Chú Đức nói đến đây thì ngừng, dùng ánh mắt như cười như không nhìn Trang Duệ, mà Trang Duệ thì cúi đầu nhìn mình, rõ ràng quần áo chỉnh tề chẳng có vấn đề gì cả.
- Tiểu tử cậu đã phát sinh nhiều chuyện trên phương diện phỉ thúy, nhà hắn ta lại kinh doanh châu báu, tất nhiên người ta sẽ chú ý đến cậu. Ha ha, có lẽ đã vừa ý những khối nguyên thạch trong tay cậu chẳng hạn...
Chú Đức nói làm cho Trang Duệ có chút sững sốt, nhưng sau đó hắn cũng nhanh chóng có phản ứng. Hắn đánh cuộc thắng ở Myanmar là chuyện mà ai cũng biết, chỉ sợ mình có bao nhiêu nguyên thạch chứa phỉ thúy đều dược đám người kia tìm hiểu khá ỹ.
Vị giám đốc Vương kia muốn keo quan hệ với Trang Duệ, chỉ sợ không có gì hơn ngoài mong muốn mua được vài khối nguyên liệu phỉ thúy từ trong tay mình.
- Vậy coi như anh ấy thất vọng rồi...
Trang Duệ lắc đầu, hắn cũng không muốn cởi bỏ những khối nguyên thạch của mình, mà dù có mở cũng để cho Tần Huyên Băng thiết kế, căn bản không có suy tính bán ra ngoài.
Trang Duệ chợt nghĩ đến vấn đề này và hỏi:
- Đúng rồi, chú Đức, giám đốc Vương kia đã có mỏ khoáng kê huyết thạch, cớ sao còn đến muâ kê huyết thạch?
- Mỏ khoáng kê huyết thạch sản lượng không lớn, mà công ty muốn dùng kê huyết thạch làm vật phẩm trang trí, thế nên nhu cầu là rất lớn. Trong thị trường kê huyết thạch trong nước thì công ty của Vương Tiểu Dật cũng có thể chiếm 60% định mức.
Sau khi nghe chú Đức nói như vậy thì Trang Duệ xem như hiểu rõ, kê huyết thạch tuy được xưng là chuyên dùng chế tạo ấn, thế nhưng giá trị của nó không cao bằng chế tác vật phẩm trang trí.
Giống như khi Trang Duệ tham gia hoạt động giám định bảo vật tết âm lịch từng xem xét một vật trang trí kê huyết thạch , dựa theo những lời của giám đốc Tiền trong trung tâm đấu giá, nếu như đưa ra đấu giá thì cũng phải trên trăm triệu, nhưng nếu cắt nó ra làm con dấu thì sợ rằng chỉ có giá là dăm ba triệu mà thôi.
Mọi người nói chuyện một lúc và xuống đến chân núi, sáng sớm cũng có nhiều nhà nông bận rộn, người ngày càng nhiều, đây là thời điểm mùa xuân, là lúc quản lý những thứ rau màu trên vùng đất bậc thang tổ truyền.
Trên đường đi có vài người gặp mặt đều nhiệt tình muốn kéo lão Vương về nhà ăn sáng, không biết vì lão Vương uy tín cao hay những người kia muốn kéo nhóm Trang Duệ về nhà mình xem hàng.
Tuy cũng đều là nông thôn nhưng thôn này ở dưới núi Ngọc Nham Sơn lại có vẻ giàu có hơn rất nhiều so với những thôn trang mà trước đó hắn từng đi qua, tất nhiên nguyên nhân là dựa vào kê huyết thạch, hầu như nhà ai cũng xây lầu, ngoài cửa còn có câu đối và biển hiện nhà nghỉ nông thôn.
Đi qua thôn có thể thấy rất nhiều người cùng giống như nhóm Trang Duệ, có lẽ là những người đến từ tỉnh ngoài để tham gia chợ giám đốc kê huyết thạch.
- Nhị Hổ Tử, có ở nhà không?
Lão Vương đưa nhóm Trang Duệ đến một tòa nhà nhỏ, sau đó đẩy cửa bước vào rồi lớn tiếng hét lên. Nông thôn thật sự không có khái niệm gõ cửa, đôi khi người ta chạy qua chạy lại như cơm bữa.
- Gấu...
Không có người đi ra, nhưng một con chó vàng lớn chạy ra sủa lên với nhóm Trang Duệ.
- Ôi, Nhị thúc, Nhị thúc, có cháu ở nhà, đi sang bên kia...
