Hoàng Khuyết Khúc Chi Phương Thảo Bích Sắc

Chương 9



Lúc tìm được Tử Mộ Nhiên, hắn đang xem xét lại danh sách, thấy Tuyền đến rõ ràng cũng cả kinh.

“Bệ hạ có việc gì sao?” Hắn hỏi sau khi bảo hạ nhân lui xuống, ngữ ý đủ lãnh đạm.

“Phạm trúng độc!” Tuyền đi thẳng vào vấn đề, hắn không chờ được nữa, “Cần ngươi thay hắn vận công bức độc!”

Hắn cân nhắc trong chốc lát, vừa muốn mở lời, không nghĩ tới Tuyền nhanh chóng cướp lời: “Không thể nói không, đây là mệnh lệnh! Độc bức không được, trẫm muốn cả nhà ngươi chôn cùng!”

Tuyền biết hắn thực chán ghét quan hệ của mình cùng Phạm, chỉ có lấy thân phận hoàng đế áp chế hắn, hắn mới có thể dốc hết sức cứu Phạm!

Tử Mộ Nhiên nghe được ngữ khí cường ngạnh của Tuyền không khỏi cả kinh, liếc mắt nhìn hắn một cái đầy thâm sâu: “Thảo dân lĩnh mệnh! Xin hỏi bệ hạ, vì một nam nhân, không tiếc hủy hoại hình tượng của mình...... Đáng giá sao?”

Tuyền tinh tường đáp lại: “Chỉ cần Phạm còn, trẫm mới có thể là minh quân, hắn không còn...... Trên đời hết thảy đều không có gì ý nghĩa!”

Sau khi hắn theo Tuyền vào phòng, nghe Húc giải thích một chút, liền bảo tất cả mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người hắn cùng Phạm.

Hoàng mệnh không thể cãi, hắn kéo tay áo Phạm xuống, đang định vì y bức độc, đột nhiên chú ý dấu vết trên người Phạm, đây là......

Ở ngoài phòng, Tuyền ôm Tiểu niên cao ngồi trên bậc thềm, bé cưng khóc mệt mỏi, ngủ trong ***g ngực hắn, khóe mắt còn lưu vài giọt lệ, Diệu Quang và Húc vẫn còn đang thảo luận gì đó.

“Các ngươi đang bàn cái gì? Không thể nói ta biết sao?” Tuyền khôi phục bình tĩnh, ngữ khí trở lại như trước.

“Yêu, nổi điên nữa rồi!” Diệu Quang lại bắt đầu trêu chọc.

“Sách, bỏ đi!” Ai hiếm lạ!

“Tiểu Quang, ngươi đừng nháo Nhị ca!” Húc hảo tâm khuyên bảo đổi lấy một cái xem thường, “Nhị ca, kỳ thật có chuyện! Về Hạo nham cùng Doanh thảo, Hạo nham mặc dù phổ biến, nhưng Doanh thảo lại cực kỳ quý hiếm, chỉ có hoàng cung mới có được vài cây, người trong giang hồ không có khả năng có được.” Húc hướng hắn nói rõ chuyện họ bàn luận.

Tuyền lại không cho là đúng trả lời: “Rất hiếm không có nghãi là không có, ai quy định thứ này chỉ có hoàng cung mới có? Biết đâu chừng kẻ nào đó trong giang hồ phát hiện một rừng doanh thảo thì sao!” Rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp tiểu thuyết đều viết như vậy cả mà!

“Tuyền, Doanh thảo quả thật chỉ trong hoàng cung mới có, nó sinh trưởng trong Thủy Tinh Dục Lâm.” Diệu Quang hàm ý sâu xa nói.

“Này...... Chẳng lẽ là người trong cung làm?” Tuyền tập trung suy nghĩ, “Không có khả năng a, Phạm hiện tại đã bị phế đi, chẳng lẽ hắn ở trong cung có ân oán gì gì đó?

“Sẽ không a, Bàn Nguyên ở trong cung chưa từng đắc tội ai a! Chỉ có......” Húc nói đến trọng điểm rồi ngừng lại.

“Nói a, tiểu đệ, là ai vậy? Khẳng định là người nọ làm, nói mau nha!” Tuyền thúc giục nói.

“Nhị ca, chính là ngươi!” Húc chỉ vào hắn, “Trước kia người xem Bàn Nguyên không vừa mắt nhất chính là ngươi, còn có đại ca cũng thực chán ghét Bàn Nguyên! Bất quá đại ca chỉ là không nhìn hắn, chỉ có ngươi hơi một tý là đi tìm hắn gây phiền toái......”

Tuyền vẻ mặt hắc tuyến, “Tiểu đệ, ngươi muốn chết!”

Mà Diệu Quang ở một bên nghe bọn họ đối thoại lại dị thường trầm mặc.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì a? Tiểu Quang Quang?” Tuyền che lỗ tai Tiểu niên cao đang ngủ lại, bên tai Diệu Quang hét lớn.

“Thần kinh, ngươi không biết thanh âm của mình to thế nào sao?” Hắn che lỗ tai nói.

“Ta chỉ lo ngươi không nghe được thôi! Hảo tâm không hảo báo!” Tuyền vẻ mặt vô tội, “Ngươi có chuyện gì muốn nói ta biết sao?”

