Hoàng Hôn Huyết Sắc

Chương 6



Giờ uống hồng trà

Thấy Penn chạy, Ralph cũng không tiếp tục đuổi theo tấn công mà thong dong đi xuống, đưa tay chỉnh lại y phục cùng chiếc giường hỗn độn do đánh nhau ban nãy, sau đó mới quay đầu đối diện Penn.



“ Darling, cậu thật sự hòa nhã.”

Penn trêu đùa, sáng sớm liền gặp được chuyện thú vị như vậy khiến y hầu như cười không khép miệng được. Penn vươn lưỡi liếm liếm vết thương bị dao cắt trong lòng bàn tay, chờ nó dần tự lành.

Đối với vẻ bỡn cợt của Penn, Ralph chỉ lạnh lùng liếc y, sau đó lấy bút cùng sổ tay từ trong túi áo, viết viết gì đó. Điều này làm Penn cực kỳ tò mò. Y thu nụ cười đi đến bên cạnh Ralph, thấy hắn đang dùng kiểu chữ quy củ viết ngay ngắn mấy chữ thế này.

Penn Curwen.

Nam.

Tuổi : không biết.

Cắt cổ : không chết.

Ngạt thở : không chết.

Đây căn bản là một bản thu hoạch. Penn không khỏi bật cười, tuy nội dung thực nghiệm hơi bốc mùi máu tanh.

“ Ah, Ralph, tôi cũng thật thích tính cách trật tự này của cậu.”

“ Vậy à?”

Ralph viết xong một chữ cuối cùng, miệng phun ra âm thanh trầm thấp, lúc Penn đang muốn tiếp tục khen ngợi muốn hắn nói nhiều hơn một chút, lại thấy Ralph nắm đầu bút muốn đâm vào mắt y.

“ Ô ah… Sao cậu luôn nhắm vào mắt tôi? Tôi còn muốn dùng nó để nhìn cậu vài trăm lần nữa.”

Penn cười né tránh công kích, còn thuận tiện quăng thêm mấy ánh nhìn quyến rũ, tiếc là lực sát thương của cái này đối với Ralph hoàn toàn không có nổi một cân.

“ Mắt cũng là chỗ hiểm.”

Ralph bướng bỉnh tiếp tục công kích. Khiến Penn vừa lòng chính là Ralph cuối cùng cũng mở miệng đáp lại lời y.

“ Cái này vô dụng với tôi.”

Penn vừa tránh vừa nói. Đối phương lại hoàn toàn không bỏ lời y vào tai, chẳng lẽ hắn chỉ tin vào thực tiễn? Penn thở dài trong lòng, mặc vào bộ dạng trẻ con không chọi nổi chó sói, không tránh né nữa, đứng thẳng tắp tại chỗ để bút máy đâm vào mắt trái mình.

Penn dùng con mắt không bị thương chộp được một chút kinh ngạc hiện lên trên mặt thanh niên, y cười khanh khách.

“ Xem đi, với tôi mà nói chỉ hơi đau thôi.”

Penn có thể cảm thấy trong con mắt bị đâm hỏng có cái gì đó đang nhúc nhích, không tới mấy giây, mắt trái y liền khôi phục thị lực bình thường, dường như còn muốn rõ hơn lúc trước.

Ralph nhìn trân trân một hồi, tay hắn cũng không nhàn rỗi, dùng khăn chà lau bút dính máu, sau đó lại lấy sổ ra.

Chắc là muốn nhớ kỹ kết quả thực nghiệm vừa rồi. Penn ho một tiếng, được đến thăm nên y quá vui, quên mất một chuyện quan trọng.

“ Ralph, cậu vào bằng cách nào?”

Phá cửa sổ mà vào? Ah, y không tưởng tượng được tư thế buồn cười leo cửa sổ vào như đạo chích của một người trí thức như hắn.

“ Cửa chính.”