Một tiểu tử nghe được tiếng chó sủa thì vung chân đá một cái, con chó vàng bị đá dạt sang một bên, sau đó hắn đưa nhóm Trang Duệ vào phòng. Điều này cũng không cần hỏi nhiều, vì lão Vương đến nhà chắc chắn chỉ là muốn xem kê huyết thạch.
- Nhị thúc, những khối đá của cháu đểu ở đó, cháu đã chuẩn bị tốt, sẽ dùng xe đẩy đưa ra ngoài chợ.
Vài ngày nay là thời điểm giao dịch kê huyết thạch quan trọng nhất, các thương nhân kê huyết thạch cả nước đều trập trung ở chỗ này, thế cho nên không chỉ các chủ mỏ khoáng chuẩn bị vật liệu đá, mà những thôn dân ở Ngọc Nham Sơn này cũng đưa những khối đá mà mình đào được cả năm qua ra để buôn bán.
Lão Vương quay đầu nhìn nhóm Trang Duệ rồi nói:
- Thầy Mã, cậu Tiểu Trang, các người cứ xem xét, chọn xong thì để cho Nhị Hổ Tử bày quầy, đây là nhà của cháu tôi, không cần khách khí...
Có thể là vì Nhị Hổ Tử còn trai tráng nên những vật liệu đá trong nhà hắn lớn hơn của Lão Vương rất nhiều, khắp nơi đều là đá, hơn nữa phẩm chấ cũng không tệ, có vài khối còn thấy màu đỏ ở lớp da bên ngoài.
Trang Duệ nhìn qua một lượt, tổng cộng có bảy mươi khối đá, thể tích lớn nhất là bảy mươi kilogam, cũng không biết Nhị Hồ Tử vận chuyênr xuống núi thế nào...
Sau khi lên tiếng với lão Vương, Trang Duệ và chú Đức cầm đèn pin đi đến em xét những khối đá, nhóm người Dương Vĩ một là không hiểu, hai là không có hứng thú, bọn họ ngồi trên ghế được Nhị Hổ Tử đưa đến để say sưa trò chuyện.
- Khối này, khối này, còn có khối này, tôi muốn mua ba khối đá này, Nhị Hổ ca, anh xem giá cả là bao nhiêu?
Hơn một giờ sau Trang Duệ dừng tay, đầu đổ đầy mồ hôi, trước mặt là ba vật liệu đá, tổng cộng có bốn mươi cân, chỉ là có một khối bên ngoài có hơi đỏ, hai khối còn lại cứ như đá núi bình thường.
- Trang Duệ, xem nhanh vậy sao?
Chú Đức ở bên cạnh còn đang xem, khi thấy Trang Duệ nói như thế thì đưa mắt nhìn, trong lòng cảm thấy có chút không đúng.
Trang Duệ tiếp nhận khăn lau mồ hôi của Tần Huyên Băng rồi nói:
- Nói chung là cháu thấy vài khối đá này có cảm giác không sai, chú Đức có thể đến xem...
Nói rõ ra thì xem xét kê huyết thạch sẽ khó hơn so với phỉ thúy, vì phỉ thúy bình thường nhỏ nhất cũng như nắm tay mà kê huyết thạch thì lớn nhỏ bất đồng, có những hòn đá nhỏ xíu xó chút màu đỏ cũng được đặt vào bên trong.
Nhưng vì có kinh nghiệm về khối kê huyết thạch đại hồng bào tối quá, Trang Duệ hầu như dùng linh khí dò xét tất cả, hầu như là cả những viên đá mảnh vụn như ngón tay đều bị hắn dùng linh khí dò xét qua.
Kê huyết thạch thường được nhìn vào mặt xuất huyết bên ngoài lớp da, một lớp da có ba mươi phần trăm xuất huyết có thể xưng tụng là vật liệu đá xa hoa, nếu đạt đến năm mươi phần trăm xuất huyết thì lại xưng là trân phẩm.
Vì vậy kh Trang Duệ xem xét những vật liệu đá kê huyết thạch thì không những nhìn vào màu sắc xuất huyết, đồng thời cũng phải nhìn vào thể tích xuất huyết, vì thế mà nếu nó là nguyên thạch phỉ thúy thì Trang Duệ chỉ cần mười phút có thể xem xong, không đến mức tốn nhiều thời gian như lúc này.
Trang Duệ lựa ra ba vật liệu đá, khối lớn nhất nặng ba mươi cân, thể tích gấp ba bốn lần hai khối đá còn lại, đồng thời cũng là một khối vật liệu có biểu hiện tốt nhất. Khối đá này có bộ phận chính giữa giống hệt như những tảng đá khác nhưng ở hai đầu lại có màu đỏ.
