Edit: PT a.k.a Ring.
Mà Hủ Liên quay lưng lại trong lòng cũng đang rối loạn, dù sao Điền Triết Hiên trước mắt cũng không giống người kia. Hắn bây giờ sẽ dùng khuôn mặt lưu manh kia trêu chọc cô, sẽ thường thường lộ ra tươi cười mê hoặc.
Mà người kia cho cô cũng chỉ có thương tổn, khác biệt giữa hai người càng ngày càng rõ ràng. Hủ Liên không biết sau này còn có thể lãnh tĩnh đối mặt hắn như trước không, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể không nghĩ tới hắn, chuyên tâm làm tốt việc của mình
Hai người cứ như vậy trải qua một đêm không ngủ tới hừng đông, cho đến khi Điền Triết Hiên đứng lên rời khỏi Hủ Liên mới ngồi dậy.
“Điền Triết Hiên, tôi bây giờ đã xao động rồi, nếu trước đây tôi không chết thì cũng sẽ không gặp anh. Cho dù lúc trước bị người kia tổn thương sâu sắc, tôi cũng không thấy rối loạn, nhưng hôm nay gặp anh như vậy, tôi nên làm thế nào cho phải đây?” Tiếng thở dài vang vọng trong Khôn Trữ Cung.
“Lão sư?” Điền Thần Chích lần thứ năm gọi Hủ Liên đang lạc vào cõi thần tiên quay về, cậu thấy lạ vì sao Hủ Liên vốn luôn bình tĩnh như nước hôm nay lại thất thần như hồn lìa khỏi xác.
Nghe nói tối hôm qua phụ hoàng ngủ lại Khôn Trữ Cung, bất quá này cũng không phải lần đầu tiên, vậy vì sao lão sư nhìn có vẻ khác như vậy? Chẳng lẽ phụ hoàng thực sự ‘không được’, cho nên lão sư mới có thể u oán như thế?
Điền Thần Chích hơi cảm khái nhìn Hủ Liên, nhàn nhạt nói một câu: “Lão sư, cho dù Phụ hoàng ‘không được’, người cũng không thể ghét bỏ a, dù sao là một nam nhân mà ở phương diện này ‘không được’ quả thật vô cùng, vô cùng ….”
“Tiểu đồ đệ ngươi nói lời này tựa hồ có chút không thích hợp, xem ra phụ hoàng ảnh hưởng xấu tới ngươi không ít. Vi sư nhất định sẽ giúp ngươi cải tà quy chính, nếu không sau này ngươi lớn lên giống phụ hoàng, vi sư sẽ vô cùng phiền não.” Hủ Liên lộ ra tươi cười ấm áp như ánh mặt trời, làm Điền Thần Chích sửng sốt.
“Lão sư, ta sai rồi. Người xuống tay lưu tình, nể tình ta còn nhỏ nói năng không suy nghĩ, không nên tính toán.” Điền Thần Chích chớp mắt, tội nghiệp nhìn Hủ Liên.
Hủ Liên vẫn tươi cười như trước, thế nhưng ánh mắt cô khi nhìn ra bên ngoài liền trở nên lay động không rõ. Đời này sợ là thoát không khỏi nam nhân như Điền Triết Hiên, như vậy đành phải tùy cơ ứng biến thôi. Có thể qua một thời gian, tất cả sẽ trở về như ban đầu.