- Cái gì cơ? Chuyển đi á? Tôi méo mặt, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh nhất có thể.
- Ừm...hì! Tớ ở nhà cậu cũng lâu rồi, giờ ba mẹ nuôi gọi về! Với lại tớ cũng là trai mà...đâu thể ở đây mãi được!
Dương gãi đầu cười mà sao tôi thấy chát thế? Một khoảng thời gian không quá dài nhưng đủ để ba đứa có những kỉ niệm khó quên. Tôi đã quen với sự hiện diện của Dương, giờ cậu ấy đi thì buồn tới mức nào?
Nhưng dù sao cũng phải cố mà cười khi nhân viên vận chuyển mang đồ của Dương lên xe. Từ giờ sẽ lại chỉ có tôi với Lam lủi thủi trong nhà...haizzz!
- Đi đây! Gặp ở trường nha!- Dương nháy mắt, vẫy tay rồi lên xe.
Tiếng động cơ cùng làn khói tan khi chiếc xe đã khuất xa. Sao tôi thấy khó chịu quá vậy?
.
.
.
Dương đã nói dối!
Cậu ấy nói sẽ gặp ở trường nhưng tính tới hôm nay là ba hôm Dương không đi học. Điện thoại không bắt máy, facebook cũng offline mấy hôm, cô giáo báo nghỉ không phép. Thậm chí chiều qua tôi còn ( lần đường) tới tận nhà cậu ta hỏi mà cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu của giúp việc. Hình như nhỏ Vy cũng không biết hay sao ý! Thấy nó lo lắng lắm. Nhưng nó lo một tôi lo mười. Vì sao á? Tại trong mấy bộ phim trinh thám máu me tôi xem ớ! Trong đầu suy diễn tùm lum tà la đủ thứ. Quyển vở của tôi để trắng tỉ lệ thuận với thời gian cậu ta nghỉ. Rốt cuộc là cậu ta đi đâu?
.
- Shi ơi tui lo quá à! Hay tụi mình báo cảnh sát đi!- Lam đi đi lại lại, gương mặt lộ rõ vẻ bất an.
- Bình tĩnh đi! Rối lên cũng không có ích đâu!- Dù nói vậy nhưng thực sự tôi cũng đang muốn lục tung cái thành phố này lên để tìm cậu ta đó.
Ờ thì tới ngày thứ năm thì cậu ta xuất đầu lộ diện. Nhưng mà...
"Rầm!"
- Á!
Chính xác là tôi vừa té từ trên ghế xuống. Mắt trợn trừng, miệng há hốc.
Thằng này là thằng nào?
Tóc tai vuốt keo dựng đứng, quần jean mài rách phong cách. Mặc somi thôi cũng khiến người ta loá mắt! Caravat đen thắt lỏng. Cặp kính cận đơn giản nó đeo cũng đã biến thành một cặp kính gọng đen to giống cái kính Conan của tôi. Chưa kể đôi giày hàng hiệu cùng chiếc đồng hồ theo tôi biết đang rất nổi, có chiếc lên đến vài triệu. Các chị các em cứ phải nói là không rời mắt.
- Đ...Đức...thằng nào đây?
Tôi lắp bắp, túm tay thằng đệ tử đang nhìn không chớp mắt, lảo đảo đứng dậy, tay run run chỉ. Không thể tin nổi!
- Shi...Shi...Shi ơi! Tui...tui bị...tăng độ cận và loạn...phải....phải không???- Lam nói năng lộn xộn, hai mắt như muốn rớt ra ngoài.
- Ây! Mấy cậu sao thế? Tớ mới đi có mấy ngày thôi mà!- Cậu ta đặt balo xuống bàn, nở nụ cười
- S...Shiro...Shiro nhà tui au? Bạn...bạn là ai vậy???- Lam cười méo mó. Tất nhiên mặt tôi cũng méo không kém. Thử hỏi bỗng dưng có một thằng đẹp trai ngời ngời như siêu sao tới và tự nhận mình là thằng nhóc con Shiro...bố ai tin nổi?
- Hai cái người này...- "Bạn đẹp trai" vuốt mặt rồi...
"Cốp!" "Cốp!"
- Ái!
Hai cái cốc cực...đau khiến đầu tôi và nhỏ Lam muốn vỡ ra. Rồi...cái kiểu cốc đầu không thương tiếc này ngoài nó ra chả còn ai +.+!
- Tỉnh chưa hai mẹ?
- Rồi!
- Ông đừng nói với tôi là ông bỏ học đi thẩm mĩ viện trùng tu nhan sắc đấy nhé!- Đức nãy giờ câm nín khó khăn lắm mới nói được.
- Đâu có! Thỉnh thoảng cũng nên làm mới mình chút!- Cậu ta gãi nhẹ đầu.
Ờ mới...có cần mới tới mức bạn bè nhận không ra thế này không?
- Ông đúng là lâu lâu lên cơn!
Tôi phán câu xanh rờn rồi hất mặt ra phía cửa:
- Lo giải quyết mấy cái đuôi kia đi hén!
.
Diễn tả sao nhỉ? Các bạn có biết quân Nguyên - Mông ngày xưa không? Dù chưa tới mức kinh khủng như vậy nhưng các cô gái đã chặn kín toàn bộ cửa sổ cũng như cửa ra vào, đủ để không con kiến nào lọt qua. Mà có may mắn vào được thì cũng thương tích đầy mình. Chưa kể mấy cái cây phía sau lớp nữa nhé! Đèn flash cứ gọi là hơn mấy ngôi sao điện ảnh. Giờ muốn đi ra mua lon nước cũng khó. Ông đểu lắm đấy nhá! Khổ chưa! Bạn "hotboy" đấy! Đừng chị nào mơ mộng nữa hen! Thực tế nó không như trong manga shoujo với tiểu thuyết đâu!
( Phong: Shi! Mày hành tao kinh thế???* nổi điên*/ Shi: Cho mày phiêu! Tao thích! Okay! ^^/ Phong: Ước gì tao là người thật, tao thề tao phang mày Shi ạ!/ Shi: Tiếc rằng cưng chỉ là nhân vật trên giấy! Ahihi)
.
Năm phút trôi qua!
Phặc! Chịu hết nổi rồi! Được! Ông không dẹp tôi dẹp!
Tôi đẩy bàn đứng dậy, mặt mũi hầm hầm cực khủng bố. Giống kiểu đánh boom liều chết ấy, nhiệm vụ dẹp loạn đám vịt giời này vô cùng khó khăn và nguy hiểm. Sơ hở chút là ngày mai thành người nổi tiếng liền! Vì vậy phải làm nhanh-gọn-lẹ-sức sát thương cao...như thế này này!
- TRONG HAI PHÚT CÒN ĐỨA NÀO LỞN VỞN Ở ĐÂY THÌ ĐỪNG TRÁCH TAO VÔ TÌNH NHÁ!!!
Âm vực phải nói vang vọng trời xanh! Ngọc Hoàng Đại Đế đang uống trà cũng phải sặc! Diêm Vương đang ngủ buộc phải thức giấc!
Chưa tới mười lăm giây đã sạch bách không còn đứa con gái nào, cảm giác yên tĩnh lạ thường. Thế mới nói...uy danh của Phong Đại Ca này quá đỉnh! Í hí hí!
- Tuyệt đỉnh công phu!- Thằng Đức thẫn thờ nhìn ra chỗ cửa, nơi mà bọn con gái đã biến mất không vết tích rồi lại nhìn tôi nói.
Yea...cái đó là điều hiển nhiên! Tuy nhiên tôi chưa kịp ăn mừng thắng lợi thì cái chất giọng thanh cao mà theo tôi là "lanh lảnh như bát mẻ" vang lên...
- Anh Dương!!!
Ối giời ạ! Tóc gáy dựng lên từng đợt như thủy triều, lạnh toát cả người. Eo ơi...cảm giác của tôi bây giờ ai chưa trải qua thì không thể nào hiểu được. Và tất nhiên các bạn cũng đã rõ mười mươi chủ nhân của nó!
- Hợ...- Lam bịt miệng, mặt tái mét. Phát bệnh rồi! Đâu phải mình nó! Tôi cũng muốn ói lắm nè!
Một cái bóng mặc áo trắng đồng phục, chân váy đen lướt vào lớp còn nhanh hơn cả lúc tôi thi triển tuyệt chiêu tấn công. Quên chưa nói! Đồng phục trường tôi, nam thì áo somi trắng, caravat đen, quần jean. Nữ thì áo cộc tay trắng, chân váy đen đến đầu gối, tất đen và giày trắng. Mà khổ nỗi, xưa giờ tôi thù nhất cái váy! Vì vậy mà tôi thường bị nhầm là trai do mặc đồng phục giống tụi thằng Đức! Khăn quàng đỏ chỉ đeo lúc có event gì đó!
Kể tới đâu nhỉ? À...
Vy lao tới ôm chặt lấy Dương! Ắc...nó có biết mình đang làm gì không thế?
Khó chịu...bực bội...yên tâm! Không phải ghen đâu =="!
Thử hỏi các bạn nhé! Tự dưng có đứa đến ôm thằng bạn mình...nghe thì rất...vớ vẩn vì mình là bạn chứ có phải mama nó đâu mà cấm nó yêu đương? Nhưng cái lí do lơn lớn là...ở đây có một hội Ế-LÂU-NĂM!
- Đi...đi trước đây!
Tôi quay lưng, tay đút túi bỏ đi. Trước khi ra khỏi lớp, tôi liếc mắt nhìn lại. Dương vẫn với nụ cười khổ sở như bao lần ở cạnh Vy nhưng...phong cách mới này của Dương khiến tôi thấy kì lạ lắm.
Không phải là tôi không muốn Dương thay đổi mà là vì...ở trong suy nghĩ, tôi thấy một nỗi bất an vô hình. Và càng lúc càng hiện rõ...
.
.
.
Sân vận động
Tôi nằm ườn trên bãi cỏ nhân tạo, nhắm mắt. Trời xanh xanh, gió hiu hiu, thật khiến người ta buồn ngủ~!
Quyết định rồi! Cúp học thôi!
Khi tôi đang chuẩn bị ngủ thì...
- Oé!!!
Tôi hét lên, bật dậy. Dương trên tay là lon coca, cười nhăn nhở. Thủ phạm áp lon nước lạnh ngắt đó vào má tôi có mù cũng biết là nó.
- Lên cơn hả?
- Không! Lại cúp học à?
- Yea...sao không?
- Không!
Cả hai chìm vào im lặng. Pật nắp lon nước rồi để đấy, tôi quan sát Dương. Cậu ấy đưa mắt ra xa, gương mặt thoáng buồn suy tư điều gì đó. Dáng vẻ kì lạ này tôi chưa bao giờ thấy ở cậu.
- Phong! Nếu một ngày tớ biến mất, cậu có đi tìm tớ không?
- Hả?
Tôi trố mắt trước câu hỏi bất ngờ mà cậu vừa đặt ra.
- Trả lời đi!
Suy nghĩ trong thoáng chốc, tôi cười hắt ra và nói:
- Không!
- Tại sao?- Dương ngạc nhiên nhìn
- Tớ không đi tìm nhưng vẫn ở đây đợi cậu về!- Tôi cười tươi trước vẻ mặt ngốc nghếch của cậu. Hỏi gì kì cục!
- Ừm...vậy nhớ chờ tớ nhé!- Dương cười, nụ cười vô cùng đẹp. Tôi cảm tưởng như có ánh sáng rực rỡ tỏa ra vậy.
Dù chả hiểu cậu ấy muốn nói gì nhưng những gì tôi nói đều là những điều từ trong tim mình, không giả dối.
Cậu đi đâu kệ cậu! Rồi cậu cũng sẽ phải về thôi! Vì nơi này...có bạn thân của cậu mà!