Những vật liệu đá có biểu hiện xuất huyết ở hai đầu như vậy chỉ có tồn tại hai khả năng, một là dưới lớp da có một lượng lớn kê huyết thạch, mặt khác thì kê huyết thạch có thể là phân tán, giống như những gì được nhìn thấy, chỉ có mặt ở hai đầu vật liệu đá mà thôi.
Nhưng dù là khả năng nào thì bên trong khối đá kia có kê huyết thạch là khẳng định, bình thường những khối đá có biểu hiện tốt như vậy sẽ có giá không thấp.
- Nhị thúc, chú xem những khối đá này đáng giá bao nhiêu?
Nhị Hổ Tử ngồi xổm xuống dò xét ba khối đá mà Trang Duệ chọn ra, sau đó đưa mắt nhìn về phía lão Vương. Chuyện định giá cả thì chú Vương mạnh hơn hắn, hơn nữa lão là người đưa khách hàng đến, định giá cũng phù hợp.
- Khối đá này hơi lớn, cũng giống như khối đá năm xưa của tôi, bây giờ giá cả thị trường cũng cao hơn, có lẽ là một trăm ngàn...
Lão Vương chưa nói dứt lời thì Nhị Hổ Tử ở bên cạnh đã vui vẻ ra mặt, một trăm ngàn nếu hắn là nông dân trồng rau củ quả thì mười năm cũng không có được.
- Còn hai khối đá này là cháu nhặt được ở đâu?
Lão Vương nhìn hai khối vật liệu còn lại thì thấy không có gì khác thường, lại nhíu mày.
Vật liệu đá của kê huyết thạch khác biệt khá lớn với nguyên thạch của phỉ thúy, vì có rất nhiều nguyên thạch phỉ thúy có vẻ bề ngoài hoàn toàn không có màu sắc và biểu hiện gì cả, nhưng kê huyết thạch thì ít nhất lớp da cũng phải có tơ máu, nhưng như vậy thì tỉ lệ xuất huyết cũng rất nhỏ, giá cả tất nhiên sẽ rất thấp.
Nhị Hổ Tử lúc này đang đặt tất cả chú ý lên khối đá hơn một trăm ngàn của mình, hắn không quá quan tâm đến hai khối đá như nắm tay, vì vậy thuận miệng đáp:
- Nhị thúc, hai khối đá này là cháu nhặt được trong một mỏ đá cũ, vì không quá nặng nên mới cõng về...
- Nhặt được từ mỏ đá cũ? Vậy cũng khó nói, thế này đi, hai khối đá kia là năm ngàn, cậu Tiểu Trang, cậu thấy thế nào?
Lão Vương lấy tẩu ra làm hai hơi thuốc, sau đó dụi đi, lại đứng lên báo giá cho Trang Duệ.
- Cậu Tiểu Trang, cậu cũng biết rồi đấy, lúc này vật liệu đá của kê huyết thạch trên núi ngày càng ít đi, những mỏ đá trước kia đã được khai thác cạn, mà giá cả của những mỏ cũ sẽ cao gấp ba bốn lần bình thường, thế cho nên giá cả này của tôi cũng đã khá phù hợp rồi...
Dù sao đó cũng là hai khối đá không có biểu hiện gì, lão Vương lại đặt giá là năm ngàn, thế cho nên lão sợ Trang Duệ mất hứng, đành phải mở miệng giải thích.
Trang Duệ nghe vậy thì không nói gì, hắn ngồi xổm xuống lật qua lật lại khối đá hơn ba mươi kilogam để xem xét, cuối cùng hắn lắc đầu nói:
- Chú Vương, khối đá này tính đánh cuộc hơi lớn, nếu là một trăm ngàn thì cháu không gánh được, nếu không thì để anh Hổ đưa ra chợ bán, sợ rằng sẽ có giá cao hơn...
Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì Nhị Hổ Tử có chút mất hứng, hắn yêu cầu không cao, chỉ có thể bán được một trăm ngàn là vui rồi, nếu đưa ra chợ mà không ai nhìn trúng thì chẳng phải chỉ còn coi là một tảng đá vứt đi sao?
- Hai khối đá này giá năm ngàn thì có thể thu vào, dù sao cũng không đắt, Nhị Hổ ca, tôi mua với giá 5000, anh có bán không?
