“Ngươi nói, Tiểu Tứ nhà ta đi nơi nào? Nói mau a......” Nếu không bị Phạm cản lại, Tuyền nhất định tiến lên tóm lấy Mạc Ngữ.
Mạc Ngữ đã khôi phục bộ dáng nhát gan sợ phiền phức thường ngày, hai mắt đẫm lệ cuộn mình nơi góc tường, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Ba ba ngươi bình tỉnh một chút, Mạc Ngữ không thể nói a!” Thần từ phía sau khống chế được Tuyền, bên kia Phong ngăn trước mặt Tuyền hỗ trợ.
“Ta quản nó có thể nói hay không, tóm lại hôm nay ta nhất định phải hỏi rõ!” Chỉ số nổi bão của Tuyền đã đột phá đỉnh, ai nói cũng nghe không.
Phạm ở bên giữ chặt lấy hắn, nhưng vừa muốn nói cái gì, lại phát hiện trước mắt thêm một bóng dáng......
Mạc Ngữ ngồi xổm trong góc, che cái lổ tai càng không ngừng run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, bỗng nhiên phát hiện một cái bóng đang đi về phía mình, nhát gan ngẩng đầu...... Nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, trong mắt một tia sát khí lóe lên rồi biến mất!
Kì Viêm ngồi xổm xuống, thay Mạc Ngữ lau nước mắt, nghiêm khắc lại không mất nhu hòa mà khuyên nhủ: “Đừng khóc, ngươi là nam hài tử! Khóc sướt mướt ra bộ dạng gì?!”
“Viêm?” Vận Thục chưa bao giờ gặp qua hắn có thái độ đối đãi người khác như thế.
“Hành động kinh người” bất ngờ của hắn cũng khiến Tuyền bình tĩnh lại, đến nỗi một đám người cũng buông lỏng động tác của mình.
“Thao Liễm vương muốn làm cái gì?” Phong nhìn hắn thay thế vị trí của mình liền đi tới bên người Thần nhẹ giọng hỏi.
“Không biết a......” Thần cũng lặng lẽ trả lời, hai người chỉ có thể yên lặng nhìn xem.
“Hừ ân...... Hừ ân......” Mạc Ngữ bị hắn nói như thế thật sự ngừng nước mắt, ngược lại không ngừng nức nở.
Kì Viêm đưa tay kéo nó, Mạc Ngữ mất thăng bằng ngã quỵ trên người hắn, cuống quít rời đi, hình như là sợ Kì Viêm sẽ giận chó đánh mèo với nó.
Trái lại Kì Viêm, nhưng thật ra một chút không hờn giận đều không có, lập tức mang Mạc Ngữ đi đến trước mặt Tuyền, đẩy nó lên phía trước, “Trốn tránh không phải biện pháp, trước cùng chúng ta câu thông một chút đi...... Tứ điện hạ rốt cuộc đi nơi nào?”
Mạc Ngữ nhìn Kì Viêm một cái, sau đó vẫn sợ đầu sợ đuôi chỉ về phía Kì Viêm......
“Nó chỉ Thao Liễm vương?” Phong có chút giật mình, chẳng lẽ......
“Ý gì?” Tuyền cầm lấy ống tay áo của Mạc Ngữ hỏi.
“Ngô......” Mạc Ngữ vội vàng kéo cánh tay mình về, cắn môi dưới lập tức liền muốn khóc lên.
Phạm đem Tuyền chắn ra phía sau, tương đối bình tĩnh hỏi Mạc Ngữ: “Là Tiểu Tứ đi Thao Liễm? Hay là......” Y nhìn Kì Viêm, “Thao Liễm vương biết y ở nơi nào?”
Mạc Ngữ nghe thấy y vừa hỏi xong, thân thể ngẩn ra, trừng lớn hai mắt liều mạng lắc đầu.
“Sao lại vậy?” Vận Thục khó tin nhìn về phía Kì Viêm, tay cũng kìm lòng không đậu mà kéo vạt áo của Kì Viêm, “Không có khả năng...... Tiểu Tứ...... Viêm, không có khả năng là ngươi!”
Kì Viêm không có biện hộ cho mình, chỉ là hơi hơi ngẩng đầu, lấy ánh mắt thâm thúy nhìn Mạc Ngữ, hai tay đặt trên người Vận Thục trên người, ai cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì.....
Nhóm hộ vệ phía sau đã sắp nhịn không được tranh nhau bắt đầu vì vương của mình biện giải, Sí mở miệng trước: “Ngươi chớ có nói bậy, vương ta đã nói không tiến công Kỳ Nghệ, bắt Tứ Hoàng Tử của các ngươi làm gì?”
“Chính xác, vương của ta không có lý do bắt y, các ngươi không cần ngậm máu phun người!” Hàn cũng không cam rơi lại phía sau.
Thần nghe xong lời này rất là khó chịu, hai người kia hắn đã nhịn thật lâu......”Nói nhanh như vậy, ta xem là có người có tật giật mình!”
“Thần......” Phong kéo hắn, ý bảo không cần xúc động.
“Ngươi......” Sí đang muốn phản bác, lại nghe thấy tiếng đồ vật này nọ rơi xuống!
“Đông!” Một tiếng thanh thúy, ngực Kì Viêm bởi vì Vận Thục kéo lấy rơi xuống một khối tử ngọc......
“Này......” Vận Thục không nói hai lời nhặt tử ngọc trên mặt đất, miệng khẽ nhếch, ngốc lăng vài giây xong, thong thả chuyển hướng Kì Viêm, “Tử ngọc của Tiểu Tứ...... Vì sao lại ở chỗ ngươi?”
“Vương?!” Sí cùng Hàn cũng đồng dạng không thể tin được.
Phạm tiến lên từ trong tay Vận Thục tiếp nhận khối ngọc bội kia, thần sắc sắc bén nhìn chằm chằm Kì Viêm: “Hy vọng Thao Liễm vương có thể hảo giải thích với chúng ta một chút...... Khối ngọc này rốt cuộc chuyện thế nào?”
................................................
Trong sơn động, hai người ôm chặt, thời gian trôi qua, thể lực dần dần khôi phục, Tiểu Tứ tỉnh lại trước. Sau khi tỉnh, y không đánh thức Diệu Ngạn, chỉ là xuống nước tắm rửa một cái, giúp Diệu Ngạn lau lau một chút, thay hắn mặc xiêm y, rồi mới mặc cho mình ngồi bên đống lửa, suy nghĩ hai người nên ra ngoài như thế nào.
Từ cấu tạo của sơn động này xem ra, hẳn là cùng vách hang trong hồ trong hồ tương thông, Ngạn ca ca là trong lúc vô tình tìm được đi!
Tiểu Tứ biết rõ kỹ năng bơi của mình rất kém cỏi, mới vừa xuống nước liền cơ hồ mất đi ý thức, hoàn toàn không giúp được gì, như vậy nếu muốn đi về, sẽ lại dựa vào hắn một lần...... Nghĩ như thế, Tiểu Tứ lại quay đầu nhìn cái người nghĩ muốn quên lại khó có thể quên được, lần này lại cho hắn thêm phiền toái đi!
“Ân......” Phía sau, bởi vì mất đi độ ấm của Tiểu Tứ, Diệu Ngạn cảm thấy có chút cảm giác mát trằn trọc thanh tỉnh, “Tiểu Tứ?” Tay vô ý thức sờ soạng bên cạnh, chính là người đã không ở nơi đó!
“Tiểu Tứ!” Cảm thấy không đúng, Diệu Ngạn kêu một tiếng đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm Tiểu Tứ.
“Ngạn ca ca, ngươi không cần gấp, ta ở trong này!” Tiểu Tứ ngồi bên đống lửa phất tay ý bảo.
“Ngươi sao lại ở trong này?” Diệu Ngạn đứng dậy, mặc quần, cầm lấy y phục tùy ý cột thắt lưng rồi ngồi bên cạnh Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ vẫn nhìn chăm chú động tác của hắn, thẳng đến khi hắn muốn nhích lại gần mình, y mới lại dời sang vị trí bên cạnh, xem ra là có ý kéo dài khoảng cách giữa hai bên.
“Tiểu Tứ?” Động tác của y khiến Diệu Ngạn khó hiểu.
Nhưng Tiểu Tứ liền so với hắn hiểu được lí lẽ, tinh tường nói cho hắn: “Ngạn ca ca, ngươi giúp ta trị liệu...... Đối với chúng ta vừa rồi nhất thời nhịn không được làm chuyện vượt quá giới hạn, ngươi...... Không tức giận đi?”
Diệu Ngạn không hiểu ra sao “Vượt quá giới hạn…?” Lập tức liền phản ứng lại, “A...... Ngươi là nói chuyện đó...... Chúng ta đây......”
“Ngạn ca ca, Khải ca ca có tức giận không?” Tiểu Tứ lo lắng chính là cái này, “Nếu hắn sinh khí, có phải ngăn trở...... tình cảm của các ngươi không?”
“...... Ta......” Diệu Ngạn vừa muốn trả lời.
Lại bị Tiểu Tứ đoạt quyền lên tiếng, y như là muốn cực lực gạt bỏ bản thân mà ngượng ngùng cười nói: “Sẽ không đi, nếu là thật yêu...... Kia hắn nhất định sẽ tha thứ cho ngươi...... Là như vậy...... Sẽ không sai.”
