“Ôi chao, Tần gia, ngài lại tới tìm Si Ảnh công tử sao?” Tú bà vừa thấy Tần Viễn bước vào Hoa Dật lâu liền nhiệt tình chạy vội ra nghênh đón.
“Ừm… Hắn không có ở đây sao?” Tần Viễn miệng mặc dù thuận tiện hỏi một câu, nhưng là cước bộ vẫn tự động hướng về phía phòng Si Ảnh.
“Sao có thể chứ… Ha hả…” Tú bà đi theo phía sau hắn cười bồi, “Hắn đang ở trong phòng chờ Tần gia lâm hạnh a!”
“Tự ta sẽ đi, ai cũng không cần theo!” Khóe miệng Tần Viễn hơi nhếch lên, tiện tay ném một đĩnh vàng về phía sau, cước bộ lại càng nhanh hơn một chút.
Tú bà thấy tiền, mắt liền sáng lên, khi chộp được vàng thì sướng đến không biết trời trăng mây nước, chỉ đứng một chỗ liên tục gật đầu: “Dạ dạ, Tần gia đi cẩn thận…”
“Hừ… Đê tiện!” Tần Viễn thấp giọng đánh giá, đột nhiên…
Một thân ảnh lọt vào tầm mắt hắn, ngang nhiên đứng trước mặt mình! Kỳ quái, rõ ràng đã nói không cho phép ai theo, kỹ viện này trừ Si Ảnh ra, còn ai lớn mật đến thế chứ?
Tần Viễn kỳ quái ngẩng đầu nhìn người kia, ngoài dự đoán lại thấy một khuôn mặt thật quen thuộc!
.
“Hổ Phách?!” Hắn đây là… Tần Viễn lập tức thầm đoán ý đồ y đến, sau đó bày ra một nụ cười dối trá, tay cũng hơi vươn ra. “Đã lâu không gặp a! Ngươi… “
Nhưng ngay khoảnh khắc sắp bị hắn chạm vào, y lại khẽ lui lại phía sau né tránh, mắt cũng nhắm lại quay đầu đi, quả thực tựa như một hài tử đang hờn dỗi.
Tần Viễn cũng không thèm để ý, thu tay lại nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi, ôn hòa thăm hỏi: “Tiểu Hổ Phách, mấy ngày nay ta không tìm ngươi. Sao vậy, ngươi ghen à?”
“Hừ… Hổ Phách đâu dám!” Nhưng giọng điệu chua xót của y đã đủ nói lên tất cả, “Hổ Phách chỉ là không nghĩ ra, vì sao Tần gia lại sủng ái một tên phản đồ đến vậy mà thôi!”
Lúc Tần Viễn nghe thấy hai chữ “phản đồ”, đôi mắt liền lóe lên một tia cảnh giác, “Ngươi… mới rồi nói gì? Ai là phản đồ?”
Hổ Phách hoàn toàn không chú ý tới sự thay đổi của hắn, vẫn một bộ chuyện ta ta làm bình thản nói: “Còn ai vào đây nữa? Không phải chính là tân sủng của Tần gia sao?”
“Chát!” Hổ Phách không hề có sự phòng bị, Tần Viễn đã đột nhiên bước tới giáng tay cho y một cái tát như trời giáng, sau đó một tay dùng sức bóp lấy cổ tay y, tay kia chế trụ cằm dùng giọng điệu uy hiếp hỏi: “Lặp lại những lời ngươi vừa nói, mau!”
“A… Đau quá! Ta… ” Hổ Phách bị bóp đau đến toát mồ hôi lạnh, nước mắt cũng sắp trào ra. Tới khi đối diện với khuôn mặt đáng sợ như Diêm Vương của Tần Viễn, hắn lại càng kinh hoảng đến mức hai chân run rẩy, “Ta… ta nói…”
“Nói mau!” Tần Viễn trừng lớn mắt, diện mục dữ tợn vô cùng!