Lời nói cuối cùng của Trang Duệ lại làm cho Nhị Hổ Tử vui mừng ra mặt, tuy khối đá lớn không thể bán đi nhưng hai tảng đá mình tiện tay nhặt được lại có giá năm ngàn, đây là số tiền khá tốt, thế là hắn vội vàng đồng ý:
- Bán, sẽ bán, ngài chờ chút, tôi sẽ bọc lại...
Nhị Hổ Tử nói xong thì nói vào trong nhà:
- Mẹ nói đâu rồi, mẹ nó đâu rồi? Nhị Cầm, ra đây, lấy ra một cái sọt...
Khi Nhị Hổ Tử lên tiếng thì một người phụ nữ hơn hai mươi từ trong nhà chính đi ra, trong ngực còn ôm một đứa bé đang bú, trước ngực lộ ra phần da thịt trắng nõn, đám đàn ông ở đây chợt di chuyển ánh mắt ra chỗ khác.
- Đúng là, sao không đặt con trong nhà, đi vào, đi vào...
Tuy người nhà quê đều như vậy nhưng Nhị Hổ Tử lại biết người thành phố không quen như thế, hắn vội vàng đẩy vợ vào nhà, mình cũng đi vào theo. Lúc đi ra hắn cầm trong tay một tờ báo cũ, còn có một chiếc giỏ trúc nhỏ được chế tác tinh xảo.
Nhị Hổ Tử dùng báo bọc hai khối đá lại, sau đó đặt chúng vào trong giỏ trúc.
Chiếc giỏ trúc này nhìn qua có vẻ giống như cái sọt mà Quan Âm Bồ Tát dùng để đuổi bắt Kim Ngư Quái, mặt trên còn có hai quai, có thể nói là hàng thủ công mỹ nghệ khá đẹp. Nếu người không biết chuyện sẽ lấy giỏ trúc mà ném hai khối đá ra ngoài.
Trang Duệ tiếp nhận năm ngàn đồng từ trong tay Bành Phi, sau đó hắn đưa đến tay của Nhị Hổ Tử và nói:
- Nhị Hổ ca, cái giỏ trúc này của anh rất đẹp, sợ rằng bán đi cũng được chục đồng...
- Hì hì, cũng không có gì, không có gì, vợ ở nhà tùy tiện đan mà thôi. Nhị thúc, ngài cứ đưa hai vị này đi dạo, cháu phải chuẩn bị xe...
Nhị Hổ Tử tiếp nhận tiền và cẩn thận kiểm tra một lượt, lúc này mới cười hì hì bỏ vào túi áo, bắt đầu bận rộn. Hắn muốn đem vài chục khối đá này bỏ lên xe ba gác, sau đó chạy đến chợ. Tuy khuân vác đá khá mệt mỏi nhưng Nhị Hổ Tử rất khỏe, vợ ở trong nhà căn bản không cần đặt con xuống để đi ra hỗ trợ.
Nhóm Trang Duệ tất nhiên sẽ không đi ra hỗ trợ nhưng cũng không thể đứng mãi ở chỗ này, sau khi bắt chuyện một câu với Nhị Hổ Tử thì rời khỏi căn nhà nhỏ. Còn hai tảng đá của Trang Duệ thì được Dương Vĩ hiếu kỳ xách trên tay, nói là cái giỏ kia được bện quá tinh xảo.
- Tiểu Trang, sao lại nhìn trúng hai khối đá kia?
Vừa rồi khi giao dịch thì chú Đức không nói gì, vì hai khối đá kia căn bản không có xuất huyết hoặc là biểu hiện tạp sắc, tính đánh cuộc còn lớn hơn cả nguyên thạch phỉ thúy, vì bình thường những khối vật liệu như vậy sẽ không ai động vào.
- Ha ha, chú Đức, hai khối đá kia lớp da nhẵn mịn, cháu nhận định bên trong se xuất hiện kê huyết thạch, dù sao cũng không đắt, mua về cắt ra cho vui...
Trang Duệ thuận miệng giải thích, lý do dù có chút gượng ép nhưng chú Đức biết rõ vài ngàn đối với Trang Duệ chỉ là chín trâu mất một sợi lông, lão cũng cho rằng hắn mua để cắt ra cho vui.
Sau đó đoàn người Trang Duệ đi theo lão Vương, lại đến vài nhà xem xét vật liệu đá kê huyết thạch, tuy có vài khối đá có biểu hiện tốt nhưng Trang Duệ không ra tay, ngược lại Dương Vĩ được chú Đức chỉ điểm và bỏ ra ba chục ngàn mua một khối đá như nắm tay, bên ngoài có hơn phân nửa nhuộm màu đỏ.