“Không có, mà là ngươi, có gì muốn hỏi ta sao?” Hắn vẻ mặt tươi cười phản vấn (hỏi lại)

“Đúng nha!” Tuyền trái lại rất thành thật, “Hỏi ngươi a, ta biết ta trước kia đối Phạm rất kém cỏi...... Chính là cụ thể kém tới trình độ nào? Ngươi có thể hay không nói cho ta biết?”

“Hỏi Húc không phải giống nhau sao?” Hắn có điểm lảng tránh vấn đề này.

“Chuyện các ngươi biết nhất định rất khác nhau!”

Diệu Quang trầm mặc một lát, sau đó lại mở miệng nói: “Tuyền, hiện tại biết những chuyện đó có ý nghĩa sao? Chẳng phải bây giờ là nên lo lắng cho an nguy của nương nương sao?

“Không cần lo lắng, độc của Phạm nhất định có thể bức ra! Ta nói, Tử Mộ Nhiên nếu làm không được, ta sẽ đem cả nhà hắn chôn cùng!” Hắn nói như đang vui đùa.

Trong nháy mắt, Diệu Quang tựa hồ âm thầm lắp bắp kinh hãi, “Ai...... Được rồi, bất quá là vầy, Tuyền chỉ còn lại một vấn đề!”

A! Nhắc mới nhớ thiếu chút nữa quên mất ước định với hắn!

“Hảo, một thì một!”

“Ta đây có thể nói, nhưng ngươi nghe xong cũng không nên hối hận.” Diệu Quang cười như kẻ trộm.

Bất tri bất giác, thái dương từ phương đông lại ló dạng, Tử Mộ Nhiên cùng Phạm đã ở trong phòng cả một buổi tối, mà Tuyền cũng đã ở cửa nghe xong một buổi tối chuyện cũ của “Ta” cùng Phạm.

Không biết từ lúc nào, Tiểu niên cao đã ngủ say trong ***g ngực Húc, về phần Tuyền......

“A a...... Không muốn nghe nữa!” Hắn bịt kín tai ngồi xổm ở một góc sáng —— cự tuyệt nghe.

“Chưa hết nha, mới có một phần thôi, còn có a......” Diệu quang vẻ mặt mỉm cười ngồi xổm bên người hắn tiếp tục giáo huấn.

“Hai người các ngươi….” Húc nhìn bọn họ một buổi tối, hoàn toàn không biết nên nói gì!

Sự thật chính là, Tuyền sau khi nghe Diệu Quang tự thuật “Một sự tình” trước kia, liền hối hận...... Trù tính mê gian, tùy ý khi dễ, chà đạp tôn nghiêm… vân vân, nghe xong hắn chỉ muốn đi tự sát. Đáng giận là tiểu tử Diệu Quang kia càng nói càng hăng, càng không thể vãn hồi.

Vì thế, liền biến thành tình thế như hiện tại.

“Tiểu Quang, ngươi tha nhị ca đi, hắn giống như...... chịu không nổi.” Húc vẻ mặt run rẩy khuyên.

“Ai nha, đây chính là chính hắn muốn nghe mà, ta chỉ là nhắc nhở hắn thôi.” Hắn cười đến hảo gian trá.

“Không nghe không nghe không nghe!” Tuyền còn ở góc sáng sủa lầm bầm, hoàn toàn không chú ý Diệu Quang đã ngưng nói.

Lúc này, cửa phòng mở ra, Tử Mộ Nhiên kéo thân thể mỏi mệt đi ra, sắc mặt hắn vô cùng nhợt nhạt, hô hấp cũng không vững vàng.

Tuyền theo bản năng đứng lên muốn dìu hắn, nhưng nào biết hắn vậy mà tránh đi, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Không có việc gì.” Sau đó một tay chống tường hướng phòng mình mà đi.

Tuyền vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Diệu Quang và Húc, Húc lắc đầu không biết, chỉ có Diệu Quang có chút đăm chiêu......

Bọn họ vào phòng, Phạm vẫn đang ngủ, bắt mạch cho hắn, Húc kinh ngạc phát hiện độc tố gần như hoàn toàn tiêu trừ, đại khái khoảng một tháng có thể tỉnh lại, so với cả đời bất tỉnh vẫn còn tốt hơn nhiều.

Tuyền vui sướng ngồi bên người Phạm, Diệu Quang và Húc cũng thức thời, buông bé cưng xuống rồi ly khai.

Sau khi bọn họ ly khai, Tuyền thở sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh thật không dễ dàng! Để bé cưng ngồi trên đệm nhuyễn ở ghế thái sư, tự mình đến bên giường nhìn Phạm

Trên người Phạm còn một tầng mồ hôi mỏng, có lẽ là vừa rồi vận công, tóc cũng có chút hỗn độn. Vì thế Tuyền cởi ngoại sam của hắn, định thay hắn lau thân thể, chính là......

“Oa nga, thật nhiều......” Hôn ngân!?

Những cái này chẳng phải đều bị minh chủ kia nhìn thấy? Khó trách vừa rồi vẻ mặt hắn…

“A? Này là cái gì? Bớt?”

Ở phía sau thắt lưng Phạm, lại có một một cái bớt phong diệp bàn, lần trước hắn thể nào lại không phát hiện? Chẳng lẽ......

Một tháng không dài cũng không ngắn, Tuyền mấy ngày này chiếu cố Phạm ngủ say cùng bé cưng bướng bỉnh, Tử Tích Vân cũng không có tìm đến hắn. Diệu Quang và Húc thì đại biểu Hỗn Hư phái đi tham dự võ lâm đại hội.

Theo lời bọn họ, mấy ngày nay tuyển cử minh chủ võ lâm có tiến triển trọng đại, những người được đề cử dùng võ nghệ phân chia cao thấp, Vệ lão nhân từng vũ nhục Phạm bại trên tay Bất Túy, Đằng Hình cũng liên tục chiến thắng, hiện giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, xem ra tuyển cử võ lâm minh chủ cũng sắp chấm dứt.

Hôm nay, tiền nhiệm võ lâm minh chủ —— Tử Mộ Nhiên, đi tới sương phòng của bọn họ.

“Bệ hạ, thảo dân có việc thương lượng, mời ngài theo thảo dân.” Tuyền tựa hồ đoán được ý đồ của hắn, sau khi thu xếp ổn thỏa liền cùng hắn ly khai.

Hắn đưa Tuyền đến một gian phòng khác, nơi này bố trí xa hoa rất khác biệt, nhìn cách bài trí đây chính là phòng của một tiểu nam hài.

“Bệ hạ.” Hắn mở lời, “Nơi này là phòng của con thảo dân —— phòng của Tử Tước Vân.”

“Tử Tước Vân? Chính là đứa con 15 năm trước đã chết của ngươi a.” Quả nhiên là chuyện này.

“Đúng vậy, từ lúc Vân nhi mười lăm năm trước qua đời, ta vẫn giữ lại phòng này, tựa như Vân nhi chết không bình thường.” Hắn trầm thấp nói, “Vân nhi thực nhu thuận, từ lúc còn nhỏ, hiếu thuận thông minh......”

Tử Mộ Nhiên hướng Tuyền kể về chuyện cũ của “Vân nhi”, Tuyền cũng chỉ cẩn thận lắng nghe.

“Ta cùng thê tử, bởi vì có hài tử này, cuộc sống hạnh phúc viên mãn, cho đến......” Nói đến đây, hắn dừng lại.

“Cho đến ngày Vân nhi qua đời!” Tuyền thay hắn nói.

“Đúng vậy!” Hắn hít vào một hơi thật sâu, “Cho tới bây giờ, chúng ta vẫn chưa chấp nhận được chuyện Vân nhi đã chết.”

“Trẫm hiểu được...... Phụ mẫu ân tình thâm tự hải, nhân sinh mạc vong báo thân ân!”(Ân tình cha mẹ sâu như biển, nhân sinh đừng quên báo thân ân!) Tình thương của cha mẹ vĩnh viễn là vĩ đại nhất.

“Ta thường mơ thấy Vân nhi, ở trong mộng, hắn vẫn ngọt ngào gọi ta [phụ thân]......” Trong mắt hắn lóe lên ôn nhu Tuyền chưa từng gặp, “Vẫn là vòi vĩnh ta tắm cho nó, vẫn nghịch ngợm muốn ta cho nó xem cái bớt sau lưng mình.”

“Phong diệp bớt......” Quả nhiên là Phạm sao!?

Hắn thẳng thừng nhìn chằm chằm Tuyền nói: “Đúng vậy, chính là khối phong diệp bớt kia!”

“Vậy…Hiện tại ngươi muốn thế nào?” Tuyền cười hỏi: “Cùng nhận thức? Phủ nhận? Vẫn là…”

“Không được.” Hắn lắc đầu, “Bệ hạ từng hỏi qua, nếu con ta còn sống...... Đáp án của ta vẫn như cũ không thay đổi.”

“Ngươi......” Kẻ bảo thủ này, Tuyền thật muốn mắng hắn hai câu.

“Chính là, không có cha mẹ nào không hy vọng con mình hạnh phúc, cho nên......” Ngữ khí hắn nháy mắt có chuyển biến, hai nắm tay nắm chặt, “Thỉnh bệ hạ nhận lời, ngài sẽ làm Vân...... Sẽ cho nương nương hạnh phúc.”

“Ai...... Rõ ràng rất muốn nhận thức, vì cái gì sĩ diện như vậy?” Tuyền bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn nghe xong, thân thể rõ ràng ngẩn ra, “Không phải mọi người đều...... Đều có thể giống bệ hạ tiêu sái như vậy a!”

“Quên đi, nếu không tiếp nhận cũng đừng nói cho Phạm biết, trước kia hắn đã chịu đủ khuất nhục [nam hậu] gây cho, ngươi nếu lại tung một cước, hắn sẽ chịu không nổi.” Tuyền thản nhiên nói.

“Ta hiểu được, thảo dân một nhà về sau chắc chắn thề sống chết nguyện trung thành bệ hạ.” Hắn quỳ xuống nói.

“Đứng lên đi, đại lễ của ngươi như vậy ta chịu không nổi, về sau nếu trẫm đối Phạm không tốt, ngươi chẳng phải là uổng công?” Tuyền tiến đến dìu hắn đứng lên.

