Tử Bạch nhìn qua Lệ Nhi biểu tượng nghi hoặc không thôi, hắn không hiểu sao Lệ Nhi đỏ mặt chẳng lẽ phương pháp chữa độc rất đặt biệt.
Nàng thấy Lệ Nhi như vậy cười thầm chuyện nàng nói cũng rất bình thường, nhưng nhìn biểu hiện của Lệ Nhi thì vô cùng khác thường làm người ta lầm tưởng.....( Lầm tưởng gì thì ta không biết).
Tuyết Nhi thì thấy tò mò vô cùng, tỷ nói gì với Lệ Nhi không biết mà Lệ Nhi lại đỏ mặt thế kia, bước cạnh Lệ Nhi Tuyết Nhi khều khều:“ Ê mặt ngươi sao đỏ thế“.
Lệ Nhi nghe Tuyết Nhi nói bộ dạng ngượng ngùng trả lời:“ A trời nắng quá làm mặt ta đỏ cả lên, nhang sắc ta sắp phai tàn rồi” ngượng thế nào thì chung quy Lệ Nhi vẫn là Lệ Nhi luôn thích trêu đùa.
Tử Bạch phì cười với câu nói đó, Lệ Nhi bây giờ hận sao nơi này không có cái lỗ cho nàng chui xuống chứ, Lệ Nhi như vậy nàng cũng hiểu phần nàng quay sang Tuyết Nhi:“ Tuyết em về lấy cho ta một cái xẻng đi“.
Bạch Tuyết Lệ* nghe không hiểu biểu tình ngờ nghệch, nàng lại nói tiếp:“ Muội không thấy Lệ đang định tìm lỗ chui xuống sao, ta đào giúp muội ấy một cái lỗ chui xuống“.(* tên 3 người còn lại)
Tuyết Nhi nghe xong lăn lộn xuống đất cười một trận đã đời, Lệ Nhi bây giờ muốn tìm một chỗ núp chữa nhượng theo thói quen thì sẽ núp cạnh nàng, Lệ Nhi tưởng người bên cạnh là nàng vội túm lấy người đó và kết quả là.....
Lúc nãy qua mất mặt nên xoay lưng về bọn họ, không biết khi nào Tử Bạch đã đứng sau nàng, một cú xoay người rơi vào lòng ngực ai đó đứng hình tại chỗ.
Tử Bạch có chút bất ngờ khi Lệ Nhi đột nhiên rơi vào ngực mình, Lệ Nhi còn bất ngờ hơn khi nhận ra một mùi hương xa lạ thoang thoảng lòng ngực rắn chắc của nam nhân ngước mặt lên đứng bốn mắt nhìn nhau tê liệt.
Tử Bạch tay lúc này trên eo Lệ Nhi, Lệ Nhi nằm trong lòng Tử Bạch nàng và Tuyết Nhi quay sang nhìn nhau cười rời đi trả lại không gian cho cả hai, chợt nhớ một điều nàng hỏi Tử Bạch:“ Ở đây có gian phòng nào trống không”
Tử Bạch vô thức trả lời:“ Phía tây đi thẳng100 bước rẽ trái là tới“.
Nàng cười hì cảm ơn rồi nói:“ À ta đi đây các ngươi tiếp tục”
Nàng kéo Tuyết Nhi nhanh chóng rời đi, lúc đó Lệ Nhi cũng vừa định hình đẩy Tử Bạch ra:“ Ta xin lỗi lúc nãy ta tưởng....”
Tử Bạch có chút mất mát nhưng vẫn tươi cười:“ Không sao cả” lúc gặp Lệ nhi hắn cười nhiều hơn 23 năm cộng lại.
Thấy hắn cũng không khác thường Lệ Nhi bèn hỏi:“ Phòng của ngươi ở đâu thế” Tử Bach chỉ tay về giang phòng phía trước, Lệ Nhi kéo tay Tử Bạch đi đến trước căn phòng, Tử Bạch nhìn cánh tay rồi hỏi Lệ Nhi:“ chúng ta đi đâu”, “tất nhiên là giải độc“.
Bước vào căn phòng của Tử Bạch Lệ Nhi ấn tượng đầu tiên là vô cùng sạch sẽ, ấn tượng thứ hai là căn phòng đơn giản vô cùng, Ấn tượng thứ ba là dù ít vật dụng nhưng bày trí rất cân đối.
