Hoàng Kim Đồng

Chương 430: Thầm tiêu



Từ chỗ Tần Hạo Nhiên đi ra, Trang Duệ lập tức đến phòng của Mã Mập, lúc này hai vị huynh đệ đang chờ đợi sốt ruột, bọn họ mua một ít thức nhắm của Myanmar và ngồi trong phòng uống rượu.

Chỉ là Trang Duệ vừa hỏi thì có chút dở khóc dở cười, hai người này rõ ràng là làm xằng bậy, ngoài những khối mao liêu mà Trang Duệ yêu cầu bọn họ thu vào, những ngày nay bọn họ đã bỏ ra hơn hai chục triệu để liên tục thu mao liêu, bây giờ hai người chỉ có hơn mười triệu Euro mà thôi.

Trang Duệ suy nghĩ một chút, cuối cùng viết ra mười khối mao liêu cho bọn họ, nếu may mắn thì có thể thu vào được bốn năm khối, dù sao thì hai chục triệu trước đó đã lỗ, bây giờ số mao liêu còn lại cũng đủ cho hai người bọn họ huề vốn.

Hai người này cũng không hiểu đổ thạch, bọn họ vốn trông cậy vào Trang Duệ mà thôi, ngay cả chuyên gia cũng không mang theo, tất nhiên sẽ rất tin cậy vào Trang Duệ, cũng không thèm nhìn qua tờ giấy của Trang Duệ mà tiếp tục uống rượu.

- Con bà nó, con người mà có thể phân thân thì quá tốt.

Trang Duệ đứng chính giữa rừng mao liêu thầm tiêu mà có ý nghĩ bất đắc dĩ, nếu như mình có thuật phân thân thì hắn có thể đứng bên cạnh những thùng đấu giá, đến lúc cuối cùng sẽ cho ra giá cao nhất.

Lúc này chỉ còn hai ngày là đến lúc chốt giá thầm tiêu, Trang Duệ đã sửa lại giá nhiều mao liêu trọng điểm, nhưng mao liêu tốt quá nhiều, điều này làm hắn sinh ra phân vân.

Không chỉ là phỉ thúy xanh, hai ngày qua hắn còn thấy nhiều loại tốt khác như đỏ, xanh lam, tím, điều này làm hắn cảm thấy gấp gáp, chỉ có thể bỏ qua những khối trước đó đã đặt nặng để dời sang những khối mao liêu này, đúng là không có biện pháp, ai bảo hắn không đủ tiền?

- Ủa, đây là mao liêu gì?

Sau hơn một tuần quan sát, Trang Duệ cũng chưa xem được nhiều thầm tiêu, đúng lúc này hắn đi đến một góc thầm thiêu và bị một khối mao liêu hấp dẫn ánh mắt.

Từ lần đầu tiên đổ thạch ở Nam Kinh, sau đó đến công bàn phỉ thúy Bình Châu, lại đến công bàn phỉ thúy Myanmar, có thể nói trên đời này ít ai được thấy đủ loại phỉ thúy như Trang Duệ, nhưng lúc này trước mắt hắn lại có một khối mao liêu cho ra thứ phỉ thúy mà hắn chưa từng thấy bao giờ.

Đây là khối mao liêu hưn trăm cân, có ít hạt đỏ bên ngoài da, nhìn qua giống như một khối mao liêu ở mỏ khoáng thường cho ra phỉ thúy đỏ.

Chỉ là khi ánh mắt Trang Duệ xuyên qua lớp da nguyên thạch lấm tấm đỏ, đập vào mắt hắn chính là một tinh thể màu vàng. Hắn đã từng gặp qua nhiều mao liêu, ít nhất cũng có mao liêu cho ra phỉ thúy đỏ, trắng, thậm chí là tím, xanh, nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn thấy một mao liêu cho ra tinh thể màu vàng.

Những tinh thể màu vàng này còn trộn lẫn một chút mây đỏ, nhưng màu sắc của nó có hơi nhạt, tất cả đều bị tinh thể màu vàng bao trùm, nếu không cẩn thận quan sát sẽ khó thể thấy được.

Xuyên qua lớp tinh thể phong hóa có kết tinh màu vàng, hắn nhìn vào chính giữa khối nguyên thạch, một màu sắc sáng ngời đập vào mắt hắn, đây là một loại phỉ thúy màu vàng ong như dầu làm cho người ta sinh ra cảm giác mềm mại đầy đặn và thơm mát.

Linh khí bao quanh khối nguyên thạch này cũng không giống với những thứ khác, không cho ra cảm giác lạnh như băng, nó đưa đến sự khác biệt lớn, đó chính là ấm áp như ánh mặt trời, làm cho Trang Duệ sinh ra cảm giác ấm áp dễ chịu.

- Phỉ Thúy vàng? Hay là Kê Du Hoàng?

Trang Duệ thầm run lên, có thể nói loại phỉ thúy gì hắn cũng từng được gặp, chỉ sợ chỉ có phỉ thúy màu vàng là chưa từng thấy qua. Trong chỗ này tất nhiên cũng không thiếu phỉ thúy vàng nhưng phẩm chất là quá thấp, nhìn qua rất chán ngán, hắn cũng không muốn nhìn qua lần hai.

Nhưng khối phỉ thúy vàng trong nguyên thạch này lại hoàn toàn khác biệt, màu vàng của nó thuần khiết như dầu ăn, trong suốt như thủy tinh, dù là màu sắc hay độ trong đều là loại tốt nhất trong nhóm phỉ thúy vàng.

Cũng giống như tất cả phỉ thúy có sắc thái khác, phỉ thúy vàng cũng được phát sinh trong quá trình phong hóa, nhưng số lượng phỉ thúy vàng loại cực phẩm là cực kỳ ít và hiếm thấy.

Vì thời nhà Thanh có rất nhiều đệ nhất phu nhân thích phỉ thúy, bọn họ tạo nên quan điểm phỉ thúy xanh là tốt nhất, thế cho nên mới tạo ra xu hướng truy cầu phỉ thúy màu xanh.

Người tiêu thụ thường chỉ xem xét phỉ thúy xanh, mà loại phỉ thúy nào cũng có cấp bậc cao thấp, có người thậm chí còn không biết có những loại phỉ thúy đỏ và vàng.

Nhưng gần đây khi mà năng lực giám định và thưởng thức của mọi người với những vật phẩm phỉ thúy đã dần lên cao thì phỉ thúy đỏ và phỉ thúy vàng ngày càng được nhiều người ưu ái, trước tiên nó là màu ấm, lại hợp với màu da của dân Trung Quốc, vì vậy giá trị sử dụng của nó ngày càng tăng.

Dù bây giờ trên thị trường châu báu thì phỉ giá thấp hơn thúy, nhưng nếu phẩm chất ngang nhau thì phỉ rực rỡ sẽ có giá trị cao hơn thúy u ám.

Thực tế thì màu đỏ và vàng chính là những sắc thái rực rỡ, màu xanh bản thân là màu tối, nếu như để lẫn vào những nơi hơi u tối thì xem như khó thể nào so sánh với những loại kia.

Đồng thời phỉ thúy vàng là loại cực kỳ quý giá, còn vượt qua cả dương chi bạch ngọc, phỉ thúy vàng cực phẩm càng hiếm thấy, còn quý hơn cả đế vương lục.

Điều đáng nhắc đến chính là những vật phẩm làm từ phỉ thúy ngoài suy xét những giá trị chung, còn phải suy tính giá trị cá tính. Thúy tuy mắc nhưng thích hợp với những người da trắng, mà màu da hơi ngăm thì chọn đeo phỉ sẽ thích hợp hơn, vì vậy mà đối với những người da hơn ngăm thường sẽ coi trọng phỉ hơn thúy.

Vì nếu nói là vật trang sức thì phỉ chiếm ưu thế, cho nên đối với phỉ thì tính quan trọng nhất là màu sắc, một khối phỉ có màu tốt sẽ có tiềm lực hơn so với loại tạp chủng, giá trị cũng cao hơn nhiều.

Tất nhiên nếu như cấp bậc của phỉ quá thấp, mất đi tính trong suốt đặc tính của phỉ thúy, như vậy dù có màu sắc tốt cũng chỉ là một tảng đá mà không phải là ngọc, như vậy cũng không đáng giá bao nhiêu. Lúc này phỉ thúy đỏ bên trong khối mao liêu mà Trang Duệ được thấy, dù xem xét vào màu sắc hay nhan sắc thì đều có thể nói là cực phẩm.

Từ thời Tống đến nay ở Trung Quốc thường dùng màu vàng cho hoàng đế, có câu nó màu vàng là của vua, vì vậy những năm gần đây nếu có phỉ thúy vàng được chế tác thì sẽ lập tức được chào giá trên trời, trên thị trường cũng hiếm thấy có phỉ thúy vàng lưu thông.

Đã từng có một vị danh gia chế tác ngọc của Quảng Đông Tứ Hội ngẫu nhiên có được phỉ thúy vàng cực phẩm ở Myanmar, người này điêu khắc thành một con gà quay, sau đó đến tham gia hội chợ nghệ thuật ở Bắc Kinh, đặt nó trong mâm và đưa ra.

Rất nhiều người khi đó tỏ ra rất ngạc nhiên, bọn họ tưởng đó là một con gà quay hương thơm ngào ngạt, khi quan sát lại cẩn thận mới thấy nó là một khối ngọc, vì thế mà không khỏi thán phục đao pháp cực kỳ tinh tế của tác giả, đã làm cho khối phỉ thúy vàng biểu hiện đầy đủ sắc thái và tính chất của mình.

Sau đó có người bỏ ra vài trăm triệu để mua con gà quay bằng phỉ thúy vàng, nhưng muốn mà không có được, vì chủ nhân của tác phẩm quyết định giữ nó lại làm vật gia truyền, không bán ra ngoài.

Trong ba màu phúc lộc thọ thì phỉ thúy vàng được coi là phúc, ngụ ý mà may mắn, phúc mãn đường, thụy tế phong niên, thiên thu vại đại, vì thế những năm gần đây kẻ có tiền luôn theo đuổi phỉ thúy vàng.

Khối phỉ thúy vàng bên trong mao liêu có màu sắc cực kỳ thuần chất, Trang Duệ đánh giá qua, cảm thấy nó to hơn quả bóng đá một chút, có lẽ là hơn mười cân, hoàn toàn có thể biến thành một vật trang trí. Nếu căn cứ vào phẩm chất của khối phỉ thúy vàng thì chỉ sợ giá trị của nó sẽ không thua kém mâm trái cây bằng phỉ thúy mà mình tặng cho ông ngoại.

- Nhất định phải có được nó...

Trang Duệ nghĩ đến đây thì kích động, nếu so sánh với phỉ thúy đỏ thì phỉ thúy vàng càng hiếm, khối phỉ thúy vàng này có thể làm thành bảo vật của cửa hàng Tần Thụy Lân ở Bắc Kinh.

Trang Duệ hít vào một hơi thật sâu, hắn đứng thẳng người lên, hoạt động hai chân đã tê rần, sau đó hắn đổi góc độ để quan sát. Đối với người khác thì Trang Duệ giống như đang nhìn vào vài khối mao liêu ở bên cạnh, thế nhưng ánh mắt hắn rõ ràng là đang nhìn xuống hộp đấu giá.

- Nhiều đơn như vậy sao?

Khi linh khí của Trang Duệ được đưa vào rong hộp đấu giá, còn chưa kịp xem xét những con số trên những tờ đơn thì hắn đã buồn bực, những tấm đơn đặt giá ở bên trong thật sự là dày đặc, ít nhất cũng có hai ba trăm tờ. Nói cách khác thì số người tham gia công bàn phỉ thúy lần này có ít nhất một phần mười trả giá khối mao liêu này.

Thật ra đây cũng là Trang Duệ tự chuốc lấy phiền não cho mình, sau khi hắn đổ thạch tăng một khối phỉ thúy đỏ, không chỉ là người Trung Quốc, những thương nhân đến từ khắp nơi ngoài việc tập trung vào phỉ thúy xanh thì cũng tăng gấp đôi chú ý với những phỉ thúy có biểu hiện bên ngoài hơi tốt một chút, có khả năng cho ra những loại phỉ thúy khác màu.

- Hai trăm ngàn Euro...Ba trăm ngàn Euro...Con bà nó, một triệu sáu trăm ngàn Euro...

Trang Duệ lần lượt xem những tờ đơn đặt giá, hắn xem xét suốt một giờ, sau đó mới tìm được người đặt giá cao nhất, mà khi xem xét những con số kia thì Trang Duệ không khỏi mở miệng nói tục.

Phải biết rằng khối mao liêu này có giá đấu thấp nhất là năm chục ngàn Euro, là năm trăm ngàn tệ mà thôi, bây giờ giá cả cao nhất đã lên đến ba mươi hai lần.

Dù Trang Duệ biết trong khối nguyên thạch kia có thứ tốt nhưng vẫn rất bực bội, hắn không biết nên nghĩ đám người trả giá là quá tinh mắt hay là kẻ ngốc lắm tiền, bọn họ chỉ dựa vào màu da có thể cho ra phỉ thúy đỏ mà ra giá cao như vậy.

- Ôi, huynh đệ, nhường chỗ một chút, tôi muốn đặt giá...

Trang Duệ lúc này đang đứng trước trương đặt giá, phía sau có người khẽ đụng vào người, yêu cầu nhường đường.

- Ôi, là ông chủ Trang sao? Anh cũng nhìn trúng khối mao liêu này à?

Trang Duệ không biết người này, có lẽ đối phương đã gặp mình lúc đổ thạch, lúc này hắn thấy Trang Duệ chú ý đến khối mao liêu thì lên tiếng, nhưng lá đơn đặt giá trong tay lại không bỏ vào trong rương ngay.

- Nghe nói bên này có khối mao liêu co khả năng cho ra phỉ thúy đỏ có biểu hiện tốt, thế là tôi qua xem thế nào...

Trang Duệ cười cười, hắn biết bây giờ mình nói gì thì người ta cũng nghi ngờ, chẳng bằng thừa nhận mình cũng đang xem khối mao liêu này.

- À, ông chủ Trang thấy thế nào?

- Đúng vậy, ông chủ Trang cho chút nhận xét xem nào...

Đoạn đối thoại của hai người làm hấp dẫn những thương nhân mao liêu ở bên cạnh, lần này người nổi danh nhất công bàn phỉ thúy Myanmar chính là Trang Duệ, chín trong mười người đến Myanmar lần này không biết gì nhiều về tình hình nơi đây, thế nhưng tên tuổi của Trang Duệ thì biết rất rõ ràng.

- Sớm biết như thế thì vừa rồi nên nhìn qua rồi đi ngay.

Trang Duệ thầm có chút buồn bực, hắn có thể tưởng tượng người vừa cầm tờ đơn đặt giá sẽ sửa lại giá cả, sau đó vứt vào trong rương đặt giá.

- Được thôi, tiểu tử xin nói vài lời của mình, ai nhìn vào lớp da của khối mao liêu này cũng có thể phân biệt được, nếu bên trong không có phỉ thúy thì hồng phỉ sẽ là khả năng lớn nhất, hơn nữa cả khối mao liêu không có vết nứt, dù là mao liêu toàn đổ nhưng tính đánh cuộc là rất lớn, tôi rất xem trọng nó...

Trang Duệ dùng giọng nửa thật nửa giả nói, sau đó còn cầm lấy một tờ đơn đặt giá ở bên cạnh nói:

- Nhưng giá cả của nó cần phải xem xét lại cho tốt, các vị cứ xem trước, tiểu đệ xin cáo từ...

Hành động lần này của Trang Duệ làm cho đám thương nhân mao liêu ở bên cạnh cảm thấy choáng váng.

Đám người này vốn không trông mong Trang Duệ sẽ nói những lời có ích với khối mao liêu này, vì những người nơi đây đều la đối thủ cạnh tranh của nhau, tục ngữ nói cùng đồng hành là oan gia, nếu như Trang Duệ thật sự nhìn trúng khối nguyên thạch này, dù không nói bậy thì cũng sẽ chẳng tỏ ra tôn sùng như thế.

- Chẳng lẽ là cố ý để cho chúng ta tranh giành khối mao liêu này?

Vô tình đám người vây quanh đều cảm thấy nghi ngờ, không chừng Trang Duệ đang thiết lập một cạm bẫy, lúc này người vừa viết đơn đặt giá cũng rất nghi ngờ, vẻ mặt trở nên kinh nghi bất định, chậm chạp không chịu bỏ tờ đơn đặt giá trong tay vào trong rương.

Trang Duệ lúc này đã đi rất xa, hắn cũng không có tâm tư đi suy đoán lòng người, nhưng hắn đã ghi nhớ thật kỹ khối mao liêu kia, đã ghi vào trong vở bằng một ký hiệu mà chỉ hắn có thể biết mà thôi.

- Bành Phi, nếu có người đến gõ cửa thì nói tôi không có trong phòng, đã ra ngoài đi dạo rồi...

Trang Duệ nói với Bành Phi một tiếng, sau đó dọn dẹp những thứ trên bàn, lúc này trên bàn ngoài quyển vở thì còn có hơn hai mươi tờ đơn đặt giá.

Ngày mai sẽ hết hạn đặt giá, Trang Duệ vừa rồi đã thông báo điện thoại cho Tần Hạo Nhiên và Tống Quân, để bọn họ không quấy rầy chính mình, hắn chuẩn bị phân loại những mao liêu trọng điểm, lại căn cứ vào số tiền của mình để quyết định lấy hay bỏ.

Những ngày nay thật sự có quá nhiều người đến bái phỏng Trang Duệ, dù bên ngoài cửa đã treo bảng yêu cầu không quấy rầy nhưng vẫn có người đến gõ cửa, điều này làm cho Trang Duệ rất phiền. Hắn thật sự rất nhớ Tiểu Bạch Sư, nếu có nó ở đây canh cửa thì có lẽ sẽ chẳng ai dám đến quấy phá. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Một khối phỉ thúy cấp thủy tinh vô sắc bốn trăm hai chục ngàn Euro, một khối phỉ thúy thủy tinh xanh lục chín trăm bảy chục ngàn Euro, một khối phỉ thúy thủy tinh màu tím một triệu hai trăm chín chục ngàn Euro, một khối phỉ thúy xanh lam một triệu một trăm ba mươi ngàn Euro...

Trang Duệ hôm qua đã bỏ ra một ngày để cẩn thận dò xét hai mươi khối mao liêu quý nhất của mình, lúc đó đã ghi chép lại mức đấu giá cao nhất trong rương đấu giá ở bên cạnh.

- Khá tốt, tổng cộng chưa đến hai chục triệu Euro...

Trang Duệ nhìn con số trên màn hình máy tính mà thầm thở dài một hơi, phải biết rằng hai mươi khối mao liêu kia đều có phỉ thúy, mà phỉ thúy bên trong dù là màu sắc hay phẩm chất cũng có thể nói là cực phẩm, nếu bỏ qua dù chỉ là một khối thì Trang Duệ cũng không tình nguyện.

Ngoài khối phỉ thúy vàng thì công bàn phỉ thúy Myanmar lần này không xuất hiện phỉ thúy huyết ngọc, đế vương lục và tím cực phẩm, nhưng điều này cũng bình thường, dù là những người đổ thạch cả đời cũng chưa từng thấy qua khối phỉ thúy đế vương lục nào.

Chưa nói đến phỉ thúy cực phẩm, nếu năm sáu năm thu vào tay được một lần thì đã xem như quá may mắn, còn những người đến Myanmar chỉ cần thu vào tay một khối phỉ thúy cấp băng thôi là thấy mỹ mãn lắm rồi.

Những nguyên thạch bày ra trước mắt Trang Duệ đều có lớp da rất bình thường nhưng bên trong lại có phỉ thúy cấp cao, hắn vốn cho rằng mình có thể thoải mái nắm bắt, nhưng không ngờ trải qua vài ngày quan sát thì hắn phát hiện ra vấn đề, đó là dù biểu hiện không tốt nhưng vẫn có người đặt giá khá nặng.

Bây giờ giá cả trong rương đấu giá đều đã hơn định mức trước đó Trang Duệ đặt ra cả chục lần, ví dụ như khối phỉ thúy vàng, chiều tối Trang Duệ đã đến xem qua một lần, giá cả bên trong đã lên đến con số hai triệu một trăm ngàn Euro, vượt giá thấp nhất theo quy định đến bốn mươi hai lần.

Nhưng điều làm cho Trang Duệ cảm thấy an ổn hơn chính là số đơn đặt giá cũng không tăng đột biến, điều này nói rõ người mua cũng không quá đặt nặng khối mao liêu kia mà chỉ ném tiền vào tham gia mà thôi. Ngày mai Trang Duệ sẽ nhìn chằm chằm vào những khối mao liêu này, chỉ cần đến thời khắc cuối cùng đặt đơn đặt giá vào trong rương là được.

Còn những khối mao liêu có biểu hiện tốt, có mặt cắt đẹp, có cửa sổ xanh, Trang Duệ cũng từng đi dạo xem xét vài ngày, nhưng điều làm hắn líu lưỡi chính là giá cả của nó đã được lên đến mức cao nhất là mười lăm triệu Euro, hơn nữa hai ngày qua vẫn còn có liên tục kẻ đặt giá, chỉ sợ giá cả cuối cùng cũng không phải là như vậy.

Sau khi phân tích tình huông thì Trang Duệ bắt đầu điền vào đơn đặt giá, hắn bỏ ra thêm ba năm chục ngàn đối với mức giá cao nhất mà những người kia đã đặt ra. Còn khối mao liêu có phỉ thúy vàng, Trang Duệ suy tư nửa ngày, cuối cùng điền vào trong đơn một con số ba triệu một trăm ngàn, cao hơn so với giá hiện tại là một triệu một trăm ngàn, coi như là tình thế bắt buộc.

- Con bà nó, lại biến thành kẻ nghèo hèn...

Sau khi đặt giá, Trang Duệ dùng máy tính xem xét lại, tổng cộng là hai mươi triệu sáu trăm ngàn Euro, không những sử dụng hết hai mươi triệu Euro, thậm chí Trang Duệ còn sáu trăm bốn mươi ngàn Euro trên người cũng phải bỏ ra thêm sáu trăm ngàn, tính ra hắn chỉ còn bốn mươi ngàn Euro mà thôi.

- Số tiền như vậy cũng đủ cho tứ hợp viện chi tiêu trong hai tháng chứ?

Trước khi đến Myanmar thì Trang Duệ đã điều động tất cả tài sản, tiền của cửa hàng Tần Thụy Lân, kể cả lợi nhuận tháng qua của cửa hàng xe hơi 4s, còn có cả hoa hồng từ mỏ khoáng Tân Cương, ngay cả Ngao viên cũng bị Trang Duệ rút ra một triệu. Điều này làm cho Lưu Xuyên căng thẳng, nếu không phải kết hôn sợ rằng đã theo Trang Duệ cùng sang Myanmar.

Không có tiền cũng chẳng phải Trang Duệ không sống được, vấn đề là cuối tháng hắn sẽ đính hôn với Tần Huyên Băng, đến lúc đó sợ rằng bốn mươi ngàn Euro sẽ không đủ tiêu dùng.

Trang Duệ cười khổ một cái, trước kia không có tiền cũng chẳng khổ sở, bây giờ tài sản vài trăm triệu lại thường xuyên cảm thấy không đủ tiền để dùng. Mua một chiếc xe không đáng bao tiền, nhưng tất cả hạng mục chi phí của một căn tứ hợp viện như của hắn ở Bắc Kinh thì mỗi tháng cũng mất gần mười ngàn Euro.

- Có phải đến lúc mở thầu thì nên mở một hai khối mao liêu để bán đi không?

Trang Duệ thật sự có ý nghĩ này, nhưng sau đó hắn lại vứt bỏ nó đi, bây giờ tình huống của công bàn phỉ thúy Myanmar là rất mạnh, chỉ cần sau đó thì giá cả nguyên liệu sẽ tăng cao, nếu mình bán nguyên liệu vào lúc này sẽ có hại.

- Còn kho báu?

Trang Duệ lắc đầu, đừng nói là thứ kia không nhất định tồn tại, dù là có thật thì mình và Bành Phi căn bản cũng không dời nó đi được. Mình đi đến xem xét chỉ là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà thôi, hắn cũng không ôm nhiều hy vọng.

- Hừ, dù sao thì hạn nghạch tiêu thụ của Tần Thụy Lân mỗi tháng là khá tốt, cuối tháng có thể thu vào vài triệu...

Lúc này tên tay Trang Duệ chỉ còn lại bốn chục ngàn Euro, hắn thật sự phải suy xét nhiều vấn đề khác, nhưng bây giờ cũng chưa đến lúc cực kỳ khó khăn, đến cuối tháng vẫn còn có tài chính bổ sung. Mà lễ đính hôn của hắn và Tần Huyên Băng sẽ không đến mức mất vài triệu đồng, vì có muốn thì mẹ cũng không đồng ý.

Trang Duệ bây giờ cảm nhận được nguyên nhân mà đám người sưu tầm cổ vật thường phải khóc hận, vì đối mặt với bảo bối mà trong tiền không có được hai trăm đồng tiền, tình huống đó giống hệt hắn bây giờ. Có quá nhiều nguyên thạch, hắn thật sự không nỡ bỏ qua thứ gì.

- Bành Phi, có việc cần nhờ cậu, ngày mai làm thế này...

Trang Duệ lắc đầu vứt bỏ những ý nghĩ rối rắm, hắn gọi Bành Phi, đưa những tờ đơn đấu giá cho hắn, để ngày mai cứ căn cứ theo số mao liêu mà đặt đơn vào rương đấu giá ở bên cạnh.

Trang Duệ biết mình bây giờ tiến vào khu vực đổ thạch thì giống như ngôi sao, bị người ta nhìn chằm chằm, ánh mắt của người ta giống như muốn lột trần mình để xem trong lòng có ý nghĩ gì. Hắn thật sự không hiểu vì sao đám nam nữ ngôi sao lại thích được người ta nhìn như vậy, không phải là đám người này đều có sở thích khác thường sao?

Sáng sớm hôm sau Trang Duệ cùng Tống Quân và nhóm Tần Hạo Nhiên đi đến hội trường.

Myanmar có hai mùa, một là mùa khô, hai là mùa mưa, bây giờ là mùa khô, hầu như mỗi ngày mặt trời đều lên cao, nhưng đến hôm nay thì bầu trời có hơi quỷ quái, mây đen xuống thấp, giống như có dấu hiệu đổ mưa.

May mà những rương đấu giá đều không thấm nước, dù trời mưa thì cũng không có nước tiến vào bên trong, chỉ là khí trời làm lòng người bị đè nén, cảm giác nặng trịch. Lúc này gặp mặt người quen cũng khong còn ươời hì hì như trước, ai cũng tỏ ra căng thẳng.

Điều này cũn khó trách, mười hai ngày mở công bàn phỉ thúy Myanmar, mình có mang nguyên liệu về được hay không là xem vào ngày hôm nay. Lúc này sau khi đến hội trường thì ai cũng đi đến mao liêu mà mình quan tâm, bọn họ quyết định căn cứ vào số lượng người trả giá hôm nay mà xem xét có nên đặt giá tiếp hay không.

- Bành Phi, đi thôi, không cần gấp gáp, trước ba giờ chiều bỏ vào tất cả các rương là được.

Trang Duệ đưa mắt nhìn bành phi, mình chỉ đi dọa không mục đích khắp nơi mà thôi, thỉnh thoảng gặp vài người quen thì đi lên nói vài câu, bộ dạng nhàn nhã. Người khác cũng không tỏ ra kỳ quái, biết rõ hắn đổ thạch thắng vài trăm triệu, tất nhiên sẽ nghĩ là không có áp lực.

Đến trưa mà hầu như không ai ra giá, bọn họ đều đứng trò chuyện bên cạnh mao liêu mình nhìn trúng nhưng biểu hiện là không yên lòng, mà sau giờ trưa thì bắt đầu có nhiều kẻ bận rộn.

Những tờ đơn đã được chuẩn bị sẵn hay vừa viết ra được ném vào trong rương, thầm tiêu khác với minh tiêu, không có giá cả tham khảo, bọn họ chỉ có thể căn cứ vào biểu hiện của mao liêu và đưa ra giá cả cuối cùng của mình.

- Anh Trang, đã bỏ vào hết rồi...

Khi chỉ còn lại hai giờ là hết hạn thì Bành Phi đi đến bên cạnh Trang Duệ rồi nói.

Trang Duệ đưa đồng hồ lên xem, lúc này vừa mới đến ba giờ, vẫn còn hai giờ cuối cùng, sau đó công bàn phỉ thúy Myanmar sẽ kết thúc, một tuần sau sẽ được dùng làm thời gian mở thầu.

Không cần kỳ quái phải dùng cả một tuần vì số lượng thầm tiêu là quá nhiều, muốn làm công bình công chính công khai thì mỗi ngày mở thầu đều có chuyên gia giám sát, muốn nhanh cũng không thể nào. Dù sao thì công tác thống kê giá cả và đưa vào máy tính cũng cần khá nhiều tinh lực và nhân lực.

Mỗi rương đặt giá được mở ra cần phải có chuyên gia giám sát, hơn nữa công tác thống kê và đưa vào máy tính cần có người nghiệm chứng mới có thể xác nhận không có vấn đề gì xảy ra.

Công bàn phỉ thúy Myanmar mở thầu là một sự kiện long trọng, hầu như tất cả nhân viên công cụ ở thành phố Yangon đều được điều động đến hỗ trợ, hơn nữa vào thời gian mở thầu thì hội trường đặt nguyên thạch sẽ bị quân đội phong bế.

- Bành Phi, cậu nghỉ ngơi đi, tôi lại đi một vòng.

Trang Duệ bắt chuyện với Bành Phi, sau đó hắn đi vào khu thầm tiêu, lúc này người tới lui hầu như đã không còn, đại đa số mọi người đều đến đứng bên cạnh mao liêu mà mình quan tâm, đợi đến lúc hết hạn cuối cùng.

Khi thấy Trang Duệ đi về phía mình thì những người kia cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng, bọn họ sợ hắn sẽ ném tờ đơn vào trong rương đặt giá mao liêu của mình, mãi đến khi hắn đi qua thì bọn họ mới thở dài một hơi.

Thật ra đám người kia không biết những hành vi của mình là dư thừa, người ta nếu muốn đặt giá thì đã làm từ sớm rồi, nếu giá cao hơn mình thì chỉ có thể giương mắt nhìn, đứng ở đây cũng vô dụng mà thôi, chẳng qua bọn họ chỉ tìm kiếm chút an ủi tâm lý cho chính mình vào lúc này.

Trang Duệ đi dạo ở khu vực giao nhau giữa thầm tiêu và minh tiêu như không có mục đích, đôi khi dừng lại quan sát vài khối nguyên thạch, đối với người ta thì Trang Duệ rõ ràng là lâm trận mới mài gươm, là vô dụng mà thôi. Chỉ có một mình Trang Duệ biết, chính mình chẳng qua chỉ đi qua xem thùng đặt giá.

- Ông chủ Trang, còn đang lựa chọn mao liêu sao?

- Ha ha, đi dạo mà thôi, biết đâu sẽ thấy khối mao liêu tốt, lại đặt giá cho vui...

Trên đường đi có người chào hỏi Trang Duệ, tuy khoảng sân đặt thầm tiêu là không nhỏ nhưng trên cơ bản cứ vài khối mao liêu lại có một người đứng canh. Thật ra mọi người đều hiểu đó là biểu hiện chủ quyền công khai, không khác gì Tiểu Bạch Sư thích đánh giấu lãnh thổ của mình.

Nhưng đặt giá thầm tiêu cũng không nhất định có nghĩa là anh đứng canh sẽ có thể trúng, biết đâu người trả giá đầu tiên có thể là kẻ cười cuối cùng, vì nó được quyết định bằng tài lực, quyết đoán và ánh mắt của mỗi người.

- Ủa, sao nhiều người như vậy?

Trang Duệ đã đi nhìn qua mười hai khối mao liêu, hắn chậm rãi yên ổn, vì những mao liêu kia không có ai chú ý, chính mình đoán không sai, những đơn đặt giá trước đó chỉ là của những kẻ cố ý thử vận. Chỉ là đến khi hắn đi đến gần phạm vi của khối phỉ thúy vàng thì bước chân dần chậm lại.

Bên cạnh khối mao liêu kia có năm sáu người đang thoải mái trò chuyện với nhau, nhưng nụ cười của bọn họ lọt vào mắt Trang Duệ thì chẳng khác nào ngoài cười trong không, có lẽ cũng đang thầm phân cao thấp, trong đó có cả vị ông chủ Trương mà hôm trước lên tiếng chào hỏi Trang Duệ.

- Ông chủ Trang, có phải là nhìn trúng khối mao liêu này không?

Ông chủ Trương thấy Trang Duệ đi đến thì vội vàng bắt chuyện, nhưng trong mắt lại có chút bối rối.

- Ha ha, tôi đi dạo vài vòng mà thôi, hôm qua tôi đã đặt giá, anh cứ tiếp tục xem xét, tôi còn vài khối mao liêu nữa...

Trang Duệ cười ha ha với đối phương, bước chân cũng không ngừng lại mà lén đưa mắt nhìn thùng đấu giá. Rất tốt, tờ đơn đặt giá của Bành Phi vẫn nằm ở phía trên cùng, nhưng tờ đơn đấu giá bên dưới đều chưa vượt qua con số hai triệu Euro.

- Tiểu Duệ, đã thấy cậu đi dạo từ xa, lúc này đã đến giờ rồi, đừng tiếp tục đi dạo nữa...

Khi Trang Duệ đi đến gần cửa lối vào khu thầm tiêu thì Tần Hạo Nhiên xuất hiện và lên tiếng, tuy Tần Hạo Nhiên nghe lời Trang Duệ đặt giá vài chục khối mao liêu kia, nhưng lão vẫn không buông tha cho những mao liêu có biểu hiện tốt.

- Không có gì, chú Tần, thứ gì nên thu thì đã đặt giá rồi, có thể trúng hay không phải xem vào vận may...

Trang Duệ cười cười, bây giờ xem như hắn đã nghĩ thông, mình không thể nào chạy tới chạy lui để đặt giá hai mươi khối mao liêu khi sắp hết giờ cho được. Hắn đi một vòng đã mất hơn nửa giờ, cho nên căn bản không thể nào cản được chân người khác đặt giá.

Trang Duệ nghĩ đến đây mà thầm buông lỏng, thế là đứng lại trò chuyện với Tần Hạo Nhiên và Phương Di giết thời gian, kim đồng hồ trên tay cũng dần chỉ đến con số năm giờ chiều.

- Chú Tần, cháu đi xem khối mao liêu của mình một chút...

Khi cách thời điểm chấm dứt đặt giá năm phút, Trang Duệ cũng mất kiên nhẫn, hắn mặc kệ những khối mao liêu khác, nhưng khối phát triển vàng cực phẩm thì căn bản không thể để rơi vào tay người ngoài.

- Ông chủ Trang, sao anh lại đến đây rồi?

Khi thấy Trang Duệ đi đến bên cạnh khối mao liêu có thể cho ra phỉ thúy đỏ thì vẻ mặt thương nhân mao liêu họ Trương trở nên rất khó coi.

- Ông chủ Trương, tôi cũng nhìn trúng khối mao liêu này, thế nào, anh có thể đặt giá mà tôi thì không sao?

Trang Duệ nói làm cho ông chủ Trương thầm cắn răng, hắn móc ra tờ đơn từ trong túi, xe ra đã đánh sẵn con số, chỉ cần thêm vài chữ mà thôi.

- Kính xin các vị đang đặt giá thầm tiêu không được chen chúc, đề nghị xuất hiện theo đúng trình tự. Các vị khách xin chú ý, đã đến giờ chấm dứt đặt giá thầm tiêu, kính xin các vị không chen lấn, đi ra ngoài theo trình tự...

Khi kim phút chỉ vào số mười hai và kim giờ chỉ số năm thì trong hội trường vang lên âm thanh của nhân viên công tác, nhưng lúc này cũng không ai quá chú ý, bọn họ đang thật sự rất bận rộn.

Rất nhiều người đợi đến khi tiếng còi vang lên thì nhanh chóng cầm lấy lá đơn đã được viết sẵn hay viết vội nhét vào trong rương đặt giá, ông chủ Trương cũng nhanh tay lẹ mắt đưa tờ đơn vào trong rương, hơn nữa còn cố ý che chắn trước mặt Trang Duệ.

Sau khi ông chủ Trương nhét tờ đơn vào thì thở dài một hơi, hắn nhìn Trang Duệ rồi cười hì hì nói:

- Hì hì, ông chủ Trang, tôi dù sao cũng là người đặt giá cuối cùng, có thể trúng mao liêu hay không thì thật sự là mệnh trời.

- Đúng vậy, hôm qua tôi đã đặt rồi, hôm nay chỉ đến cho an tâm mà thôi...

Trang Duệ cười cười, thật ra trong túi quần của hắn cũng có một tờ đơn được viết giá sẵn sàng, nguyên nhân hắn không lấy ra cũng vì thấy được mức giá cuối cùng của ông chủ Trương, người này ra giá còn thấp hơn mình ba chục ngàn, như vậy hắn cũng thầm thở dài một hơi.

- Đi thôi, ông chủ Trang, nếu bây giờ chúng ta không đi thì quân đội sẽ đến đuổi người.

Ông chủ Trương sợ Trang Duệ nhét vào một tờ đơn, thế cho nên thân mật khoác tay Trang Duệ đi ra ngoài trung tâm giao dịch, nhưng hắn không biết cử động của mình trùng với tâm tư của Trang Duệ, vì Trang Duệ cũng sợ đối phương thay đổi số tiền.

- Này, này, anh Lý, nhường đường một chút.

- Anh Ngô, bây giờ còn đặt giá cái gì nữa?

- Thôi được rồi.

Khi Trang Duệ đi ra ngoài hội trường thì đưa mắt nhìn qua, lỗ tai đều nghe được những âm thanh như vậy, nó cũng giống như thời điểm kết thúc đấu giá minh tiêu, chẳng qua chỉ là thò tay bỏ vào tờ đơn so với đặt giá mao liêu vào lúc cuối cùng và chờ xuất hiện số tiền trên màn hình mà thôi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv