một chút chia cho nghiên cứu sinh, nếu là những giáo sư tham lam, sợ rằng sẽ ăn hết thịt mà không chừa một miếng súp cho nghiên cứu sinh.
Giáo sư Mạnh nói như vậy chính là cho ra một hứa hẹn với Trang Duệ, sẽ cho hắn phụ trách hạng mục này.
Tất nhiên chuyện xin kinh phí nghiên cứu sẽ do Trang Duệ tự lo, mà giáo sư Mạnh cũng biết hắn lắm tiền nhiều của, chưa đến mức quan tâm đến số tiền kia, chỉ có thể tỏ thái độ của mình mà thôi.
- Cám ơn giáo sư Mạnh...
Trang Duệ sau khi nghe được lời của giáo sư Mạnh thì cũng vội vàng đồng ý, trước đó hắn còn tưởng rằng thầy mình đang phát huy tinh thần yêu nước, trực tiếp bắt mình nộp cho quốc gia, bây giờ chỉ là mượn tạm để nghiên cứu, lại do mình nắm giữ, hắn có gì mà không hài lòng?
Hơn nữa Trang Duệ cũng biết thân phận nghiên cứu sinh đại học Bắc Kinh của mình đã là thực chất, có thêm lời này của giáo sư Mạnh thì đến lúc đi học chỉ là bước qua sân khấu mà thôi.
- Không cần cảm ơn tôi, đến lúc đó nếu cậu nghiên cứu ra vấn đề, thầy còn phải cảm ơn cậu. Đúng rồi, tôi muốn chụp vài tấm ảnh, thanh kiếm này rất có giá trị lịch sử, chỉ sợ một thời gian sau phải đưa đến tham gia vài hội nghị nghiên cứu và thảo luận...
Giáo sư Mạnh khoát tay áo, sau đó lấy ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số dưới hộc bàn, chụp Định Quang Kiếm dưới nhiều góc độ. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Được rồi, đến lúc đó cứ theo lời thầy là được...
Trang Duệ sảng khoái gật đầu, hắn cũng biết đây là danh kiếm Định Quang Kiếm trong truyền thuyết, nhất định có giá trị lịch sử trọng đại. Nhưng hắn tin chỉ cần mình không muốn thì đừng ai cướp kiếm này đi, trừ khi là ông ngoại trong nhà lên tiếng không nói lý lẽ.
- Được rồi, cậu mang nó về đi, cần phải bảo quản thích đáng, không cần sử dụng dầu gì cả, tốt nhất là thường xuyên lau chùi...
Giáo sư Mạnh cũng biết về việc bảo dưỡng đồng xanh, sau khi chụp ảnh Định Quang Kiếm thì nói vài câu với Trang Duệ, lão sợ Trang Duệ khong chú ý cách bảo dưỡng và làm tổn hại bảo kiếm.
- Tiểu tử này không biết là may mắn hay có bí quyết gì...
Sau khi tiễn chân nhóm Trang Duệ thì giáo sư Mạnh quay về trong phòng, lão lắc đầu, nhưng hôm nay có thể được thấy một món vũ khí đồng xanh, lão thật sự rất thỏa mãn.
- Cậu Trang, tôi khó có cơ hội được về nước, bây giờ tôi sẽ đến thăm thầy của mình, chúng ta cáo biệt ở đây vậy...
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của giáo sư Mạnh thì Hoàng Phủ Vân cũng nói với Trang Duệ, nhưng cặp mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Định Quang Kiếm trên tay của Bành Phi.
Hoàng Phủ Vân là một người sưu tầm đao kiếm cổ, bây giờ hắn cảm thấy rất nóng vội, nhưng bản thân cũng không đủ tiền tài, dù Trang Duệ có đồng ý bán lại thì hắn cũng không có tiền để mua.
- Được rồi, anh Hoàng Phủ Vân, chúng ta nên liên lạc với nhau, sau này nếu anh ở nước ngoài thấy món gì đó tốt thì có thể liên lạc điện thoại với tôi...
Trang Duệ đã sớm có tâm tư xuất ngoại tìm bảo vật nhưng lại chưa quen thuộc với tình hình đấu giá ở bên ngoài, bây giờ kết bạn với Hoàng Phủ Vân, sau này đi ra ngoài cũng có người chỉ đường dẫn lối.
Hoàng Phủ Vân không biết Trang Duệ có ý nghĩ như vậy, sau khi nghe xong thì sững sốt nói:
- Cậu Trang, cậu nếu có tâm tư như vậy thì tháng sau ở London nước Anh có tổ chức một cuộc đấu giá dành riêng cho các món đồ cổ Trung Quốc, nếu cậu có hứng thú thì có thể đi xem, đến lúc đó có lẽ tôi cũng có mặt...