Trang Duệ đã sớm dùng linh khí nhìn qua, khối vật liệu kia sẽ cho ra kê huyết thạch dạng mảnh mà không phải hình khối, lại ăn sâu vào khá mỏng, trừ khi là dựa theo bộ dạng hiện tại mà làm vật trang trí, nếu không muốn tạo hình là con dấu sẽ phải bồi thường hơi nhiều.
Trang Duệ thấy Dương Vĩ ra tay cũng không ngăn cản, dù sao thì Dương Vĩ cũng không thiếu chút tiền như vậy, ông cụ ở nhà thường mua đồ cổ và bồi thường cả chục triệu, vì vậy lúc này xem như cứu tế dân nghèo nông thôn.
Vài chục ngàn căn bản không đáng để Trang Duệ ra tay nhắc nhở, hơn nữa đó là món mà chú Đức tự tay lựa ra, nếu mình ra mặt ngăn cản chẳng phải làm chú Đức mất mặt sao?
Vài người đi một vòng thì đã đến giữa trưa, lão Vương lúc này đã về nhà thu dọn những khối đá của mình chuẩn bị đưa ra chợ, nhóm Trang Duệ cũng đi về phía chợ vật liệu đá kê huyết thạch. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lúc này ở đầu thôn dưới chân núi Ngọc Nham Sơn đã ồn ào tiếng người nói chuyện, khu chợ giống hệt như chợ thức ăn này cũng không có cửa nẻo gì cả, khắp nơi đều là người ra vào.
Có nhiều thôn dân chạy xe ba gác chở vật liệu đá kê huyết thạch của mình đến chợ, thậm chí có những người chưa kịp vận chuyển vào đã bị nhóm thương nhân vây quanh người.
- Đây đúng là một khu chợ dân gian...
Trang Duệ nhìn tình hình trước mắt mà không khỏi lắc đầu, hắn rất khó tưởng ở địa phương xuất xứ kê huyết thạch lại có chỗ thế này.
- Tiểu Trang, cậu đừng xem thường chỗ này, năm vừa rồi cũng thường xuyên có những khối vật liệu đá kê huyết thạch được bán với giá dăm ba triệu và thâm chí là vài chục triệu đấy. Hì, tôi lại quên, tiểu tử cậu quen đổ thạch phỉ thúy, tất nhiên sẽ chướng mắt chỗ này...
Chú Đức chú ý đến vẻ mặt Trang Duệ mà nhìn không được phải nói một câu, nhưng lão lại không biết một điều, dù là đổ thạch phỉ thúy vài trăm triệu hay vật liệu đá kê huyết thạch giá vài trăm đồng cũng chỉ là một trò chơi trong mắt hắn mà thôi.
- Chú Đức, chỗ này có thể cắt vật liệu đá sao?
Trang Duệ đi đến cửa chợ và dừng lại, vì hắn thấy ở mé phía đông có một bàn cắt đá, còn có một mớ máy mày đá, đây là những gì chẩn bị để cắt phỉ thúy.
Chú Đức cười nói:
- Tất nhiên có thể cắt vật liệu đá ở chỗ này, nơi đây cũng có những người chuyên đánh cuộc những khối đá không có biểu hiện, nếu đổ thạch tăng thì sẽ bán ra ngay tại chỗ, nếu thua cũng không mất bao tiền. Vì vật liệu đá kê huyết thạch thật sự rẻ hơn rất nhiều so với nguyên thạch phỉ thúy...
- Ha ha, rất có ý...
- Những thứ máy móc kia đều là người trong thôn tự mình mua, dùng phải trả tiền, năm ngoái hình như là năm mươi đồng một lần, bây giờ không biết giá cả thế nào nữa. Sao, cậu định cắt vật liệu đá à?
Chú Đức thấy Trang Duệ nhìn chằm chằm vào khu máy cắt đá thì sao không biết đang nghĩ gì cho được?
- Cắt đá sao?
Nói thật thì Trang Duệ thật sự không có ý này, hắn chẳng qua nhìn vào những dụng cụ cắt đá và nhớ đến tình huống ở Bình Châu và Myanmar mà thôi. Tuy bản thân mình đổ thạch phần lớn là biết trước kết quả, nhưng khi đánh cuộc thắng thì vẫn làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào.
- Nên để khi khác, chú Đức, chúng ta trước tiên cứ đi dạo trong chợ cái đã, có nhiều người đến đây, nếu để người ta chọn mua hết những món tốt thì làm sao bây giờ?
Trang Duệ suy nghĩ rồi quyết định trước tiên nên đi xem vật liệu đá kê huyết thạch thì hay hơn.