Vạn Thọ yến năm Nguyên Thái thứ hai mươi sáu, bắt đầu bằng bách quan chúc thọ, vạn dân chung vui, kết thúc bằng hoàng đế ngất xỉu, hoàng hậu sẩy thai.
Nghiêm Tiêu Hàn vội vã quay về xử lý vụ án, chỉ có thể đưa Phó Thâm đến Đông Thắng môn. Hắn bảo tiểu thái giám ra ngoài gọi gia nhân Nghiêm phủ đến cửa cung chờ, nhân lúc bốn bề vắng lặng, liền khom người ôm y một cái, dặn dò: “Vụ án này không biết phải thẩm tra đến bao giờ, buổi tối không cần chờ ta, ngươi cứ ngủ sớm đi nhé.”
Phó Thâm có lẽ còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, vẻ mặt không thoải mái, nghe vậy liền gật đầu.
Nghiêm Tiêu Hàn lại nói: “Ta thấy vừa nãy ở cung yến ngươi cũng không ăn được mấy, về nhà nhớ ăn thêm chút gì đó, đừng để bị đói, cũng đừng quên uống thuốc.”
Phó Thâm cuối cùng cũng dứt khỏi dòng suy nghĩ, túm cổ tay Nghiêm Tiêu Hàn, kéo hắn đến trước mặt mình, so với nói là hôn, đúng ra chỉ là chạm môi hắn một cái, xong rồi còn vênh mặt hất hàm bảo: “Tuổi còn trẻ mà cứ học theo mấy bà mẹ già làm gì, khép lại cho ta, không được lải nhải.”
Đúng là liếc mắt đưa tình với kẻ mù. Nghiêm Tiêu Hàn không biết nên khóc hay cười, nhủ thầm ngày thường ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ đổ, thế mà hầu gia bảo bối này còn không cảm kích, lần tới phải cho y ba ngày không xuống giường được thì y mới biết quý trọng mẹ già, biết thế nào là đủ.
Hai người chỉ kịp nói mấy câu, tiểu thái giám nọ đã trở về phục mệnh, Nghiêm Tiêu Hàn nhìn theo bóng hai người biến mất ở cửa cung, nụ cười trên môi dần nhạt đi, hắn đổi sang gương mặt lạnh lùng sắt đá, trở lại là khâm sát sứ đại nhân tàn nhẫn độc ác.
Phó Thâm về Nghiêm phủ rồi liền nhốt mình trong phòng, dặn dò chớ quấy rầy, đám hạ nhân nhận ra tâm tình y không vui, cũng chẳng ai dám khuyên can, ngay cả Đỗ Lãnh cũng bị chặn ở ngoài cửa. Mãi đến chập tối, có người đánh bạo đến gõ cửa mời y dùng cơm, nơm nớp nói rằng nếu y không ăn cơm, lão gia mà biết thì nhất định sẽ nổi giận.
Lời này vừa nói ra, Đỗ Lãnh liền biết ngay sắp hỏng việc. Người bề trên như Phó Thâm, ghét nhất là người khác uy hiếp mình, đừng nói là Nghiêm Tiêu Hàn, có là thiên vương lão tử cũng không dọa được y.
Quả nhiên, Phó Thâm ở trong phòng lạnh lùng lên tiếng: “Ta đã nể mặt các ngươi rồi đúng không?”
Thị nữ bưng cơm kia sợ đến nỗi quỳ mọp xuống, mắt rơm rớm nước, đi cũng không được mà không đi cũng chẳng xong. Đỗ Lãnh không đành lòng, đang định bảo nàng đi thì bỗng nghe Phó Thâm nói: “……Thôi, mang vào đi.”
Hả?!
Làm quân y Bắc Yến, Đỗ Lãnh quá hiểu tính tình Phó Thâm. Y ở trong quân nói một không nói hai, một khi nổi giận thì chính là lôi đình chấn nộ, lục thân không nhận. Bởi thế nên ít có ai dám cả gan khiêu khích y. Cái tính này dùng ở chính sự thì còn tốt, chứ trong sinh hoạt hàng ngày thì là cứng đầu cứng cổ. Đỗ Lãnh từng vì ép y uống thuốc mà bị y lôi cổ tay ném ra khỏi doanh trướng, thực sự không thể tưởng tượng nổi người mở lời nhượng bộ đầu tiên lại là Tĩnh Ninh hầu mà hắn quen biết.
Phó Thâm kỳ thực chẳng có muốn ăn gì cả, nhưng y vừa nghe thấy thị nữ nói “Lão gia sẽ nổi giận”, liền nhớ lại ngày hôm đó Nghiêm Tiêu Hàn nói với mình “Đây là lần đầu tiên ta thích một người đến thế”.
Hắn đã thích mình như vậy, vì hắn mà nhân nhượng một hai bước thì có là gì? Nam tử hán đại trượng phu, ở ngoài gặp chuyện không vừa lòng, về nhà trút giận lên vợ con, thế còn coi là đàn ông sao?
Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, y cũng không ngoại lệ.
Trong hoàng cung hỗn loạn đến tận khuya, hoàng thượng buổi chiều tỉnh lại, kéo thân thể đau ốm đi xử lý hoàng hậu và Dương Úc. Rốt cuộc vì sao hoàng thượng lại nổi giận như thế, bí ẩn đó người ngoài không biết, nhưng Nghiêm Tiêu Hàn lại nghe rõ ràng, thậm chí còn có điểm tiếc nuối sao không tiện tay xử lý thái tử luôn.
Có điều qua chuyện lần này, ân sủng của thái tử, e là sẽ suy giảm triệt để.
Tiến triển của Phi Long vệ bên này cũng không thuận lợi, Thanh Hư quan bị lùng sục từ trong ra ngoài, những gia đình thường hay lui tới Thanh Hư quan đều bị kiểm tra, mà nguồn gốc của thuốc độc, động cơ ám sát thì vẫn không biết. Thuần Dương đạo trưởng thì như con trai kín miệng, cưỡng ép dụ dỗ, nghiêm hình tra tấn thay phiên ra trận, thế nhưng vẫn chẳng hé răng phun ra một chữ nào.
Nghiêm Tiêu Hàn thầm nghĩ nếu tiếp tục thế này, Phi Long vệ sẽ biến thành Kim Ngô vệ tiếp theo mất. Hắn đang nghĩ ngợi thì Đường Quá đi ra từ hình thất, thản nhiên rửa tay. Hắn tỉ mẩn rửa sạch mười ngón tay tái nhợt thon gầy, ngước mắt nói với Nghiêm Tiêu Hàn: “Đã đi mất nửa cái mạng rồi, nếu ngày mai lão ta còn không mở miệng thì ta cũng hết cách.”
“Hôm nay tạm thời đến đây thôi, để ta suy nghĩ thêm đã,” Nghiêm Tiêu Hàn trầm ngâm, “Ta luôn cảm thấy lão ta còn có gì đó quái lạ, không giống như là nhắm vào Dương gia….. Thanh Hư quan truyền thừa ở kinh thành mấy chục năm, cũng xem như hương khói thịnh vượng, một người xuất gia như lão, không cố gắng đi làm thế ngoại cao nhân mà lại trà trộn vào triều đình làm gì?”
Đường Quá chỉ biết lột da chứ không biết phân tích, ngơ ngác nghe xong câu hỏi của hắn, đáp lại bằng ánh mắt nghi hoặc.
Nghiêm Tiêu Hàn: “……Thôi, trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai tái thẩm.”
Lúc hắn về nhà thì đêm đã khuya, cả nhà đều đang ngủ, thủ vệ mắt ngái ngủ cầm đèn ra mở cửa cho hắn. Nghiêm Tiêu Hàn rón rén đi vào sân, thị nữ gác đêm ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh, đứng dậy hầu hạ hắn thay đồ rửa mặt, đồng thời thấp giọng báo cáo tình hình trong phủ chiều nay.
Nghiêm Tiêu Hàn nhớ lúc Phó Thâm từ trong cung rời đi rõ ràng còn rất tốt, vừa buồn bực vừa khẽ khàng đẩy cửa ra. Mới đặt một chân vào, căn phòng chìm trong bóng tối bỗng truyền đến tiếng hỏi: “Về rồi à?”
Động tác cứng nhắc của Nghiêm Tiêu Hàn chợt thả lỏng, đi tới cạnh bàn thắp đèn lên: “Sao còn chưa ngủ?”
Hắn theo ánh nến quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phó Thâm mặc trung y mỏng ngồi dựa vào đầu giường, chăn chỉ che kín chân, vì ánh sáng đột ngột mà hơi nheo mắt lại, sườn mặt thon gầy có loại cảm giác sa sút yếu đuối đến kỳ lạ.
“Không ngủ được.” Phó Thâm nói, “Trong cung thế nào rồi?”
Nghiêm Tiêu Hàn không trả lời câu hỏi của y, hắn cởi giày nằm lên giường, việc đầu tiên là kéo chăn đắp thật kín cho y: “Hơn nửa đêm không ngủ còn ở đây ngồi thiền, khoác thêm cái áo cũng khiến ngài mệt chết hay sao?”
Đêm xuân tháng ba vẫn rất rét, trong chăn giá lạnh, Nghiêm Tiêu Hàn mò mẫn một chốc, trực tiếp ôm lấy y, phủ chăn che lại thân thể hai người. Phó Thâm như con mèo hoang tìm được ổ, bị quở trách cũng không cãi lại, chỉ nghiêng đầu, gối lên vai Nghiêm Tiêu Hàn.
“Nói đi, là không ngủ được, hay là có tâm sự gì?” Nghiêm Tiêu Hàn một tay ôm eo y, một tay khác thay y vén lọn tóc dài tán loạn ra sau tai, “Nghe hạ nhân nói chiều nay tâm tình ngươi không tốt, ai chọc ngươi mất hứng vậy, hửm?”
Phó Thâm ngậm chặt miệng, y cảm thấy mình cần một cái hố để xả ra hết, nhưng quá lâu rồi y không tố khổ với người khác, đã quên mất phải mở lời như thế nào. Trong lòng dù có thiên ngôn vạn ngữ, song vẫn chẳng biết nên nói từ đâu.
Đối với một nam nhân trưởng thành đã quen gánh trách nhiệm trên vai, bộc bạch là một việc còn khó hơn cả xé bung lồng ngực.
Nghiêm Tiêu Hàn cũng không giục y, hắn tiện tay tắt đèn, bóng tối trở thành chỗ ẩn náu tốt nhất, khiến y từ từ trút bỏ lòng phòng bị.
Qua một lúc lâu, Phó Thâm thấp giọng hỏi: “Hoàng hậu sao rồi?”
“Một chén rượu độc,” Nghiêm Tiêu Hàn bình tĩnh nói, “Với bên ngoài thì chỉ nói là mất máu quá nhiều, không trị mà chết.”
Trong đêm tối, Phó Thâm dường như nở nụ cười: “Cũng phải thôi, hoàng thượng không thể để bà ta sống trên đời.”
Nghiêm Tiêu Hàn: “Ngươi biết ư?”
Phó Thâm: “Ừ. Hoàng hậu không mang thai long chủng, hoàng thượng từ lâu đã không đặt chân đến Khôn Ninh cung nữa, tình hình trên điện lúc ấy, ông ta vừa nhìn là hiểu ngay, nếu không đã chẳng tức giận quá mức, ngất ngay tại trận.”
Thanh âm Nghiêm Tiêu Hàn khàn khàn: “Ngươi…..”
Phó Thâm thản nhiên thừa nhận: “Ta toi rồi.”
“…..”
Nghiêm Tiêu Hàn như thể bị đạp đuôi, suýt nữa nhảy dựng khỏi giường, sau đó mới hiểu ra ý của Phó Thâm, dở khóc dở cười nẻ một cái lên cánh tay y: “Sao mà thừa nhận nhanh vậy! Hoàng hậu sẩy thai là do ngươi làm, chứ hoàng hậu mang thai đâu phải do ngươi làm! Một người có gia có thất như ngươi đừng có nói mấy lời mang nghĩa bóng như này! Định hù chết ta sao?”
Phó Thâm xoa xoa cánh tay bị đánh đau, thầm ghét bỏ hắn tự dưng giãy nảy lên, nhưng nỗi lòng nặng nề lại vì phản ứng của Nghiêm Tiêu Hàn mà biến mất một cách lạ kỳ.
“Được rồi, ta nói lại. Hoàng hậu sẩy thai ở Vạn Thọ yến, là do người của ta đã bố trí từ trước.” Phó Thâm nói, “Trong bữa ăn hàng ngày của bà ta có một vị thuốc, dùng riêng thì không sao, nhưng nếu hòa cùng rượu thì sẽ gây đông máu. Hoàng hậu có mang ba tháng, thai tượng đang bất ổn, uống mấy chén rượu ở thọ yến, sẽ lập tức sẩy thai.”
Nghiêm Tiêu Hàn không thể ngờ còn có ẩn tình như thế: “Ngươi có nhân thủ nằm vùng bên cạnh hoàng hậu? Chuyện từ khi nào?”
“Không phải cố ý xếp vào, nói ra dài dòng lắm,” Phó Thâm hỏi, “Ngươi còn nhớ trong trận thi đấu mã cầu mấy năm trước, ta từng cứu một tiểu thái giám không?”
“Sau này hắn được phân đến Khôn Ninh cung làm tạp dịch quét tước, nhờ vào bản lĩnh chải đầu mà lọt vào mắt xanh của hoàng hậu. Sau khi ta hồi kinh, hắn từ trong cung gửi cho ta một bức thư, nói rằng hoàng hậu có tư tình với một thị vệ nào đó.”
“Hắn muốn báo ân, cũng muốn báo thù cho ta, khoảng một tháng trước, hắn lần thứ hai gửi tin, nói hoàng hậu hình như có thai. Mà hoàng thượng đã mấy tháng liền không hề đến Khôn Ninh cung, đứa bé này chắc chắn không giữ được. Nhưng hoàng hậu lại không nỡ lòng bỏ, thậm chí còn muốn thừa dịp lễ Vạn Thọ câu dẫn hoàng thượng ngủ lại, để biến giả thành thật.”
“Khi ấy ta nghĩ, không thể để bọn họ hưởng lợi như vậy được.”
Y từng nứt cả tim gan trong màn mưa như trút nước, từng thề rằng “Tương lai ắt sẽ trả”.
Trước hàng trăm ánh mắt đổ dồn vào, hoàng hậu cắm sừng hoàng thượng, ấy thế nhưng Nguyên Thái đế còn phải cố nuốt giận vào trong, bấm bụng mà nhận dã chủng này, đến nỗi giận quá ngất đi. Tư vị ấy so với nỗi nhục ngày ban hôn thì sẽ thế nào?
Mà mẹ đẻ của thái tử một khi có tai tiếng này, những ngày an lành của hắn cũng chấm dứt theo.
Ăn miếng trả miếng, nợ máu trả bằng máu, huống chi hành động của Nguyên Thái đế còn tàn nhẫn hơn Phó Thâm gấp ngàn lần. Y được Nguyên Thái đế mời đến quan sát trò khôi hài được sắp đặt tỉ mỉ này, trong lòng vốn nên tràn ngập sảng khoái vì báo được thù, ước gì Nguyên Thái đế chết càng sớm càng tốt, thế nhưng thế sự khó lường, trên Vạn Thọ yến lại xuất hiện một Thuần Dương đạo trưởng.
Thế ngàn cân treo sợi tóc, Phó Thâm xuất thủ cứu Nguyên Thái đế một mạng.
Biến cố tới quá đột ngột, y không có thời gian suy nghĩ, hết thảy động tác đều là phản ứng bản năng trong nháy mắt, đến khi y rốt cuộc nhận ra mình vừa làm gì thì tất cả cũng đã định rồi.
Phó Thâm bỗng nhiên ý thức được, vai hề lớn nhất trong màn kịch này, thực ra là chính y.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích về một điểm trong chương này:
Phó tướng quân thật ra là một người rất có tiết tháo (có tiết tháo thật đấy, không phải đùa đâu), y kỳ thực không thích dùng loại mưu kế xấu xa như bỏ thuốc. Nhưng lúc này vừa mới biết được chân tướng, y quả thực giận điên lên, quyết không từ thủ đoạn phải vạch trần chuyện này cho bằng được. Nhưng về bản chất y vẫn là một thanh niên trung quân ái quốc (có sự hạn chế của thời đại), cứu hoàng thượng theo bản năng, xong rồi lại nghĩ mình việc gì phải cứu ông ta? Có bệnh hả? Mình tiện đến độ váng đầu rồi à? Làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ? Cho nên mới chán chường.
Hơn nữa mặc dù y cảm thấy hoàng thượng, hoàng hậu và thái tử chẳng ra gì, nhưng đứa bé kỳ thực rất vô tội, thủ đoạn trả thù này có hơi quá đáng, không phù hợp với nguyên tắc xử thế xưa nay của y, vì vậy chui vào ngõ cụt chán ghét bản thân.
Tính cách của vai chính là như vậy đấy, không phải chính diện hoàn toàn, hơn nữa tôi luôn cố gắng giữ nguyên sự hạn chế của lịch sử ở y, một người cổ đại chính hiệu, không trọng sinh, không xuyên việt, không có bàn tay vàng, không có phần mềm hack, không có hệ thống, có thể dự liệu vài chuyện nhất định, nhưng cũng không có mắt nhìn vượt quá thời đại.
Cho nên mọi người tuyệt đối đừng xem truyện này là sảng văn, vai chính của chúng ta mặc dù một lời không hợp là tra tấn bức cung, lại còn giết người không chớp mắt, nhưng nội tâm của bọn họ cũng giống như tác giả vậy, chỉ muốn về hưu dưỡng lão thôi.