“Không, lời nói cùng hành động của bệ hạ có thể thấy được...... Bệ hạ nhất định thực yêu nương nương.” Hắn vui mừng nói.

“Ha hả,đó là sự thật.” Tuyền thực vừa lòng đáp án này, “Tốt lắm, trẫm muốn đi chiếu cố Phạm.”

“Thảo dân cũng phải đến đại sảnh, cung tiễn bệ hạ!” Tử Mộ Nhiên hướng hắn hành lễ.

Hai người cứ như vậy ly khai, đợi bọn hắn đi xa, một thân ảnh từ trên cây nhảy xuống, dĩ nhiên là Diệu Quang, hắn nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại về hướng Tuyền rời đi.

“Bệ hạ a bệ hạ, ngươi lưu lại kết cục này, có lẽ......”

Nếu Phạm là con của Tử Mộ Nhiên, kia như thế nào sư phụ hắn ở Ly Điễn nhặt được? Tại sao có người lợi dụng Lân Huân ngụy tạo cái chết của Tử Tước Vân một hài tử mới 5 tuổi? Chẳng lẽ trên người Phạm cất giấu bí mật gì?

Nghi vấn liên tiếp mạnh mẽ xuất hiện trong đầu Tuyền, vạch trần một chân tướng, lại xuất hiện càng nhiều vấn đề, may mắn hay bất hạnh a? Hắn vừa nghĩ vừa hướng phòng đi đến.

Ai ngờ vừa đến sương phòng, hắn thế nhưng thấy được một thân ảnh quen thuộc —— Đằng Hình? Hắn tới nơi này làm cái gì? Tuyền tò mò đi về phía trước, vỗ lưng hắn: “Này!”

“A!” Võ lâm cao thủ như hắn cũng hoảng sợ, có thể thấy được vừa rồi nhất định không yên lòng.

“Ngươi lén lút ở trong này làm gì a?” Tuyền hỏi.

“Ai...... Ai lén lút! Ta chỉ là..... Chính là......” Hắc, hắn nói một nửa thì mặt đỏ!

“Chính là đến xem [Vô Cầu công tử], đúng không?” Không nói Tuyền cũng biết.

“......” Hắn cam chịu.

“Vậy ngươi còn ngốc ở chỗ này làm cái gì? Tiến vào a!” Nói xong Tuyền liền đẩy cửa phòng cho hắn đi vào.

Hắn sửng sốt một chút, bất quá vẫn là đi theo vào phòng.

Trong phòng, Phạm như trước làm thụy mỹ nhân của hắn, Húc cùng bé cưng ngồi ở bàn cơm, vừa thấy Tuyền đã trở lại, tiểu tử kia liền nhảy xuống ghế, hướng Tuyền chạy tới.”Ba ba!”.

“Bảo bối, đến, kêu thúc thúc!” Tuyền bế hắn lên ôm vào lòng, cũng chỉ chỉ Đằng Hình nói.

“Thúc thúc!” Bé cưng thực ngoan kêu một tiếng.

“Đây là?” Đằng Hình không nhận thức bé cưng.

Tuyền tự hào trả lời: “Con ta.”

Hắn nghe vậy vẻ mặt nghi hoặc: “Chính là, hắn lớn lên giống......” Vừa nói ánh mắt vừa hướng Phạm nhìn tới.

“Ba ba, thúc thúc vì cái gì luôn nhìn phụ thân?” Tiểu niên cao thấy hành động này của hắn thập phần khó hiểu.

“Cha!?” Hắn càng thêm không hiểu. (này là câu hỏi nhé vì hùi xưa ko có ai kiu = ba ba cả nhé!)

“Không cần suy nghĩ loạn, quan hệ của chúng ta thật sự phức tạp.” Tuyền không muốn lại làm lộ thân phận, qua loa đáp lại.

Hắn cũng thực thông minh không có hỏi tiếp qua, Tuyền thấy hắn thức thời, liền nhiệt tình hô: “Ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn a!”

“Nhị ca, ta ăn no. Ngươi đã trở lại, ta đây phải đi tìm tiểu Quang, các ngươi từ từ ăn.” Húc không muốn tranh luận, phẫn nộ rời đi.

Thế nên, trên bàn cơm hôm nay, có thêm một thực khách.

“Tiểu niên cao, phụ thân hôm nay đã ăn qua chưa?” Tuyền vừa ăn vừa hỏi.

“Ân, tiểu thúc vừa rồi uy qua.”

“Sách, Húc tại sao lại cướp đoạt [lạc thú] của ta a!?” Tuyền thực thích cảm giác uy Phạm uống bổ thang!

Bé cưng học khẩu khí của Húc nói: “Tiểu thúc nói, ba ba ngươi mỗi lần không có hảo hảo uy, lúc nào cũng dùng miệng, lãng phí thời gian!”

“Ha hả.” Tuyền bị nhi tử chọc cười, “Vậy ngươi về nói với hắn, đó gọi là lãng mạn, nếu hắn có thể học được, theo đuổi Diệu Quang sẽ không thành vấn đề.”

“Nga? Như vậy a? Đã biết, ta sẽ nói cho tiểu thúc.” Bé cưng thận trọng ghi nhớ nói.

“Ha ha!” Thấy bé cưng vẻ mặt nghiêm túc, Tuyền cười càng sáng lạng.