- Tháng sau sao?
Trang Duệ cũng không biết tháng sau có chuyện gì bận hay không, vì còn hơn hai mươi ngày nữa, thế là nói:
- Anh Hoàng Phủ Vân, tháng sau nếu không có việc gì bận thì tôi sẽ đến xem, đến lúc đó sẽ làm phiền anh...
- Được rồi, đến lúc đó cứ liên lạc qua điện thoại...
Hoàng Phủ Vân dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Định Quang Kiếm trong tay Bành Phi, sau đó phất tay từ biệt Trang Duệ.
- Anh Trang, thanh kiếm này đáng giá bao nhiêu tiền?
Bành Phi thấy Hoàng Phủ Vân dùng ánh mắt hận không thể cướp thanh kiếm đi, sau đó thấy đối phương leo lên xe thì hỏi Trang Duệ.
Bành Phi thấy thanh kiếm này rất sắc bén, vào thời cổ đại rõ ràng là bảo vật vô giá, nhưng vào thời đại mà súng ống làm chủ thì vũ khí này không còn nhiều tác dụng. Có một câu nói rất hay: "Dù anh võ công cao cường cỡ nào cũng bị súng đánh ngã!"
- Cậu đoán xem...
Trang Duệ lái xe rời khỏi khu văn phòng của đại học Bắc Kinh, hắn nhìn đồng hồ, hắn chuẩn bị đưa cây kiếm Định Quang Kiếm về nhà, sau đó đi đến nhà Cổ lão gia tử lấy con dấu, dù sao thì cầm một món hàng cả trăm triệu chạy đi khắp nơi cũng cảm thấy căng thẳng.
- Ít nhất cũng không dưới mười triệu...
Bành Phi đã ở bên cạnh Trang Duệ một thời gian, cũng biết đồ cổ khó định giá, càng ít thì càng đắt, vì thế mà hắn tự cho rằng đã cho ra một cái giá cao.
- Ha ha, chục triệu, còn chưa đủ mua mũi kiếm...
Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười, hắn quay về chuẩn bị đi tim giám đốc công ty đấu giá thủ đô, muốn tìm chút tư liệu đấu giá để xem xét giá cả hàng hóa. Nếu không phải trước đó Hoàng Phủ Vân nói giá cho hắn biết, sợ rằng hắn cũng chỉ định giá cho thanh kiếm giống như Bành Phi mà thôi.
- Hoàng Phủ Vân vừa rồi đã định giá nó hơn hai trăm triệu, bây giờ biết rõ truyền thừa thì giá cả sẽ còn cao hơn...
Trang Duệ không ngờ hôm nay lại quá may mắn như thế, xem ra thời gian rảnh nên đến Phan Gia Viên đi dạo thì hay hơn.
- Hai...Hai trăm triệu? Không đắt như vậy chứ?
Bàn tay cầm kiếm của Bành Phi có hơi run, thiếu chút nữa đã làm rơi thanh kiếm.
- Nói nhảm, cậu cũng không nghĩ lại mà xem, đây là những bảo kiếm hiếm có trong thiên hạ, giá đó là rẻ rồi đấy...
Sau khi nghe được lời của Trang Duệ, Bành Phi dứt khoát đặt Định Quang Kiếm lên đùi Trang Duệ, sau đó nói:
- Anh Trang, thứ này quá quý trọng, tôi cũng không dám cầm...
- Được rồi, tiểu tử thối, đừng làm loạn, khi vận chuyển khối lượng vàng vài trăm triệu sao không cảm thấy nặng?
Trang Duệ cười mắng Bành Phi một câu, hai người cười cười nói nói về đến tứ hợp viện.
Tần Huyên Băng đang thiết kế châu báu trong phòng làm việc, khi thấy Trang Duệ thì nàng kỳ quái hỏi:
- Chồng, anh không phải đến nhà bác Cổ sao? Thế nào lại về đây rồi?
- Hì hì, bảo bối, hôm nay đến Phan Gia Viên đào được một bảo vật tuyệt thế, trước tiên về nhà cất giấu, sau đó mới đến nhà Cổ lão gia tử...
Trang Duệ tiến lên ôm Tần Huyên Băng hôn một cái, nếu không phải lúc này là ban ngày và mình còn có việc thì sẽ nhất định "hoạt động" một phen.
- Hừ, anh mau đi đi, đừng làm phiền em...
Tần Huyên Băng thấy Trang Duệ cứ như một đứa trẻ chạy trốn ra ngoài thì nở nụ cười, nàng rất hưởng thụ loại cuộc sống này, có một người chồng yêu thương mình, có một mẹ chồng dễ dãi, hơn nữa còn ở trong nhà lớn yên tĩnh, thời gian an nhàn, phù hợp với tính cách của nàng.
- Anh Vân, hôm nay sao lại có thời điểm không bận rộn thế này?
Trang Duệ đến tứ hợp viện của Cổ lão gia tử, hắn thấy Cổ Vân đang chơi cờ với bác Cổ, thế là vội vàng tiến lên bắt chuyện.
- Tiểu tử thúi, không phải vì biết rõ cậu đến mới phải ngồi đây sao? Nếu không thì sao có thể đánh cờ với ông cụ?
Cổ Vân còn chưa dứt lời thì Cổ lão gia tử đã hừ một tiếng, sau đó vung tay quấy loạn bàn cờ, lại nói:
- Trang Duệ, hai đứa nói xong thì cậu vào phòng làm việc của tôi...
- Ôi, bố, ngài chơi xấu thế, ván này ngài thua, sao lại chạy như vậy?
Cổ Vân nói và Trang Duệ biết rõ vì sao tâm tình của ông cụ không tốt, thì ra đánh cờ thua con.
Trang Duệ nhìn chung quanh rồi nói:
- Anh Cổ, tìm tôi có chuyện gì? Chúng ta phải nói trước, vật kia tôi cũng không còn, ngài cũng đừng hỏi...
Trong khoảng thời gian qua luôn ở cùng vợ, Trang Duệ lại tuổi trẻ khí thịnh, hầu như ngày nào cũng có "hoạt động", hắn phải dùng linh khí để hồi phục, thậm chí có chút cảm giác ăn không tiêu. Bây giờ hắn cũng chỉ trông đợi vào món rượu thuốc mình ngâm vào năm sau mà thôi.
Tất nhiên đây cũng không phải nói Trang Duệ đã không còn làm ăn gì được, chẳng qua nó có một tác dụng tâm lý, giống như anh cầm vài viên vitamin đi cho người bị cảm sử dụng, nói rằng đây là thuốc tốt, như vậy người sử dụng sẽ có chuyển biến tốt đẹp, đây là tác dụng tâm lý, đã có chứng minh bằng các thí nghiệm lâm sàng.
Cổ Vân nghe được lời của Trang Duệ thì tỏ ra dở khóc dở cười:
- Tiểu tử này, ai nói với cậu chuyện đó, anh đây vẫn còn cường tráng, không tin cậu cứ đi mà hỏi...
- Cường tráng...
Trang Duệ nhếch miệng, không biết là ai cứ chăm chăm vào cái đuôi cọp, cường tráng thì chưa hẳn, nhưng da mặt dày thì khỏi nói.
- Được rồi, đừng nói lơi vô nghĩa, anh có chuyện cần cậu hỗ trợ...
Cổ Vân sợ Cổ lão gia tử biết được chuyện mình xin đuôi cọp từ Trang Duệ, thế là nhanh chóng chuyển hướng chủ đề:
- Tứ ca của cậu có phải đang khai phá chút tài liệu ở Đông thành không?
Trang Duệ khẽ gật đầu nói:
- Có việc này, anh Cổ có gì cứ nói thẳng, chúng ta là huynh đệ cũng đừng nói vòng vo...
- Được, tôi nói thẳng, cậu Trang, cậu cũng biết đấy, tôi đây công tác mùa xuân thì nhiều mà mùa xuân và hạ thì hơi kém, cậu xem có thể tiếp được cho tôi chút hạng mục ở phía Âu Dương Quân hay không. À, đội ngũ của tôi có tư chất, không phải nhóm du kích...
Thi công những kiến trúc cổ thường có nhiều công tác vào mùa thu đông, đến mùa xuân hạ thì công ty của Cổ Vân nếu không tìm được hạng mục, chỉ có thể bỏ tiền ra nuôi không một nhóm người.
- À, chút chuyện này anh cứ nói với Tứ ca, cũng không phải không biết...
Trang Duệ còn tưởng rằng chuyện gì, thì ra là thi công hạng mục.
Cổ Vân cười nói:
- Không phải tôi và cậu có quan hệ gần hơn sao? Nói với cậu sẽ hữu dụng hơn...
- Được, em sẽ gọi điện thoại cho Tứ ca, đến lúc đó anh Cổ phải tự đi gặp mặt anh ấy...
Trang Duệ gật đầu đồng ý, Cổ Vân làm việc rất chất lượng, điều này không cần mình phải nói, sự thật là như vậy.