Hoàng hậu cùng mẫu hậu cãi nhau, thậm chí là đánh nhau. Hắn cũng đứng về phía hoàng hậu. Nhưng là! Hiện giờ hoàng hậu thế nhưng lại đi ra ngoài trộm người! Điểm này, dù thế nào chăng nữa Thượng Quan Mặc hắn là không cách nào khoan dung được. Thượng Quan Mặc nhịn xuống tức giận, hắn hỏi: “Hoàng hậu, trẫm hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi đến tột cùng là đi nơi nào?” Vốn ngày hôm nay Tô Tiểu Tiểu đã chịu đả kích lớn, bây giờ còn bị người dùng ngữ khí như vậy hỏi. Nàng rất không thoải mái! Thập phần khó chịu! Thập phần mất hứng! Hiện giờ trong lòng nàng đang không được như ý, cho dù là ai chăng nữa, nàng cũng không muốn phản ứng. Tựa như lúc ở hiện đại, chỉ cần gặp chuyện khó chịu hoặc tâm tình không tốt thì nàng liền sẽ nhốt mình trong phòng, bất kể là ai tới gõ cửa, cũng không thèm để ý. Có lần, nàng cùng Trần Tu Ngôn cãi nhau. Nàng nhốt mình trong phòng một ngày một đêm, mặc cho Trần Tu Ngôn đập đến vỡ cửa, nàng cũng là cứng rắn không hé răng. Vì thế, lần này Tô Tiểu Tiểu đối mặt với chất vấn của Thượng Quan Mặc, nàng cũng không nói gì. Nàng cúi đầu, lập tức tiến lên phía trước
Hoàn toàn đem hoàng đế trở thành người vô hình. Chỉ tiếc, hiện giờ Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn đã quên một chuyện. Thời đại nàng đang ở là một vương triều với chế độ phong kiến cổ đại nha. Vương triều này người thống trị nói một, nàng không thể nói hai, người thống trị muốn ngươi chết, ngươi phải chết! Nàng có thể thất ý thất tình, chính là không thể đem tính tình chia hoàng đế
(vịt: nghĩa là “nàng có thể thất tình đau lòng, nhưng là không thể đối với hoàng đế khó chịu nha” Ta thấy cv nó để hay hơn, thất ý, thất tình, tính tình nên không muốn đổi)Có thể không hề cố kỵ phóng thích tâm tình của mình thì điều kiện tiên quyết, là mình phải ở một đất nước dân chủ bình đẳng tự do ngôn luận. Quả nhiên, Thượng Quan Mặc làm sao có thể chịu đựng sự tức giận như vậy? Hắn trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng, bật người nói: “Người đâu, đem hoàng hậu nhốt vào lãnh cung để răn đe” Tô Tiểu Tiểu nghe được. Nàng dừng bước, xoay người nhìn Thượng Quan Mặc. Sau đó nàng cười lạnh một tiếng. “Như thế nào không đem ta phế bỏ?” Thượng Quan Mặc vừa nghe, cơn tức trong lồng ngực càng lớn. Mặt hắn không chút thay đổi. “Chỉ cần trẫm còn sống một ngày, ngươi nhất định phải làm Hoàng hậu.” (vịt: đây có được coi là một câu tỏ tình không nhỉ???)Phế bỏ?! Hừ. Hắn làm sao có thể để cho Đoan Mộc Lang Hoàn có thể tự do thuận tiện cùng thanh mai trúc mã của nàng? Đây là chuyện không thể nào. Chỉ cần là dưới danh nghĩa nữ nhân của hắn, như vậy cả đời cũng chỉ có thể có một người nam nhân là hắn.