Lúc này, Đằng Hình vẫn luôn bảo trì trầm mặt mở miệng, “Ta nghĩ ta biết vì sao [Vô Cầu công tử] thích ngươi.”

“A?” Tuyền nhất thời nghe không hiểu được.

“Tính cách dám yêu dám hận, tác phong không kiêng nể, cuộc sống vô câu vô thúc (đại loại là cuộc sống vô tư lự ta đoán vậy ==), cùng một chỗ với ngươi, cuộc sống chắc chắn thực vui vẻ! Nếu lúc ấy ta cũng......” Hắn cười cười, nụ cười kia bao hàm một chút bất kham, tiếc nuối, hối hận.

“Bối cảnh cuộc sống cùng lý tưởng của chúng ta không giống nhau, cho dù một lần nữa, ngươi cũng sẽ không lựa chọn cùng [Vô Cầu công tử] một chỗ!” Tuyền nhìn hắn nói.

“A...... Có lẽ, ngươi thật là một người kỳ quái, hai chúng ta hẳn thuộc loại [địch nhân] đi?” Hắn cười hỏi.

Tuyền cũng cười hỏi lại: “Cũng không ai quy định, [địch nhân] không thể biến thành [bằng hữu]?”

“Ha ha, thú vị, thú vị! Hảo, ta cùng ngươi là bằng hữu, đã giao định rồi!” Nói xong giơ chén, uống một hơi cạn sạch.

“Đúng vậy.” Tuyền cũng đồng dạng nâng chén, bất quá đây là trà thay rượu.

“Nói ra, quả nhiên thoải mái không ít. Ta hiểu lựa chọn của [Vô Cầu công tử], ngươi là người đáng để dựa vào.”

“Ngươi cũng cảm thấy như vậy a? Vậy chờ hắn tỉnh lại, ngươi cần phải lấy thân phận bằng hữu hỗ trợ thuyết phục hắn gả cho ta a!”

“......” Hắn ngẩn người vài giây, bất chợt cười ra tiếng, “Ha ha, hảo ngoạn! Rất thú vị! Yên tâm đi, ta nhất định giúp ngươi.”

Tuyền cười hì hì vì hắn rót đầy ly: “Một lời đã định, sau khi thành sự, ta nhất định mời ngươi uống chén rượu mừng!”

“Ta đây sẽ chờ.” Hắn nói xong lại cạn một ly.

Một bên Tiểu niên cao nghe lời nói của hai đại nhân, trong lòng thầm nghĩ: phụ thân lần này nhất định phải gả cho ba ba làm hoàng hậu! Bất quá, ba ba đối phụ thân thật sự tốt lắm a, đại hôn xong nhất định rất hạnh phúc. Ân, nhất định rồi! Cho nên, phụ thân a, lần này Lẫm nhi phải đứng về phía ba ba rồi, các ngươi sau khi thành thân cần phải cố gắng sinh một đệ đệ cho Lẫm nhi a! Lẫm nhi nhất định sẽ làm một hảo ca ca!

Cùng Đằng Hình nói chuyện, Tuyền mới biết rằng, nguyên lai ngày mai chính là hồi luận võ cuối cùng. Nói cách khác, hết ngày mai mỗi người mỗi ngã, hôm nay hắn là đến gặp Phạm lần cuối, ai ngờ Phạm vẫn chưa tỉnh lại.

Hai người ước chừng lại hàn huyên nửa canh giờ, Đằng Hình đứng dậy rời đi, chuẩn bị cho trận quyết chiến ngày mai, Tuyền tự mình tiễn hắn, trở lại phòng, ngạc nhiên phát hiện bé cưng thế nhưng ngồi trên giường Phạm.

“Tiểu niên cao? Ngươi đang làm......” Nói được một nửa, Tuyền quả thực không thể tin được cảnh trước mắt, lời muốn nói cũng nghẹn ở yết hầu.

“Ba ba, phụ thân tỉnh nga!” Tiểu niên cao ngồi trong ***g ngực Phạm làm nũng.

“Như thế nào? Không biết ta?” Phạm nhìn vẻ mặt sửng sốt của hắn, không khỏi cười nói.

“A, a, a, Phạm!” Tuyền vất vả hét lên những chữ này, sau đó lập tức bổ nhào lên trên người Phạm, đem y áp đảo trên giường.

Bé cưng ở trong ***g ngực Phạm cũng bị ôm lấy, vì thế tình cảnh hiện tại, Tuyền ở mặt trên, bé cưng ở giữa, Phạm ở phía dưới, ba người chồng lên nhau thành bánh mỳ kẹp thịt!

“Phạm!” Tuyền kéo dài thanh âm, “Từ nay về sau ta không bao giờ … uy ngươi uống chúc nữa! Cho dù uy, cũng phải dùng miệng thử trước, rồi lại đến dùng miệng uy!” Vừa nói vừa dùng mặt mình cọ cọ mặt Phạm.

“Khanh khách......” Không cần hoài nghi, đây là tiếng cười của Tiểu niên cao.

“Lại nói lời ngu xuẩn gì nữa, ngươi mau đứng lên a! Ngươi lớn xác không biết mình nặng bao nhiêu sao?” Phạm cố gắng phản kháng, bất quá hiệu quả không lớn.