Nhìn y tìm kiếm an ủi như vậy, Diệu Ngạn thực sự có xung động muốn dò xét, chỉ là...... Lời nói như gió bay, còn chưa tới lúc!
Nhưng dục vọng muốn biết mãnh liệt vẫn khiến Diệu Ngạn hỏi một câu: “Nột, Tiểu Tứ, nếu...... Ta là nói nếu...... Khải hắn, chúng ta bởi vì ngươi chia tay...... Ngươi có thể cùng ta không?”
Tiểu Tứ ngẩng đầu thực buồn bực chăm chú nhìn Diệu Ngạn, “Bởi vì chuyện của chúng ta mà chia tay?”
“Ân!” Đáp án rốt cuộc là thế nòa?
“Ân...... Sẽ không!” Tiểu Tứ chắc chắc trả lời.
“Hả?” Diệu Ngạn thất vọng đến cực điểm.
“Chính là ta sẽ giúp Ngạn ca ca tìm một đối tượng thích hợp!” Tiểu Tứ nhanh nói tiếp, “Tìm một người vô luận thế nào cũng sẽ không ghét bỏ Ngạn ca ca, một người sẽ yêu ngươi cả đời!”
“Di?” Ngoài dự đoán! “Như vậy ngươi không được sao?” Diệu Ngạn không có tự hỏi thốt ra.
“Ta?” Tiểu Tứ cười khổ nói, “Ta không được, Ngạn ca ca không thích, ta ngay cả tư cách cơ bản cũng không có!”
“......” Diệu Ngạn kinh ngạc nhìn y, thân thể trước hắn từng bước làm ra phản ứng.
Vươn hai tay, vòng qua cổ Tiểu Tứ đem y áp sát vào mình, đầu gối lên vai Tiểu Tứ, cúi đầu nói gì đó......
“Cái gif? Ngạn ca ca, ngươi nói ta không có nghe thấy, có thể lặp lại lần nữa không?” Tiểu Tứ tưởng hắn có chuyện muốn nói.
“...... Không có gì!” Cùng Tiểu Tứ tách ra, Diệu Ngạn ức chế tình cảm của mình.
“Nga......” Tiểu Tứ săn sóc chưa từng có hỏi, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Như vậy hiện tại chúng ta nên đến thảo luận, làm thế nào rời khỏi chỗ này!”
“Rời khỏi nơi này? Đơn giản a......” Diệu Ngạn chỉ chỉ hồ nước, “Xuống nước chỗ đó có thể nối thẳng đến hồ trong rừng, chỉ cần không có mấy con nhện đáng giận, chúng ta có thể an toàn xuống núi!”
“Ân, ta cũng đoán được...... Bất quá ta......” Nói đến nhược điểm, Tiểu Tứ có chút hổ thẹn.
Diệu Ngạn cùng hắn đính hôn mười năm, tất nhiên là đối việc này rõ như lòng bàn tay, “Ta biết a, chính là Tiểu Tứ ngươi là ‘vịt trên cạn’, đừng lo lắng, ta sẽ rất nhanh mang ngươi ra ngoài, hết thảy giao cho ta!”
“...... Có quá phiền toái không?” Tiểu Tứ vẫn lo lắng nhiều hơn một tầng.
“Không có việc gì!” Diệu Ngạn giống như trước đây sủng ái mà sờ sờ đầu y, “Tiểu Tứ nghĩ nhiều rồi!”
Tiểu Tứ nghe nói như vậy, tâm tình không khỏi thả lỏng rất nhiều, sờ sờ đầu mình vừa rồi bị Diệu Ngạn xoa xoa nói: “Mọi việc nghĩ nhiều chút sẽ không làm sai, trước đây Ngạn ca ca đã nói vậy!”
Diệu Ngạn lại ngây ngẩn cả người, những lời này mình là nói chưa bao lâu? Chính mình cũng không nhớ rõ...... Tiểu Tứ lại nhớ rõ như vậy..... Như vậy......
“Tiểu Tứ...... Lời của ta...... Ngươi nhớ rõ a?”
“Đúng nha, khuyên giải cùng câu trả lời của Ngạn ca ca ta cơ hồ đều nhớ rõ...... Ngạn ca ca?” Y nói còn chưa xong đã bị Diệu Ngạn ôm lấy.
Diệu Ngạn ôm lấy y, đầu cúi thấp đủ cho người ta nhìn không thấy vẻ mặt của hắn...... Thật là khờ quá a...... Tiểu Tứ, vì sao lại ngốc như vậy chứ?