Sáng hôm sau, không khí bên trong Phượng Từ cung đầy ảm đạm, những cung nữ, thái giám khuôn mặt cứng đờ, mỗi người bắt tay làm việc của mình.
Chỉ vừa sáng nay tất cả mọi người trong hoàng cung đều biết hoàng hậu đã bị thất sủng, tối hôm qua là ngày vui mừng của hoàng hậu, nhưng hoàng thượng lại chạy đến Đông cung sủng ái An quý phi, nữ nhi của Ngự sự đại nhân, đây đúng là một tin tức đầy bất ngờ.
Tô Đình thức dậy với đôi mắt sưng húp, nàng mệt mỏi ngồi dậy khàn giọng gọi "Tiểu Thúy."
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, tiểu Thúy bưng một thao rửa mặt đi vào.
"Hoàng hậu."
Để thao rửa mặt lên bàn, tiểu Thúy nhanh chóng giặt khăn rồi đưa sang cho nàng, sau đó đưa một chén nước.
Tô Đình máy móc nhận lấy.
"Sáng nay những quý phi cùng quý nhân đến đây thỉnh an, nhưng nô tỳ đã đuổi bọn họ về." Tiểu Thúy kể lại việc vừa xảy ra.
"Ừm." Tô Đình lạnh nhạt trả lời, nàng đưa lại khăn lau mặt rồi đi đến tủ đồ.
"Chuẩn bị một chút ta muốn xuất cung."
Tiểu Thúy nghe xong liền nhanh chóng thay đồ cho nàng, sau đó chải tóc rồi trang điểm nhẹ che đi đôi mắt xưng của nàng.
Xong xuôi hai người liền rời khỏi Phượng Từ cung, bởi vì muốn xuất cung nên nàng đổi một thân trang phục bình thường, khi đi trên đường cũng không có mấy người để ý, nhưng muốn ra cung nàng phải nói ra thân phận của mình.
Sau khi ra đến cổng cung liền bị thị vệ gác cổng chặn lại, khi tiểu Thúy nói ra thân phận của nàng thị vệ kia liền cung kính khom người nhưng vẫn không để nàng rời khỏi cung.
"Ngươi to gan, dám chắn đường của hoàn hậu nương nương." Tiểu Thúy tức giận quát.
Thị vệ nhìn nàng đầy khó xử rồi bẩm báo "Kính thưa hoàng hậu, không phải tiểu nhân không muốn cho ngài ra ngoài, mà là hoàng thượng đã hạ chỉ không để hoàng hậu xuất cung."
"Hắn muốn giam cầm ta, được, được ta đi tìm hắn nói chuyện." Tô Đình nghe xong liền giận quá hóa cười phất tay áo chạy trở vào cung.
Tiểu Thúy nhanh chóng đuổi theo còn không quên lườm thị vệ một cái.
Thị vệ gác cổng nhìn theo hai người rồi thở dài không thôi "Chủ tử đánh nhau, nô tài chịu tội mà."
Rõ ràng trước kia tình yêu của bọn họ được cả kinh thành ca tụng, cảm thán là một đôi uyên ương thắm thiết, vậy mà bay giờ lại như thế này, thị vệ thở dài tiếp tục nhiệm vụ gác cổng của mình.
Tô Đình chạy thẳng đến Viện Kim Tử, thời gian này thượng triều đã qua, hoàng thượng chắc chắn ở nơi này để phê duyệt tấu chương.
Nàng quen thuộc với hoàng cung, một đường cứ như vậy chạy thẳng đến trước cửa.
"Hoàng hậu thiên tuế, thiên thiên tuế." Hai thị vệ canh bên ngoài cửa nhìn thấy nàng liền nhanh chóng thỉnh an.
"Ta muốn vào trong." Tô Đình nhanh chóng nói.
Hai vị vệ nhìn nhau sau đó nói "Để thuộc hạ vào thông tri, xin hoàn hậu nương chờ một lát.
"Cút ra, hiện tại còn cần phải thông tri sao, đúng là thay đổi thất lớn." Tô Đình bật cười sau đó xô mạnh hai thị vệ ra "Hiện tại ta muốn vào, đừng có mà cản ta."
Nàng xô mạnh cửa ra rồi hiên ngang bước vào, hai thị vệ kinh hãi đuổi theo sau.
Hoàng Tiêu Hiên ngồi bên trong đã nghe tiếng ồn ào ở ngoài, vừa thấy người đi vào liền biết không ai có thể ngăn nổi nàng, hắn khoát tay để hai thị vệ lui ra ngoài sau đó nhìn nàng.
"Hoàng Tiêu Hiên, rốt cuộc chàng muốn thế nào." Tô Đình tức giận nói, nàng cũng chẳng thèm hành lễ, đối với nàng từ trước đến nay không có cái lễ nào khiến nàng khuất phục, dù là hoàng thượng đi nữa.
Hoàng Tiêu Hiên thản nhiên nhìn nàng "Chuyện này không phải là Trẫm nên hỏi nàng sao, nàng rốt cuộc muốn làm gì."
"Ta muốn xuất cung về nhà." Tô Đình quát lớn, cả người trở nên nóng nảy "Ta muốn về nhà."
"Không có khả năng, hiện tại nàng đã là hoàng hậu không thể nào ra vào cung một cách tùy tiện như vậy được." Hoàng Tiêu Hiên vẫn bình tĩnh đáp lại.
"Sao lại không được, từ trước đến nay không ai có thể ngăn cản ta." Tô Đình nghe xong càng thêm tức giận, cái cớ nói ra này vô lý đến nỗi người nghe đều phải bật cười.
"Không phải không ai cản nàng, mà trước kia căn bản không ai muốn cản nàng." Hoàng Tiêu Hiên đi từ trên long ỷ bước xuống rồi đứng trước mặt nàng "Tô Đình nàng nên nhìn rõ hiện tại ai mới là người có thể ra lệnh ở đây."
"Hoàng Tiêu Hiên, ngươi lấy quyền thế mà giam cầm ta, là ngươi phụ ta." Tô Đình không thể tin được mà trừng lớn mắt "Ngươi biết ta chẳng cần cái chức hoàng hậu này, trước kia nếu không vì ngươi cầu ban hôn thì ta đã chẳng ở đây, rõ ràng là ngươi phụ ta, hiện tại ngươi còn muốn giam cầm ta."
Chát.
Hoàng Tiêu Hiên tát nàng một bạt tai, nhìn nàng vẻ mặt đầy khó tin ôm lấy má mình mà ngơ ngác, hắn không một chút đau lòng mà nắm lấy cầm nàng kéo mặt nàng đối diện với hắn.
"Trẫm phụ nàng, nực cười vua của một nước có ai là không mỹ nữ phi tần, có ai mà không nạp phi nạp quý."
"Hiện tại ta là vua, ta sủng nàng thì nàng muốn gì được đó, còn ta không sủng ái nàng thì cái gì nàng cũng không còn, không có ta nàng là cái thá gì."
Tô Đình nghe xong nước mắt rơi đầy mặt, cái cằm đau nhức vì bị bóp chặt, bên má phải nóng rát, hiện tại cả người nàng chật vật.
Hoàng Tiêu Hiên quăng nàng xuống đất sau đó nở một nụ cười khinh miệt "Nàng đã không còn là công chúa được vạn người yêu mến rồi, người đứng phía sau thủ hộ cho nàng đã chết rồi, hiện tại giang sơn này là của trẫm, trẫm thích thì nàng vui vẻ, trẫm muốn thì nàng sống không bằng chết."