Lệ Nhi quay sang hỏi Tử Bach:“ Người ở đây có gia nhân không“.
Tử Bạch nghĩ nghĩ:“ Hình như là có”
Lệ Nhi thắc mắc:“ Sau lại hình như”
Tử Bạch:“ Ta chỉ gặp được họ vài lần thôi”
Lệ Nhi hỏi tiếp:“ Vậy giờ họ đâu hết rồi”
Tử Bạch:“ Chắc đang nghĩ trưa”
Lệ Nhi:“ Giờ này họ ngủ người đã ăn uống gì chưa”
Tử Bach trả lời:“ Ta đều tự lo bọn họ không nghe ta nói”
Lệ Nhi hiểu vấn đề cái cung lớn như thế chẳng thấy người thì ra là vậy, Lệ Nhi quay sang hỏi hắn chỗ của cung nhân rồi nói ra ngoài chuẩn bị bảo hắn ngồi đợi.
Tử Bạch gật đầu ngồi xuống uống trà, Lệ Nhi rời đi tìm bọn cung nhân lấn lướt chủ nhân.
Trên đời này hiền quá thì bị coi thường, nhu nhược thì bị ức hiếp, nhường nhịn thì bị xem nhẹ quả không sai. Lệ Nhi vốn đi sai người đi chuẩn bị vật dụng nào ngờ hoàn cảnh của hắn như vậy, vốn thuận miệng hỏi nao ngờ lại thật.
Đi đến chỗ bọn cung nhân thì phát hiện một sự thật, nơi này rất lớn có thể gọi là xa hoa, lớn hơn nơi ở của hắn nữa chứ, còn có nhà bếp riêng nữa chứ. Đi vào trong phát hiện một đám nô tì oanh oanh nói chuyện:“ Ở nơi này thoải mái thật không cần làm việc mà được ăn ngon mặt đẹp mỗi tháng hoàng thượng chi xuống 50 lượng, chúng ta lấy 40 đem lại cho Tam hoàng tử 10 lượng mà ngài ấy không nói gì vẫn lấy“.
Nô tì khác:“ Ta cảm thấy Tam hoàng tử không những bệnh mà đầu óc cũng không bình thường”
Cả đám gật gù, Lệ Nhi đứng nghe tức giận đạp phăng cánh cửa bước vào, bọn nọ tì trợn mắt nhìn ra có người la:“ Ngươi là ai đây là nơi của bọn ta mà dám tự tiện bước vào”
Lệ Nhi khinh bỉ ôm quyền:“ Phủ Tam hoàng Tử lúc nào lại là nơi của các ngươi“.
Một nô tì bước lên:“ Xí chỗ này của bọn ta Tam Hoàng Tử còn không nói ngươi làm được gì”
Lệ Nhi cười lạnh hơn:“ Bọn nô tì các ngươi thật tốt, nếu hắn không làm gì bọn ngươi thì để ta”
Một nô tì từ phía sau bước lên:“ Chuyện bọn ta không cần ngươi quản.
Lệ Nhi lạnh lùng:“ Ta cứ thích quản đấy”
Nô tì chìa tay định đánh Lệ nhi, nhưng Lệ nhi nhanh tay hơn nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay, bẽ một tiếng “ rắc “ vang lên rồi quăng nô tì đó ngã xuống.
Bọn nô tì còn lại sợ xanh mặt, vội vàng cầu xin tha, Lệ Nhi hừ lạnh chỉ tay vào đám nô tì:“ Ngươi ngươi ngươi chuẩn bị cho ta thùng nước lớn, ngươi chuẩn bị thức ăn. Ngươi lúc nãy định đánh ta được đắc tội ta thì sẽ chịu hậu quả đi theo ta“.
Bọn Nô tì vội vàng đi chuẩn bị những thứ Lệ Nhi nói, họ nhìn người nằm dưới đất rất hoảng sợ không giám làm càng.
Nô tì đó kết quả vô cùng thê thảm, vì đã đắt tội Lệ Nhi một tay bị gẫy còn bị Lệ Nhi đưa vào Trường Thu cung nô dịch nữa. Nhưng Lệ Nhi cần hỏi ý Tử Bạch người của hắn nàng cần phải hỏi hắn, Lệ Nhi xoay người đi về hướng ban đầu......