Phong cảnh ngự hoa viên đặc biệt bất đồng.
Mưa phùn kéo dài nói dừng là dừng, mây đen che đầy tản đi, nhiệt khí lại lặng yên quay trở về. Tố Hoà Thanh Dao vượt qua hành lang dài, đứng ở chỗ cao nhìn khung cảnh tạnh mưa, từng khóm hoa tươi đẹp. "Nương nương." Hứa ma ma nắm chắc trầm mặc, trên mặt già nua ngập tràn lo lắng: "Lão nô có chút chuyện, không biết có nên nói hay không."
"Nói đi." Tố Hoà Thanh Dao hơi hơi nâng tay, tầm mắt dừng lại trên bụi hoa đủ mọi màu sắc lưu luyến.
"Hôm nay ngài tự mình chỉ điểm Cơ phi luyện cầm, chúng ta bên ngoài nhìn, tổng cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy." Hứa ma ma thoáng trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn sườn mặt Tố Hoà Thanh Dao, nói: "Nương nương có thể không biết, chúng ta lại thấy rõ ràng. Khi đó thái độ Cơ phi giống như làm nũng, tiếu ý giống như giai nhân gặp được tình lang. Trong cung đều truyền nhau tin đồn Cơ phi cùng nương nương có quan hệ không giống bình thường, lão nô là trưởng cung nữ trong cung của nương nương, là thật hay giả tự nhiên có thể nhận định rõ ràng. Nương nương sẽ không cùng phi tần nào có liên hệ, chỉ sợ Cơ phi là ngoại lệ. Nàng đối với nương nương có ý niệm không giống bình thường."
Lời nói Hứa ma ma quanh quẩn bên tai Tố Hoà Thanh Dao, cuối cùng hoá thành một cơn gió nhẹ dao động vào lòng của nàng. Nhớ đến Cơ phi này, ngẫm nghĩ kỹ lại lời nói, Tố Hoà Thanh Dao càng thêm trầm mặc. Xa xa có mấy bóng người lén lút chậm rãi di động, Tố Hoà Thanh Dao thu hồi tầm mắt, lại nghe Hứa ma ma nói: "Nương nương, không để ngày sau tin đồn trở thành sự thật, nương nương nên cùng Cơ phi bảo trì khoảng cách thích hợp. Lão nô cho tới bây giờ tâm đều hướng về nương nương, e sợ cho nương nương bị cuốn vào phong ba. Mắt thấy ngày xuất phát tới hành cung nghỉ hè cũng sắp tới rồi, nương nương ngài..."
"Hồi cung." Tố Hoà Thanh Dao lạnh lùng liếc Hứa ma ma một cái, lúc này bà đành im lặng không nói tiếp. Theo hành lang dài quay về, Tố Hoà Thanh Dao thuỷ chung đều nhớ đến lời Hứa ma ma nói. Đích xác, nàng hẳn nên cùng Cơ phi bảo trì khoảng cách. Mặc kệ là trước kia Cơ Phi Yên mấy lần dây dưa dính vào, hay là nàng đột nhiên thay đổi thái độ, giấu đi một thân mị thái. Lời nói của Hứa ma ma như giúp nàng tỉnh ngộ, bản tính con người vốn khó sửa, nếu có thể đột nhiên chuyển biến, nói vậy là có mục đích.
Như vậy, Cơ phi chuyển biến vì mục đích gì? Tố Hoà Thanh Dao không muốn biết.
*****
Trải qua mưa phùn ôn tồn, hoàng thành rốt cục nghênh đón mùa hè nóng bức trở lại, làm cho người ta hít thở không thông.
Hoàng đế tuổi trẻ không thể nhẫn nại trong nóng bức như thế, hạ chỉ trước tiên sắp xếp hành trình, chuẩn bị xuất phát đi sơn trang nghỉ hè.
Bọn thị vệ theo đầu lĩnh nhận hoàng mệnh được an bài bảo hộ bên người Hoàng đế. Thái hoàng thái hậu, hoàng hậu, hai người gần Hoàng đế nhất cũng đồng dạng được bảo vệ nghiêm mật. Nhóm phi tần thì được an bài phân biệt trong xe ngựa hoa lệ, một bên người thì ăn quả mơ, một bên người thì tìm thú vui trong chuyện bát quái.
