Tắm gội xong, Triệu Quy Nhạn mặc đồ ngủ trắng tuyết, nàng vừa định rời khỏi phòng tắm, bước chân bỗng khựng lại.
Thải Nguyệt cũng dừng theo, khó hiểu hỏi: “Nương nương?”
Triệu Quy Nhạn nhỏ giọng nói: “Ngươi ra ngoài nhìn xem Bệ hạ đã ngủ chưa.”
Nàng cố ý kéo dài thời gian, nước trong bể tắm sắp nguội lạnh nàng mới kết thúc việc tắm gội, chỉ vì muốn tránh mặt Trình Cảnh Di một chốc.
Thải Nguyệt kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu, nàng ấy vừa định ra ngoài, cửa phòng tắm đã vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Ra nào, trẫm còn thức.”
Triệu Quy Nhạn mím môi, hận không thể lập tức tìm một lỗ nẻ để chui vào.
Nàng lê bước ra ngoài, thấy Trình Cảnh Di đang dựa lưng vào cửa, nhìn nàng đầy sâu xa, trong ánh mắt ấy hiện rõ ẩn ý “Trẫm xem nàng có thể trốn đi đâu”.
Gương mặt Triệu Quy Nhạn lại nóng lên, nàng xấu hổ không thôi. Nhiều lúc nàng cảm thấy Trình Cảnh Di thông minh quá, có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người, dường như nàng chẳng che giấu được gì.
Nàng định giải thích, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen nguy hiểm của hắn, nàng lại chẳng thể mở lời.
Trình Cảnh Di đứng thẳng người, nắm tay nàng, cảm nhận nhiệt độ trên tay nàng một chốc, hắn nhẹ nhàng trách cứ: “Tắm lâu như thế nước cũng lạnh rồi, sức khỏe nàng vốn yếu ớt, đừng để bị cảm lạnh.”
Nói xong, hắn khép hai tay, ủ bàn tay mềm mại của nàng trong lòng bàn tay, dùng hơi ấm bao bọc lấy bàn tay nàng.
Hắn dồi dào năng lượng, lòng bàn tay tựa bếp lò, nhiệt độ nhanh chóng bao trùm bàn tay nàng, hơi ấm lan tỏa dọc theo đầu ngón tay, sau đó chạy khắp cơ thể.
Trái tim Triệu Quy Nhạn run rẩy.
Đây là lần đầu tiên có người trân trọng nàng nhường ấy, khiến nàng bỗng dưng lưu luyến giờ khắc ấm áp này.
Trình Cảnh Di thấy ánh mắt xúc động của nàng, trong lòng có phần đắc ý. Chỉ cần một vài hành động nhỏ cũng khiến nàng cảm động, vậy sau này hắn sẽ đối xử tốt với nàng, ngày sau tốt hơn ngày trước, rồi sẽ đến thời điểm nàng mở rộng trái tim với hắn.
Trình Cảnh Di kéo nàng về nội điện, nhẹ nhàng ấn nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, sau đó hắn ngăn cản Hà ma ma định tiến lên lau mái tóc ướt nhẹp cho nàng: “Để trẫm.”
Hà ma ma lưỡng lự một chút rồi đưa khăn sạch cho Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di nhận khăn, nâng mái tóc đen ướt đẫm của Triệu Quy Nhạn lên, chậm rãi lau.
Hắn đứng sau Triệu Quy Nhạn, cụp mắt, động tác hơi vụng về nhưng lực vừa đủ, không hề khiến Triệu Quy Nhạn cảm thấy khó chịu.
Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt, quan sát người trong gương.
Ánh nến lay động, người ấy mặc đồ ngủ trắng tuyết giống nàng, từng đường nét trên gương mặt luôn sắc bén trở nên mềm mại hơn. Hắn hết sức tập trung, như thể trước mắt không phải tóc mà là một cuốn sổ con, một việc lớn của quốc gia.
Trong nội điện đốt than sưởi nên tóc khô khá nhanh, Trình Cảnh Di thấy mái tóc đen của nàng đã mềm mượt, trong lòng cũng thoả mãn.
“Được rồi, ngủ thôi.”
Triệu Quy Nhạn định thần lại, nhìn bàn tay trước mặt, nàng vân vê hoạ tiết hoa mẫu đơn trên góc áo, rồi căng thẳng đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Trình Cảnh Di nắm lấy, dẫn nàng vòng qua bình phong.
Triệu Quy Nhạn thầm lo sợ, đêm tân hôn lần trước nàng phải làm nũng giả ngơ mới thoát khỏi việc động phòng, chẳng lẽ lần này không thể tránh rồi?
Nói không chừng chỉ đau một chút thôi nhỉ?
Nghĩ đến đây, Triệu Quy Nhạn nhíu mày. Kỳ quái thật, trước giờ nàng luôn sợ đau nhất, nhưng hiện tại nghĩ về người động phòng với mình là Trình Cảnh Di, cũng không phải nàng không thể chịu được, thậm chí… thậm chí còn sinh ra cảm giác yên tâm đến lạ.
Triệu Quy Nhạn ngơ ngác.
Trong những năm đầu đời, khi trải qua một cuộc sống không tốt mấy trong phủ Vinh Quốc công, nàng đã từng oán hận Triệu Thanh Hồng. Nếu không tại ông tam thê tứ thiếp, hái hoa bắt bướm bên ngoài, đùa giỡn mẹ đẻ nàng khiến bà mang thai rồi lại không thể chịu trách nhiệm, hại bà mất mạng cũng hại nàng nếm trải mọi lạnh nhạt và tra tấn ở hậu viện suốt mười mấy năm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ đó về sau, nàng nghĩ nếu muốn kết hôn, mình phải gả cho người đối xử một lòng một dạ với nàng. Nếu không được toại nguyện, vậy nàng thà rằng cả đời không gả, tự mở một cửa hàng, kiếm ít tiền, sống những ngày tháng ung dung tự tại.
Cuối cùng mọi chuyện vẫn đi ngược lại với mong muốn của nàng, nàng không còn cách nào khác ngoài việc tiến cung, gả cho kiểu nam tử nàng từng ghét nhất.
Đế vương tam cung lục viện, đông đảo phi tần, vĩnh viễn không có khả năng chỉ thuộc về một mình nàng, thật sự không phù hợp.
Nhưng hôm nay, nàng lại nghĩ rằng, nếu đổi thành hắn, là Trình Cảnh Di thì cũng có thể.
Triệu Quy Nhạn lấy hết can đảm, nắm tay Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di cảm nhận được, tâm trạng đột nhiên tốt hơn nhiều. Hắn phất tay cho cung nữ lui xuống, vén một góc chăn lên, nhét Triệu Quy Nhạn vào trong chăn gấm, còn hắn nằm xuống bên cạnh nàng.
Trình Cảnh Di không làm gì khác nữa, thấy Triệu Quy Nhạn ngoan ngoãn nằm trong chăn, đôi mắt trong veo của nàng không ngừng dõi theo hắn. Trình Cảnh Di thấy nàng đáng yêu quá, khiến hắn không nhịn được mà gõ nhẹ lên trán nàng, cười: “Nhắm mắt ngủ nào.”
Triệu Quy Nhạn vô thức nhắm mắt.
Thấy nàng đã nằm yên, lúc này Trình Cảnh Di mới nhắm mắt.
Hồi lâu sau, bàn tay dưới chăn của Triệu Quy Nhạn rịn ra chút mồ hôi, môi nàng run run. Nương theo ánh nến lập lòe bên ngoài màn, nàng lần mò sang bên cạnh.
Trình Cảnh Di mở choàng mắt.
“… Nhạn Nhạn?”
Hắn nghiêng đầu nhìn sang, giữa bóng tối mờ mịt, hắn thấy đôi mắt sáng lấp lánh như ngọc trai của cô nương nhỏ đang ẩn chứa hơi nước, khiến người ta có cảm giác thương xót.
Cổ họng Triệu Quy Nhạn khô khốc, nàng đã chạm vào thắt lưng của Trình Cảnh Di, chỉ cần dùng sức nhẹ nữa.
Triệu Quy Nhạn tự thuyết phục chính mình, không sao cả, ai lấy chồng cũng phải trải qua bước này, nhịn một chút đau đớn sẽ qua thôi.
Nhưng dù thế nào tay nàng cũng không dùng sức nổi, nàng sợ hãi…
Mỹ nhân ở bên, Trình Cảnh Di vốn ngủ không yên, cũng chỉ nhắm hai mắt, ngay khi nàng chạm ngón tay vào hắn, hắn đã nhận ra.
Thậm chí Trình Cảnh Di còn cảm nhận được nỗi lo sợ hồi hộp của Triệu Quy Nhạn, tưởng nàng khó chịu ở đâu, hắn sốt ruột. Trình Cảnh Di đang định đứng dậy thắp đèn, thì một cơ thể mềm mại ngát hương đã chui vào trong ngực.
Nàng ôm lấy eo hắn, ôm rất chặt.
Hai người dính sát vào nhau, phù hợp hơn bao giờ hết, như thể trời sinh một cặp.
Trình Cảnh Di sững người trong giây lát.
Cổ họng Triệu Quy Nhạn run rẩy, nàng thấp giọng nói: “Bệ hạ, chúng ta động phòng đi.”
Nghe thấy lời nói của nàng, Trình Cảnh Di hoảng hốt tới mức không kịp phản ứng. Triệu Quy Nhạn còn tưởng hắn ngầm đồng ý, cố nén cảm giác rụt rè xấu hổ của thiếu nữ, đầu ngón tay lần mò thắt lưng của Trình Cảnh Di.
Thắt lưng của Trình Cảnh Di bị kéo ra, vạt áo hé mở. Cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trong không khí, hắn mới kịp nhận ra, lập tức nắm lấy tay Triệu Quy Nhạn, khàn giọng hỏi: “Nhạn Nhạn, nàng biết mình đang làm gì không?”
Triệu Quy Nhạn cắn môi gật đầu.
“Động phòng.”
Trình Cảnh Di hít sâu một hơi, cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị nàng tra tấn đến phát điên.
Trình Cảnh Di cố gắng ổn định hô hấp, kiên nhẫn hỏi: “Sao nàng muốn động phòng?”
Triệu Quy Nhạn nói: “Ngài ngủ ở Phượng Nghi Cung, không phải vì điều này à?”
Trình Cảnh Di không ngờ Triệu Quy Nhạn lại nghĩ nhiều đến thế, hắn nhắm mắt, đè nén tình cảm mãnh liệt trong tim, khi lên tiếng giọng vẫn còn khàn khàn: “Ai nói với nàng trẫm ở lại để động phòng?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dù có thì cũng không phải hôm nay.
Động tác của Triệu Quy Nhạn bị ngăn cản, lòng can đảm cũng giảm xuống, không còn dũng khí như vừa rồi, nàng ngượng ngùng đáp: “Ma ma dạy lễ nghi nói…”
Hoá ra trước khi vào cung, các vị ma ma đã dạy cho nàng.
Ma ma dạy lễ nghi không chỉ dạy nghi thức xã giao, mà còn dạy các công việc trong phòng ngủ.
Song, trường hợp của Triệu Quy Nhạn đặc biệt, các ma ma cũng không dạy hết toàn diện.
Lúc trước Trình Cảnh Di phái người đến đã căn dặn, chỉ cần không xảy ra chuyện trong ngày thành hôn là được, sau khi Triệu Quy Nhạn vào cung sẽ có người tiếp tục dạy những lễ nghi còn lại.
Các ma ma cũng chú trọng đặt tâm trí và sức lực vào lễ nghi trong ngày thành hôn của nàng, nhưng họ thấy tốt xấu gì nàng cũng là Hoàng hậu do đích thân Trình Cảnh Di sắc phong, nói không chừng sẽ chiếm được một vị trí nhất định trong lòng Bệ hạ, nên các bà đã dạy thêm một ít thuật phòng the cho nàng.
Các bà chỉ dạy sơ sài, Triệu Quy Nhạn cũng nửa hiểu nửa không, cứ nghe đầy cả lỗ tai.
Hiện giờ nghĩ lại, e rằng Triệu Quy Nhạn đã hiểu sai ý của các ma ma.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách các ma ma, trước khi nữ tử lấy chồng thường được người lớn trong nhà, ví dụ như mẫu thân hay nữ quyến chỉ dạy nữ tử xuất giá một số chuyện phu thê. Nhưng Dương thị không ưa Triệu Quy Nhạn, tất nhiên cũng sẽ không dạy Triệu Quy Nhạn mấy việc này.
Các ma ma tưởng Triệu Quy Nhạn biết rồi, nên lời nói vừa ẩn ý vừa sâu xa, cuối cùng vào tai Triệu Quy Nhạn thì ý nghĩa đã bị hiểu sai hoàn toàn.
Và dẫn tới hành động hiện tại của nàng.
Trình Cảnh Di nhíu mày, mấy nô tài kia chẳng làm được việc gì hết, cứ tự cho là mình thông minh.
Hắn chỉ dặn họ dạy một số lễ nghi trong ngày thành hôn, chứ không bảo họ tự ý dạy những điều xấu.
Nhưng bây giờ vẫn nên giải quyết mối nguy trước mắt đã, hắn nói: “Trẫm chỉ muốn ngủ chung với nàng chứ không định động phòng.”
Hắn nắm tay Triệu Quy Nhạn, giọng điệu trịnh trọng: “Thời cơ chưa tới, trẫm sẽ không chạm vào nàng.”
Triệu Quy Nhạn khó hiểu, thời cơ? Thời cơ nào?
Trình Cảnh Di dịu dàng nói: “Trẫm đang đợi tới một ngày nàng sẽ cam tâm tình nguyện động phòng với trẫm.” Sau đó hắn chợt đổi sang giọng điệu thoải mái: “Nếu ngày ấy tới, dù nàng không muốn, trẫm cũng sẽ động phòng.”
Thể hiện rõ bản tính ngay thẳng và mạnh mẽ từ trong xương tủy của hắn.
Triệu Quy Nhạn không hề thấy phản cảm, thậm chí còn sinh ra cảm giác may mắn và yên tâm vô cùng.
Quân tử thẳng thắn vô tư, một khi đã nói thế, nhất định Trình Cảnh Di sẽ tuân thủ hứa hẹn. Nàng cũng không muốn mỗi ngày phải sống với nụ cười trên môi nhưng trong lòng cứ run như cầy sấy.
Chỉ cần nàng không gật đầu, chỉ cần nàng không bị mê hoặc tâm trí, Trình Cảnh Di sẽ không ép buộc nàng.
Trình Cảnh Di kéo chăn gấm đắp lên người nàng, hắn nắm tay cô nương nhỏ, dịu giọng trấn an nàng: “Ngủ thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, yên tâm ngủ đi.”
Triệu Quy Nhạn không ngờ có một ngày mình chủ động lại bị từ chối, mặc dù rất vui nhưng ít nhiều gì cũng cảm thấy hụt hẫng.
Sợ rằng Trình Cảnh Di thật sự không thích mình…
Mí mắt nàng bắt đầu díu lại, cơn buồn ngủ ập đến, nàng muốn giữ tỉnh táo nhưng thật sự quá buồn ngủ. Có lẽ vì vòng tay của Trình Cảnh Di khiến người ta yên tâm vô ngần, nên chẳng mấy chốc hô hấp của nàng đã đều đều, nàng chìm vào giấc ngủ sâu.
Trình Cảnh Di nhìn nàng, nghĩ mình phải đòi ít thù lao vì đã buông tha cho nàng mới được. Im lặng hồi lâu, hắn cúi đầu hôn lên trán nàng.
“Cô nhóc nàng suýt ép trẫm phát điên rồi…”