Ralph cất sổ, trả lời. Đáp án này lại khiến Penn có chút bất ngờ, quang minh chính đại xông vào cửa chính?

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị mở ra, Bastet bưng khay vui vẻ đi đến.

“ Chủ nhân, chủ nhân dậy rồi sao? Ngài Ralph, cám ơn ngài đã đến giúp Bastet đánh thức chủ nhân… hả?”

Penn cùng Ralph đồng thời nhìn Bastet, tách hồng trà trong tay nó còn bốc lên hơi nóng. Penn cười bất đắc dĩ, hóa ra là từ cửa chính đi vào như vậy. Đây thật đúng là một phương pháp hữu hiệu.

“ Trời ạ, chủ nhân, chủ nhân còn chưa thay quần áo, tiếp đãi bạn bè như vậy thật thất lễ quá rồi! Mau thay đi! Á, chủ nhân sao lại làm đồ dính máu nữa? Ngay cả trên gối cũng có, chủ nhân, rốt cuộc chủ nhân đang làm gì?”

Bastet đặt mạnh khay vào trong tay Penn, hùng hổ đổi dra giường mới, thuận tiện dạy bảo chủ nhân nó, bất quá trong cái đầu nho nhỏ của nó hoàn toàn không nghĩ tới chuyện tại sao lại xuất hiện máu.

Penn nâng tách trà lên, uống một ngụm hồng trà hương thuần, có chút bất đắc dĩ liếc Ralph bên cạnh, động tác trên tay Penn đột ngột đình chỉ, y lại thấy cái người mặt chết này lộ ra nụ cười. Đây quả thực là kỳ tích!

Ánh mắt Ralph di chuyển theo bóng dáng Bastet, trong mắt dường như còn lộ ra ý khen ngợi cùng tán thưởng. Tâm tình Penn nổi lên một chút biến hóa, y nhích lại gần Ralph hơn, sau đó đưa một tách hồng trà khác qua.

“ Mời!”

Penn dán mắt vào Ralph, có chút thất vọng khi phát hiện khoảnh khắc đối phương quay đầu đối diện mình, vẻ mặt phong phú lúc trước lập tức biến mất như ảo ảnh, gương mặt đối diện y vẫn không có biểu tình.

“ Cám ơn.”

Ralph tiếp nhận tách trà nói lời cảm ơn.

Penn uống hồng trà của mình, tổng kết tình huống hiện giờ: Một kẻ muốn giết y lúc này đang ở trong phòng ngủ y, cùng y uống hồng trà xem quản gia thu dọn phòng ốc. Quan hệ lúc này của họ thật sự không thể chỉ dùng từ ngữ để định nghĩa, nhưng trên cơ bản vẫn là người xa lạ.

Tình huống này quả thực buồn cười, Penn cong khóe miệng, nhưng tưởng tượng tới vẻ mặt lúc trước của Ralph, tâm tình y lại có chút suy giảm.

“ Tôi còn chưa biết tại sao cậu muốn giết tôi.” Penn quay đầu hỏi.

“ Lý do có đủ.” Ralph uống một ngụm hồng trà, phát ra tiếng tán thưởng tựa như thở dài.

“ Lý do gì?”

“ Ngươi không cần biết.”

Lời đối thoại cuối khiến Penn đặt tách trà xuống.

“ Tôi không nhớ lúc trước có đắc tội cậu, chẳng lẽ có người thuê cậu?”

Penn đặt khay lên cái tủ bên cạnh, cố gắng hồi tưởng những người ‘có đủ lý do’ đến ám sát mình.

“ Bernie, Cleo, Claudia, Ned…. À không, nếu họ muốn giết tôi, sẽ tự mình ra tay. Tôi nghĩ Candita và Eamon mới có thể, ah, hình như Kathy cũng có động cơ…”

Penn thẳng thắn bắt đầu liệt kê danh sách ‘kẻ thù’.

“………… Những kẻ ngươi nói ta một người cũng không quen biết.”

Ralph cầm tách trà chằm chằm nhìn Penn, vẻ mặt nhàn nhã giống như đang chơi trò chơi thử tài trí nhớ, hắn hừ nhẹ một tiếng, nghĩ thầm kẻ thù của Penn cũng thật nhiều, bất quá theo ấn tượng của hắn đối với người này, cũng không bất ngờ chút nào.

“ À, thật sao!” Lời Ralph phá hủy sự hăng hái của Penn, y có phần nhàm chán dựa vào tường. “ Cũng đúng, đã mấy trăm năm rồi tôi chưa nghe được tin tức của họ.”

Y phát ra tiếng thở dài khoa trương như Hamlet*, những người y nêu ra đều từng là người y thân thiết nhất.

“ Chẳng lẽ là đám Hunter ngu ngốc đó?”

Penn đột ngột đấm tay vào tường, thường xuyên có mấy kẻ tự xưng là Hunter đến quấy rầy y, dù chúng đều yếu đến độ ngay cả tư cách giết thời gian cho y cũng không có.

“ Không phải.” Ralph nhanh chóng phủ nhận nghi ngờ này. “ Ngươi không cần suy nghĩ những việc rối rắm đó, chỉ cần chết là được.”

Giọng điệu như đang nói bất luận thế nào Penn cũng chết chắc rồi, khiến đương sự dở khóc dở cười.

“ Cậu biết thân phận của tôi đúng không?”

“ Vampire, hình như còn gọi là Huyết tổ.”

“ À, Huyết tổ, cái này lâu lắm rồi không nghe.”

Penn thích thú vuốt cằm, hoàn toàn chính xác, Vampire hiện giờ ít nhiều đều có máu của y, từ một phương diện nào đó mà nói, con cháu của y đúng là không ít.

“ Cậu không biết tới giết tôi là lãng phí thời gian sao?”

“ Chung quy sẽ tìm được nhược điểm.”

Ralph đặt tách trà lên bàn, sửa lại tay áo một chút, hình như chuẩn bị tiếp tục tiến hành thực nghiệm.

Rõ là một kẻ bám riết không tha! Bất quá cũng rất thú vị, không phải sao? Lúc Penn cũng đứng thẳng, chuẩn bị tiếp nhận khiêu chiến, Bastet thu dọn xong đột ngột xuất hiện trước mắt họ.

“ Hai người đang nói chuyện gì thế? Hình như rất vui vẻ!”

Bastet ngửa khuôn mặt lớn cỡ ba bàn tay hỏi.

Động tác hai người ngừng lại, Ralph hơi khó hiểu, hắn thoạt nhìn rất vui vẻ sao?

Ho nhẹ một tiếng quên đi ý nghĩ này, hắn khom người nâng mu bàn tay Bastet lên, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.

“ Cám ơn trà của cậu, mùi vị vô cùng tuyệt vời.”

Ralph phát giác mình có chút thất thố, tuy đây là nhiệm vụ, nhưng hắn không nên để một đứa trẻ đáng yêu như vậy nhìn thấy máu tanh. Bất luận là diện mạo cùng tính ưa sạch hay hành động sấm rền gió cuốn, Bastet đều vô cùng hợp ý hắn.

“ Hôm nay tôi cáo từ trước.”

Ralph quyết định ở ngoài tìm cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.

“ Ngài Ralph, ngài thật sự quá khách sáo! Nếu đã đến đây thì hãy cùng nhau ăn bữa trưa? Tay nghề của Bastet cũng không tồi đâu!”

Bastet đỏ mặt vui vẻ giữ Ralph lại ăn cơm trưa, nó lúc này hoàn toàn vứt hẳn chủ nhân đang đen mặt ra tới sau đầu.

Hamlet : http://vi.wikipedia.org/wiki/Hamlet


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv