Tất nhiên Trang Duệ sẽ cắt nguyên thạch lấy phỉ thúy ra, nhưng khối phỉ thúy vàng cực phẩm này quá quý, sau này lại phải đưa cho ai tạo hình? Hắn còn muốn tìm đến Cổ lão gia tử, nếu ông cụ tình nguyện tái xuất giang hồ, như vậy hắn sẽ lập tức móc phỉ thúy ra khỏi nguyên thạch.
Với mức độ quý hiếm của khối phỉ thúy vàng, nếu như có thể tạo hình thì tuyệt đối sẽ là bảo vật của Tần Thụy Lân ở thủ đô. Trang Duệ dám đánh cuộc tất cả phỉ thúy vàng bây giờ hiện có trên thị trường trong nước đều tuyệt đối không thể nào so sánh với phỉ thúy của mình.
- Điều này...
- Được rồi, cứ xử lý như lời của Hạo Nhiên, thật ra chúng tôi cũng chiếm tiện nghi của cậu...
Tần lão gia tử thấy Trang Duệ mở miệng muốn từ chối thì khoát tay áo quyết định sự việc. Lần này Trang Duệ đánh cuộc thắng quá nhiều, biết đâu lần sau cũng là như vậy? Nếu mình quá keo kiệt, sợ rằng sau này cũng khó mở miệng nhờ Trang Duệ chỉ điểm đổ thạch.
- Vậy cám ơn ông Tần...
Trang Duệ thấy thái độ kiên quyết của Tần lão gia tử thì cũng không làm kiêu, hắn cũng biết rõ giá trị số phỉ thúy mà mình đã chỉ điểm cho Tần Hạo Nhiên thu vào.
- À, Tiểu Trang, cậu có thể tìm thời gian để tôi đến thăm hỏi Âu Dương tướng quân và Âu Dương Chấn Hoa tiên sinh không?
Sau khi bàn xong chuyện phỉ thúy thì Tần lão gia tử đưa ra yêu cầu với Trang Duệ, sau những năm 1997 thì những gia tộc giàu có ở Hongkong càng kết giao chặt chẽ với cao tầng lãnh đạo trong nội địa, mà có thể kết giao với những người có thân phận cao cấp trong nội địa cũng là một biểu tượng thân phận và địa vị ở Hongkong.
Bây giờ gia tộc Âu Dương chính là một mặt trời ban trưa ở nội địa, thế hệ trước có tướng quân Âu Dương Cương, phía dưới có Âu Dương Chấn Hoa sắp tiến vào trong ban ngành trung ương, nếu có thể được gặp mặt hai người này, dù không có bất kỳ mục đích gì cũng đủ làm cho nhiều người thay đổi hoàn toàn cách nhìn với công ty châu báu Tần Thị.
Trang Duệ nghe vậy thì do dự một lát rồi nói:
- Gặp ông ngoại của cháu là không có vấn đề, ngày mai cháu sẽ sắp xếp, nhưng nếu muốn gặp bác cả...Có lẽ cháu cần hỏi lại, bây giờ cũng không biết bác ấy có ở thủ đô hay không...
- Không có gì, trước tiên nên liên lạc với lão tướng quân, tôi hâm mội đã lâu nhưng trước nay chưa có duyên được gặp...
Sua khi nghe được lời của Trang Duệ thì Tần lão gia tử đứng người lên khoát tay nói:
- Được rồi, cậu đi cùng Huyên Băng, coi như lão già này quấy rối tình huống thân mật giữa hai đứa, sợ rằng sẽ bị Huyên Băng trách móc...
Tần lão gia tử nó xong thì gương mặt Trang Duệ cũng không khỏi hơi đỏ lên.
Sau khi rời khỏi phòng của Tần Hạo Nhiên, Trang Duệ đi đến phòng Tần Huyên Băng, vừa vào phòng đã thấy nàng đang ngủ say, trên mặt là nụ cười ngọt ngào.
- Có điện thoại, có điện thoại...
Đang lúc Trang Duệ cởi áo khoác và tiến vào trong chăn thơm thì điện thoại vang lên, coi như đánh thức cả Tần Huyên Băng.
- Xin lỗi, đã làm em thức giấc.
- Không có gì, anh, ngồi xuống bên cạnh em đi...
Trang Duệ cầm lấy điện thoại định nghe thì bị Tần Huyên Băng kéo lại, lúc này bộ dạng lười biếng của nàng thật sự làm hắn không muốn tiếp nhận điện thoại. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đừng làm rộn, mau nghe điện thoại...
Tần Huyên Băng đẩy nhẹ Trang Duệ, sau đó đẩy bàn tay của hắn đang sờ vào ngực mình, lại dựa đầu vào lòng hắn, ngửi mùi hương đàn ông trên cơ thể hắn.
- Alo, là ai vậy?
- Cậu Trang, tôi là Hào Vinh, tôi vừa xuống máy bay, bây giờ đang ở sân bay Bắc Kinh...
Trong điện thoại vang lên âm thanh của Hào Vinh làm cho Trang Duệ phải dừng tay làm loạn với Tần Huyên Băng, thì ra Hào Vinh đã từ Myanmar chạy đến, ngày mai có thể đi cùng nhóm Tần lão gia tử đến gặp mặt và tặng da cọp cho ông ngoại mình.