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn xuất phát còn nhóm hộ vệ thì quét sạch dân chúng quanh mình. Cũng có dân chúng muốn một lần nhìn thấy phong thái của Hoàng đế và Hoàng hậu, bọn họ theo ngõ nhỏ nhô đầu nhìn trộm ra, lại bị binh lính hai bên thô lỗ khiển trách, té chạy trở về.
Lộ trình đến hoàng thành sơn trang nghỉ hè ước chừng hai đến ba ngày.
Nhóm nương nương thân yếu tay mềm, tự nhiên chịu không nổi thời gian dài bôn ba. Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn vừa mới ra khỏi kinh đô, Hoàng đế trẻ tuổi liền hạ lệnh cắm trại ngay tại chỗ, nghỉ ngơi một lúc rồi xuất phát. Trước tiên hắn tìm Hoàng hậu, nhìn thấy vị trí cỗ kiệu hạ xuống, liền vội đưa tay đỡ Tố Hoà Thanh Dao. "Đường đi vất vả, trẫm đã hạ lệnh cắm trại nghỉ tạm. Thanh Dao, nơi này cách hoàng thành một đoạn, phong cảnh cũng tú lệ. Không bằng bồi trẫm tuỳ ý đi dạo một chút được không?"
"Cũng được." Tố Hoà Thanh Dao đồng ý.
Mặt trời chiều ngã về tây, bóng người nghiêng nghiêng. Hoàng đế trẻ chủ động dắt tay Hoàng hậu, chậm rãi hành tẩu trong núi rừng xanh um tươi tốt. Phía sau bọn họ, là một tiểu đội hộ vệ tinh anh cách rất xa, vừa sợ sẽ phát sinh ngoài ý muốn, vừa không dám quấy nhiễu thánh giá. Dã thú không biết tên trong núi rừng kêu lên âm thanh không dứt bên tai. Hoàng đế trẻ tuổi phong lưu phóng khoáng, cử chỉ đi bộ nhanh nhẹn. Lo lắng không khí giữa hai người quá mức áp lực, Hoàng đế không thể không tìm chút đề tài: "Mấy năm trước, thời tiết cũng không nóng bức như thế này. Năm nay vậy mà lại nóng nực."
"Thời tiết như thế, chỉ sợ địa phương xuất hiện khô hạn, hoa mầu thất thu." Tố Hoà Thanh Dao nói.
Hoàng đế nghe vậy, trong lòng có chút khó chịu. Hắn không biểu hiện ra ngoài, chỉ than nhẹ một tiếng, nói: "Hoàng hậu chớ lo lắng. Mấy năm gần đây mưa thuận gió hoà, dân chúng có cuộc sống yên vui, rất ít nơi xuất hiện nạn dân. Mặc dù năm nay thời tiết có điểm nóng bức quái dị, cũng không làm cho hoa mầu thất thu một phần. Ngươi xem, cảnh núi rừng đẹp như kiệt tác, Hoàng hậu sao không dứt bỏ sầu lo, bồi trẫm hoàn toàn thưởng phong cảnh đây? Ngươi với ta là phu thê, thật lâu không có dắt tay nhau tản bộ như vậy."
"Hoàng thượng thân là vua của một nước, bất luận lúc nào cũng đều nên để tâm đến dân chúng." Còn hơn cùng người khác thưởng thức phong cảnh, Tố Hoà Thanh Dao càng thích thói quen ở một mình im lặng một chỗ. Huống hồ Hoàng đế đây là lần thứ hai xuất cung đến sơn trang nghỉ hè, việc làm như vậy vốn là làm cho Tố Hoà Thanh Dao có cảm giác không ổn. Dựa vào lần này ở cạnh, nàng nói ra suy nghĩ của mình: "Thần thiếp thân là Hoàng hậu, quốc sự tự nhiên không thể can thiệp. Nhưng mà Hoàng thượng có từng cân nhắc lại? Chỉ vì không thể chịu đựng mùa hè nóng bức mà mới vào mùa đã lập tức đi hành cung, không chờ thêm ngày nào, không nên."
Nhóm hộ vệ tinh anh chậm rãi đi đến cách bọn họ phía sau một khoảng không xa, dừng chân ngừng lại. Hoàng đế thu liễm tươi cười, hưng trí thưởng thức phong cảnh nháy mắt bị Tố Hoà Thanh Dao diệt sạch. "Trong thiên hạ, cho dù là trong đại thần trong triều, cũng không có người như Hoàng hậu lớn mật như vậy dám thuyết giáo với trẫm." Hắn buông lỏng tay Tố Hoà Thanh Dao ra, thời điểm hoàn toàn buông ra rồi lại như muốn cầm lại lần nữa, nhưng lại bị đối phương né ra, ánh mắt bình tĩnh cũng bịt kín một tầng tức giận: "Ngươi như vậy là không muốn cùng trẫm thân cận sao? Nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy, trẫm dung túng ngươi, sủng ái ngươi, ngươi thì sao? Ngươi là Hoàng hậu của trẫm, lại liên tục không nguyện ý theo ý trẫm! Lần lượt, lần lượt chỉ biết lấy chuyện này chuyện kia thuyết giáo trẫm!"
Ánh mắt Tố Hoà Thanh Dao lạnh xuống. Nàng lẳng lặng nhìn Hoàng đế, không tính đáp lại khi hắn đang sinh khí. Hiện tại, nàng càng như là đại dương mệnh mông không giới hạn, mặc cho cuồng phong thổi quét, thuỷ chung không mất đi sự bình tĩnh. Có lẽ đối với Tố Hoà Thanh Dao mà nói, Hoàng đế căn bản không mất đi tính trẻ con. Nam tử như vậy, chỉ có thể bị gọi là thiếu niên mà không phải là nam nhân.
Không khí theo ánh mắt lạnh như băng của Tố Hoà Thanh Dao đọng lại, Hoàng đế mở miệng, trừng lớn đôi mắt như thế nào cũng không dám cùng Tố Hoà Thanh Dao đối diện. Trên đầu chỉ có tiếng chim chóc hoan xướng, chúng nó nghiêng đầu tò mò nhìn hai người dưới tàng cây, tiếng kêu to trở nên lạ thường. "Thanh Dao, trẫm không nên đối với ngươi như vậy." Hoàng đế rốt cục bại trận trong trận trầm mặc này. Hắn một lần nữa giãn chân mày, đại nam hài ngôn ngữ vô thố lúc nãy biến mất, thái độ dịu lại: "Trẫm chỉ là không hy vọng ngươi lần nào đến cũng đều giáo huấn trẫm. Thanh Dao, tâm ý trẫm đối với ngươi vì sao ngươi luôn nhìn như không thấy? Trẫm yêu ngươi, trẫm làm sao có thể yêu nữ nhân khác?"
Hoàng đế nói rõ tình cảm của hắn từ trước đến nay đều như một nhưng không được đền đáp. Tố Hoà Thanh Dao làm như không nghe lời hắn nói, chậm rãi cụp mắt xuống. "Hoàng thượng, cần phải trở về." Nàng nói. Không biết làm sao một con bướm bay tới dừng lại trên đầu vai, Tố Hoà Thanh Dao nhẹ nhàng nâng bước chân lên, sợ quấy nhiễu đến nó.
Lại là như vậy, quả nhiên lại là như vậy.
Hoàng đế trong khoảng khắc đó mất đi kiên nhẫn, bước chân theo Tố Hoà Thanh Dao vượt qua trước người nàng. Thời điểm xẹt qua vai, con bướm đậu trên đầu vai nàng bị kinh hách, bay nhanh. "Hoàng thượng." Tố Hoà Thanh Dao gọi hắn lại, nhưng không cho hắn cơ hội quay đầu: "Thần thiếp là Hoàng hậu. Hậu cung người đẹp kiểu nào cũng có, mong Hoàng thượng thật tình tìm một người mong muốn."
"Thanh Dao..." Hoàng đế đứng tại chỗ, hơi hơi ngẩng đầu nhìn cành lá che bầu trời. Hắn đại khái đoán được sớm hay muộn thì Tố Hoà Thanh Dao cũng nói điều này với hắn, hắn không muốn buông tay, nhưng cũng không thể giải thích được sự mất mác. "Trên đời này, sẽ có người khiến ngươi động tình không?"
"Không có." Tố Hoà Thanh Dao nhắm mắt lại, tâm vô tạp niệm. Bên tai truyền đến tiếng cười duyên, nàng mở to mắt, trong lòng chắc chắn thân ảnh phía trước: "Cơ phi?"