Tô Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng.
Thượng Quan Thanh tựa tiếu phi tiếu mà đảo mắt qua liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái.
“Nga? Thì ra Tiểu Tiểu còn đi mua đông cung đồ?”
Tô Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng.
“Không không không, là được tặng a được tặng a.”
Thượng Quan Thanh nheo mắt lại.
“Cái gì cơ?”
Tô Tiểu Tiểu lúc này mới cảm nhận được rất không ổn rồi.
Làm sao có thể có người không dưng lại tặng đông cung đồ đâu?
Chỉ là vấn đề là, thật sự có người không dưng lại tặng đông cung đồ cho nàng mà!
Lại còn là thần tượng của nàng Tô Bạch công tử nữa nha! ! !
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân nàng nên cùng Thượng Quan Thanh giải thích rõ ràng.
Vì thế, nàng cũng không tính giấu diếm gì, cứ như vậy một năm một mười (rõràng, tỉ mỉ) đem chuyện tình hôm nay gặp được Tô Bạch công tử đều nói cho Thượng Quan Thanh.
Thậm chí còn nhắc tới Mạc Ngôn cô nương tính tình vô cùng đáng ghét mà lại còn thầm mến hắn kia.
Tô Tiểu Tiểu vốn nghĩ rằng Thượng Quan Thanh nghe xong, sẽ hiểu a.
Sao biết được hắn nghe xong, thần sắc thế nhưng lại có chút khó chịu.
“Tiểu Tiểu, nàng cùng Tô Bạch thảo luận đông cung đồ suốt cả một buổi chiều?”
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu. (tỷ ngốc thế, thế này Thanh ca ghen cho chít h =)) )
Đây đích thực là sự thật a.
Sự thật so với trân châu còn muốn thật hơn a. . . . . .
Di, từ từ đã.
Không đúng a.
Tô Tiểu Tiểu cuống quít nói: “Ai nha, Thanh, chàng đừng hiểu lầm. Ta cùng Tô Bạch cái gì cũng đều không có, bọn ta chỉ là cùng thảo luận tranh, tựa như chàng bình thường và vị văn nhân nhã sĩ nào đó cùng nhau thưởng thức cái gì mà tranh sơn thủy, tranh thuỷ mặc vậy. . . . . .”
Thượng Quan Thanh nhất thời mở to hai mắt nhìn.
“Tiểu Tiểu, việc này có chỗ nào giống nhau đâu?”
Cả một buổi chiều thê tử của hắn ở cùng một nam nhân bình thường đối diện với tranh vẽ nam nữ mà rất nhiều rất nhiều thứ không có (ý ca chắc là quần áo hắc hắc :-B) đang OOXX! ! ! !
Hắn làm sao có thể không tức giận! ! !
Hắn không phải Thánh nhân a!
Tô Tiểu Tiểu ngượng ngùng nói: “Thanh. . . . . . chàng sẽ không phải là đang tức giận chứ?”
Thượng Quan Thanh nhìn chằm chằm nàng, “Nàng nói đi?”
Tô Tiểu Tiểu cười hắc hắc.
“Đương nhiên không có đâu. Thanh sẽ không giận ta đâu. Thanh, ta thật đói, chúng ta đi ăn cơm đi, nha?”
Nói xong, Tô Tiểu Tiểu liền từ trên người Thượng Quan Thanh nhảy xuống.
Lúc vừa mới chuẩn bị bước đi một bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến một đạo sức lực, Tô Tiểu Tiểu bị kéo trở về.
Ngay sau đó, là nụ hôn phô thiên cái địa (ùn ùn kéo đến) mà hạ xuống tới tấp.