Sau khi nhận được điện thoại của Hào Vinh thì Trang Duệ mới nhớ đến một vấn đề, đó là chiều nay anh Vĩ và chú Đức sẽ bắt máy bay đến Bắc Kinh, hai người này mình phải tự thân chạy ra đón tiếp, xem ra ý nghĩ "hoạt động" với Tần Huyên Băng chỉ có thể dời lại vào ban đêm.
- Hào đại ca, anh cứ chờ một lát, nửa giờ sau tôi sẽ có mặt...
Trang Duệ cúp điện thoại và hôm một cái lên mặt ngọc của Tần Huyên Băng, hắn nói:
- Hào đại ca ở Myanmar đến, anh cần ra sân bay đón người, em cứ ngủ đi...
- Không cần, em sẽ đi cùng anh...
Tần Huyên Băng nói và nhấc chăn lên, hai chân thon dài lộ ra trắng toát, thì ra nãy giờ nàng đang đắp chăn chờ đợi Trang Duệ, chiếc quần nội y bằng lụa ren thật sự làm cho máu nóng của hắn bùng lên, vì thế mà nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người.
- Có lẽ anh Hào sẽ không quan tâm khi đợi thêm vài chục phút nữa.
Trang Duệ chợt có ý nghĩ như vậy, sau đó hắn hoàn toàn bị thu hút bởi cơ thể quyến rũ của Tần Huyên Băng, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Rõ ràng Trang Duệ đánh giá thấp lực chiến đấu của mình, hắn chiến đấu hơn nửa giờ mới nghỉ, lúc này Tần Huyên Băng đã xụi lơ giống như không xương, không thể làm gì được. Trang Duệ chỉ có thể mặc quần áo, nói một tiếng với Bành Phi rồi chạy xe đến sân bay.
- Hào đại ca, thật sự xấu hổ quá, để cho anh đợi lâu...
Đi đến đại sảnh sân bay thì Trang Duệ thấy Hào Vinh, ở bên cạnh có một người thanh niên cỡ tuổi hắn, mà hắn biết đó là em trai của Hào Vinh, lần trước đã từng gặp một lần khi đến Myanmar.
- Không có gì, cậu Trang, tôi có chuyện vui muốn báo cho cậu, ha ha, không gọi điện thoại cho cậu vì chỉ muốn tạo ra niềm vui bất ngờ mà thôi...
Hào Vinh gần đây rất trầm ổn, sau khi thấy Trang Duệ thì ôm siết một cái thật mạnh, điều này làm cho hắn cảm thấy có hơi đau, cảm thấy ăn không tiêu.
Sau khi ôm Trang Duệ một cái, Hào Vinh lại bắt chuyện với bành phi, vì mọi người từng ở chung vài ngày bên Myanmar, cũng coi như quen thuộc.
- Mọi người chú ý, chuyến bay từ Trung Hải đến Bắc Kinh sắp hạ cánh...
Trang Duệ đang định mở miệng hỏi thăm thì đúng lúc nghe được âm thanh phát ra từ loa ở sân bay, hắn vội vàng nói:
- Hào đại ca, chúng ta ngồi xuống bàn bạc, tôi vừa vặn có một người bạn và một vị trưởng bối bắt chuyến bay kia về Bắc Kinh, coi như chờ họ thêm một lát...
- À, không có vấn đề...
Sau khi ngồi xuống thì Trang Duệ mở miệng hỏi:
- Hào đại ca, có phải số vàng của tôi đã được đưa đến?
Trang Duệ sau khi về nước thì đã cho quản lý Ngô của cửa hàng Tần Thụy Lân lấy danh nghĩa của cửa hàng để nhập khẩu hai tấn vàng từ Myanmar, tính đến lúc này đã đúng thời điểm rồi.
Hào Vinh khoát tay áo, vẻ mặt không vui:
- Không phải chuyện này, vàng còn vài ngày nữa mới về, cậu, tôi nói cho cậu biết, mỏ khoáng của chúng ta đã tìm được mạch rồi...
- Sao? Hào đại ca, sao tìm được?
Trang Duệ có chút sững sốt, tìm ra mỏ phỉ thúy là chuyện nằm trong dự liệu của hắn, nhưng lúc này mới chưa đến một tháng mà đã khảo sát ra vị trí mỏ khoáng thì thật sự vượt ngoài dự đoán của hắn.
- Cậu Trang, thật sự là thiệt thòi cho cậu, nếu không phải cậu nói đến tuyến đường ray, dù là nửa năm sau cũng không tìm ra mạch khoáng...
Hào Vinh bây giờ thật sự là tâm phục khẩu phục, coi Trang Duệ như núi cao đứng chắn trước mặt. Trước đó hắn đã mời vài vị chuyên gia đến từ Châu Âu và trong nước đến khảo sát nhưng không tìm ra mạch khoáng, cuối cùng Trang Duệ chỉ nói một câu là xong.
Hơn nữa gia tộc họ Hào ở Myanmar cũng đang khốn khó, khi mạch khoáng được phát hiện ra thì túng quẫn không còn, bây giờ đám công ty phỉ thúy ở Myanmar chỉ muốn ào vào cửa nhà mình.