"Tôi chịu thua rồi, anh hài lòng chưa? "
Nó gọi cho Thảo Vy, giọng nấc từng cơn.
- Thiên Ân, cậu sao vậy?
- Hức....... hức.... hu hu Vy à....... tớ phải làm gì bây giờ?
Vy hỏi vs giọng lo lắng:
- Tiểu Ân, có chuyện gì thế? Cậu khóc đấy à?
Nó vẫn nức nở, vùi mặt vào 2 đầu gối. Giọng cô bạn thân vẫn vang bên tai.
- Nào, nói tớ biết. Có chuyện gì? Đừng khóc nữa.... cậu làm tớ khóc theo đấy.
- Hu hu tớ làm sao thế này? Đã 3 năm rồi.... tớ vẫn không thể quên đc anh ấy... mỗi lần nhắc đến là.... là tớ....
- Bình tĩnh nào. Tớ biết mà Tiểu Ân. Tớ biết cậu vẫn chưa quên được Thiên Hạo. Nhưng cậu sẽ vượt qua được mà. Mạnh mẽ lên nào cô gái. Có tớ và Phong ở đây, luôn ở bên cậu, luôn ủng hộ cậu, sẽ ko để cậu chịu uất ức 1 mình đâu. Nín đi, rồi tớ sẽ kể chuyện cười cho cậu nghe, được không?
Thiên Ân cảm động cười. Lấy tay lau nước mắt.
- Ừ.... cảm ơn cậu....
- Nín chưa?
-Rồi.
- Ngoan lắm. Được rồi, nghe này.....
Đêm đó, có 1 người đứng ngoài cửa, đợi đến khi nghe thấy tiếng cười của nó rồi mới lặng lẽ rời đi. Bóng dáng người đó nhuốm màu cô độc, tĩnh lặng và..... lạnh lùng.
Buổi sáng nó thức dậy vs 2 mắt khá sưng. Mắt nó là thế đấy, chỉ cần khóc 1 tí là sưng đỏ ngay. Và 3 anh chàng đều thấy rõ. Nó ko vào bếp ăn sáng mà xách balo đi thẳng ra cửa. Hưng vội vàng níu nó lại:
-Nhóc còn chưa ăn sáng mà.
Nó lạnh nhạt nói:
- Tôi ko muốn ăn vs các người.
Hưng lúng túng nói:
- Chuyện hôm qua..... tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi ko nên hỏi về chuyện riêng của em. Tôi.... thật sự xin lỗi.
Nó ko thèm liếc bộ mặt thành khẩn của anh chàng, lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
Hưng quay phắt lại nhìn 2 tên kia đang ngồi im quan sát, bức xúc nói:
- Tại 2 người đấy, tại sao lại bắt tôi hỏi cô nhóc câu ấy chứ! Biết cô bé sẽ nổi giận rồi cơ mà. Hừ!
Nó vừa đến trường thì Phong và Vy đã lao tới. Phong lấy 2 tay nâng mặt nó lên soi xét.
- Ôi trời Tiểu Ân đáng thương của tớ, cậu ko sao chứ?
- Tiểu Ân, cậu thế nào rồi? Khá hơn chưa?
Nó gỡ tay Phong ra, xoa xoa 2 má rồi gật nhẹ 1 cái. Vy kêu lên:
- Họ quá đáng thật! Tại sao lại bới móc quá khứ người ta chứ.
Nó im lặng ko nói gì, chỉ chậm rãi bước đi. Phong nhẹ nhàng vòng tay qua vai nó, vỗ về, ko hề có 1 chút thô bạo như thường ngày.
-Cười lên nào. Tớ hiểu cảm giác của cậu. Nhưng đã đến lúc cậu phải tập cách quên đi. Bây giờ vẫn chưa muộn đâu.
Nó quay sang nhìn Phong. Mắt cậu trong veo như giọt nước. Nó khẽ mỉm cười. Rồi cúi gằm xuống. Mái tóc rũ 2 bên.
- Tiểu Ân của chúng ta là 1 cô gái mạnh mẽ. Cậu làm được mà, đúng không? Đừng buồn nữa.
Nó ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt mông lung. Giọng nó khàn khàn:
- Hôm nay.... là sinh nhật anh ấy.
Phong và Vy nhìn nhau. Phải rồi, hôm nay là..... Cả 2 khẽ nhìn Thiên Ân. Ko ai nói 1 lời. Đúng hơn là ko biết nói gì. Sau khi Hạo mất, đến ngày sinh nhật anh, là Thiên Ân lại như chết đi 1 nửa. 2 người đều hiểu nó muốn ở 1 mình. Hồi tưởng lại những kỷ niệm trước đây. Rồi lặng lẽ khóc..... Vy đau lòng ôm chầm lấy cô bạn, thì thào:
- Ân, mạnh mẽ lên. Cậu làm được mà....
Mắt nó vẫn ráo hoảnh, cười nhẹ. Nhưng ko nói gì. Phong đặt tay mình lên tay Thiên Ân, siết chặt lại. Nó cảm thấy như thế nào nhỉ? Rất trống rỗng, rất nặng nề, đau đớn và.... cũng muốn khóc....
- Sẽ ổn thôi. - Nó thì thầm. Nói vs 2 người kia, cũng như tự an ủi mình.
Bầu trời bỗng tối sầm. Chuẩn bị mưa.