“Hảo hảo hảo, đứng lên đứng lên.” Tuyền hai tay vẫn ôm lấy Phạm, ôm ba người kéo lên, ba người từ ôm ngang biến thành ngồi thẳng.

Phạm thấy thế hỏi: “Ngươi còn muốn ôm tới khi nào?”

“Cả đời!” Một giây trước Tuyền còn cợt nhả trả lời, một giây sau lại......”A! Đau quá đau quá!” Tay bị Phạm phản đòn, dán ở sau lưng.

“Ngươi lại phát điên cái gì?” Phạm nói, buông hắn ra, hai tay ôm bé cưng, vỗ về chơi đùa tóc bé cưng.

“Thật lâu không ôm ngươi như vậy, hưng phấn thôi!” Tuyền kháng nghị vẫy vẫy tay.

“Ngươi lần trước còn ôm chưa đủ sao?” Phạm ý chỉ là lần “Xuân dược” trước đó.

Nói tới đây, mặt Tuyền lập tức đỏ lên, bất quá vẫn kiên trì nhỏ giọng nói: “Không đủ......”

Phạm nhìn hắn, vậy mà còn nói: “Không nghĩ tới ngươi còn rất ngây thơ a, Tuyền.” (aka còn gin, gà giò =))

“Bành!” mặt Tuyền càng đỏ hơn, thấp giọng nói thầm, “Ta cái đó cũng coi như lần đầu tiên…”

“Không nói nữa.” Phạm ‘hảo tâm’ buông tha hắn, “Đúng rồi, Đằng Hình muốn thành hôn?”

“Không có a? Ai nói vậy?” Tuyền nghi hoặc, vừa rồi không có nghe Đằng Hình nhắc tới a.

“Các ngươi vừa rồi không phải đang nói việc tham gia hôn lễ?” Phạm nhíu hạ mi hỏi: “Chẳng lẽ ngươi muốn thành thân?”

“Nga, cái kia a!” Tuyền bừng tỉnh đại ngộ, “Không phải vậy, ta nói với hắn là mời hắn đến tham gia hôn lễ của chúng ta!”

“...... Ngươi nói cái gì?”

“Ta mời Đằng Hình tới tham gia hôn lễ của chúng ta a!”

“Chúng ta? Ai là chúng ta?”

“Đúng vậy, chính là ngươi cùng ta.” Vì giải thích, Tuyền còn cố ý lấy tay chỉ ra dấu hắn cùng chính mình.

“Chúng ta khi nào thì muốn thành thân?”

“Tương lai a!” Tuyền trả lời một cách đương nhiên.

“Tuyền...... Ta phải bóp chết ngươi!”

“A! Mưu sát chồng a!” Phạm buông bé cưng ra, cùng Tuyền hai người ở trên giường dính thành một đoàn.

Bé cưng thông minh, đôi mắt đen bóng như hạt châu đảo qua một vòng, đương nhiên cho rằng: phụ thân cùng ba ba muốn làm ‘công trình sinh bảo bảo vĩ đại’, tự chạy đi tìm thúc thúc chơi. (trời ơi, còn đâu thằng bé ngây thơ trong sáng…=”=)

Ước chừng một khắc sau, hai đại nhân ‘ngoạn’ đến bất diệc nhạc hồ rốt cục dừng trò chơi ngây thơ lại, kết cục hoàng hậu nương nương toàn thắng mà chấm dứt.

“Phạm, ta sai rồi, ngươi tha thứ ta đi!” Hình phạt ‘một tháng không được chạm dù chỉ một chút’ của Phạm là điểm mạnh.

“Biết sai rồi?” Phạm nhấp ngụm trà, nhướng mày hỏi.

“Ân!” Tuyền ngồi chồm hỗm trên mặt đất, bộ dáng cực kỳ đáng thương.

“Không cần dùng ánh mắt ủy khuất như vậy nhìn ta, ta chịu không nổi!”

“Không phải, Phạm tốt nhất trên đời, người ôn nhu nhất, nhận được mà nhận được mà!” Tuyền lấy lòng nói.

“Miệng lưỡi trơn tru. Nói cho ta biết, ta là mê man như thế nào? Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?” Y vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống.

Tuyền được đặc xá, lập tức đi lên ngồi bên người Phạm, đem chuyện tình phát sinh mấy ngày nay bẩm báo chi tiết, đương nhiên che giấu việc y chính là nhi tử thân sinh của Tử Mộ Nhiên.

“Chính là như vậy, tính ra chúng ta cũng sắp hồi cung...... Phạm? Ngươi có nghe không?”

“Ta đang nghe!”

“Ngươi sẽ cùng ta trở về?” Tuyền hỏi có chút bất an.

Phạm làm cho hắn an tâm, sờ sờ đầu của hắn trả lời: “Ừ, ngươi cần ta hỗ trợ không phải sao?”

“Vậy là tốt rồi!” Tuyền nhẹ nhàng thở ra, “Vậy ngươi vừa rồi lại suy nghĩ cái gì?”

“Chính là suy nghĩ, về người kê đơn hạ độc, có lẽ......”

“Có lẽ cái gì?” Tuyền truy vấn.

“Có lẽ sẽ không dễ dàng cho chúng ta hồi cung.” Phạm phỏng đoán.

“Vậy ý ngươi là, ngày mai......”

“Quyển thổ trọng lai (= quay lại hành động). Đó là cơ hội cuối cùng của hắn!” Trong ánh mắt Phạm lộ ra khôn khéo cùng cơ trí.

“Hắc hắc...... Vậy ngày mai ta nhất định phải cho tên kia nếm thử,chút tư vị sống không bằng chết!” Tuyền cười đến âm hiểm.

“Hắn không hại đến ngươi, ngươi tức giận như vậy để làm gì?” Phạm thấy biểu tình của hắn, rất khó hiểu.

“Ta kháo, hắn cho ta ăn xuân dược, kết quả ủy khuất ngươi! Cho ngươi ăn độc dược, làm hại ta thiếu chút nữa mất đi ngươi!” Điều này sao chỉ dùng để ‘sinh khí’ cùng ‘phẫn nộ’ có thể diễn tả!? “Hắn đáng chết!”

“A...... Lạm người tốt!” Phạm cười khẽ.

“Ta không có......” Tuyền đang muốn phản bác, lại bị Phạm đánh gảy.

“Tuyền, ta với ngươi hồi cung, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Ta muốn Lẫm nhi phải ở bên cạnh ta, từng bước không rời.”

“Đây là đương nhiên.” Tuyền kỳ quái, Phạm như thế nào lại đưa ra điều kiện này.

“Một lời đã định, tốt lắm, hiện tại chúng ta nên vì ngày mai chuẩn bị một chút.” Phạm lộ ra tươi cười quỷ dị.

Tuyền lại bị tươi cười của hắn hấp dẫn, dựa sát vào, hai người lại một phen thảo luận kịch liệt..

Hôm sau, mọi người dậy rất sớm. Nguyên nhân là người hiện đại như Tuyền, nóng lòng muốn xem đại hội luận võ! Khi tới sân đấu, người vẫn chưa nhiều lắm, bọn họ tìm vị trí có thể quan sát rõ ràng ngồi xuống, chờ đợi trận đấu bắt đầu.

Qua chừng nửa khắc, người dần dần đông lên, ngay cả Tử Tích Vân cũng đến giúp vui, mọi người đều lựa chọn vị trí có lợi cho mình. Nhưng chỗ bọn họ đang ngồi lúc này, lại có rất ít người lại gần. Dùng ngón chân nghĩ cũng biết, chính là đám “Chính nghĩa chi sĩ” kia, bất mãn quan hệ của Tuyền cùng Phạm, muốn cùng bọn họ ‘phân rõ chiến tuyến’.

Đi đầu chính là Vệ chưởng môn gì gì đó, hiện tại hắn đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn về bên này, giống như muốn đem bọn họ trừng ra hai lỗ thủng lớn! Tuyền thực lấy làm không hiểu, đàm luyến ái liên quan gì đến hắn, thật là......

“Như thế nào? Không quen?” Phạm bình tĩnh hỏi.

Tuyền nhẫn nại, tức giận trả lời: “Ta khó chịu!”

Phạm liếc hắn một cái, sau đó vỗ vỗ tay áo, đứng dậy hướng bên cạnh đi đến.

“Ngươi muốn đi đâu?” Tuyền đối với động tác của y cảm thấy khó hiểu.

“Bọn họ phần lớn đều là hướng về ta, ngươi tránh ta xa một chút, như vậy không phải khó chịu!” Dứt lời, Phạm vừa muốn xoay người rời đi, lại bị Tuyền một tay kéo vào lòng.

“Phạm, đừng vứt bỏ vi phu a!” Tuyền rất không e ngại la lớn: “Ta là khó chịu bọn họ vì cái gì nhìn ngươi như vậy! Không cần lầm a!”

Phạm vừa mới khôi phục không lâu, thể lực còn chưa tốt lắm, võ công cũng bởi vì dược vật mà tạm thời không thể sử dụng, cho nên y hiện tại có thể nói là tay trói gà không chặt, đương nhiên cần nhờ Tuyền bảo hộ! Này vừa lúc đủ thỏa mãn “Ý muốn bảo hộ” không chỗ phát tiết của Tuyền!

Hai người kia cứ như vậy mà liếc mắt đưa tình. Diệu Quang và Húc cũng làm bộ không thấy, bé cưng vẫn là bọn họ trông. Về phần đám võ lâm nhân sĩ bàng quan kia cũng chia thành hai phe, một bên thì đen mặt, chỉ thiếu chưa có huy đao về bên này, đương nhiên cũng có một bộ phận khác, bởi vì không liên quan đến mình, cho nên xem như không có gì.

Lúc này, tiền nhiệm minh chủ —— Tử Mộ Nhiên, Đằng Hình cùng Bất Túy ba người, từ từ đi tới. Bầu không khí cũng bởi vì như thế mà thay đổi, Tử Mộ Nhiên lên đài tuyên bố quy tắc luận võ, hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Nhưng Tuyền chú ý tới, Tử minh chủ luôn thường thường hướng nhìn phía Phạm, ánh mắt ôn nhu lại hòa ái, cứ như vậy, chắc chắn Phạm sẽ nhìn ra điểm khả nghi. Vì thế hắn ôm Phạm khuất trong ***g ngực, khiến y không chú ý tới ánh mắt của minh chủ.

“...... Quy tắc chính là như vậy! Đằng thiếu hiệp cùng Tửu Cuồng Bất Túy, thỉnh lên đài tỷ thí.” Hắn dường như cũng chú ý tới, lập tức thu liễm cảm xúc khôi phục như bình thưòng.

Đằng Hình cùng Bất Túy lên đài, đồng thời mở miệng nói: “Thỉnh!”

Sau đó cả hai lập tức xuất chiêu, Đằng Hình dùng kiếm, Bất Túy dụng quyền, hai người ngay từ đầu đã dùng toàn lực liều mạng.

Trường kiếm của Đằng Hình đảo qua tóc mai Bất Túy, tước hạ vài sợi, Bất Túy xoay người tránh né, hai chân thuận đường đá phía dưới Đằng Hình, thế công bất ổn......

Tuyền ở phía dưới xem, cảm thấy Đằng Hình chiếm thượng phong, nhưng Phạm chỉ điểm, phát hiện thắt lưng Bất Túy có vắt một hồ lô, nguyên lai người này tinh thông quyền đạo, cũng biết sử dụng tuyệt kỹ —— Tuý Quyền.

“Keng keng!” Đột nhiên, kiếm Đằng Hình rơi trên mặt đất, hắn thân bán ngồi

xuống, vẻ mặt biểu tình kinh ngạc, Bất Túy cũng đồng dạng xảy ra vấn đề, toàn thân hư nhược trên mặt đất.

“Bất hảo, có người hạ độc!” Lúc này dưới đài cũng truyền đến từng trận tiếng người.

Mọi người tay chân đếu tê liệt, toàn thân vô lực, ngay cả đứng lên cũng khó khăn, có người thậm chí muốn vận công bức độc, nhưng bức độc thể nào, ngược lại còn thổ huyết.

“Tuất đàn!?” Húc hiểu rõ dược lý rất nhanh phát giác, “Các vị không cần vận công, loại này thảo dược này chỉ làm người thần kinh tê liệt, nhưng nếu vận công sẽ suy tim mà chết.”

“Các ngươi......” Vệ chưởng môn chỉ vào bọn họ, “Như thế nào không có việc gì?”

Những người ở đây, Tử Mộ Nhiên, Đằng Hình, cao thủ đều trúng độc, nhưng năm người bọn họ dường như hoàn toàn không có chuyện gì.

Tuyền cùng Phạm nhìn nhau liếc mắt một cái, rất nhanh hiểu được —— có người giá họa. Vì thế Phạm lập tức ở bên tai Húc nói thầm, Húc nghe xong lập tức ly khai, Diệu Quang đứng ở một bên, bộ dáng xem kịch vui!

“Các ngươi, khinh người quá đáng!” Vệ chưởng môn giận đỏ mắt, chửi ầm lên: “Tiểu nhân đê tiện, muốn dùng cách này cướp ngôi vị minh chủ.”

“Lão bá, độc kia không phải chúng ta hạ.” Tuyền thử biện giải.

“Hừ, ai tin tưởng, chỉ có các ngươi không có trúng độc, hơn nữa trong các ngươi còn có người có thể dễ dàng nói ra tên độc, không phải các ngươi còn ai vào đây?” Lời này hắn vừa nói ra, quả nhiên đưa tới không ít đáp lại.

“Đúng vậy, chính là các ngươi, giả nhân giả nghĩa!”

“Uổng ta khâm phục ‘Vô Cầu công tử’ như thế, coi như ta có mắt như mù.”

“Súc sinh, heo chó không bằng!”

“Cái gì ‘Vô Cầu công tử’, một tên đê tiện, ta phi!” Vệ chưởng môn hướng Phạm phun.

“Ba!” Lời hắn nói đổi lấy chính là một bạt tai không chút lưu tình của Tuyền, khiến mọi người đình chỉ nhục mạ, “Đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi, vô luận là ai vũ nhục Phạm đều là tội không thể thứ. Các ngươi nghe rõ cho ta, hiện tại muốn giết các ngươi dễ như trở bàn tay, cho nên ngậm miệng các ngươi lại, bằng không chớ có trách ta xuống tay vô tình.”

“Ngươi......” Hắn tức giận đến hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, Bất Túy trên đài lên tiếng: ” [Vô Cầu công tử] uổng cho thái độ làm người, chỉ cần ta sống một ngày, liền cùng hắn thề bất lưỡng lập.” (=không đội trời chung)

“Sát sát sát!” Lời hắn nói khiến cho dưới đài sát khí dâng lên ngùn ngụt, đương nhiên là ngoại trừ ba người —— Tử Mộ Nhiên, Đằng Hình, Tử Tích Vân.

Diệu Quang sau khi nghe được, hai mắt nhíu lại, đi lên đài, đến bên cạnh Bất Túy dừng lại, Tuyền ôm bé cưng cùng Phạm đến một bên, lẳng lặng chờ đợi Húc.

Ước chừng qua một khắc, Húc trở lại, trên mặt mang theo tươi cười sáng lạn, đối Phạm nói: “Như ngươi sở liệu, độc hạ trong nước giếng.”

“Hừ! Quả thế......” Phạm tự tin nở nụ cười, “Quả nhiên là ngươi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv