Hoàng Kim Đồng

Chương 283: Giám bảo dân gian (tiếp)



Trước đây đã từng giới thiệu về Đường Tam Thải(món gốm ba màu thời nhà Đường), màu men chủ đạo là vàng, trắng, xanh, về sau người ta quen gọi nó là Đường Tam Thải.

Thời Đường khá cường thịnh ở Trung Quốc, kinh tế phồn vinh, nghệ thuật phát triển, Đường Tam Thải chính là một sản phẩm mỹ nghệ được sinh vào thời này, tạo hình sống động như thật, màu sắc tươi đẹp, nổi tiếng đẹp mắt.

Lúc này bày trước mặt Điền Phạm là một món sứ Đường Tam Thải tạo hình lạc đà, cao gần một mét, con lạc đà đang nghển cổ há miệng, chi sau đứng thẳng, chân trước hơi khom giống như mới đứng lên mà chuẩn bị ngửa cổ hí dài, chuẩn bị bước về phía tây, tạo hình uy vũ mà thuần chất.

Trang Duệ nhìn hình tượng con lạc đà mà giống như thấy phố phường Trường An náo động, hàng quán ven đường đông đúc, giống như thấy không khí thời nhà Đường, cảm nhận được một thời vàng son năm xưa.

Kim Mập và Tôn lão cũng bị Đường Tam Thải làm cho ngây người, ba màu kia quá tươi đẹp, lớp men sáng ngời, tạo hình chuẩn xác. Chủ yếu là trên mặt men còn có rất nhiều vết nhỏ như rạn nứt.

Vết rạn được tạo nên khi men sứ co rút, chất liệu bên trong ít co rút nhưng lớp men bên ngoài thì lại khác, vì thế mà mặt men thường có những vết rạn như vậy.

Sau khi Đường Tam Thải được khai quật thì những vết rạn như vậy chính là đặc thù rõ rệt để giám định, tất nhiên sau này tài nghệ làm giả ngày càng cao siêu, vì thế mà thật sự khó thể nói chắc được.

- Thầy Tôn, anh thấy vật này thế nào?

Điền Phạm biết những người ở đây thì Tôn lão chơi tạp vật, cũng không xa lạ gì Đường Tam Thải, còn nhóm Kim Mập có lẽ cũng khong hiểu quả nhiều, vì thế mới cho mọi người nhìn qua một lượt rồi mở miệng hỏi Tôn lão.

Tôn lão cầm lấy chiếc kính lúp phóng đại hai mươi lần, sau khi xem xét cẩn thận một lúc lâu mới lắc đầu nói:

- Vật này tôi cũng không xem chính xác, nếu nhìn vào lớp men đẹp và vết rạn khéo léo, có vẻ như không giống với thủ thuật làm giả bằng bột và axit, nhưng vì nó quá hoàn mỹ nên tôi thấy không chính xác...

Vết rạn thật sự của Đường Tam Thải chính là sau khi tiếp xúc với những chất oxi hóa và axit dưới đất thì mặt ngoài bị ăn mòn, lớp men co rút, tạo nên những vết rạn rất nhỏ, có thể quan sát được.

Dân làm giả dùng axit và nhiều loại bột để làm cho mặt ngoài sản phẩm làm giả bị ăn mòn và nhuộm màu, sau đó để một thời gian ngắn thì vết rạn trên lớp men làm giả cũng sẽ xuất hiện, nhưng vết rạn sẽ không rộng, không phải giống như vật thật.

Con lạc đà ba màu này, dù là nhìn vào màu men, tạo hình hay vết rạn đều là hàng thật, nhưng nó quá hoàn mỹ, thậm chí còn tốt hơn cả con lạc đà ba màu trong bảo tàng cố cung, vì vậy mà lúc này dù là Điền Phạm, Tôn lão hay là ai cũng không dám có kết luận vội vàng.

- Thầy Điền, tôi từng nghe qua khóa giảng của anh về tri thức giám định và những dụng cụ đặc thù của Đường Tam Thải, vì vậy mà tôi mua nó. Tôi cũng từng đến cho nhiều người xem, ai cũng nói nó là đồ thật, hôm nay tôi mượn cơ hội này mong anh giúp đỡ giám định.

Chủ nhân của con lạc đà Đường Tam Thải là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, người này hơi mập, mặt chữ điền, dù đứng trước mặt các vị chuyên gia cũng không tỏ ra kiêu ngạo hay xu nịnh, xem ra là người có thân phận.

- Lưu tiên sinh là một hội viên của hội sưu tầm cổ vật thành phố Tế Nam chúng tôi, cũng là giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn Thiên Thực Phẩm, anh ấy sưu tầm những vật phẩm rất tốt, từng là khách quý cả chuyên mục sưu tầm cổ vật khắp thiên hạ của đài truyền hình chúng tôi...

Người dẫn chương trình của đài truyền hình Sơn Đông cố gắng giới thiệu lai lịch của người đàn ông trung niên kia với nhóm Trang Duệ, cũng gián tiếp nói rõ đối phương có đủ tài lực để thu vào những vật phẩm sưu tầm có giá trị.

- Lưu tiên sinh, anh đã là người trong nghề, tôi mạo muội hỏi anh một câu, lạc đà Đường Tam Thải này anh thu vào như thế nào?

Công tác giám định đồ cổ chính là nhìn vào vật phẩm để truy cứu lai lịch và truyền thừa, ví dụ như những vật quý giá đều là khai quật từ mộ cổ, dù là như vậy cũng chỉ có số lượng có hạn.

Ông chủ Lưu này hình như cũng không kiêng kỵ khi nói về lai lịch của vật phẩm, hắn thoải mái nói:

- Ha ha, lần đầu tiên tôi thấy con lạc đà ba màu này là ở một cuộc tụ tập tư nhân giữa những người bạn với nhau, khi đó tôi đã rất thích nên quyết định mua lại...

- Tụ hội?

Trang Duệ khẽ thì thầm một tiếng, chẳng lẽ là trao đổi tư nhân giữa các nhà sưu tầm?

- Là chợ đen.

Giám đốc Tiền ở bên cạnh Trang Duệ dùng tay chen kín micro rồi khẽ nói.

Trang Duệ nghe vậy thì có chút sững sốt, vì vừa rồi hắn nhìn thấy lạc đà ba màu Đường Tam Thải cũng nghĩ đến chợ đen thảo nguyên, vì khi đó có một con Tam Thải Mã được một người mua đi, thứ đó là hàng giả, con lạc đà bây giờ cũng rất hoàn mỹ, chẳng lẽ cũng là hàng giả?

Ý nghĩ này bùng lên trong lòng Trang Duệ và thật sự tạo nên bóng tối khó thể lái đi, vì thế mà hắn muốn dùng linh khí xem xét thế nào. Hắn thừa dịp nhóm người kia đang nói chuyện với nhau mà đi đến bên cạnh lạc đà cúi đầu xem xét.

- Lưu tiên sinh, khi đó anh mua con lạc đà này với giá cả bao nhiêu?

Kim Mập ngồi ở bên cạnh Điền Phạm chợt lên tiếng, trong quá trình giám định vật phẩm sẽ phải hỏi như vậy, đặc biệt là lúc này lại là lạc đà ba màu Đường Tam Thải, chắc chắn giá cả sẽ không thấp.

- Bốn trăm ngàn, tôi cảm thấy nó đáng giá.

Khi thấy các vị chuyên gia cũng không dám khẳng định vật phẩm của mình là thật hay giả thì giám đốc Lưu cũng thật sự có chút đắc ý.

Đáng lý ra vớ giá cả mà hắn bỏ ra để mua lạc đà Đường Tam Thải thật sự không xe dịch bao nhiêu so với đấu giá chính quy trong nước.

Nhưng cũng có người hỏi vì sao Đường Tam Thải lại được buôn bán dễ dàng như vậy? Thật ra bọn họ cũng có lầm lẫn, Đường Tam Thải được bán đi rất sớm ở nước ngoài, ở London đã từng bán đi một con ngựa Đường Tam Thải giá bốn mươi chín triệu đô la Hongkong, lập nên kỷ lục đấu giá với một tác phẩm nghệ thuật, danh tiếng vô lượng.

Nhưng cũng vì vậy mà sau đó hàng giả bùng phát, nhiều người bị lừa mua Đường Tam Thải giả, vì thế lực tin giảm xuống, giá cả của Đường Tam Thải cũng dần giảm xuống rất mạnh.