“Si… Vốn là Si Ảnh… Ta khi tình cờ đi ngang qua phòng hắn thì nghe thấy… hắn là người của Vương gia… Ta… A!” Ngay lúc nhận được đáp án, Tần Viễn liền đẩy hắn ngã lăn xuống đất.
“Khụ khụ!” Hổ Phách ôm lấy cằm ho khan, “Tần…”
“Ngươi câm miệng cho ta! Nếu nói thêm một câu nữa, ta sẽ khiến cho ngươi phải bán thân làm nô lệ, ngươi có tin không?!” Nói rồi không thèm để ý đến hắn, trực tiếp xông tới phòng Si Ảnh.
Si Ảnh sẽ không đâu! Hắn sao có thể là người của Vương gia được? Hắn trước nay vẫn là của mình, là của mình! Mặc dù tình cảm của mình với hắn dường như không còn sâu như trước nữa, nhưng chỉ cần có hắn bên người, chính mình luôn có một loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời… Không, đó là loại cảm giác hoàn toàn chinh phục được, cho nên hắn chỉ có thể thuộc về mình! Nếu như hắn phản bội, nếu là như vậy…
——- Bên trong phòng ——-
Ai ai… Đã ba ngày rồi, Thương Diễn đã đi nơi nào nhỉ? Sẽ không phải là bị chộp rồi chứ… Không, sẽ không đâu, hắn hẳn là đã phải chịu qua huấn luyện gắt gao rồi mới đúng, nhất định là mình đã quá nhạy cảm rồi!
Si Ảnh tự ngồi đùa nghịch mái tóc của mình, nhìn vào gương mà trầm tư… Rồi bỗng dưng không hề báo trước, cửa phòng đột nhiên bật mở!
“!” Si Ảnh cả kinh, vội vàng quay phắt lại, khi nhìn thấy người đến, hắn mới thoáng an tâm, “Ô… Ra là Viễn!”
“… Nếu không thì ngươi nghĩ là ai?” Tần Viễn hạ giọng, những sợi tóc buông xuống che khuất vẻ mặt y, vừa vào cửa, hai tay liền thản nhiên đóng cửa phòng lại, đoạn đi tới bên người Si Ảnh.
Si Ảnh thấy y không bình thường, có chút lo lắng đưa tay áp lên trán y, “Viễn, ngươi không sao chứ? Sắc mặt không tốt lắm.”
Tần Viễn yên lặng kéo tay hắn xuống, khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên áp sát vào mặt Si Ảnh.
“Viễn… Ngươi làm sao vậy?” Vì cái gì đột nhiên lại trở nên nghiêm túc thế? Chẳng lẽ…
Hai tay Tần Viễn nâng khuôn mặt Si Ảnh lên, thanh âm băng lãnh đến dọa người, “Một khuôn mặt thật mê người, nhưng dưới lớp da mặt này rốt cuộc là che giấu những toan tính gì đây?”
Thương Diễn bị bắt, bị phát hiện rồi?! Si Ảnh thoáng phân tâm, nhưng liền lập tức phản ứng lại, khẽ lùi ra xa hỏi: “Viễn… Ngươi… ngươi đang nói cái gì hả? Ta… không hiểu…”
“Không hiểu? Sao lại có thể không hiểu?” Tần Viễn bật cười, nhưng tiếng cười kia sao lại khiến cho Si Ảnh cảm thấy chói tai đến thế, “Có muốn ta nhắc cho ngươi nhớ hay không? Ngươi cùng Vương gia… các ngươi rốt cuộc là có quan hệ gì?”
“Chúng ta… cái gì cũng không có…” Thần sắc Si Ảnh trở nên buồn bã, lời nói ra cũng không hàm chứa bất cứ cảm tình gì.
“Cốc cốc cốc!”
Lúc này, cửa phòng đang đóng đột nhiên bị gõ dồn dập.
“Thiếu gia, thiếu gia!” Thanh âm hoảng hốt vang lên, chính là lão quản gia của Tần phủ.
