Phạm Thiên đang tưởng niệm về quá khứ, đó là lần đầu tiên hắn nhìn vào nàng với với một sự kính nể không sao tả siết, nàng là chủ nhân của hắn, là bạn bè của hắn, là ân nhân cứu mạng của hắn cũng là người hắn đặt ở trong tim mà suốt đời này hắn sẽ không thể nào quên được.
Trong lúc này một giọng nói khàn khàn gọi tên hắn.
"Phạm Thiên."
Phạm Thiên định thần lại nhìn cô nương ngồi trước mặt, hai mắt đỏ chót giống như vừa khóc xong, nhưng thật chất nàng lại chẳng rơi lấy một giọt nước mắt nào.
Tô Đình ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt đầy cay đắng, cho đến lúc này, người thật sự ở cạnh nàng chỉ có một mình hắn, còn người phu quân đã từng hứa hẹn bao điều, sớm chiều ở chung lại đối xử với nàng như một công cụ giúp hắn có được những thứ hắn mong cầu.
Có lẽ nàng quá ngây thơ khi tin rằng cho dù hắn có như thế nào đi nữa thì chắc chắn không thể đụng đến gia đình của nàng, nhưng rốt cuộc nàng vẫn sai, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ đúng lấy một lần nào cả.
Đại ca, muội muội xin lỗi, là do muội muội như ta ngu ngốc, vô dụng, chẳng thể làm được gì cả.
"Ta ở đây." Phạm Thiên trả lời nàng.
Nhìn hai mắt không còn chút ánh sáng nào của nàng khiến hắn hiểu rõ, cuối cùng thì tâm nàng cũng đã chết theo người ca ca yêu thương của nàng.
"Ngươi có biết..." Tô Đình chậm rãi hỏi "Rốt cuộc cái chết của đại ca ta có liên quan gì đến hắn hay không..."
Tuy nàng đã hoàn toàn thất vọng về hắn, nhưng nàng thật sự không muốn tin tưởng hắn sẽ trừ khử một vị tướng mạnh mẽ, tài giỏi giống như đại ca của nàng.
Mong ước xưng bá của hắn phải cần những người tài giỏi như thế, nàng có thể khẳng định trong các tướng lĩnh bây giờ không có ai có thể vượt qua đại ca của nàng.
Một nữ nhân như nàng còn có thể biết được chuyện này thì một người đầy mưu kế như hắn làm sao không biết cho được, vì vậy nàng không quá chắc chắn hắn sẽ làm như vậy.
Nhưng câu trả lời của Phạm Thiên hoàn toàn đánh vỡ ảo tưởng mong cầu một chút may mắn đó của nàng.
"Do hoàng thượng hạ lệnh." Phạm Thiên tuy không đành lòng nhưng vẫn nói ra sự thật với nàng "Hắn đã không tin thừa tướng cùng thái sư, mà nghe theo người theo phe của Quan gia."
Tô Đình nghe xong khép lại hai mắt, trong lòng hoàn toàn nguội lạnh, rốt cuộc nàng đã hiểu thế nào là một nhát kiếm đâm xuyên qua trái tim.
Không... Cái cảm giác này còn đau đớn gắp trăm ngàn lần hơn nữa... Nó không khiến nàng chết một cách thống khoái mà nó sẽ hành hạ nàng từ từ cho đến khi chết dần, chết dần.
"Tô Đình..." Phạm Thiên gọi nàng, miệng của hắn mở ra rồi khép vào giống như có chuyện muốn nói nhưng không biết phải nói thế nào.
"Ta biết rồi." Tô Đình khàn giọng nói, cổ họng của nàng đau đớn, giống như có thứ gì đó nghẹn lại "Ta biết rồi, đừng nói gì nữa."
Phạm Thiên nhìn nàng, trái tim đau đớn.
"Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi đi." Tô Đình hạ lênh đuổi người.
Nàng hiện tại muốn được an tĩnh, không muốn tiếp tục suy nghĩ về bất cứ thứ gì nữa.
Phạm Thiên nghe vậy cũng không nói gì, ánh mắt nhìn nàng một lần cuối rồi biến mất khỏi phòng.
____________________________________________________________________________. truyen bac chien
Điện Kim Tử.
Hoàng Tiêu Hiên đứng bên trong điện, khuôn mặt mệt mỏi, hai mắt nhìn chầm chầm ra cửa giống như đang chờ đợi ai đó vậy.
Hắn cứ đi qua đi lại sau đó dừng lại nhìn ra cửa rồi tiếp tục đi qua đi lại.
Cho đến khi bên trong điện xuất hiện một hắc y nhân.
"Nói đi." Hoàng Tiêu Hiên dừng lại bước chân, vẻ mặt không kiên nhẫn nói.
Hắc y nhân cung kính nói "Khởi bẩm hoàng thượng người của chúng ta điều tra được một số chuyện, nhưng hoàn toàn không tìm ra manh mối Quan gia có nhún tay vào chuyện này."
"Đưa đây." Hoàng Tiêu Hiên lạnh lùng đưa tay ra.
Hắc y nhân hiểu ý liền cầm phong thư trong tay áo đưa đặt lên tay hắn.
Hoàng Tiêu Hiên mở là thư ra bắt đầu đọc.
Bên trong phong thư ghi rất đơn giản, nó là một bản danh sách tội lỗi mà Lư Tông phạm phải, mà thững thứ hắn làm ra này lại không một chút dính dáng đến Quan gia.
Nếu như không phải chuyện lần này xảy ra, thì sau khi hắn nhìn vào phong thư này sẽ tin rằng đúng như những gì hắn biết về tên Lư Tông đó.
Thế lực của Quan gia đúng là không thể khinh thường, tuy hắn có lòng muốn lợi dụng Quan gia, nhưng nếu như bọn họ đã đưa ra con chốt này thì hắn cũng chẳng cần nể nang gì mà xử lý hắn ta.
Đọc xong lá thư Hoàng Tiêu Hiên hỏi "Còn gì không."
Hắc y nhân gật đầu nói "Phạm La nhờ thuộc hạ bẩm báo lại với ngài rằng thập tam vương gia Hoàng Tiêu Kỳ có động thái."
Hoàng Tiêu Hiên nghe vậy liền gật đầu rồi phất tay để hắc y nhân lui xuống.
Trong tất cả hai mươi người nhi tử của tiên đế chỉ còn sáu người vẫn còn sống, được phân ra các lãnh thổ khác nhau mà cai quản, bởi vì tiên đế từng nói nếu có thể dung được thì hãy dung, vì vậy hắn chỉ hạ sát những huynh đệ có dã tâm tranh giành ngôi vị, còn lại hắn đều thả một con ngựa để bọn họ rời đi.
Nhưng cho dù vậy hắn chưa bao giờ tin tưởng những huynh đệ bề ngoài dường như rất an phận này, bên cạnh bọn họ luôn có người của hắn theo dõi, chỉ cần một chút động tĩnh hắn liền có thể phát hiện ra.
Đúng như hắn nghĩ, chỉ trong một thời gian ngắn, vậy mà có người đã không an phận, hắn muốn xem rốt cuộc vị đệ đệ này muốn làm cái gì.