Tề Châu vốn chỉ muốn mua một cái nghiên mực cổ, bây giờ thấy thái độ kiên quyết của Trang Duệ, lại nghe thấy những lời của Triệu Hàn Hiên, thế là nhấc chân đi lựa vài nghiên mực khác. Có chú Đức ở đây và giám định miễn phí, nàng thật sự không sợ mua phải hàng giả.
- Chồng, anh giỏi quá.
Thấy những người bên cạnh Trang Duệ đã bỏ đi, Tần Huyên Băng đi đến khẽ nói một câu bên tai hắn.
Xã hội lúc này vẫn đề cao cương vị của đàn ông, khi thấy người đàn ông của mình tài hoa hơn người thì Tần Huyên Băng tất nhiên sẽ vui vẻ không thôi.
- Huyên Băng, ngày mai chúng ta đến Tần Thụy Lân xem xét, anh đã để cho anh rể chuyển phỉ thúy từ Bành Thành đến đây, em có thể căn cứ vào đó để thiết kế trang sức, sau đó lại gửi cho thầy La tạo hình là được...
Trang Duệ bây giờ có chút áy náy, sau khi vào cửa hang thì vội vàng bán trâm hoa, sau đó lại là giám định nghiên mực cổ, thế là lạnh nhạt với Tần Huyên Băng, một lúc lâu chưa nói với nàng một câu nào.
Tuy Trang Duệ có rất ít kinh nghiệm thực chiến với phụ nữ nhưng ít nhất cũng đọc nhiều sách, hắn biết phụ nữ nếu không có việc làm thì thường dễ đánh mất mình, thường ngày hay nghi ngờ này nọ với người đàn ông của mình.
Trang Duệ cũng không muốn vợ mình chỉ là một vật dụng bài trí, dù thế nào thì Tần Huyên Băng cũng là một nhà thiết kế châu báu trẻ tuổi và nổi tiếng, nếu không cho nàng một công tác phù hợp, như vậy cũng làm cho nàng uất ức.
- Được, chồng, anh cứ bận rộn đi, không cần phải xen vào chuyện của em...
Tần Huyên Băng cười cười, đều nói đàn ông có năng lực thường cực kỳ hấp dẫn, vì thế mà nàng rất thích nhìn bộ dạng chuyên chú của hắn lúc giám định cổ vật.
- Ừ...
Trang Duệ nắm chặt bàn tay nhỏ của Tần Huyên Băng, sau đó hắn đi đến bên cạnh chú Đức nói:
- Chú Đức, còn có phiền toái cần chú giúp cháu xem xét, những món hàng này tuy là thật nhưng cháu thật sự không hiểu giá cả thị trường của nó vào lúc này, mong chú có thể cho ra một bảng giá phù hợp...
Trước đó không có chú Đức thì Trang Duệ có ý nghĩ bán cây trâm hoa với giá của một củ cải trắng ngoài chợ, có thể thấy trong nghề đồ cổ thì chuyện giám định thật giả vẫn còn chưa đủ, điều quan trọng là anh phải hiểu giá cả thị trường của nó là thế nào.
Chú Đức bây giờ tuy không còn công tác ở Điển Đương Hành nhưng khi nhàn hạ vẫn đến tham gia các sàn đấu giá, vì thế mà rất hiểu giá cả vật phẩm vào lúc hiện tại. Tất nhiên Trang Duệ nếu kéo giám đốc Tiền của công ty đấu giá thủ đô đến định giá, như vây sẽ càng thêm chính xác.
Chú Đức lắc đầu cười khổ, vốn nghĩ rằng đến Phan Gia Viên dạo chơi một vòng, ai ngờ lại bị Trang Duệ bắt lính, nhưng lão cũng vui vẻ chịu đựng, nhưng lại nghiêm mặt nói:
- Tiểu tử cậu cái gì cũng không hiểu mà dám mở cửa hàng buôn bán, tôi có thể giúp cậu định giá, nhưng cậu cần phải nói lai lịch của chúng, tuy bối cảnh của cậu rất sâu nhưng cũng có những việc không nên dính vào...
Vừa rồi Trang Duệ nói chuyện với Tần Huyên Băng thì chú Đức nhân cơ hội đi đến nhìn những vật phẩm đặt trong quầy, trên trong là trân châu, còn có ngọc thạch, ngọc như ý, càng xem thì càng kinh hãi. Vì nhìn vào phương pháp chế tác thì cơ bản đều có xuất xứ cung đình, không chỉ là thời Thanh, còn có cả phong cách thời Minh.
Chú Đức cũng chỉ sợ Trang Duệ đi theo đường nghiêng, làm ra những chuyện không đúng, vì khoảng thời gian trước nghe nói có một bảo tàng ở Thẩm Dương bị cướp, bên trong có không ít vật phẩm cung đình bị vét đi.
- Chú Đức, ngài nghĩ đi đâu vậy? Chúng ta vào trong nói chuyện...
Trang Duệ thấy ánh mắt hoài nghi của chú Đức thì không khỏi có chút dở khóc dở cười, chỉ là bí mật này không thể cho nhiều người biết, hắn chỉ có thể mở quầy lấy những vật phẩm kia bỏ vào trong ba lô, sau đó đưa vào trong phòng.
- Chú Đức, sự việc chính là như vậy, cháu cũng không dám gạt chú, mà Huyên Băng cũng biết điều này...
Sau khi đi vào phòng thì Trang Duệ nói từ đầu chí cuối những gì xảy ra với mình ở Myanmar cho chú Đức.
Nhưng Trang Duệ lại che giấu sự kiện mười tấn vàng, cũng không phải là không tin chú Đức, mà là vì chuyện này còn liên quan đến phương diện Âu Dương Lỗi vận dụng trực thăng quân dụng, cũng không thích hợp nói cho nhiều người biết, hơn nữa chuyện vàng bạc kia cũng không liên quan gì đến phương diện đồ cổ này.
- Tiểu tử cậu thật sự quá may mắn, đúng rồi, cậu nếu không thích những món đồ cổ này thì có thể bán đi, nhưng những món như ngọc đồi mồi và như ý này giữ lại sưu tầm cũng rất tốt, không gian tăng giá là rất lớn, có thể giữ lại...
Chú Đức sau khi nghe rõ câu chuyện của Trang Duệ thì cũng chỉ có thể lắc đầu mà thôi, sau đó cầm đến một tờ giấy ghi rõ giá cả từng món, chỉ là đến khi cầm những món đồi mồi như ý thì ngừng lại.
- Thứ này có gì cần chú ý sao?
Đây là một món toàn thân ngăm đen, chế tác từ sừng đồi mồi, rất mượt mà, bên trên điêu khắc hình tượng bướm vờn hoa, mặt sau còn có chữ Vạn của phật.
- Tất nhiên rồi, tiểu tử cậu vẫn cần phải tập luyện nhiều hơn, để tôi nói rõ cho cậu biết...
Chú Đức dùng ánh mắt bất mãn nhìn Trang Duệ, sau đó nói ra giá trị của món ngọc đồi mồi như ý.
Thì ra đồi mồi xưa nay đều được đám đại quý tộc hoặc thương nhân phú quý coi trọng, được coi là bảo vật truyền đời, biểu tượng của phương diện sống lâu trăm tuổi. Sừng đồi mồi xưa nay luôn được chế tác thành những vật phẩm tinh mỹ, thời hán có bài thơ "Khổng tước đông nam phi", bên trong có câu thơ "Túc hạ niếp ti lý, đầu thượng đại mạo quang"(Dưới chân đeo giày tơ tằm, trên đầu đội mũ đồi mồi).
Trung Quốc thành lập Huệ Đông Cảnh ở Quảng Đông chính là muốn bảo vệ đồi mồi và rùa biển là chủ yếu, từ thời nữ hoàng Võ Tắc Thiên nhà Đường thì chuyện chế tác lược, quạt, trâm cài, thậm chí tiêu bản con đồi mồi từ sừng đồi mồi là cực kỳ phát triển.
Như ý lại xuất phát từ chữ Phạn "A Na Luật" của Ấn Độ, chính là một dụng cụ của phật giáo được truyền vào Trung Quốc, nó có chữ "Tâm", chế tác từ trúc, đồng, ngọc, khi pháp sư giảng kinh thường cầm theo một thanh như ý như vậy.
Trong dân gian thì ngọc như ý xưa nay luôn được đề cao, thứ này được sử dụng phổ biến vào thời Ngụy Tấn và Nam Bắc Triều, tương truyền sử dụng thường có vận may, vì thế nó là vật trong tay của đám đế vương và quan lại quyền quý. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Đến thời Thanh thì hoàng đế và hoàng hậu thường dùng ngọc như ý để ban phát cho các vương công đại thần, khi hoàng đế tuyển phi, nếu giao ngọc như ý vào tay một người, như vậy sẽ có ý nghĩa sắc phong nàng là hoàng hậu. Vào thời dân quốc, như ý là loại vật phẩm quý giá được các gia đình quyền quý giàu có tặng cho nhau, mong ước vừa lòng đẹp ý.
Thế sự biến đổi thất thường, bây giờ ngọc như ý đã rút khỏi cuộc sống hằng ngay của mỗi người, nó đã là một món đồ cổ, nhưng một miếng ngọc như ý ngoài giá trị sưu tầm và lịch sử thì cũng hàm chứ ý nghĩa tốt đẹp cát tường và may mắn, vẫn là một món hàng mà ai ai đều ưa thích.
- Hèn gì có cả chục món ngọc như ý, xem ra đều là những thứ mà hoàng đế ban phát...
Sau khi nghe rõ lời của chú Đức thì Trang Duệ mới hiểu giá trị và ngụ ý sử dụng của ngọc như ý, tóm lại thứ này sẽ được nhiều người ưu thích, mà những món trong tay của Trang Duệ phần lớn xuất phát từ cung đình, ngay cả hoàng đế cũng dùng nó tặng cho vợ, thế cho nên không gian tăng giá là rất rộng.
Trang Duệ thật sự không thích những món đồ cổ châu báu, nhưng lúc này lại lựa ra những món đồi mồi và như ý, đây là những món đứng đầu ở phương diện sưu tầm tạp vật, chính mình nên giữ lại.