“Quản gia?” Tần Viễn buông Si Ảnh ra, mở cửa cho hắn vào, “Sao ngươi lại tới đây?”
.
Quản gia thở hồng hộc, như thể vừa chạy một mạch tới đây, “Ha… ha… Thiếu gia, việc lớn không xong rồi! Mau… mau rời đi… nơi này!”
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Viễn thấy hắn hoảng đến mức này, ý thức được hẳn đã có đại sự gì xảy ra, “Mau nói đi!”
Quản gia lau mồ hôi nói: “Hôm nay ngài vừa mới đi… một đám… một đám quan binh liền tới phủ lục soát… nói… nói là tra tư diêm… Cũng không biết tại sao bọn chúng dường như đã biết trước liền xông thẳng tới hầm băng, liền phát… phát hiện ra dấu vết tư diêm, giờ đang định niêm phong phủ, truy nã ngài… Tiểu nhân thấy đại sự không ổn lập tức chạy tới đây thông tri cho ngài, mau đi thôi!”
Vẻ mặt Tần Viễn càng nghe càng đáng sợ, cuối cùng hắn hung tợn quay lại trừng Si Ảnh, “Quả nhiên là ngươi! Súc sinh!” Không đợi Si Ảnh tránh né, hắn liền tát Si Ảnh một cái như trời giáng khiến Si Ảnh ngã lăn ra đất.
Si Ảnh bị té xuống đất, chỉ cảm thấy trong miệng một cỗ máu tươi trào lên, khóe miệng quả nhiên tràn ra một tia tơ máu… Si Ảnh ho khan vài tiếng lau lau khóe miệng, lần nữa đứng lên… Xem tình huống thì không phải Thương Diễn đã bị bắt, vậy mình vì sao mà bị phát hiện chứ?
“Vậy nương bọn họ sao rồi?” Tần Viễn tiếp tục hỏi dồn.
“Hai người tiểu thiếp của thiếu gia… vừa nghe nói có quan binh tới liền mang theo đồ trang sức bỏ trốn rồi… Còn phu nhân và thiếu nãi nãi cùng tiểu thư, bây giờ đại khái đang trốn ở một ngôi miêu đổ nát nào đó…”
Tần Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi…” Sau đó dùng ánh mắt sắc bén như muốn giết người nhìn Si Ảnh, “Ta nằm mơ cũng thật không ngờ mình lại bị hủy trong tay ngươi!”
“Ta cái gì cũng không biết!” Si Ảnh kiên trì thanh minh.
“Hừ, sự tình tới nước này mà còn cứng đầu như vậy! Thông minh như ngươi hẳn cũng biết rồi, ngươi chỉ là đồ bị tên Vương gia đó quăng đi, sao lại trung thành với hắn đến vậy?” Tần Viễn vô cùng khôn khéo mà vận dụng chiến thuật tâm lý thăm dò.
Si Ảnh có chút bất đắc dĩ mà cười nói: “Cái gì Vương gia, cái gì đồ bỏ… Si Ảnh không biết!”
“Giỏi, có chí khí! Ta xem ngươi còn có thể mạnh miệng tới khi nào!” Nói rồi hắn vươn tay về phía Si Ảnh…
“Ngươi muốn làm…” Si Ảnh còn chưa nói hết câu đã bị Tần Viễn một chưởng đánh cho hôn mê bất tỉnh.
“Thiếu gia, đi nhanh thôi, kẻo không còn kịp nữa!” Quản gia vội vàng thúc giục.
.
“Được, cùng nhau đi thôi!” Tần Viễn nâng Si Ảnh lên, cùng với lão quản gia chạy tới một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô hoàng thành…
… … … … … …
Khi Si Ảnh tỉnh lại một lần nữa, hắn phát hiện cả người mình đã bị trói gô trong một ngôi miếu đổ nát bỏ hoang, chung quanh ngoại trừ Tần Viễn, mấy người hầu Tần phủ cùng lão quản gia còn có Tần gia lão phu nhân cùng thê tử của Tần Viễn. Lúc này cơ hồ tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt khinh thường căm ghét chằm chằm nhìn hắn.
“Các ngươi…”
Si Ảnh còn chưa kịp mở lời, đã thấy lão phu nhân bước tới trước mặt, không nói năng gì liền cho hắn một cái tát, “Ngươi đúng là đồ nghiệt chướng! Ta đã tạo nghiệp gì chứ? Nên ta…mới đụng phải thứ sát tinh nhà ngươi!” Lại tiếp tục thêm một đòn giáng xuống trong cơn tức giận, có điều lần này là dùng quải trượng.
Đau quá! Trán Si Ảnh nhận lấy một đòn, hai mắt như hoa lên, từ vết thương truyền đến từng trận đau đớn như lửa nóng, máu tươi cơ hồ đã che mờ đôi mắt, cảnh tượng trước mắt biến thành một màu đỏ thẫm ghê người…
Như thể vẫn chưa hả lòng, lão phu nhân tiếp tục từng trượng từng trượng mà giáng xuống người Si Ảnh, quải trượng kia vừa thô vừa cứng, đánh vào đầu khớp xương càng đau đớn đến không chịu nổi.
Những việc trước mắt này khiến cho tâm Si Ảnh tựa hồ cũng có sự thay đổi, vốn là một lão phu nhân nhưng lại cầm theo một cây mộc côn, từng gậy từng gậy không ngừng rơi xuống người hắn, trong miệng lại thốt ra toàn những lời độc địa, “Ngươi là đồ hung tinh đáng chết, gia môn nhà ta đều bị ngươi vấy bẩn! Ngươi đi chết đi! Sao ngươi vẫn còn chưa chết chứ? Ta đánh chết ngươi cái đồ hỗn trướng!”
“Đại nương…”
Si Ảnh không kêu một tiếng, chỉ là dùng hết sức lăn lộn trên mặt đất, im lặng không hé một lời, răng cắn chặt lấy môi đến sắp bật máu, kiên cường mà ẩn nhẫn!
Có lẽ lão phu nhân đánh đến mệt nhoài, cuối cùng ngừng lại thở hổn hển chống quải trượng đi tới trước mặt Tần Viễn, chỉ vào Si Ảnh nói: “Nương đã nói với ngươi hàng trăm lần rồi, đừng có tìm cái loại tai tinh này nữa, nhưng ngươi nào có nghe! Giờ chuyện đến nước này… ngươi nói phải làm sao mới được?”
“Nương!” Tần Viễn liền lập tức quỳ xuống, “Hài nhi biết lỗi rồi, người cứ đánh con đi!”
“… Hài tử của ta!” Cuối cùng vẫn là cốt nhục của mình, có mẫu thân nào nhẫn tâm xuống tay với con mình cho được, lão phu nhân lệ nóng lưng tròng mà nâng y dậy, bàn tay thô ráp nhăn nheo khẽ vuốt ve gương mặt y, “Nương không có trách ngươi, đều là do cái tên nam kỹ đáng chết này! Là hắn hại nhà chúng ta thành như vậy! Đều là lỗi của hắn!”
A… Vậy ra cuối cùng vẫn là ta sai? Si Ảnh cười nhạo trong lòng, lỗi lầm của mình đúng là không hề ít a… Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện tình đều có phần của hắn, đều là lỗi do hắn!
“Nương đừng sinh khí, tự con sẽ có chủ ý, mọi người tạm thời hãy cứ ở bên ngoài tránh đi một thời gian!” Tầm mắt Tần Viễn rơi xuống người Si Ảnh.
“Hài tử, chúng ta đi rồi… vậy còn ngươi?” Lão phu nhân lo lắng hỏi.
“Hài nhi còn muốn hảo hảo chiêu đãi vị này…” Thanh âm của hắn mang theo ý vị tươi cười, từng bước từng bước đi tới bên người Si Ảnh…