Vài năm gần đây những tác phẩm là Đường Tam Thải được bán ra chỉ với vài chục ngàn đô, trong nước thì giá còn thấp hơn, dù là tinh phẩm cũng chỉ là vài trăm đến vài triệu đồng.

Vì vậy có thể thấy, nếu Đường Tam Thải kia là thật, như vậy giám đốc Lưu đã là kẻ có lời.

- Cậu Kim, anh Tôn, tôi thấy vật này có lẽ là thật, có lẽ được lấy ra từ ngôi mộ nào đó, ý kiến của các anh là thế nào?

Giáo sư Điền suy xét một lúc, cuối cùng nói ra ý nghĩ của mình, vì trước đây trộm mộ hoành hành, khó bảo toàn những tinh phẩm không bị tuồn ra nước ngoài. Lúc này chủ nhân của lạc đà Đường Tam Thải cũng đã nói rõ lai lịch, là mua ra từ chợ đen, các loại dấu hiệu cho thấy đây là sản phẩm thật.

- Là giả, lạc đà Đường Tam Thải này chỉ là một sản phẩm mô phỏng của thời hiện đại mà thôi.

Nhóm Kim Mập còn chưa lên tiếng thì Trang Duệ nãy giờ giữ im lặng chợt ngẩng đầu dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.

- À? Sao?

Điền Phạm thấy Trang Duệ nói khẳng định như vậy thì biết rõ hắn nhìn ra chút đầu mối.

- Thầy Trang, ngài nói là giả, vì vậy cũng nên có căn cứ chứ? Vài trăm đồng cũng không là vấn đề, nếu thật sự là giả thì coi như bỏ tiền ra mua kinh nghiệm, nhưng nó giả ở chỗ nào, mong ngài có thể nói rõ cho.

Giám đốc Lưu dù không quá ép người như người phụ nữ trước đó nhưng lời lẽ lại rất sắc bén, quá rõ ràng rồi, nếu là thật hay giả thì anh có thể đưa chứng cứ ra.

Trang Duệ nghe vậy thì nhíu mày, hắn sở dĩ nói là giả cũng vì bên trong con lạc đà Đường Tam Thải không có linh khí, mà những món đồ cổ mà hắn biết đều có chứa linh khí.

Vì vậy Trang Duệ có thể khẳng định con lạc đà ba màu này là đồ giả, nhưng giả ở chỗ nào, với những gì hắn hiểu về Đường Tam Thải thì rất khó nói ra.

- À, tất nhiên sẽ có căn cứ...

Trang Duệ đi một vòng quanh con lạc đà ba màu Đường Tam Thải, hắn dùng linh khí kiểm tra từ đầu đến chân muốn phát hiện sự khác biệt. Đột nhiên ánhm mắt hắn nhìn thẳng, vẻ mặt có biểu hiện khó tưởng, nhưng hắn nhan chóng cúi đầu, cũng không ai thấy được.

- Con bà nó, có thể làm tốt vậy sao?

Trang Duệ sở dĩ khiếp sợ như vậy vì ở cái chân trước của con lạc đà, bên trong thành móng có một chữ "Hứa", giống hệt như chữ "Hứa" hắn từng thấy trong con ngựa ba màu Tam Thải Mã.

Trang Duệ bây giờ thật sự rất bội phục người làm ra con lạc đà Đường Tam Thải, trước đó còn có cả Tam Thải Mã, vì đồ giả cũng có cấp bậc cao thấp, phân biệt làm ba bảy loại.

Chỉ cần nhìn vào con lạc đà Đường Tam Thải này thì thấy công nghệ của nó thật sự quá cao siêu, nhưng nếu tính giá thành mô phỏng nguyên bản thì sẽ mất hơn một trăm ngàn, xem ra người làm ra con lạc đà cũng là nhân vật cấp bậc đại sư trong nghề làm hàng giả.

- Tiểu Trang, đến đây một chút...

Tôn lão đứng ở cửa phòng nghỉ trên dài giám định vẫy tay với Trang Duệ.

Trang Duệ đã đi quanh con lạc đà Đường Tam Thải vài vòng nhưng không thể mở miệng nói ra vấn đề, vì vậy mà người trên đài hay dưới đài cũng không nhịn được, tuy biểu hiện của Trang Duệ trước đó là không tệ nhưng cũng không thể tùy tiện mở miệng cho được.

Lưu Giai thấy Trang Duệ cau mày, vốn định lên tiếng giảng hòa thì thấy Tôn lão cho mời Trang Duệ, vì vậy vội vàng đứng ra nói:

- Thưa các nhà sưu tầm, mong cho chuyên gia chút thời gian, vì rốt cuộc con lạc đà Đường Tam Thải kia được giám định là thật hay giả sẽ càng thêm đặc sắc.

Sau khi nghe được lời nói của người dẫn chương trình thì nhóm Kim Mập dứt khoát đứng lên rời khỏi bàn đi vào trong phòng nghỉ.

Trang Duệ bây giờ thật sự phát sầu vì phải giải thích con lạc đà kia giả ở chỗ nào, với những gì hắn biết về Đường Tam Thải, nếu như không dùng linh khí thì thật sự không thể tìm ra bệnh tật của nó. Bây giờ hắn biết bên trong con lạc đà ba màu Đường Tam Thải có vấn đề, nhưng cũng không trực tiếp đập ra để cho người ta thấy chữ "hứa", như vậy sẽ càng khó giải thích.

- Tôi thật sự không quá xem trọng vật phẩm này, vì nó quá hoàn mỹ, trong lúc khai quật thật sự rất ít khi nào thấy được vật phẩm nào mà men sứ sáng ngời và không chút tì vết như vậy. Nhưng chúng ta không tìm ra được vấn đề thì cũng không thể nào kết luận nó là giả, vì thế mà lời nói của cậu vừa rồi là có chút mạo muội.

Nếu nói về quan hệ với chú Đức thì Tôn lão xem như là trưởng bối của Trang Duệ, lúc này lão đưa ra những lời phê bình với nhận xét vừa rồi của Trang Duệ, nhưng ý kiến của lão cũng trùng với ý kién của nhóm Điền Phạm, cả nhóm đều liên tục gật đầu.

- Thầy Tôn nói không sai, năm ngoái tôi đã từng xem qua một tượng cung nữ Đường Tam Thải, tác phẩm đó bảo tồn khá hoàn hảo nhưng phần men sứ vẫn có chút không trọn vẹn, được như con lạc đà ba màu này thật sự là lần dầu tiên thấy được.

Giám đốc Tiền nói ra ý kiến của mình, đối với những người như hắn thì thật sự đã gặp qua rất nhiều món đồ cổ, mà đến cấp bậc của hắn thì khi thấy một vật sẽ thường sinh ra cảm giác trực quan, ví dụ như nhìn con lạc đà Đường Tam Thải, tuy không tìm ra vấn đề nhưng lại sinh ra cảm giác không đúng.

Tất nhiên đây cũng không phải là tuyệt đôi, nếu như bọn họ có cơ hội có được lạc đà Đường Tam Thải, chỉ cần giá cả không quá cao, chắc chắc sẽ vung tay mua vào. Biểu hiện của nó không có bất kỳ vấn đề gì, đó chính là nguyên nhân mà các chuyên gia trước nay thường có phán đoán sai lầm, có đôi khi quá tin tưởng vào tri thức chuyên nghiệp của mình.

- Tiểu Trang, tôi thấy thế này, chút nữa cậu ra ngoài thì cứ nói mình nhìn lầm, vì chẳng ai hoàn mỹ cả, tôi tin đối phương cũng sẽ không nói gì, chúng ta cho hắn một giấy giám định là được, tự tay tôi sẽ ghi giấy giám định kia.

Điền Phạm nói ra những lời này xem như Trang Duệ đã nhìn lầm, nhưng hắn lại là người tiếp nhận nguy hiểm khi ký tên vào giấy giám định, sau này nếu có vấn đề gì thì sẽ ảnh hưởng đến thể diện của hắn.

- Đúng, giáo sư Điền nói rất đúng, Tiểu Trang, không thì chúng ta cứ làm như vậy, tôi đói bụng quá rồi, chúng ta nghỉ đi dùng cơm thôi.

Kim Mập cũng mở miệng phụ họa với ý kiến của Điền Phạm, chuyện nói ra thật giả rất đơn giản, chỉ cần mở miệng là xong, nhưng nếu anh không nói rõ nguyên nhân thì người ta sẽ không tin phục. Hơn nữa người đàn ông kia cũng là kẻ trong nghề, nếu không làm tốt cũng khá phiền.

- Các thầy đợi chút, các vị sao không hỏi tại sao tôi lại cho rằng nó là đồ giả?

Trang Duệ nở nụ cười khổ, khi mọi người mở miệng khuyên hắn, hắn cũng cố gắng tìm từ để mở lời, cuối cùng cũng tìm ra được một câu.

- Sao? Cậu thật sự thấy nó có vấn đề?

Điền Phạm thật sự giật mình, con lạc đà ba màu kia dù là nhìn vào bất kỳ đặc điểm gì cũng không thể nào bắt bẻ được, hắn tự thấy mình không tìm ra vấn đề gì cả, không ngờ Trang Duệ lại có căn cứ gì đó.

- Vật phẩm không có vấn đề, nhưng trước kia tôi có một người bạn ngoài nghề, từng bỏ ra hơn ba trăm ngàn để mua một tác phẩm Đường Tam Thải, lúc đó có nhiều chuyên gia giám định nó là vật thật. Tôi cũng đã thấy vật phẩm kia, nếu nhìn vào màu men và tạo hình, thật sự không khác gì con lạc đà Đường Tam Thải hôm nay.

- Nhưng vài tháng trước người bạn kia không cẩn thận làm vỡ Thất Thải mã, khi thu dọn những mảnh vỡ thì chợt phát hiện ra vấn đề, trong lớp sứ ở bên trong có một chữ "Hóa", điều này đại biểu cho điều gì, cũng không cần phải nói nhiều chứ?

Trang Duệ đang kể về người lần trước đã mua Thất Thải Mã, nhưng bây giờ vật phẩm kia sợ rằng chẳng bị đánh vỡ, còn được đối phương cất giữ trong nhà cực kỳ cẩn mật mới đúng.

Thật ra Trang Duệ nói ra những lời này cũng có sự xem xét, vì dù là ai bỏ ra vài trăm ngàn mua một vật gì đó cũng khó có khả năng làm rơi bể, nhưng những chuyện như vậy cũng chẳng phải chưa từng phát sinh. Vì vậy mà Trang Duệ vừa dứt lời thì các vị chuyên gia đưa mắt nhìn nhau, bọn họ thật sự không ngờ Trang Duệ vì một câu chuyện như vậy mà khẳng định con lạc đà Đường Tam Thải kia là giả.

- Tiểu Trang, chúng ta cũng không thể nói đối phương đập nát ra để giám định được.

- Đúng vậy, tuy những vật phẩm Đường Tam Thải lưu truyền đến nay có số lượng kha khá, nhưng cái này thật sự khó nói cho chính xác được.

Những người kia đều tỏ ra dị nghị về ý kiến của Trang Duệ, bọn họ tuy bình thường đều là những chuyên gia có lương tâm, nhưng bọn họ cũng không mạo hiểm đánh nát một vật để xem nó là thật hay giả, phương pháp này quá điên cuồng, nếu thật sự có hư hao thì ai sẽ đền? xem tại TruyenFull.vn

- Những gì Tiểu Trang nói chẳng phải chưa từng xảy ra, có những cao thủ làm giả thích để lại những đặc điểm nào đó trên vật phẩm. Nhưng này Tiểu Trang, cậu có thể xác định bên trong con lạc đà kia có chữ không?

Điền Phạm trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng cũng thấy ý kiến của Trang Duệ là không quá tốt, quan trọng là nếu vật phẩm có hư hao thì trách nhiệm sẽ do ai nhận? Phải biết rằng bốn trăm ngàn đối với một chuyên gia tuy không phải là quá lớn nhưng cũng chẳng phải là con số nhỏ.

Khi mọi người đang thảo luận thì Lưu Giai ở bên cạnh chợt mở miệng:

- Tôi có thể được thấy đánh vỡ nó sao?

- Ý của các vị chuyên gia là chỉ có thể đánh nát vật phẩm kia mới có thể xác nhận được nó là thật hay giả sao?

Lưu Giai thật sự không hiểu nhiều lắm về đồ cổ, nhưng vài người kia nói như vậy thì nàng cũng hiểu ra, vẻ mặt có chút kích động.

- Điều này, sợ rằng ý của Tiểu Trang khó thể nào thực hiện được, vì nếu nó là thật thì phải bồi thường, khoản phí này sẽ không thấp...

Điền Phạm tuy không hiểu vì sao cô gái dẫn chương trình kia lại hưng phấn như vậy nhưng vẫn mở miện giải thích.

- Như vậy nếu có người chịu gánh khoản phí tổn kia, có phải sẽ đánh nát con lạc đà kia ra để giám định phải không?

Điền Phạm cũng bị những lời của Lưu Giai làm cho hồ đồ, hắn khẽ gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên nói:

- Điều này nhất định phải trưng cầu chủ nhân của vật phẩm, nếu như anh ta không đồng ý thì chúng ta cũng chỉ toi công.

Nếu có người tình nguyện gánh chịu phí tổn khi đập vỡ tác phẩm, như vậy các vị chuyên gia cũng không ngại dùng chiêu này, vì bọn họ muốn có kết luận rõ ràng. Nếu là thật thì tốt, nếu là giả, nhiều người không nhìn ra vấn đề, truyền ra ngoài cũng coi như mất mặt.

- Được, tôi đi tìm người thương lượng một chút, sau đó để xem khoản phí đó có thể do đài truyền hình bỏ ra không, các vị chờ chút.

Lưu Giai không biết ăn vào thứ gì mà nói xong thì chạy đi ngay, chỉ để lại các vị chuyên gia đưa mắt nhìn nhau, cô gái kia sao có hứng thú đập vỡ Đường Tam Thải như vậy? Tưởng rằng đó là trò ném bùn thời nhỏ sao?

Nói đi cũng phải nói lại, đập một vật phẩm gì đó trên chương trình truyền hình cũng cần có dũng khí, nếu đập vỡ mà không thấy có vấn đề, không tìm ra căn bệnh, như vậy chẳng khác nào đập bể danh tiếng của mình.

Vài vị chuyên gia nghĩ đến đây thì không khỏi phàn nàn, tiểu tử Trang Duệ này cái gì cũng không tệ nhưng khốn nổi lại quá tích cực, trên đời này thật giả khó phân là rất nhiều, cần gì phả vì một vật mà nhọc lòng như thế?

Lưu Giai nào biết bây giờ các vị chuyên gia đang oán mình và Trang Duệ, trong lòng nàng đang rất hưng phấn, làm sao để chương trình hấp dẫn người khác? Đó chính là phải có điểm nhấn.

Hiện trường giám định bảo vật hôm nay thật sự có cao trào nhưng không quá mạnh, nếu như có thể tạo ra hiện trường đập vật giám định, như vậy dù là ai thắng ai thua thì tiết mục sẽ cực kỳ hấp dẫn.

Lưu Giai kích động đến nói với giám đốc Lưu, mà giám đốc Lưu không biết suy xét từ ý nghĩ gì lại đồng ý, vì nếu đập vỡ Đường Tam Thải mà không tìm ra vấn đề, chỉ bồi thường một trăm ngàn, không phải là bốn trăm ngàn.

Nhưng Lưu Giai đi báo cho phó giám đốc dài truyền hình Chu thì lại bị đả kích, hắn khen ngợi ý tưởng của nàng nhưng lại từ chối một trăm ngàn bồi thường. Vì hắn thật sự không tin tưởng một chuyên gia trẻ như Trang Duệ, không muốn tạo ra thiêu thân.

- Trang tiên sinh, các thầy, kinh phí của đài truyền hình cũng căng, việc này coi như xong...

Phó giám đốc Chu vẫn xem như nể mặt Lưu Giai và các vị chuyên gia, vì thế tự mình đến giải thích.

- Nếu là thật thì tôi sẽ bỏ tiền, nhưng tôi có một điều kiện...

Trang Duệ cắt ngang lời giám đốc Chu làm mọi người đưa mắt nhìn, cũng không biết điều kiện của cậu thanh niên xúc động này là gì?

Lời nói của Trang Duệ làm cho cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, những vị chuyên gia thì thầm nghĩ, nhóm mình chẳng qua chỉ đến đây giám định mà thôi, không cần tích cực như vậy chứ? Xem ra thanh niên đúng là thanh niên, nếu không một lần chịu thiệt thì thật sự khó thể nào phát triển được.

Đừng nói là anh chỉ su đoán con lạc đà Đường Tam Thải kia là giả, cho dù nó thật sự là giả, nếu như ở bên trong người ta không để lại chữ gì thì sao? Anh sẽ chẳng tìm ra được vấn đề gì. Nói đi cũng phải nói lại, dù anh chứng minh nó là giả cũng chẳng có lợi ích gì cả, ngược lại nếu chứng minh không được nó là giả, như vậy anh phải bỏ ra một trăm ngàn, nếu là người bình thường thì sẽ không bao giờ tham gia vào những trò thế này.

Chưa nói đến các vị chuyên gia, bây giờ phó giám đốc Chu của đài truyền hình cũng nhìn Trang Duệ giống như đang nhìn gấu trúc, có lẽ trong lòng thầm nghĩ những kẻ có tiền và cổ quái là rất nhiều, không có gì ném ra vài trăm ngàn đập bể một món đồ sứ, chỉ thuần túy là chơi đùa mà thôi.

- Tiểu Trang, việc này cậu phải suy nghĩ cho kỹ, cậu còn trẻ, ngẫu nhiên nhìn lầm vài thứ thì cũng là bình thường, một thời gian sau sẽ quên, không cần cứ chú tâm vào sự việc lần này...

Tôn lão có quan hệ khá tốt với chú Đức, vì vậy lão mở miệng khuyên giả Trang Duệ vài câu, lão cho rằng vừa rồi chỉ là Trang Duệ mạnh miệng nói như vậy mà thôi, bây giờ vì thể diện nên dứt quyết phải đập con lạc đà kia ra để giám định.

Trong ngành đồ cổ, những tình huống làm cho người ta khó thể nào xuống đài thật sự là khá nhiều và thường xảy ra, có những người vì ý kiến bất đồng mà thường xuyên phát sinh mâu thuẫn, nhưng sự việc lần này cũng chưa đến mức độ như vậy, chỉ cần Trang Duệ chịu lùi một bước, tất cả vẫn ổn.

Không chỉ là Tôn lão, dù là Kim Mập và nhóm Điền Phạm cũng cho rằng Trang Duệ xuất phát từ tâm lý như vậy, người trẻ tuổi không xuống đài được thì khó tránh khỏi những hành động bồng bột nông nổi, đây là điều hoàn toàn có thể hiểu được.

Thật ra Trang Duệ tuy cố ý tỏ ra bức bối nhưng nguyên nhân thực chất chính là hắn không muốn món đồ cổ kia trở thành hàng thật do chính mình chứng nhận, nếu như nhìn không thấu thì coi như thôi, mà đã nhìn rõ thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Còn chuyện bồi thường tiền, căn bản là không có khả năng, vì trong móng trước của con lạc đà có viết một chữ Hứa rất lớn, chỉ cần đập ra, nói chung là đập chân trước thì những gì bên trong sẽ lộ ra.

- Đúng rồi, thầy Trang, anh còn chưa nói ra điều kiện.

Đám người trong phòng chỉ có duy nhất một mình Lưu Giai là không quan tâm đến Trang Duệ làm như vậy xuất phát từ tâm lý gì, có giám định ra vật kia là thật hay giả, điều nàng quan tâm chính là làm sao để hấp dẫn khách xem đài.

Phải biết rằng tiết mục này là do Lưu Giai biên tập, nếu như tiết mục được nhiều người xem và hưởng ứng, như vậy biết đâu nàng sẽ có cơ hội tiến vào đài truyền hình trung ương, tuy đài truyền hình Bắc Kinh là khá tốt, nhưng dù sao nó cũng khá kém so với CCTV.

Trang Duệ cười một cái rồi nói:

- Nếu đài truyền hình không chịu hậu quả của việc giám định bảo vật, như vậy điều kiện của tôi chính là gáim định có thể tiếp tục cử hành nhưng không được thu hình, càng không được truyền ra ngoài, như vậy coi như là một cuộc trao đổi giữa chúng ta.

Trang Duệ lên tiếng nhanh chóng làm cho vẻ mặt của phó giám đốc Chu trở nên khó coi, hắn thấy đối phương nói như vậy không khác gì đánh vào mặt mình. Không phải anh chẳng chịu bỏ tiền sao? Tôi sẽ tự bỏ tiền, nhưng anh cũng không còn quyền lợi để truyền hình.

- Thầy Trang, một tiết mục giám định đặc sắc như vậy nếu truyền ra sẽ có lợi ích rất lớn với chúng ta, đồng thời cũng làm cho người xem đài cả nước nhớ đến anh, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở.

Có câu nói trong nhà chưa rõ mà ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, Lưu Giai chỉ lo cho tiết mục của minh, nàng cũng không muốn nghĩ Trang Duệ giám định vật phẩm kia xong, nếu nó là giả thì mới thật sựa có lợi với thanh danh của hắn, nếu như không tìm ra bệnh tật gì thì sao? Đây chẳng phải là bẽ mặt trước toàn dân thiên hạ à?

Đây là tình huống vị trí không đúng thì góc nhìn cũng khác nhau, phó giám đốc Chu cảm thấy Trang Duệ đang làm khó mình, Lưu Giai thì đang dùng danh để dụ hoặc Trang Duệ. Nhóm Kim Mập thì thầm nghĩ, cho rằng Trang Duệ thật sự cũng không chắc chắn, vì thế mà chừa lại đường lui cho mình, dù là vật thật cũng chỉ bồi thường một trăm ngàn, cũng không đến mức mất mặt trước toàn dân.

Thật ra Trang Duệ cũng không nghĩ nhiều trò như vậy, hắn tuy muốn bộc lộ con lạc đà kia ra trước mặt mọi người nhưng cũng thầm cảm thấy nếu làm như vậy sẽ phát sinh vấn đề, đó là danh tiếng sẽ quá lớn.

Gần đây Trang Duệ khá ẩn nhẫn, lần này đến tham gia hoạt động giám bảo dân gian cũng chỉ là bị Cổ lão gia tử ép mà thôi. Lúc này những vấn đề ban đầu đã được giải quyết, hắn đã được nhóm chuyên gia này thừa nhận, cũng không còn quá nhiều yêu cầu xếp đặt gì cả, vì thế mới đưa ra yêu cầu này. Nhưng nếu ý nghĩ của hắn bị những chuyên gia biết được, sợ rằng bọn họ sẽ mắng ầm trời, vì muốn đập bể vật phẩm để giám định, như vậy còn nói không muốn làm rung động sao?

Khi thấy thái độ của Trang Duệ rất kiên quyết thì Lưu Giai nhìn về phía lãnh đạo của mình, phó giám đốc Chu tuy rất bức bối với hành vi của Trang Duệ, nhưng lúc trước hắn đã đắc tội với đối phương, vì vậy bây giờ muốn đền bù. Hắn mỉm cười nói:

- Coi như chúng ta thực hiện theo ý của thầy Trang, chúng ta sẽ thương lượng với chủ vật phẩm, coi như đây là mộ cuộc trao đổi tư nhân. Đúng rồi, Tiểu Lưu, cố tìm chủ nhân của vật phẩm để làm một bản hiệp nghị, ghi rõ ràng sự việc, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.

Phó giám đốc Chu và vị tài xế lái xe đến đây có độ tuổi tương đồng, nhưng hắn sao có thể tiến lên làm lãnh đạo? Tất nhiên là vì hắn có ánh mắt đặc biệt, lúc này điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là muốn phân biệt rõ trách nhiệm, miễn đi tình huống cãi cọ sau này.

- Vâng, Tiểu Kiều học luật ra, để cho anh ấy khởi thảo một bản hiệp nghị là được, lúc này chúng ta đã vào đây khá lâu, cũng nên ra ngoài được rồi.

Tuy không thể tranh thủ được quyền lợi truyền bá, Lưu Giai có chút không cam lòng nhưng không được ai đồng ý, không có sự ủng hộ của lãnh đạo, như vậy thì công tác của nàng sẽ khó thể nào phát triển, nàng chỉ có thể làm theo ý của Trang Duệ, coi như đây là một cuộc trao đổi tư nhân.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv