Edit: Mộc
Bước chân của Cố Song Huyền bỗng ngừng lại một lúc, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trán cũng nhăn lại, sống mũi cay cay.
Nàng không thương hắn!
Nghĩ tới điều này, Cố Song Huyền cảm thấy mình thật uất ức. Rõ rànglà cố hết sức bù đắp, vì sao mãi mà không thấy nàng vui vẻ. Trước đâymuốn được nàng yêu thích thật dễ dàng, khi thành thân, tuy rằng ba ngàyđầu va chạm đều là hai mắt lạnh lùng, nhưng ngọt ngào vẫn chiếm đa số.Tính tình Hạ Lệnh Thù lạnh nhạt, Cố Song Huyền chính là sắt nóng, muốnlàm nàng bị nóng bỏng. Trải qua nhiều chuyện, hắn cũng biết năm đó mìnhvì tranh giành ngôi vị hoàng đế mà xử tệ với nàng, thậm chí còn mặc kệTĩnh An thái hậu chèn ép nàng, ám sát, hạ độc, nàng sống được đều dựavào ám vệ của Hạ gia.
Hắn cho rằng, chỉ cần còn sống liền có cơ hội bù đắp. Nhưng lại không ngờ rằng sẽ có ngày Hạ Lệnh Thù không yêu mình mà lựa chọn người khác.
Chẳng lẽ hoàng thượng thật sự không sánh bằng thái y sao?
Nghĩ thế nào thì cũng là hoàng đế có quyền thế chứ? Nhìn thế nào thìCố Song Huyền hắn cũng anh tuấn phi phàm hơn chứ? Cho dù hai người kiathân mật thì Tạ Sâm cũng chẳng thể hơn hắn được? Hắn là hoàng đế nhưnglại là con rồng bị nghẹn!
Hạ Lệnh Thù lặng lẽ chờ hoàng đế ở phía dưới phát hỏa, nhìn thấy đốiphương sững sờ một lúc, lúc sau lại cười ngây ngô, sau đó lại buồn bực, biểu cảm trên mặt ngũ thải tân phân giống như con khỉ diễn trò.
(ngũ thải tân phân: năm màu phong phú)
Nàng hỏi đối phương: “Phê duyệt tấu chương xong hết rồi sao?”
Cố Song Huyền cả kinh, cố khua môi múa mép: “Phê xong hết rồi.”
Nàng lại hỏi: “Các đại thần đều về rồi à?”
Cố Song Huyền cúi đầu: “Đã về lâu rồi.”
Nàng hơi cúi người: “Ta làm canh thịt thỏ, có muốn nếm không?”
Cố Song Huyền gật đầu theo bản năng, khi tỉnh táo lại thì hắn đã bịLương công công đẩy vào trong điện. Trên bàn đặt một bát canh thịt, bađĩa thạch anh bày bánh ngọt đủ mùi vị, còn có một đĩa thịt nai khô,không nhiều lắm nhưng có vẻ rất tinh xảo.
Hạ Lệnh Thù tự mình đưa đũa đến tay hắn: “Ăn đi.”
Cố Song Huyền nhìn mặt bàn: “Đây là do nàng làm à?”
Hạ Lệnh Thù nói: “Đúng, ta hạ rất nhiều loại độc dược khác nhau ở trong đó, ngươi có ăn không.”
Cố Song Huyền trừng mắt với nàng: “Nàng muốn mưu sát chồng!”
Hạ Lệnh Thù cười nhạo: “Ngươi còn biết mình là phu quân của ta sao.Đánh nhau với huynh đệ không vào cửa, chẳng có chút ý thức nào của người làm hoàng đế. Nếu thật sự tức giận ra lệnh giệt hắn chẳng phải xongsao, sau đó biếm ta vào lãnh cung, đến chết cũng không gặp.”
Cho dù là con tư sinh của hoàng đế, chỉ cần chưa vào hoàng gia thìđều là người ngoài. Cho dù Tạ Sâm có kim bài miễn tử thì cũng vẫn làquân vương và thần tử. Cố Song Huyền muốn giết một tiểu thái y thì chỉcần một câu nói.
Cố Song Huyền buồn bực ngồi ăn, Hạ Lệnh Thù chậm rãi trách mắng hắn.Dáng vẻ này hơi giống với Triệu vương phi và Triệu vương, bình thường mà ấm áp.
Không phải Hạ Lệnh Thù cố tình bới móc, chẳng qua là nàng bị nghẹn đã lâu, không nói ra sẽ khó chịu. Thật giống như vợ bé chịu uất ức đãnhiều năm, cuối cùng bạo phát, bắt đầu kể ra tỉ mỉ những năm tháng qua,nói tới ân ân oán oán trong quá khứ của hai người.
“Ngày đầu tiên thành thân, ngươi để cho sườn phi đến ra oai phủ đầuvới thái tử phi như ta. Đêm động phòng hoa chúc ngươi đi thăm bệnh chođứa bé của sườn phi, bệnh gì chứ? Muốn tranh giành tình cảm tới mức sinh bệnh. Ta là chính thê, là thái tử phi cưới hỏi đàng hoàng, thế mà lạiphải đi tranh giành phu quân với đám sườn phi tiểu thiếp, thành kẻ đạigian tội ác tày trời. Các ngươi kẻ xướng người họa, diễn giả làm thậtkhiến cho ta mất mặt, ta nhịn.”
“Năm thứ nhất, các phi tử của ngươi giở mọi thủ đoạn ra gây chuyện,ta trị hết cả đám. Tĩnh An thái hậu nói bóng giá để Hạ gia giúp ngươiđăng cơ, cha ta vì chuyện của ngươi, giao thừa mới về đến nhà, bị bệnhmà mất. Ngươi có từng an ủi ta một tiếng không? Ngươi có đến nhà ta thăm một lần không? Hạ gia là gia tộc lớn nhất, một nửa số người vì giúp đỡngươi, dùng quá nửa binh lực đối đầu với Định Khang vương, sau khi lênngôi ngươi có luận công ban thưởng chút nào không? Chỉ một câu củangươi, sẽ có bao nhiêu người Hạ gia chết, vậy mà lúc cung biến ngươi lại cam chịu để Tĩnh An thái hậu đuổi giết ta, ta mang thai sáu tháng, thân mình bất tiện, phải nhờ có tỷ tỷ ứng cứu mới may mắn sống sót, sau đóngươi đối xử với ta như thế nào? Nhốt ta vào hành cung hơn hai tháng.”
Cố Song Huyền cắn một miếng bánh, nửa trước vào miệng là ngọt, sau đó lại thấy đắng, lúc vào bụng thì lạnh. Giọng nói của Hạ Lệnh Thù dần dần nghẹn ngào, kể ra tất cả uất ức và phẫn hận nhiều năm qua, có nhứngviệc vốn dĩ hắn không ngờ tới, cũng chưa từng suy nghĩ, ở góc độ củanàng lại là sai lầm to lớn. Hắn không thể nói mình đúng, nhưng hắn cũngkhông muốn thừa nhận là mình sai.
Hạ Lệnh Thù quay đầu đi không nhìn hắn, ép mình bình tĩnh: “Hôm qua,”
Cố Song Huyền ngừng lại.
“Ta bị điểm huyệt, không nhúc nhích được.”
Cố Song Huyền mở to mắt. Nàng đang giải thích sao? Lần đầu tiên nàng giải thích hành vi của mình!
Ngực Cố Song Huyền phập phồng vài cái, cổ họng nghẹn lại, gật đầu.Thấy đối phương không để ý liền nói thêm: “Đã biết.” Hắn sờ lên đầu, cảm thán: “Thì ra kim quan của ta còn chưa biến thành màu xanh, thật đángmừng.”
Hạ Lệnh Thù nói một hồi lâu, chuyện hiểu lầm quan trọng nhất đã đượcgiải quyết xong, liền cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Những lời này nàng đè nén từ lâu lắm, không biết phải kể với ai, từ từ chồng chất thành hận.Nếu không phải lần này Cố Song Huyền thật lòng che chở cho nàng, nàng sẽ vẫn giống như trước đây, không phát hiện tình cảm đã ẩn sâu dưới đáylòng.
Cố Song Huyền giữ chặt nàng, bốn mắt nhìn nhau, hắn nói: “Năm thángtrong cung đình còn rất dài, chúng ta hãy quên hết đi, đừng so đo nữa.”
Hạ Lệnh Thù hỏi: “Cho dù hoàng hậu của ngươi bị người ta vô lễ, ngươi cũng không so đo à?”
Cố Song Huyền ho khan, ánh mắt quan sát đôi môi cánh hoa của nàng,kéo nàng lại gần, dưới ánh mắt chăm chú của nàng liền dán môi mình lên,nói khẽ: “Ta sẽ không bỏ qua cho Tạ Sâm, thân thể nàng, trái tim nàngđều chỉ là của ta, cả đời này.”
Hôn môi một lúc, khiến chô đôi môi run rẩy của nàng nóng lên, mới cạy mở hàm răng để chui vào tìm kiếm lưỡi nàng.
Hạ Lệnh Thù bị hắn ôm, có thể nghe được tiếng tim đập của mình, thình thịch thình thịch, từ lạnh sang nóng, càng lúc càng mãnh liệt. Trêngiường rộng lớn, dưới thân là tấm nệm mềm mại, Cố Song Huyền chậm rãi ôm nàng vào trong ngực, hôn say đắm, cẩn thận che chở, một tay vuốt vesống lưng nàng theo bản năng, chạm tới nút cài đai lưng đằng sau, liềntháo nó ra.
Trong thân thể Cố Song Huyền vẫn có ngọn lửa thiêu đốt mấy năm nay.Mỗi lần tới gần Hạ Lệnh Thù, ngọn lửa kia lại được tiếp thêm củi, ngàytháng tích lũy càng lúc càng lớn, hắn nhìn mãi cũng không thấy đỉnh.
Hạ Lệnh Thù chút hết tức giận, trong nháy mắt, sự yếu ớt của nànggiống như phù dung sớm nở tối tàn, ở trong lòng đối phương lập tức tỉnhtáo lại, ánh mắt nhìn về phía giường rồng ở nội điện. Cách tấm bìnhphong, chỉ có thể thấy được tiểu thái tử đang ngủ say.
Cố Song Huyền cọ lên thân thể nàng, cầu hoan: “Hai năm lẻ bốn tháng rồi.”
“Cái gì?”
“Thật ra phải là ba năm lẻ bốn tháng, ta và nàng không cùng mây mưa.Năm thứ nhất nàng mang thai, không cho ta chạm vào. Năm thứ hai, nàng và ta bị ngăn cách, muốn gặp mặt cũng khó khăn. Năm thứ ba cộng bốn tháng, chúng ta ở cùng một chỗ nhưng nàng chưa bao giờ dễ chịu khi gặp ta.”Nói đến đoạn này, hoàng đế tự nhiên lộ ra biểu cảm ai oán kiểu “Hạ LệnhThù, nàng phụ lòng ta” “Hoàng hậu, nàng để trẫm một mình trông phòng”.
Hạ Lệnh Thù vẫn còn lửa giận: “Vậy thì xin lỗi, bản cung làm hoànghậu thật tắc trách. Hẳn là sau khi chấp chưởng hậu cung nên mềm mại nghe lời hoàng thượng, cõi lòng đầy biết ơn hầu hạ hoàng thượng, khiến người vui sướng cả thể xác và tinh thần, hậu cung càng được thêm nhiều sủnghạnh.”
Cố Song Huyền giống như chó săn, vội vàng vuốt ve sống lưng nàng:“Nếu nàng chỉ là những phi tần tầm thường kia thì ta cần gì phải nhớ mãi không quên.” Hắn vô cùng thân mật liếm thái dương nàng, “Nếu không vìđợi nàng, ta cần gì kiềm chế chính mình? Nếu không có Thiên Nhi, tacũng hiểu hai người sẽ từ nay không thân thuộc, về sau ta sẽ làm hoàngđế cần cù, nàng tự vây mình ở chốn hậu cung không hỏi thế sự. Hoàngquyền và thế gia mãi mãi đều để trước mặt chúng ta, đối mặt với quốc gia đại sự thì dù sao cũng là tương trợ lẫn nhau. Quyền lợi có thể cânbằng, chúng ta có thể từ từ bù đắp lại.” Hắn ưỡn mặt lên, “Đúng rồi, hôm nay chúng ta cần đột phá chướng ngại lớn nhất trước đã.”
Hạ Lệnh Thù không cử động, Cố Song Huyền thừa cơ há miệng ngậm vànhtai nàng, không ngừng liếm cắn. Xa cách quá lâu, quá mức mới lạ, Cố Song Huyền giống như thiếu niên mới ra đời, gặp được người trong lòng chỉhận không thể ăn ngay lập tức vào bụng, rồi lại hận không thể nhai kĩnuốt chậm, từ từ thưởng thức. Hạ Lệnh Thù là người lãnh đạm, cho dù biết mình vẫn còn tình cảm với hoàng đế, cũng biết vài năm nay hắn luôn coitrọng mình, nhưng vừa mới nói ra uất ức liền cùng đối phương điên loanđảo phượng thì còn chưa thích ứng được.
Hắn dựa vào quá gần, theo thói quen nàng muốn né tránh. Hắn níu chặtcánh tay nàng, nàng cũng chỉ nhìn tiểu thái tử cách đó không xa.
Đã rất lâu không ăn được món chính, Cố Song Huyền ôm cả người nàngđặt trên đùi mình, ra vẻ đáng thương: “Lệnh Thù, nàng thật sự bỏ mặc tabiến thành ba ba tinh của Đại Nhạn sao?”
Hạ Lệnh Thù nhíu mày.
Cố Song Huyền vụng trộm cởi giày và tất của nàng: “Lão thái y nói gần đây hỏa khí của ta rất lớn, cứ nghẹn như vậy thì không tốt, thân thể sẽ hỏng mất. Nàng là hoàng hậu, chắc cũng không muốn ta bị các đại thầnnói là ‘không được’ chứ?”
Khóe miệng Hạ Lệnh Thù giật giật.
Cố Song Huyền không ngừng cố gắng: “Hậu cung đã lâu không có tin vui, Thái hậu tha thứ dễ dàng cho nàng cũng chỉ có giới hạn thôi. Nếu takhông muốn để phi tử khác sinh hoàng tử thì chi bằng hai người chúng tacùng cố gắng sinh một tiểu công chúa, để Thiên Nhi chơi cùng.”
Hạ Lệnh Thù cảm thấy đầu mình cũng đang run rẩy.
Cố Song Huyền rèn sắt khi còn nóng, thuần thục đi cởi xiêm y của nàng.
Trong điện, đám cung nữ thái giám đã bị Lương công công đuổi ra ngoài từ lúc nào. Mười hai chiếc lò bằng đồng xanh đang đốt hương uyên ương,hai hàng nến chỉ còn lại một chiếc thắp sáng, kín đáo chiếu lên haingười đang dây dưa trên giường.
Đã lâu Cố Song Huyền chưa gần nữ sắc, ruộng cạn gặp cam lộ, hận không thể liếm hết thân thể Hạ Lệnh Thù một lần. Bắt đầu từ cổ của nàng, lắng nghe tiếng thở của nàng, sau đó nằm trên ngực nàng đếm tiếng tim đập.Nắm tay nàng ấn lên ngực mình: “Tim của ta đập nhanh hơn của nàng.”
Hạ Lệnh Thù nói: “Nghe nói tim đập quá nhanh rất dễ trúng gió. Rất nhiều hoàng đế đã ngã xuống trên thân thể mỹ nhân.”
Cố Song Huyền hít một hơi thật sâu, cười ha ha, nói: “Chết dưới hoamẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Hạ Lệnh Thù liếc hắn, “Ta đây liềnthuận thế làm Thái hậu, buông rèm nhiếp chính cũng tốt.”
“Nàng đừng mơ!” Cố Song Huyền nghiến răng, bổ nhào qua, hung hăngchèn ép ngực nàng, vày vò hạt đậu đỏ, coi nó như Hạ Lệnh Thù, quấy rốiliên tục không yên. Cắn thật mạnh, Hạ Lệnh Thù liền hừ nhẹ, hắn liềncười gian, ngẩng đầu nhìn nàng. Trong mắt hai người đều có khí thế không chịu thua, Cố Song Huyền dùng một tay nắm một bên ngực nàng, tay khácôm eo nàng, tách hai chân của nàng ra đặt bên hông của mình, cả ngườiđều ngồi trên thân hắn.
Vật kia của Cố Song Huyền đã giương cao lên, nhảy dựng ở dưới thân Hạ Lệnh Thù. Cố Song Huyền cố ý đặt chốn đào nguyên của nàng sát vào ‘vậtkia’, mình thì vùi đầu vào ngực nàng, in lên thật nhiều dấu ấn.
Cả người Hạ Lệnh Thù lạnh như băng, run rẩy trong lòng hắn, khôngbiết là e ngại hay tức giận, Cố Song Huyền coi đó là khẩn trương. Tayhắn không ngừng đốt lửa trên thân thể nàng, cả người nàng dần ấm lên,đáy lòng cũng tỉnh táo.
Vật kia của hoàng đế vài lần trượt qua chốn đào nguyên của nàng màkhông vào, càng lúc càng vội vàng, liền nâng nàng lên cao một chút, cốsức muốn tiến từ dưới lên. Càng gấp gáp thì càng khẩn trương, lòng bàntay hắn cũng đổ mồ hôi, tiểu huynh đệ bên dưới thì hoàn toàn không chịuphối hợp. Cuối cùng không thể không đặt người lên giường, cầm lấy ‘vòinước’ không nghe lời, dần thăm dò vào đào nguyên.
Hạ Lệnh Thù là người lạnh lùng, nhưng bên trong cũng nóng. Khối sắtnóng Cố Song Huyền tiến vào trong lò lửa, càng bốc cháy nhanh hơn, lỗchân lông đều hưng phấn nở ra, mỗi một sợ lông tơ đều run rẩy tinh thầnmuốn cầm thương hăm hở tiến lên.
Cố Song Huyền hít một hơi, không nhịn được hôn nàng. Hạ Lệnh Thù bịhắn đè nặng, chỉ thấy vô cùng quái dị. Hơn ba năm, lúc nàng trở thànhthái tử phi thì hai người không phải là tri kỷ, chơi trốn tìm hơn nửanăm, nửa năm sau mới cùng phòng, rồi cách một năm liền mang thai. Tínhra, làm vợ chồng thật sự cũng chỉ hơn một năm mà thôi. Quá ngắn, nàng đã sắp quên mất bổn phận của người làm vợ.
Toàn thân Cố Song Huyền hưng phấn, xách thương chiến đấu anh dũng.Mỗi giọt mồ hôi nhỏ lên da thịt nàng là một lần nhìn khắp Phượng Huyềncung, vô số mồ hôi rơi xuống, ngay cả chính hắn cũng bắt đầu mơ hồ, liệu có ngày mình có được nàng không? Hai người liệu có thể bắt đầu một lầnnữa không, rốt cuộc phải thế nào thì nàng mới chịu tha thứ? Càng ngàycàng sợ hãi, nguyện vọng có được nàng càng ngày càng mãnh liệt.
Người trong lòng này là của hắn. Tạm thời hắn còn chưa có lại đượclòng của nàng, nhưng người của nàng thì không thể xa cách hắn được.
Nàng chỉ có thể là hoàng hậu của hắn, ai cũng không thể cướp đi được!
Cố Song Huyền mang tâm trạng kích động tiến lên thật mạnh, Hạ LệnhThù bị động tác bất ngờ của hắn đẩy về sau, ‘oành’ một cái, đầu nàng vaphải đầu giường.
Cố Song Huyền xanh cả mặt, vẫn không nhúc nhích.
Hạ Lệnh Thù tức giận trừng mắt với hắn: “Hoàng thượng, người quá dũng mãnh rồi, thần thiếp ăn không tiêu được.”
Cố Song Huyền ô lên một tiêng, cả đầu vùi sâu vào cổ nàng, Hạ LệnhThù không hiểu vì sao, xoay cổ. Đợi tới lúc xúc cảm trên thân thể đềubình thường, mới phát hiện hạ thân có thứ gì đó chảy ra, mà ‘tiểu hồnglong’ lúc nãy còn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đã ào ra trongcơ thể nàng.
Cố Song Huyền vùng lên sau ba năm lẻ bốn tháng không được mây mưa,xách thương ra trận trong ba chén trà nhỏ, đấu tranh anh dũng chỉ trong… một cái nháy mắt ngắn ngủi. T_T|||
Hoàng đế, ngươi quả nhiên không được.
Cố Song Huyền cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với Hạ Lệnh Thù, Hạ Lệnh Thù thì buồn cười đến ngón tay cũng run rẩy.
Cố Song Huyền vẫn giống như cũ, không ngẩng đầu lên, đè nặng nàng: “Không cho phép.”
Hạ Lệnh Thù quay đầu đi, đôi mắt híp lại còn một nửa.
Cố Song Huyền che mắt của nàng: “Không được giễu cợt ta.”
Hạ Lệnh Thù đẩy hắn ra, tự mình đi tắm. Tuy Cố Song Huyền rất cố gắng khiêu khích nhưng nàng còn chưa quen được, hơn nữa còn chưa có chút lạc thú nào. Cố Song Huyền muốn tắm uyên ương, nhưng nhìn ‘vật kia’ đã mềmoặt úp sấp xuống, lo lắng cho mặt mũi mình bị Hạ Lệnh Thù cười nhạo,cuối cùng chỉ có thể uất ức bọc chăn đệm, lăn đến bên cạnh Thái tử, hivọng chiếm được sự đồng tính của con.
Thái tử hơn hai tuổi, thỉnh thoảng còn đái dầm, buổi chiều đã ngủtrần thành thói quen. Cố Song Huyền trừng mắt với con rồng nhỏ đang nhất trụ kình thiên, một lúc lâu không nói gì, cuối cùng đành than thở mộttiếng, ôm con đi xi tè. Khi trở về, Hạ Lệnh Thù đã tắm rửa xong, thấyhắn thì khóe miệng liền nhếch lên. Khuôn mặt già nua của Cố Song Huyềnđỏ bừng, hừ hừ, bọc chăn lên người, tự mình đi tắm.
Hoàng hậu là kẻ thích bỏ đá xuống giếng. Làm vị hoàng đế vĩ đại nhất của Đại Nhạn, hắn không nên so đo với phụ nữ, đúng vậy, hừ.