Thiên Ân làm việc tại 1 quán cà phê nổi tiếng dành cho các cặp tình nhân. Mức lương ở đây cao hơn là rửa ấm chén cho 1 nhà hàng 3 sao. Nó luôn được lòng các vị khách và các đồng nghiệp. Và việc nó nhận được tiền boa nhiều hơn họ cũng là điều thường tình. Ông chủ ở đây rất dễ tính. Sẵn sàng cho nó nghỉ 1 mùa hè để về quê. Ông rất tốt vs nó, có lẽ là vì để cảm ơn việc nó đã liều mik cứu đứa con gái 5 tuổi của ông thoát khỏi chiếc xe tải say rượu đâm lao trên đường. Phong và Vy rất hay lởn vởn trong quán này. Còn giả bộ là khách quý và bắt nó. phục vụ nữa chứ. Và nó đã đổ cả ống muối ớt vào ly chúng. Để cho chúng tha hồ mà thưởng thức, hắc hắc. Cả 2 đều chừa đến già, và có chết cũng ko bao giờ để nó phục vụ.
- Tiểu Ân à, cậu sắp nổi tiếng rồi đấy. - Vy mỉm cười đầy ẩn ý.
- Hả?
-Thì..... lúc ra về ấy, ở trước cổng trường ấy, Đỗ Gia Hưng rất đẹp trai vẫy tay và cười vs cậu còn gì.
Phong phụ họa theo Vy. Cậu ta diễn lại bộ dạng của Hưng lúc đó.
- Cậu thôi đi, trông thật buồn nôn. - Thiên Ân đá vào chân Phong.
Vy chồm người tới trước.
- Nói đi, cậu và anh ta tiến triển đến mức nào rồi?
Nó dở khóc dở cười:
- Tiến triển gì cơ?
- Uầy... đừng giả ngu nữa.
- Tớ chả hiểu cậu nói gìcả.
- Xì....
Vy làm bộ mặt giận ngả người vào thành ghế, lấy ngón tay quấn quấn lọn tóc. Lúc đó, bàn phía sau chúng có vẻ như xảy ra tranh chấp. Mọi người đều đổ dồn về phía ấy.
- Cô bảo cái gì???
Thiên Ân nhíu mày. Cũng quay đầu ra phía sau. 1 chàng trai ăn mặc lòe loẹt đang chỉ tay vào 1 cô gái. Cô ta ko sợ hãi mà trừng mắt nhìn anh ta. Anh chàng nổi giận hất đổ tách cà phê. Tiếng đổ vỡ làm chấn động cả quán cà phê yên tĩnh.
Quản lý đã tới muốn ngăn lại. Nhưng ko làm gì được.
-Cô nói lại lần nữa xem.
-Tôi nói anh là 1 kẻngu ngốc. Biết trước hậu quả còn đâm đầu lao vào. Làm liên lụy cả tôi.
-Cô.....
- Anh là đồ não phẳng! -Cô gái khinh bỉ nói.
“Bốp"
1 cái tát như trời giáng xuống mặt cô gái. Thiên Ân đứng phắt dậy. Dường như anh ta tính đánh thêm phát nữa. 1 bàn tay nhỏ bé nhưng cứng cỏi nắm lấy bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm trên ko trung của anh chàng. Nó lạnh lùng nói:
-Quý khách, xin tự trọng 1chút.
Anh ta quay phắt lại, gầm gừ:
-Ko liên quan tới cô.
-Đúng. Nhưng làm ảnh hưởng tới những vị khách khác. Đây là quán cà phê. Ko phải nơi để anh làm loạn.
Bàn tay nó tăng thêm sức, vẻ mặt vẫn bình thản. Thân thủ anh chàng ko tồi, liền ra chiêu bẻ tay nó. Nhưng ko, nó rất nhanh nhẹn quật anh ta ngã dưới sàn. Dùng gót chân dậm mạnh vào ngón tay anh ta.
-Này anh. -Nó nhàn nhạt nói-Tôi ko biết giữa anh và bạn gái anh có chuyện gì, nhưng việc anh đánh cô ấy đến chảy máu là sai. Rồi còn làm loạn ở đây nữa. Anh nghĩ anh là ai? Có chút tiền thì muốn làm gì thì làm chắc? Anh ko có lòng tự trọng à?
-Cô... câm miệng cho tôi!
-Xin lỗi đi.
-Gì cơ?
Nó hất đầu về phía cô gái đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế, vs 1 bên má sưng vù.
-Nói xin lỗi cô ấy.
-Nực cười. -Hắn ta cười khẩy.
Nó dậm chân mạnh hơn, khiến anh ta kêu oai oái. 1 bàn tay đặt nhẹ lên vai nó, giọng nói êm dịu vang sát bên tai:
-Nể mặt tôi, bỏ qua cho anh ta đi.
Là Hưng. Ôi trời, sao anh chàng lại có mặt ở đây? Nó hừ 1 tiếng. Buông chân ra. Hưng đỡ anh ta đứng dậy, cười cười:
-Thay mặt bạn tôi xin lỗi đã làm phiền em.
-Bạn anh?
Ôi chúa, Zero tử tế thế mà có thằng bạn bất lịch sự vậy sao? Ko thể tin nổi. Anh chàng ăn mặc lòe loẹt dường như vẫn còn đau. Quần áo xốc xếch trông thảm hết cỡ. Nó gằn giọng:
-Mau xin lỗi đi. Đừng để tôi mất kiên nhẫn.
Anh ta nghiến răng. Hưng đẩy vai anh ta ý bảo thỏa hiệp. Anh ta rốt cuộc cũng nhả ra 2 từ xin lỗi rồi hậm hực bỏ đi. Cô gái thấy vậy liền mỉm cười cảm ơn. Sau đó chạy theo anh chàng đó. Thiên Ân nhìn theo mà dở khóc dở cười. Cô ta tính đuổi theo để ăn tát nữa hay sao?
Vừa quay lại liền thấy Hưng baby đang nói gì đó vs Phong và Vy. Chúng cười ngoác cả miệng nhìn mà muốn đấm.
-Thế nhé, tôi mượn Thiên Ân 1 lát.
Nói xong anh ta lôi nó ra khỏi quán, nhét vào xe.
-Anh làm quái gìvậy? Tôi còn chưa hết giờ làm.
-Bọn tôi có việc nhờ em. Giờ chúng ta về nhà.